*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 75
Thời gian như đứng yên.
Cổ họng Đường Chi nghẹn lại.
Cô chắc chắn Giang Chi đã nhìn thấy tất cả!
Phải nói như thế nào đây?
Sau lưng thì cô có thể tùy tiện làm sao cũng được, nhưng ở trước mặt Giang Chi thì…
Thôi bỏ đi.
Hình như cô không có hình tượng gì để nói cả.
“…”
Giang Chi nhặt điện thoại lên đưa cho cô.
Đường Chi cầm củ khoai lang nóng bỏng tay này, hận không thể bốc hơi khỏi thế giới luôn.
Trong đầu cô đã tự động nhảy ra những đoạn cô xem trong tiểu thuyết.
Tình huống phát triển tiếp theo có lẽ là Giang Chi sẽ nói “Cô gái này, nếu em đã nghĩ như vậy thì tôi sẽ làm như em muốn”, rồi cô liên tục giải thích “Không phải, không phải”, Giang Chi bá đạo khóa môi cô lại, cười tà mị ----
“Bản thân mình viết thì làm sao có chuyện đổi ý được?”
Sau đó ở lúc cô đang giật mình thì chiếm quyền chủ động, hai người cuồng nhiệt cả đêm, cuối cùng sáng sớm cô tỉnh lại thì thân thể đau nhức, nhỏ giọng oán hận người đàn ông vừa mới khai trai thật mạnh…
Khuôn mặt Đường Chi đỏ lên, trong đầu tràn ngập những suy nghĩ dồn dập.
Quả nhiên, môi của Giang Chi hơi mở ra.
Tới rồi!
Lời kịch thuộc về nam chính kia tới rồi!!
Cô nắm chặt điện thoại, vừa thấp thỏm lại vừa hưng phấn.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Giọng Giang Chi vừa trầm vừa ấm, như đang dỗ dành cô:
“Anh là ca sĩ, không thể uống Coca được.”
Anh ngồi xuống bên cạnh cô: “Nếu em thích, anh có thể cùng em uống một chút.”
Đường Chi: “...”
Đường Chi: “???”
Lạch cạch.
Có điều gì đó đang âm thầm vỡ vụn ở trong tim.
Giấc mơ trở thành nữ chính của cô cứ như vậy bị giọng nói dịu dàng của anh làm cho vỡ nát.
“…”
Gia đình ơi, không có sự kiện to lớn nào xảy ra đâu!
Giang – mạng 2G – Chi không xem hiểu mấy loại từ vựng cao cấp của những người lướt mạng 5G đâu.
Cô lo lắng dư thừa rồi.
Đường Chi giờ mới phát hiện ra trong phòng chỉ còn lại cô và Giang Chi.
Văn Tụng tuy không phải là người trong vòng nhưng cũng có nghe qua về mối quan hệ của hai người, ngay từ lúc Giang Chi bước vào cửa thì hai người đã lễ phép chào hỏi, lúc này còn vô cùng biết điều mà nhường không gian lại cho hai người bọn họ.
Đường Chi vừa rồi quá chìm đắm vào suy nghĩ của mình nên không phát hiện ra.
Giang Chi hỏi cô: “Em nghe bài hát chưa?”
Đường Chi bỏ điện thoại vào trong túi: “Nghe rồi.”
Nếu không thì tại sao cô lại ngồi đây thả rắm cầu vồng chứ.
Giang Chi cười khẽ: “Nghe hay không?”
Anh vẫn là lần đầu tiên hát thử phong cách tình ca.
Hay.
Đương nhiên là hay.
Nhưng cô không muốn làm anh trở nên kiêu ngạo tự mãn, lỡ về sau không viết bài hát cho cô nữa thì phải làm sao?
Đường Chi nói rất bảo thủ: “À… Vẫn còn có chỗ cần phải cải thiện, đồng chí Tiểu Giang cần không ngừng cố gắng thêm nha!”
Cô sờ cằm, giả bộ đứng đắn đánh giá: “Anh biết không, những người làm âm nhạc như chúng ta thì đôi tai đều rất tinh tường.”
Giang Chi hoàn toàn hiểu được suy nghĩ của cô, anh cười nhẹ, “Được, anh sẽ nỗ lực thêm, cảm ơn cô Đường đã góp ý.”
Anh phối hợp như thế làm Đường Chi cảm thấy rất vui.
Hai người nói chuyện phiếm một hồi thì Đường Chi cũng đi chuẩn bị chương trình.
Cô đứng lên: “Buổi tối chúng ta cùng nhau đợi giao thừa vào lúc 0 giờ tối nay nhé?”
Giang Chi gật đầu:
“Được, anh chờ em tan làm.”
Đường Chi vui vẻ đi đến khu vực chờ của sân khấu.
Tiết mục ảo thuật biến ra người không có gì quá mới mẻ, nhưng đặt cùng với những tiết mục ca hát nhảy múa đã làm khán giả mỏi mệt thì vẫn khá ổn.
Đầu tiên màn biểu diễn của Văn Tụng, ảo thuật thông qua bài, sau đó là mũ ảo thuật, cuối cùng mới là phân đoạn biến ra người mà mọi người chờ mong từ lâu.
Trong tiếng trống kích động, Văn Tụng cho mọi người xem chiếc hộp trống trên sân khấu, từ trong ra ngoài, từ trái qua phải, thậm chí còn cầm chiếc hộp lên để chứng minh rằng không có gì bên trong.
Văn Tụng giao lưu với khán giả: “Mọi người muốn thấy sao nữ nào nhất?!”
Ánh mắt mọi người đều tập trung vào chiếc hộp, dù đã biết trước kết quả nhưng vẫn không thể ngăn cản được sự chờ đợi.
Mọi người cũng phối hợp rất tốt, hô to tên Đường Chí.
Phần bình luận cũng tràn ngập cuồng quay---
[A a, Chi Chi đang trốn ở đâu vậy?!]
[Chi Chi mau ra đây nào!]
[Muốn nhìn thấy Chi Chi!]
Vẻ mặt của Văn Tụng linh hoạt, làm động tác như không nghe rõ: “Hả? Tôi cảm thấy tiếng hô không đủ to, vị nữ minh tinh này có lẽ không nghe được đâu, mọi người hô to lên nữa nào, gọi cô ấy ra ngoài đi nào!”
Toàn trường quay đều lớn giọng gọi tên Đường Chi, làm cho Văn Tụng đứng phía sau cái giương hơi giật mình.
Văn Tụng kinh ngạc chạy lên kiểm tra.
“Chúng ta đến xem thử có phải người mà mọi người muốn nhìn thấy hay không nào?!”
Cái rương được mở ra.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Đường Chi mỉm cười ló đầu ra khỏi chiếc hộp.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy màu đỏ rực, tuy đơn giản nhưng lại không hề giản đơn, khuyên tai là hai nút thắt cát tường (1) tinh xảo của Trung Quốc, ngọt ngào đáng yêu, tràn đầy hương vị của ngày tết.
Dưới sự giúp đỡ của Văn Tụng, cô nhẹ nhàng bước ra khỏi hộp.
Câu đầu tiên cô nói là câu nói của một nghệ sĩ hài nổi tiếng: “Xin chào quý vị khán giả, tôi nhớ tất cả các bạn!”
Phần bình luận là những tiếng gọi nồng nhiệt đến từ fan---
[Em cũng nhớ chị!]
[Hạt đậu ngọt ngào nhỏ nhắn đáng yêu từ đâu đến, hôm nay Chi Chi đáng yêu quá đi mất!]
[Ha ha ha ha ha ông ngoại tôi nói cô ấy đáng yêu giống như em bé được vẽ trong tranh Tết í!]
Đường Chi đứng ở trên sân khấu, Cùng Văn Tụng tôi một câu anh một câu nói tới nói lui, tạo nên hiệu quả chương trình, chẳng mấy chốc đã dẫn đến tiết mục ca hát.
Phần nhạc đệm vui vẻ vang lên, thời gian có hạn, Đường Chi và Văn Tụng đi thẳng đến phần điệp khúc---
“Hãy để tôi thu hết can đảm để nói lời chúc mừng năm mới với bạn.”
“Nói với bạn câu năm mới vui vẻ.”
Vừa hát cô vừa giũ vế câu đối trên tay --- Một năm mới bình an hạnh phúc.
Văn Tụng giũ vế câu đối còn lại --- Lời chúc mừng năm mới an lành, thuận lợi.
Những năm trước có rất nhiều khách mời làm như vậy, khán giả đều cảm thấy cách làm này thật thô, nhưng nhìn Đường Chi, trên mặt cô tràn đầy ý cười chân thành, tràn đầy năng lượng, trong phần bình luận không có lấy một câu ghét bỏ.
[Chi Chi đáng yêu quá đi mất!]
[Không biết tại sao mà bây giờ tôi cũng cảm thấy Văn Tụng dễ thương hơn rồi!]
[Thật sự rất thần kỳ, mỗi lần nhìn thấy Đường Chi thì tâm trạng của tôi sẽ trở nên tốt hơn rất nhiều.]
[Tôi cũng vậy tôi cũng vậy!]
Bài hát của cô đẩy cảm xúc của bữa tiệc tối nay lên một tầm cao mới ---
“Mặc kệ những đám mây trên trời cười với ai thì tôi cũng luôn vui vẻ.”
“Chúc chúng ta luôn luôn hạnh phúc!”
Khi âm thanh cuối cùng rơi xuống. Cô và Văn Tụng cùng nhau cúi đầu chào tất cả khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp---
“Trong hai giờ cuối cùng của năm 201X, chúng tôi xin chúc mọi người một năm mới hạnh phúc, vạn sự như ý!”
Phần bình luận đều đáp lại Năm mới vui vẻ.
Chỉ chốc lát sau, các hastag #Đường Chi Văn Tụng ảo thuật và #Đường Chi Văn Tụng <>, #Đường Chi tạo hình Trung Quốc# đều lên hotsearch.
Lần này nhận thức của công chúng về giọng hát yếu ớt của Đường Chi đã hoàn toàn bị phá vỡ.
[Đường Chi hát rất hay! Giọng hát rất có sức hút!]
[Rất hay rất hay! Rất thích Đường Chi!]
Trong tiếng khen ngợi đó, Đường Chi và Văn Tụng kết thúc tiết mục, quay trở lại hậu trường.
Văn Tụng giơ ngón tay cái lên với cô: “Cô hát hay lắm.”
Trước đó hai người không có luyện hát trước với nhau, bởi vì Văn Tụng chỉ cần hát nhép, không cần chuẩn bị trước, chỉ cần nhả câu khớp là được, nếu nghiêm khắc mà nói thì đây vẫn là lần đầu nghe Đường Chi hát.
Đường Chi xua xua tay: “Cũng tạm được, thầy Văn khen quá rồi!”
Cô khiêm tốn nói với Văn Tụng, nhưng vừa quay đầu lại thấy Giang Chi, cái đuôi đã vểnh lên tận trời.
“Em diễn thế nào?”
Cô chớp chớp mắt với anh, trên mặt còn dính bụi vàng, lấp lánh dưới ánh đèn.
“Không làm anh mất mặt đúng không?”
Giang Chi lái xe đưa cô rời khỏi đài truyền hình.
Anh cầm tay lái, trên môi nở nụ cười nhẹ: “Hát rất hay.”
Anh đã xem ở trường quay.
Trái tim đều bị cô lấp đầy.
Nhưng hiển nhiên một câu khen ngợi đơn giản hoàn toàn không thể làm bạn gái nhỏ hài lòng, Đường Chi chớp mắt, cảm thấy không đủ: “Còn nữa đâu còn nữa đâu?”
Chỉ có mấy chữ như vậy thôi sao?
Giang Chi thật sự không giỏi thả rắm cầu vồng cho lắm.
Nhưng anh nghĩ đến những lời khen Đường Chi đã nói với anh kia, học đi đôi với hành mà mở miệng:
“Nghe hay đến mức muốn dẫn em điên cuồng mua coca?”
Phụt!
Đường Chi cười không thành tiếng.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cứu với! Cô phải làm sao để phổ cập khoa học cho quý ông 2G này đây, mua Coca còn có một nghĩa khác nữa, có nghĩa là [email protected] tình đó!
Giang Chi ngây thơ quá đi mất, cô đúng là người mê sắc đẹp đáng chết mà, sao lại có cảm giác đang dạy hư người đàn ông ngây thơ vậy?!
Giang Chi nhìn qua biểu cảm muốn cười lại thôi của cô, hiển nhiên không mấy hưởng thụ lời khen này, anh nhướng mày:
“Như thế nào?”
Đường Chi che mặt: “Em… Em là sao nữ, muốn bảo vệ dáng người, không thể uống Coca.”
Nghĩ xong còn sợ anh ra ngoài làm loạn, cô lại nhấn mạnh thêm: “Nhưng sau này anh cũng không được nói mua Coca với người khác biết không? Anh là fan nhỏ của em, chỉ có thể mua Coca với em!”
Sau khi trở thành bạn trai thực tập, thì lại có thêm một danh phận là fan nhỏ của cô.
Nụ cười trên môi Giang Chi càng sâu: “Được.”
Anh biết bản thân mình luôn có vẻ thờ ơ khi nói chuyện, sợ cô cảm thấy không vui, nên lặp lại lời của cô một lần nữa:
“Chỉ mua Coca với em.”
Đường Chi trốn dưới lòng bàn tay, khuôn mặt ửng hồng.
A a a.
Phạm quy quá mức rồi!
Sao lại có người nghiêm túc đi gạ gẫm người khác như vậy chứ!
Lại lần thứ hai Đường Chi ở ở trên hotsearch tối nay.
Bất kể là lời tỏ tình qua ca khúc mới của Giang Chi, tạo hình Trung Quốc của cô, giọng hát ngọt ngào, hợp tác cùng Văn Tụng trên sân khấu, mỗi một cái đều có lưu lượng rất lớn, hot đến mức liên tục chiếm vị trí đầu bảng trên hotsearch.
Đường Bột vô cùng vui mừng khi thấy được chiến tích hiển hách này, vồn là bọn họ chỉ mong Chi Chi có thể nổi tiếng hơn một chút, nhiều người qua đường có hảo cảm hơn với cô là được…
Nhưng bây giờ bọn họ đã bắt đầu hy vọng xa vời một ngày nào đó Chi Chi cũng có thể trở thành đỉnh lưu.
[Hotsearch đêm này đều được Chi Chi nhận thầu rồi! Vui quá đi mất!]
[Đêm nay Chi Chi đáng yêu ghê đó! Muốn sờ quá!]
[Đường Tiểu Chi chúc mừng năm mới.jpg!]
[Oa! Memes của Chi Chi cũng đáng yêu quá đi mất!]
Trong nhóm trò chuyện sôi nổi một lát mới phát hiện #Đường Chi hát nhép bất ngờ xuất hiện trên hotsearch.
Nguyên nhân là do có người chú ý tới khẩu hình của Văn Tụng không khớp với lời bài hát, fan của Văn Tụng bàn tán xôn xao một hồi, ai biết lại bị tài khoản marketing mang đi với tiêu đề vô cùng phô trương ---
[Hát nhép trong bữa tiệc đêm giao thừa, Đường Chi và Văn Tụng xem khán giả như trò đùa?!]
Tin tức nổ ra, có nhiều tài khoản chính thức cũng đăng theo và chuyển tiếp.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Lưu lượng của Đường Chi thật sự quá cao, một khi đã dính tới cô thì số lượt xem nhất định sẽ tăng vọt, chạy KPI vào đêm cuối năm, ngay khi tin này nổ ra đã nhanh chóng lên hot search.
Thậm chí còn có tài khoản marketing lôi màn trình diễn trước đây của Đường Chi trong “Music Planet” ra, nghi ngờ Đường Chi có gian lận trong chương trình này hay không.
Nếu không tại sao một người từng hát lạc nhịp lại có thể thực hiện bài hát có độ khó cao như vậy trên sân khấu?
Hướng đi của bình luận nhanh chóng trở thành lời mắng nhiếc:
[Thật phục đoàn đội của Đường Chi, thiết lập hình tượng cũng quá tinh xảo rồi, kết quả lại là bước chuyển chình giữa chương trình tạp kỹ chuyển qua ca hát, tưởng là được khen ngợi nhưng bây giờ lại bị lật xe!]
[Lúc đó toàn mạng đều khen cô ấy, ai cũng nghĩ cô ấy thật tuyệt vời, tôi đã có hơi nghi ngờ rồi, nhưng lúc đó lại bị xem thành anti-fan, đúng là không còn gì để nói.]
[Dư luận cũng quá dễ lừa gạt rồi, muốn làm diễn viên thì làm diễn viên đi, còn chạy đi làm ca sĩ làm gì? Đau lòng cho tất cả các ca sĩ của chương trình “Music Planet”, vốn là được công nhận là chương trình cạnh tranh công bằng nhất, bây giờ thì cảm thấy biết đâu có những chuyện gian lận mà chúng ta không hề hay biết!]
[Tôi cảm thấy tiếc cho dàn ca sĩ bị áp trong chương trình, dù sao tôi cũng chỉ biết Vương Hiểu Oánh và Tuyết Khâm chắc chắn là đúng với thực lực, còn những người khác thì thật khó nói!]
Trong lúc nhất thời, “Music Planet” cũng bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.
Vô số người hâm mộ của các ca sĩ cũng yêu cầu tổ chương trình đưa ra lời giải thích.
Thần tượng của bọn họ đều là ca sĩ thực lực đến tham gia chương trình đều vì chứng minh bản thân, hoàn toàn không muốn vì một mình Đường Chi mà bị kéo danh tiếng xuống, cũng không muốn vì Đường Chi mà đội nồi.
Fans của các ca sĩ tham gia chương trình đều để lại bình luận trên weibo của “Music Planet”, yêu cầu chương trình đưa ra lời giải thích rõ ràng và thái độ thỏa đáng --- nếu Đường Chi hát nhép thì sự công bằng mà chương trình nói kia chỉ là trò cười, mọi người cần cùng nhau tẩy chay chương trình rác rưởi này; nếu Đường Chi hát thật, xin vui lòng đưa ra chứng cứ thuyết phục mọi người, lấy lại danh tiếng.
Một số người qua đường muốn nói giúp cô nhưng cách tẩy trắng lại quá yếu ớt, cho rằng yêu cầu của mọi người đối với Đường Chi quá hà khắc, cô là một diễn viên, Văn Tụng cũng chỉ là một ảo thuật gia, vì để khán giả có trải nghiệm tốt thì hát nhép cũng là chuyện bình thường, không có gì để xé cả.
Chính vì vậy mà còn có nhiều công kích hơn.
[Chúng tôi không bảo Đường Chi không thể hát nhép, nhưng nếu đã hát nhép thì đừng mua hotsearch hát tốt, không cảm thấy đuối lý à.]
[Trong số đầu tiên của chương trình “Music Planet” trước đó, có bao nhiêu người thay đổi góc nhìn với trình độ ca hát của cô ấy? @ Đường Chi nếu hát giả thì cô không cảm thấy xấu hổ trước những lời khen này à?!]
[Cười chết mất, có việc gì thì là diễn viên, còn không có việc gì thì làm ca sĩ, thiết lập của Đường Chi cũng hay quá rồi!]
[Thuyết âm mưu nghe có lý, có vẻ là hát giả, chương trình đăng rất nhiều tin tức, nhưng riêng tin của Đường Chi và Tống Chấp lại rất ít, chỉ có một vài clip ngắn luyện tập, cũng chỉ có vài giây, chắc chắn là có vấn đề!]
Đường Chi nhìn mưa máu gió tanh trên weibo, vô cùng tức giận, viết ra từng ID của những tài khoản bịa đặt đó.
Lần trước khi cô đối mặt với các tin tức kiểu này đều khá bình tĩnh.
Nhưng lần này, cô thật sự rất muốn ----- ra văn bản cảnh cáo của luật sư.
Cô vừa nhớ vừa bất bình thay cho Giang Chi:
“Bọn họ đang nghi ngờ trình độ của anh!”
“Làm sao em có thể chịu đựng được?!”
Nói cô không tốt còn được, nhưng giọng hát của cô là do Giang Chi dạy.
Hát trên màn ảnh thực sự rất cơ bản đó?!
Hừ!
Giang Chi không phải lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng cô bị mắng trên hotsearch, nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cô tức giận như vậy.
Hơn nữa nguyên nhân cô tức giận…
Là bởi vì cô do anh dạy hát.
Cô không chấp nhận người khác chỉ trích trình độ giảng dạy của anh.
Ánh mắt Giang Chi kinh ngạc, trong lòng giống như có dòng nước ấm chảy qua.
Anh bảo cô ngừng đọc những tin tức lộn xộn này: “Đừng đọc nữa, để anh bảo Hoàng Bình Chiêu giải quyết.”
Dứt lời, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Giang Chi dừng xe, nghe điện thoại.
Đầu bên kia điện thoại, là đạo diễn Trương Chú của chương trình “Music Planet”.
Trương Chú giải thích lý do gọi điện: “Cậu xem… Chúng tôi bên này sẽ chiếu mấy đoạn cắt ở tập đầu tiên, cắt bỏ cảnh cậu xuất hiện, nhưng giữ lại âm thanh có được không?”
Lúc trước Giang Chi xuất hiện trong phòng thu hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn đối với tổ chương trình.
Giang Chi xin phép không xuất hiện trong chương trình, tổ tiết mục cũng vô cùng tôn trọng ý kiến của anh, ngày dạy học của Giang Chi không được công bố trong thời gian phát sóng, nhưng phần tư liệu còn lại cũng không có gì nhiều, Đường Chi và Tống Chấp thực sự rất nỗ lực, ngoại trừ luyện tập thì chỉ có luyện tập, không có gì để xem nên tổ tiết mục mới cắt bớt đi, ai biết chuyện này lại trở thành lý do cho anti-fan công kích.
Giang Chi gật đầu: “Có thể. Xin lỗi, không nghĩ tới lại mang nhiều phiền toái cho chương trình như vậy.”
Anh vừa nói vừa quay đầu nhìn cô gái nhỏ đang chọc điện thoại, vẫn còn ghi lại ID của mấy tài khoản marketing.
Trương Chú nói: “Không có việc gì không có việc gì.”
“Xem như lên hot search miễn phí.”
Chương trình bọn họ không sợ bóng gió, những người dám tham gia chương trình đều là ca sĩ thực lực, hoàn toàn không sợ kiểu bôi nhọ này.
“Được, phiền anh rồi.”
Giang Chi cúp điện thoại, bảo Đường Chi không cần cố nhớ nữa.
“Hoàng Bình Chiêu đã gửi văn bản luật sự đến mấy tài khoản đó rồi.”
Anh nói nhẹ: “Tổ chương trình ‘Music Planet’ cũng sẽ làm sáng tỏ mọi chuyện.”
Nếu không phải cô đang ở trên xe của Giang Chi thì cô thực sự muốn phát trực tiếp hát một bài luôn.
Nhưng antifan kiểu gì cũng sẽ nói là chỉnh sửa âm thanh, cho nên vẫn là thanh giả tự thanh thì hơn.
Nếu Giang Chi đã giúp cô giải quyết những chuyện này thì cô cũng không cần nghĩ tiếp nữa, yên lặng hưởng thụ một tiếng rưỡi cuối cùng của năm 201X cùng với anh.
Nửa tiếng sau, Văn Tụng đã đăng weibo.
@Văn Tụng: “Thực sự là hát nhép, sợ hát thật thì tiễn tất cả khán giả đi mất! Nhưng Đường Chi không có hát nhép, cô ấy hát rất hay, mấy tài khoản marketing đừng có vu khống người khác nữa! [video]”
Trong video là Văn Tụng đang hát bài “Năm mới vui vẻ”, các fan đều phàn nàn: [Này chắc cũng phải trăm bộ chỉnh âm mới có thể chỉnh thành trình độ của tối nay đi ha?]
[Ha ha ha thầy Văn buồn cười quá đi mất!]
[Cho nên Đường Chi là hát thật đó, mấy tài khoản marketing thấy không?!]
Đường Bột cũng vội vàng hành động, điên cuồng chuyển phát weibo của Văn Tụng, làm sáng tỏ với mọi người: [Đường Chi không có hát nhép không có hát nhép, toàn bộ đều là hát thật!]
Một lát sau, giám đốc chương trình đài Táo cũng đăng weibo.
Đường Chi hát “Năm mới vui vẻ” là hát thật, không có chuyện hát nhép, tôi đã xác nhận với cô ấy ba lần, mỗi lần cô ấy trả lời đều là muốn hát thật.
Đài truyền hình chúng tôi tôn trọng sự lựa chọn trình bày của mỗi một nghệ sĩ, mong mọi người cùng nhau thưởng thức buổi tiệc tối, cùng đón năm mới cùng với chúng tôi!
Nhưng lúc này vẫn còn rất nhiều người nghi ngờ chuyện Đường Chi hát nhép.
[Bây giờ Đường Chi rất nổi tiếng, Văn Tụng cũng tẩy trắng giúp cô ấy, đạo diễn chương trình cũng nói thay cô ấy.]
[Bây giờ giả bộ quá dễ, ngay trong chương trình phát sóng trực tiếp cũng có thể giả bộ.]
[Đúng vậy, làm sao một người lạc nhịp lại có thể hát hay như vậy.]
[Quá giả quá giả!]
Nhưng rất nhanh sau đó, tài khoản weibo chính thức của chương trình “Music Planet” đã phản hồi về chuyện hát nhép đang được đồn thổi trên mạng:
@“Music Planet”: Chương trình ‘Music Planet’ vẫn luôn là một chương trình đem tới những giọng hát chân thực nhất của các ca sĩ, vẫn luôn hoạt động dựa trên nguyên tắc công bằng, công khai, công chính. Tôi tin rằng thực lực của mỗi một ca sĩ sẽ đều không chấp nhận việc hát nhép để được công chúng khen ngợi.
Bên dưới weibo là liên kết đến một video mới được đăng.
[click vào để xem – Các chuyện ngoài lề của Tống Chấp và Đường Chi]
Vô số quần chúng ăn dưa bấm vào xem video.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Trong video, Tống Chấp và Đường Chi như hai thái cực khác nhau.
Tống Chấp một mình luyện tập, nhưng Đường Chi giống như…
Đang đi học.
Cô vụng về phát ra các âm tiết.
Một lần không đúng thì hai lần, hai lần không đúng thì ba lần.
Có Đường Bột chú ý tới mỗi khi sai một lần thì cô đều âm thầm véo đùi mình một cái, giống như lấy đau đớn để cho mình không phạm lỗi nữa.
[A a a, Chi Chi nỗ lực quá đi mất!]
[Giống như thấy được một đứa nhỏ đang bi bô tập nói ha ha.]
[Chúa ơi, tôi như chết lặng khi nghe thấy âm thanh cô ấy tập luyện!]
Nhưng cô vẫn kiên trì luyện tập cho đến khi trong video truyền đến một âm thanh dễ nghe, làm mẫu cho cô---
“Sáng sớm.”
Phần bình luận khựng lại trong giây lát ---
[Từ từ!]
[Giọng nói này…]
(1) Nút thắt cát tường
Chương 76
◎ Có nhớ anh không? ◎
[Anh Chi!]
[Là anh Chi a a a!!]
[Thật ghê gớm, hóa ra người dạy Chi Chi hát là anh Chi hả?!]
[A a a!! Fan “Kẹo Gừng” bùng cháy lên cho mị! Có CP nhìn thì có vẻ BE rồi nhưng hint của hai người đó chỗ nào cũng có!]
Weibo đêm nay thực sự sôi nổi tưng bừng.
Hoàn toàn là đêm cuồng hoan thuộc về các fan CP.
Giang Chi bày tỏ tình yêu công khai với Đường Chi, một bài hát “Sweet” đã thể hiện tất cả cưng chiều.
Vốn dĩ như thế đã đủ khiến các fan CP vui đến nổ tung, cuối cùng những cảnh quay ngoài lề mà “Music Planet” tung ra còn chứa cả niềm vui bất ngờ hơn --
[“Kẹo Gừng” mau tái hợp đi!]
[Xin luôn đó, điều ước năm mới của em chính là hai người ở bên nhau!]
[Tái hợp đi tái hợp đi! Nếu Chi Chi vẫn còn thích anh Chi thì hãy đến với anh ấy đi!]
Giang Chi nhìn những lời kêu gọi chân thành của các fan CP, đẩy điện thoại đến trước mặt Đường Chi:
“Mọi người đều hy vọng chúng ta đến với nhau.”
Anh cười: “Khi nào thì anh có thể thông báo chính thức được đây?”
Đường Chi chỉ nhìn một cái rồi lập tức rời mắt đi ngay.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cô là người ăn mềm không ăn cứng, sợ nhìn những lời cầu xin đầy ở phần bình luận đó thì sẽ mềm lòng đồng ý.
“Xem biểu hiện của anh nha.”
Đường Chi bưng trái dừa hút một ngụm: “Anh làm nhiều việc khiến em vui vẻ, nói không chừng có thể lên chính thức đó.”
Lúc đó hai người đang đứng ngắm cảnh trong phòng ở tầng cao nhất mà ekip chương trình chuẩn bị cho các khách mời.
Trong TV chiếu chương trình của đài Táo.
Trong tiếng đếm ngược hùng dũng của MC, bọn họ cùng nhau đón mười hai giờ, cũng đón một năm mới đến.
Đường Chi quay mặt đi, nhào vào lòng Giang Chi.
Cô vùi mặt vào ngực anh, nhẹ nhàng cọ cọ:
“Giang Chi, năm mới vui vẻ.”
Lồ ng ngực người đàn ông ấm áp, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, mà anh cũng đang rũ mắt nhìn cô.
Đôi mắt thâm thúy đó như đang sáng lấp lánh.
Anh khẽ cong môi cười: “Ừm, năm mới vui vẻ.”
Trước mắt Đường Chi chợt xuất hiện một vật màu đỏ quen quen.
Chờ đến khi tầm mắt đã rõ ràng, cô mới nhận ra đó là chiếc bùa bình an mà khi đó cô giúp Giang Chi tìm lại.
Giang Chi nhét nó nhét vào lòng bàn tay cô:
“Tặng em.”
“Năm mới đến, chúc em bình an.”
Lông mi Đường Chi khẽ run, không nhận lấy.
Anh coi trọng bùa bình an này đến mức nào, cô đã từng thể nghiệm (1) lấy.
Đêm tuyết rơi mênh mông đó, rõ ràng là biết tìm được nó là hy vọng xa vời, anh cũng phải cố chấp quay về tìm cho bằng được.
Lá bùa bình an này có ý nghĩa phi phàm đối với anh.
Cô rời khỏi vòng tay anh, giơ hai tay lên khước từ : “Thứ này rất quý giá đối với anh mà, em không thể nhận được…”
“Phải, rất quý giá.”
Giang Chi rũ mắt nhìn lá bùa bình an đó.
Anh vẫn luôn không rõ cảm giác căng thẳng đối với lá bùa bình an này từ đâu mà đến, mãi đến khi ký ức từ từ quay về.
“Chi Chi, em có biết ai là người tặng tôi lá bùa bình an này không?”
“Ai vậy?” Đường Chi tò mò hỏi.
“Là em.”
Anh nhìn vào mắt cô, trịnh trọng nói: “Là em tặng cho tôi.”
“Em sao?”
Đường Chi kinh ngạc.
Cô tặng cho anh khi nào?
Giang Chi nhàn nhạt nở nụ cười.
Trong câu chuyện có bối cảnh trường học xưa kia, anh có một sở thích đua xe.
Loại vận động cực hạn đó ắt phải có hệ số nguy hiểm theo cấp số nhân, Đường Chi lần nào cũng lo lắng anh sẽ xảy ra chuyện, vậy nên đã đi xin một lá bùa bình an cho anh.
Đường Chi dường như đang nghe kể truyện nghìn lẻ một đêm.
Cô vươn tay, nhẹ nhàng nhận lấy lá bùa bình an này.
Hoa văn trên mặt vải đỏ rực lại không hiện cảm giác của năm tháng.
Ký ức của cô có phần thiếu hụt, không có đoạn này.
Thấy đôi mắt hàm chứa tình yêu của Giang Chi, không hiểu sao trong lòng cô lại có một chút xíu ghen tỵ.
Chẳng lẽ đây chính là tự ghen với chính mình trong truyền thuyết đó sao?
…
Sau khi qua giao thừa là đến tháng Một, báo hiệu chẳng mấy chốc sẽ đến Tết Âm lịch.
Mấy ngày trước đó, chương trình tuyển chọn thần tượng quy mô lớn “PICK ME” mùa thứ ba tuyên bố đội hình thầy hướng dẫn, Giang Chi làm thầy dạy thanh nhạc, rót vào “PICK ME” mùa mới một sức sống hoàn toàn mới.
Sau Tết Dương lịch không đến hai ngày, anh lập tức bay đến Đại Xưởng ở thành phố lân cận.
Phía Đường Chi bên này cũng chính thức bắt đầu xác định kế hoạch vào đoàn kế tiếp của mình.
Ưu thế về nhan sắc của cô cực kỳ rõ ràng, hơn nữa diễn xuất khi đóng vai Nguyên Lê trong “Hỏi Tình” cũng đã nhận được sự tán thành của đạo diễn, những kịch bản đến tìm cô đóng vai nữ chính phim thần tượng rất nhiều, bạn diễn cũng là một vài tiểu sinh đẹp trai đóng phim thần tượng tuyến một tuyến hai, các kịch bản tiên hiệp cổ trang cùng loại cũng không ít.
Đây là ưu điểm mà cũng là khuyết điểm lớn nhất của diễn viên.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Khi một nhân vật nào đó nổi tiếng, các kịch bản diễn cùng loại hình nhân vật tìm đến cũng sẽ càng nhiều hơn, đương nhiên cùng lúc đó, những loại hình kịch bản khác sẽ giảm đi rất nhiều.
Giữa một đống kịch bản ngọt ngào, Đường Chi chọn một bộ phim nữ chính công sở ngọt ngào sảng khoái và ba tháng sau mới vào đoàn.
Tống Sơ Tuyết cảm thấy quyết định này của cô có phần mạo hiểm: “Giờ mọi người chê bai các loại phim đề tài công sở rất nhiều, thực ra diễn phim công sở có phần tốn công vô ích. Còn phim ngọt ngào chữa lành thì chỉ cần tương tác với nam chính một chút thì các fan não tàn cũng sẽ không so đo.”
Đường Chi không muốn quanh quẩn trong vùng an toàn, nghiêm túc nói: “Tôi còn phải luyện tập kỹ thuật diễn xuất.”
Trong khoảng thời gian này cô không nhận kịch bản, muốn chăm chỉ học tập một chút.
Quyết định của cô đương nhiên Tống Sơ Tuyết sẽ không hề dị nghị gì, phối hợp nói: “Tôi giúp em liên hệ với thầy.”
Đường Chi tủm tỉm cười: “Cám ơn chị Tống!”
Đường Chi đột nhiên trở nên rảnh rỗi, mỗi ngày ngoại trừ học diễn xuất thì thời gian còn lại dành riêng cho chính mình, cũng coi như rảnh rỗi thích ý.
Nhưng càng đến gần Tết Âm lịch, những người bên cạnh cô lại càng bận rộn hơn.
Ngày hai mươi, Đường Chi ăn một bữa cơm cuối cùng trước Tết Âm lịch cùng với Tần Miểu, trong lúc dùng cơm Tần Miểu liên tục nhận mấy cuộc điện thoại của ba cô ấy, sau khi cúp điện thoại lập tức khẽ tâm sự với Đường Chi: “Ba tớ phiền quá, cứ giục tớ về nhà ăn tết mãi. Giờ chẳng phải còn cách đêm ba mươi tận mười ngày hay sao, ông ấy cứ giục giục, còn nói quán cafe của tớ có mở cửa hay không thì cũng thế, cậu nói xem có tức hay không chứ?”
Đường Chi cười an ủi cô ấy: “Được rồi, ba cậu cũng là vì nhớ cậu mà. Trở về bồi bọn họ sớm một chút đi.”
“Chủ yếu là bọn họ lải nhải quá trời.” Tần Miểu bi thương mà chọc chọc đ ĩa bò bít tết, hậm hực nói. “Tớ đã có thể tưởng tượng ra cái cảnh sau khi về nhà mỗi ngày đều sẽ bị hai người bọn họ chê bai rồi đây!”
Cảnh tượng mà Tần Miểu hình dung, Đường Chi không tưởng tượng ra được.
Trong lòng cô trống rỗng, chẳng có gì cả.
Đường Chi đột nhiên chẳng còn hứng ăn nữa, hai người hậm hực ăn cơm xong thì chào tạm biệt ở trước cửa nhà hàng.
Tần Miểu vẫy tay với cô: “Đầu xuân gặp nhé, Chi Chi.”
Đường Chi gật đầu, trên mặt treo nụ cười xán lạn nhất.
“Được, Miểu Miểu!”
Lại mấy ngày nữa trôi qua, thầy dạy biểu diễn của Đường Chi cho ngừng khóa học, cô hoàn toàn trở nên rảnh rỗi.
Tống Sơ Tuyết bận rộn mua sắm hàng tết, đúng lúc Đường Chi cũng không có ý định làm việc, Tống Sơ Tuyết xin cô cho nghỉ.
“Nhà tôi đông người, nên thành ra rất bận rộn.”
“Nhưng tình cảm của mọi người khá tốt, nhân dịp này tôi mua cho ba mẹ vài bộ quần áo mới.”
Ở đầu bên kia điện thoại, sau giọng nói của Tống Sơ Tuyết là tiếng ồn ào ầm ĩ náo loạn, nhưng từng giây từng phút lại hiện ra cảm giác vui sướng.
Trong bầu không khí ăn tết náo nhiệt, Đường Chi lần đầu tiên cảm thấy quạnh quẽ.
Ngày tết đối với cô cũng giống như những ngày thường chẳng đặc biệt hơn bao nhiêu.
Cô sống một mình, không cha không mẹ, không cần mua sắm một đống đồ ăn tết, cũng không cần phải thăm người thân.
Nhưng may mắn cô vẫn còn có Giang Chi.
Đường Chi nghĩ vậy, gọi điện thoại cho Giang Chi.
Nhưng thật không khéo, Giang Chi đang làm việc.
Điện thoại đổ mấy hồi chuông cũng không có người nhấc máy, một khi anh làm việc thì không dễ dàng tìm được anh.
Đường Chi đột nhiên rất muốn gặp anh.
Trong lòng cô bắt đầu sinh ra suy nghĩ muốn đi thăm ban (2).
Cô nói suy nghĩ này cho Hoàng Bình Chiêu, hỏi thăm Hoàng Bình Chiêu xem có được hay không.
Hoàng Bình Chiêu đáp: “Sao lại không được chứ? Tôi đưa cô đi?”
Đường Chi từ chối.
Tết nhất mọi người đều bận rộn, cô nghĩ rằng một mình mình đi tìm Giang Chi là được rồi.
Hoàng Bình Chiêu cũng không ép buộc cô: “Tôi sẽ báo cho bên ekip làm chương trình bên kia một tiếng.”
…
Lúc Đường Chi đến Đại Xưởng đã là tám giờ tối.
Lúc này Giang Chi rốt cuộc cũng đã gọi điện lại, anh vừa mới kết thúc giờ chỉ đạo hôm nay.
“Giang Chi, đoán xem em ở đâu?”
Cô ngồi máy bay hai tiếng đồng hồ, bước chân trong gió lạnh đêm đông có vài phần nhẹ nhàng.
Nghĩ đến việc chốc nữa sẽ được gặp anh, cô chỉ hận không thể chạy tung tăng dưới hàng cây trồng ven đường của Đại Xưởng.
“Ở đâu thế?”
Giang Chi hình như cũng cảm nhận được, vừa nói chuyện điện thoại với Đường Chi vừa nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đại Xưởng trong bóng đêm mênh mông chỉ có giọng ca vang dội mạnh mẽ của các thiếu niên tinh lực dồi dào mà thôi.
“Ở trong lòng anh đó.”
Đường Chi đón gió, tưởng tượng đến cảnh sắp được nhìn thấy anh, ý cười ở bên môi càng sâu hơn.
Khi Giang Chi nghe lời bày tỏ thẳng thắn ngọt ngào mềm mại của cô, khóe môi cũng cong lên thành một nụ cười.
“Ừm, có nhớ anh không?”
Anh bắt đầu tự hỏi tính khả thi của việc quay về gặp cô, khi dư quang (3) đảo qua cửa sổ, chợt thấy trên đường cây râm mát dưới lầu có một hình bóng quen thuộc. Ánh mắt anh hơi khựng lại, không thể tin được mà bước về trước hai bước.
Bọn họ cách nhau quá xa.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Từ chỗ Giang Chi nhìn sang chỉ có thể thấy được một cái bóng di chuyển mơ hồ.
Nhưng không biết vì sao, anh cứ cảm thấy cái người đang tung tăng nhảy nhót kia chính là Đường Chi.
Anh gần như không do dự nữa, xoay người đi nhanh xuống lầu.
Càng tới gần tòa nhà huấn luyện, trái tim Đường Chi cũng càng đập mạnh hơn.
Nhưng Giang Chi đang ở ngay trên lầu, bước chân cô uyển chuyển nhẹ nhàng hơn.
“Nhớ chết đi được!”
Nhớ đến nỗi cô cũng không chờ được mà muốn gặp anh, bay đến gặp anh.
Cô giống như chạy như bay trên đường, chợt phát hiện có một thiếu niên cũng giống như cô, đang cầm di động gọi điện thoại.
Ánh mắt của cả hai không hẹn mà gặp nhau giữa không trung, cũng may Đường Chi hóa trang kín mít, đeo khẩu trang đội mũ lưỡi trai, hơn nữa còn bọc một chiếc áo lông dày nặng, chàng trai kia không nhận ra cô, rũ mắt tiếp tục trò chuyện với người ở đầu dây bên kia.
“Mẹ ơi, cơm ở đây dở quá đi…”
Chàng trai kia vừa mở miệng thì đã lập tức sụp đổ, khóc đến nỗi nước mắt nước mũi đầy mặt:
“Nơi này khổ quá…”
“Không, con không về, con muốn thử xem sao.”
“Được ạ, chờ con về, mẹ lại nấu thịt kho tàu cho con ăn.”
Tất cả các tuyển thủ của “PICK ME” đều phải ăn một cái tết khác biệt ở Đại Xưởng.
Phân đoạn gọi điện thoại dường như là tiết mục mà “PICK ME” giữ lại hằng năm, đây là part khiến người ta mau ch ảy nước mắt nhất, cũng là part có thể khiến cho người xem trực quan mà cảm nhận được ước mơ của những thiếu niên này nhất.
Bước chân Đường Chi khựng lại một chút, trong lòng hơi co rút, mũi cũng cay cay theo.
Trong thế giới này, cô giống như vẫn luôn không có nơi mà mình thuộc về.
Dù biết mình là nhân vật trong truyện nhưng cảm giác không yên lòng đó vẫn không biến mất.
Trong phần thiết lập nhân vật lạnh như băng của cô, cha mẹ cô mất sớm, từ nhỏ cô lớn lên ở nhà họ Giang, ăn nhờ ở đậu, thực ra rất biết xem sắc mặt của người khác. Kiêu căng chẳng qua chỉ là lớp vỏ bọc tự vệ cho sự nhát gan của mình mà thôi.
Giống như từ trước đến nay cô đều không thể có quyền lợi được cha mẹ an ủi khi khóc đến rối tinh rối mù như chàng trai này.
Ở đầu bên kia của điện thoại, Giang Chi không chờ được câu trả lời của cô, khẽ gọi một tiếng: “Chi Chi?”
Anh đã xuống đến cửa cầu thang.
Giang Chi vừa mới đi được hai bước, đã thấy Đường Chi đang cúi đầu, lén dùng mu bàn tay lau mắt một chút.
(1) Tự trải nghiệm, tự trải qua
(2) Đến chỗ làm việc của bạn trai/ bạn gái để xem người đó làm việc hoặc thăm
(3) Nhìn qua khóe mắt
Chương 77
Đường Chi cũng không hẳn là quá khó chịu.
Nhiều lắm cũng chỉ là có chút hâm mộ.
Trong bầu không khí toàn dân đều đang mong ngóng trở về quê, rất dễ dàng bị kéo theo vào loại tâm trạng đó.
Cô nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng của mình, vừa mới ngẩng mặt lên chuẩn bị đáp lại, tầm mắt đúng lúc dừng ngay trên người đàn ông ở trước mắt.
Giang Chi không biết từ khi nào đã đi đến bên cạnh cô.
Anh nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng, giọng nói êm ái:
“Sao đột nhiên tới đây?”
Đường Chi ngơ ngác: “Sao anh nhìn thấy em vậy?”
Cô nghiêng mặt, nhìn về phía cửa sổ tối đen của tòa nhà tập luyện, không thể nhìn thấy dù là một chút hình bóng bên trong.
Nhưng anh lại chuẩn xác mà uyển chuyển xuất hiện ở bên cô.
Lúc đầu tâm trạng có hơi chán nản, vì sự xuất hiện của anh mà bỗng chốc trở nên trời quang mây tạnh.
Nhưng điều quan trọng nhất là…
“Ngạc nhiên chưa!”
Hai bàn tay của Đường Chi chống cằm, tạo ra hình dáng bông hoa, thẳng thắn đáp lại: “Em tới tra hỏi.”
Ánh mắt Giang Chi luôn dừng lại trên viền mắt hơi đỏ của cô.
Khi nãy trong mắt cô có cả nước mắt, lúc này, dưới ngọn đèn đường, nhìn vào trông càng sáng lên, lộ ra mấy phần yếu đuối, nhợt nhạt.
Anh khẽ nhướng mày, ôm chặt lấy cô vào lòng, nhỏ giọng hỏi:
“Bị tủi thân?”
“Làm gì có.” Đường Chi ôm lại anh, tựa đầu lên ngực anh rồi cọ vào: “Em chỉ muốn tới gặp anh thôi.”
Mọi người đều bận rộn.
Chỉ có một người lớn là cô nhàn rỗi, nhàm chán sắp chết.
Chỉ có thể tới gặp bạn trai thôi!
Trong lúc hai người nói chuyện trên trời dưới bể, cậu con trai vừa nãy khóc lóc ỉ ôi đã kết thúc cuộc điện thoại, lúc quay lại bất chợt nhìn thấy Giang Chi, bị dọa sợ đến suýt chút nữa hồn lìa khỏi xác, vô cùng cẩn thận cúi đầu với Giang Chi: “Chào thầy Giang!”
Một câu này cũng dọa Đường Chi hoảng sợ, cô run run nhìn lên, không kịp chuẩn bị gì cả, bất ngờ bắt gặp ánh mắt của cậu con trai, quả nhiên nhìn thấy được biểu cảm hít phải tin sốc trong mắt đối phương, thậm chí còn làm lố “Wow” cho một cái: “Cô Đường Chi!!!”
Đường Chi lúng túng thoát ra khỏi trong ngực Giang Chi, vẫy tay về phía cậu ta: “Chào.”
“Em chào cô Đường Chi!”
Đối phương vừa mừng vừa lo mà cúi đầu với cô.
Cô hiện tại vẫn đang trong trạng thái giữ bí mật với Giang Chi.
Đường Chi hết sức xấu hổ, vẫn đành phải làm động tác suỵt với anh.
Giang Chi không nói gì mà nhìn xuống, nhìn thấy dáng vẻ có tật giật mình của cô mà cười thầm.
Cậu con trai kia cũng rất hiểu chuyện, làm động tác suỵt với Đường Chi xong gật đầu, rồi lại làm biểu cảm kéo khoá mồm, liên tục dùng tay ra hiệu OK, cũng không có nói chuyện mà truyền đạt lại…
Cô yên tâm, em hiểu em hiểu mà.
Đường Chi cũng dùng tay ra hiệu OK với cậu ta, hiểu được thì tốt.
“Vậy thì em không làm phiền hai người hẹn hò nữa!”
Cậu con trai lễ phép vẫy tay về phía hai người: “Tạm biệt thầy Giang, cô Đường Chi!”
Đường Chi mỉm cười nhìn cậu ta đi xa, trái tim đang lơ lững cuối cùng cũng đáp xuống, một tay cô đập đập ở trước ngực.
May quá…
“Ở cùng với anh xấu hổ vậy sao?”
Bộ dạng đoán ý khi nãy của cô quá hài hước, Giang Chi không kìm được mà ngắm nhìn một lúc.
Nhưng nghĩ tới thâm ý mà cô đã làm…
“Không có.”
“Hoàn toàn không có!”
Đường Chi theo bản năng phủ nhận, cô khẽ đẩy vai Giang Chi, nhỏ giọng nói: “Chúng ta không phải vẫn chưa có ý định công khai mà.”
Giang Chi quay đầu, mắt nhìn bóng lưng đang chạy của chàng trai kia.
“Em tin chắc là chúng ta chưa công khác à?”
Chỉ với vẻ tự lừa dối mình khi nãy của cô, hoàn toàn chứng minh tình trạng yêu đương hiện tại của cả hai người.
Mà chàng trai tên Vương Triết Viễn kia, tính cách cởi mở hoạt bát, là người mồm mép có tiếng trong doanh trại.
Đường Chi có ấn tượng rất tốt về cậu con trai kia, chủ yếu là cậu ta cũng rất biết pha trò, cô và cậu ta dùng tay ra hiệu cũng đã đồng ý rồi, nên lập tức gật đầu: “Tất nhiên, em vừa nãy đã làm dấu OK với người đó, giao kèo với nhau xong rồi.”
Giang Chi không nhịn được cười: “Ờ.”
Cứ tin vậy đi.
Chuyện cam đoan của cô còn chưa được 2 giây, đã có tiếng la hét tràn đầy nội lực phát ra từ trong toà nhà tập luyện.
“Gay go rồi!!!”
“‘Kẹo Gừng’ về với nhau rồi các anh em ơi!!!”
“Thầy Giang phải gọi là cực kì dịu dàng luôn ấy! Anh em dám tin không, ánh mắt thầy ấy nhìn Đường Chi ôi trời ơi, thậm chí còn có thể nhỏ ra được nước!!”
Đường Chi: “…”
Anh bạn trẻ, không phải là đã nói kín miệng lại rồi sao?!
Thằng nhóc lươn lẹo này nữa!!!
Ngay lập tức, toàn bộ toà nhà tập luyện đều nhốn nháo cả lên.
Đám con trai xông ra hành lang đã nhìn thấy bọn họ đang ôm nhau, cực kỳ nỗ lực biến Đường Chi thành trường quay mà thể hiện cái gọi là đôi bờ tiếng vượn hót không ngưng(1).
“Đồng ý đi!”
“Đồng ý thầy ấy đi!”
“Cô Đường Chi đồng ý thầy Giang đi!”
Các nhân viên ekip chương trình 《PICK ME》đã bao vây cả toà nhà, trái lại sẽ không có người chạy xuống tầng để vây quanh xem.
Hai tay Đường Chi ôm lấy mặt, tựa vào trong lòng Giang Chi, ngại tới mức muốn tìm cái hang để chui vào.
Anh em ơi, đừng gọi nữa đừng gọi nữa, đã đồng ý rồi mà á a a!
-
Tin tức Đường Chi tới ghé thăm Giang Chi bỗng chốc đã lan truyền khắp ký túc xá.
Buổi tối hôm nay, ekip chương trình có tổ chức bữa tiệc trò chơi nhỏ ở bên trong, sắp sửa sang năm mới cũng muốn để các học viên thư giãn hơn một chút, mọi người có thể tha hồ thể hiện bản thân, đồng thời cũng thuận tiện cho ekip chương trình làm các loại evil edit(2).
Giang Chi ban đầu không muốn tham gia loại hoạt động này, mọi người thậm chí cũng rất tinh ranh mà chọn lựa đánh hạ vào Đường Chi.
“Cô Đường, cùng nhau chơi đi!”
Đường Chi dễ bị dẫn dụ, dù thế nào cũng đang chán, vậy nên đồng ý luôn.
8 giờ rưỡi tối, 100 các chàng trai tập trung sinh hoạt trong phòng ghi hình.
Khán đài là ba dãy dài, người chủ trì được đảm nhận bởi Vương Triết Viễn và Ư Tư Hàm, phụ trách nhắc các loại quy trình.
Đường Chi cùng Giang Chi ngồi bên rìa ngoài ở đầu khán đái, thuận tiện chỉnh sửa hậu kỳ những cảnh quay của bọn họ.
Gió lạnh hun hút ngoài cửa sổ, các chàng trai trong phòng vô cùng hăng hái, có người lên nhảy múa hát hò, cũng có người tấu hài với gõ phách hát vè, thậm chí còn có người biểu diễn một khúc kèn sona(3), khoảnh khắc lạnh lẽo của đêm đông lại bị thay thế bằng bầu không khí vang dội mãnh liệt, Đường Chi hoà vào trong đó, hơn nữa còn đồng thanh hát cùng các cậu con trai bài hát chủ đề cùng tên《PICK ME》của bọn họ.
Trong lúc nghỉ ngơi biểu diễn, sẽ thường hay đan xen một số trò chơi nhỏ để tương tác.
Sau khi kết thúc biểu diễn một lượt, trò chơi nhỏ có tên là đào tạo diễn viên.
Các thí sinh cần phải dựa vào kịch bản đã lấy được, đọc lời thoại, và thực hiện diễn xuất tương ứng.
Vương Triết Viễn cầm kịch bản, vuốt mắt rồi nhìn về chỗ của Giang Chi và Đường Chi:
“Uh huh, khâu đoạn diễn xuất này, đã có cô Đường là diễn viên rồi, nếu không thì xin mời cô Đường và thầy Giang làm mẫu cho chúng ta một chút nhé!”
Tất cả mọi người có mặt ngay tức khắc kêu hô ủng hộ.
“Cô Đường, làm mẫu cho chúng em một cái đi ạ!”
Đường Chi lúc đầu bị gọi là cô nên cực kỳ ngại, cứ cảm thấy hổ thẹn vì nhận cái danh xưng này.
Nhưng lúc này, đã tới thế mạnh của cô thì cô cũng không ngượng ngùng thêm nữa, cất giọng đáp lại: “Được thôi.”
Cô quay mặt nhìn về phía Giang Chi: “Anh cũng tới đi, Giang Chi.”
Khoé mắt Giang Chi lướt nhìn Vương Triết Viễn cùng Ư Tư Hàm đang nhìn trộm thứ gì đó, hai người cười nhăn nhở, trong lòng biết rõ đợi lúc nữa chắc hẳn có bẫy.
Nhưng nhìn thấy đôi mắt sáng rực của cô, cuối cùng cũng nuốt lời từ chối xuống.
“Được.”
Vương Triết Viễn cười híp mắt, lấy ống rút thăm đưa cho Đường Chi: “Cô Đường, rút lấy một cái!”
Đoạn ngắn mà Đường Chi rút được khó mà nói nổi.
Nhìn lời thoại buồn nôn trên đó, khoé miệng Đường Chi lại giật giật.
Đây thật sự không phải là đang chơi xấu à?
Cô lẳng lặng nhìn Giang Chi.
Người đàn ông bị cô giày vò lên đây cũng đang nhìn cô.
Được một lúc lâu, lại dửng dưng khen một tiếng: “Tay thơm đấy.”
Đường Chi: “…”
Vương Triết Viễn biết rõ nội tình đứng ở bên cười tới sắp bò ra đất.
Các cậu con trai trên khán đài đã bắt đầu sốt ruột: “Kịch bản gì thế?”
“Cho chúng em vui vui chút đi ạ!”
Sau khi chuẩn bị trong 5 phút, phần biểu diễn của Đường Chi cùng Giang Chi chính thức bắt đầu.
Theo tiếng “action” của Ư Tư Hàm, Đường Chi bắt đầu mở lời bằng giọng hờn dỗi:
“Không cho phép anh tới đây!”
“Chúng ta mỗi người một cái chậu nước, ai cũng không được cướp của nhau!”
Khoảng cách có giới hạn, bọn họ lại không có chậu nước.
Nhưng dù có như vậy thì lời thoại ngượng nghịu này đã đủ để đám thiếu niên phía dưới cười ra tiếng lợn kêu:
“Phụt há há há há!”
Giang Chi bước lên một bước, ôm nhẹ lấy eo cô, nói lời thoại bằng giọng điệu ngả ngớn:
“Anh tới, là vì chậu nước ấy, không có thơm bằng chậu nước của em.”
Lời thoại bi3n thái này buồn cười đến nỗi Đường Chi bật cười.
Cô cố gắng nhịn cười: “Haizz, anh biết hay không biết thế, em vừa nãy rửa chân trong chậu nước này đấy.”
Trên khán đài, từng đám con trai đã sắp sửa cười tới phát điên.
“Há há há há há!”
“Một chữ thôi, tuyệt!”
“Phát tiếp theo, anh Chi dùng nước rửa chân của Đường Chi để tắm!”
“Tiếp nữa, anh Chi lại thích nước rửa chân của Đường Chi!”
“Ha ha ha ha ha các cậu thậm chí còn sống được hôm nay sao? Không sợ ngày mai bị anh Chi bịt miệng hả?!”
Khán đài ngập tràn không khí vui vẻ, trên sân khấu, Đường Chi vẫn đang kiên trì diễn xuất đến cùng.
Cô dựa vào ngực Đường Chi, thẹn thùng quay lưng với anh: “Haizz, anh đang tức giận với ai thế?”
“Dĩ nhiên là em rồi.”
Giang Chi bình thường nói chuyện rất ít khi dùng từ ngữ khí, nếu không phải là lời thoại, anh vốn dĩ không thể nói chuyện được như này.
Trong lòng Đường Chi đã sắp cười đến đập tay xuống đất.
Cứu với, sớm biết ngượng thế này, cô đã không đồng ý rồi!
Nhưng thấy nhiều cặp mắt đang nhìn ở phía dưới như vậy, cô đành phải tiếp tục diễn.
“Nếu đã tức giận với em, tại sao không đánh cho em một trận, trái lại ra sức ôm em vậy?”
Cô nói xong câu này, vô cùng suy sụp: “Tại sao có người thích đánh mình cơ chứ?”
Chàng trai chủ trì cười tới che lấy bụng: “Cô Đường, cố gắng đừng nói những lời không liên quan tới lời thoại, cô vẫn là diễn viên chuyên nghiệp đấy!”
“Em nghĩ anh không nỡ đánh em phải không?” Đây là câu thoại cuối cùng của Giang Chi.
Dựa theo kịch bản, bước tiếp theo Giang Chi sẽ phải giơ tay đánh mông cô, mà cô thì có trách nghiệm kêu to “Ui da! Ui da!”…
Ôi…
Vừa nghĩ đến cảnh tượng ấy, Đường Chi lại không kìm được sự ớn lạnh!
Nhưng thử thách mà bản thân đã đồng ý thì khóc lóc cũng phải diễn cho xong!
Cô đã chuẩn bị một chút tinh thần, chờ đợi bàn tay Giang Chi hạ xuống, nhưng tay người đàn ông đang giơ lên giữa không trung lại từ từ kiềm hãm sức lực.
Anh không tiếp tục dùng giọng điệu ngả ngớn ấy nữa, mà đổi về chất giọng ban đầu của mình, bằng giọng nói trầm lạnh lùng.
“Ừ.”
“Không nỡ.”
Đường Chi sững sờ quay người lại.
Khuôn mặt Giang Chi mỉm cười, trong mắt là sự dịu dàng không thay đổi.
Làn mi khẽ run đó giống như lướt qua trong tim cô, khiến đáy lòng cô cũng có chút rung động.
Nhưng các chàng trai trên khán đài đã kịp phản ứng lại trước cô một bước, cứ “Wow wow wow” mà hét loạn, hoàn toàn yêu nhau luôn rồi!
Còn có người đứng tại chỗ nhảy lộn ra sau một cái: “Đỉnh! Anh Chi quá là ngầu!”
“Ở với nhau đi! Ở với nhau đi!”
“Mau giết tôi đưa cho hai người thầy này góp vui đi!”
“Vẫn muốn xem! Đừng dừng lại! Tiếp tục đi tiếp tục đi!”
May mà đoạn ngắn này không có phần tiếp sau đó.
Đường Chi đỏ mặt, cùng Giang Chi đi xuống sân khấu.
Vương Triết Viễn đã cười đủ, tiếp tục mời các chàng trai của chương trình chuẩn bị lên sân khấu biểu diễn.
Cô trải qua phần biểu diễn xấu hổ như thế, thực sự không có dũng khí tiếp tục đối mặt với các học viên, Giang Chi còn hết sức chu đáo, chỉ nói còn có việc nên đưa cô rời đi trước.
Hai người tay trong tay đi ra khỏi phòng ghi hình, Đường Chi ngượng đỏ cả mặt, đấm vào lòng bàn tay anh: “Đều tại anh!”
Nếu như ở trong nhà của anh thì cô sẽ không tới chỗ này tìm anh, không tới đây tìm anh thì sẽ không bị mọi người phát hiện, không bị mọi người phát hiện cũng sẽ không trải qua đoạn ngắn khi nãy!
Đường Chi vô hình trung gánh phải tội lớn, không tức giận mà lại còn cười.
Anh cong môi dưới, năm ngón tay siết chặt lại, dắt tay cô mà giữ lại trong lòng bàn tay.
“Đúng, đều tại anh.”
Lời này mà nói khiến cho Đường Chi càng không còn cách nào khác, cô nghĩ, người vừa nãy còn bị mất mặt hơn cô thực ra chính là anh.
Hình tượng người thầy nghiêm khắc có lẽ đã sập vỡ tan tành trong lòng các học viên, hơn nữa là lời thoại khỉ gió kia…
Cô không nhịn được mà “Phì” cười ra tiếng: “Sao anh nói gì cũng đều nhận thế!”
Anh khẽ cười, trong lúc hai người nói chuyện đã đi đến cửa, đẩy cửa kính ra lại phải đối diện với sự lạnh buốt ngoài phòng, anh ôm chặt cô hơn, còn nhớ tới lúc cô đến viền mắt đã đỏ ửng.
“Hôm nay gặp phải chuyện không vui à?”
Đường Chi hiện tại lại rất vui, nghe xong “Há?” rồi nói: “Không vui cái gì?”
“Lúc tới, thấy viền mắt em đều đỏ.”
Bây giờ đã là 10 giờ tối.
Bầu trời đen mù mịt, dự báo thời tiết nói tối nay có khả năng sắp có mưa.
Chút buồn rầu trong lòng của Đường Chi sớm đã bị sự vui vẻ cuốn trôi phai mờ đi rất nhiều.
Cô nghĩ lại, cảm thấy bản thân có hơi bánh bèo, nên hời hợt nói:
“Chính là cảm thấy, mọi người đón tết đều có người nhung nhớ, có người nhà, có việc phải bận bịu…”
“Chỉ là hơi hơi ghen tị một chút thôi.”
Cũng chẳng nhiều, chỉ một chút xíu.
Người luôn luôn thay đổi tâm trạng, chỉ là trong khoảnh khắc ấy, cô cảm thấy cô đơn, trong lòng sinh ra chút cảm giác buồn phiền lẻ loi mà thôi.
Đường Chi không nghĩ tới chút cảm xúc bé nhỏ của bản thân đều có thể bị Giang Chi nắm lấy kỹ càng tới như vậy, trong lòng. lại thoải mái ấm áp, cô cố gắng sắp xếp câu từ của bản thân, cũng muốn để Giang Chi yên tâm hơn một chút, đang chuẩn bị mở miệng, Giang Chi chợt nói:
“Em quên rồi sao?”
“Ớ?”
Đường Chi lơ ngơ nhìn về phía anh.
Trong mắt người đàn ông có sự thâm tình không thể tách rời.
Bàn tay anh đang ôm cô vươn tới trên đầu cô, rồi nhẹ nhàng vuốt.
“Bố mẹ anh chính là bố mẹ em.”
“Chúng ta, chính là người một nhà.”
Rõ ràng chỉ là một động tác cực kỳ nhỏ nhặt nhưng lại ấm áp tới mức Đường Chi rất muốn khóc.
Cô vừa nãy đã khuyên nhủ rất nhiều cho bản thân, nhưng tất cả sự kiên cường đều sụp đổ trong câu nói người một nhà của anh.
Điều bất an đó, không có cảm giác vô cùng lạnh nhạt thuộc về, trong giọng nói dịu dàng của anh đều dần biến thành cảm giác chân thật của sự dịu dàng.
Cô cũng không phải là không có người nhớ đến.
Cô đang được yêu thương.
… Được yêu thường làm cho kiên định.
Đường Chi khẽ mím môi, đè nén giọng nói run run: “Ừ.”
Được một lúc, cô nhỏ giọng gọi anh:
“Giang Chi.”
“Ừm?”
Giọng của anh phát ra từ trên đỉnh đầu cô, mang theo hơi ấm khiến cho người ta an tâm.
Khóe miệng cô nở nụ cười: “Giang Chi.”
“Ừ.” Anh lại phối hợp đáp lại cô.
Ngọt ngào trong tim đang từng chút trào ra ngoài.
Cô vui mừng sải bước nhảy về phía trước, tiếp tục gọi anh: “Đương Chi à.”
Giọng nói trầm thấp không ngại phiền mà trả lời cô:
“Ừ, anh đây.”
Lời của cô mãi mãi sẽ không rơi được xuống đất.
Mỗi chữ mỗi âm tiết đều sẽ có hồi âm.
Những hạt tuyết liên tục rơi bay trong bầu trời.
Lại là một năm mùa đông.
Đối với Đường Chi mà nói lại là một mùa đông mới mẻ.
Bông tuyết bay trong gió, trong lúc lất phất rơi vào bờ vai Giang Chi, anh nghiêng người tới gần, sáp lại cúi đầu xuống, đôi môi mềm mại kề xuống cánh môi cô.
“Chi Chi, anh chính là người nhà của em.”
Môi anh ấm ấm, Đường Chi rơi vào trong tình cảm dịu dàng vô tận của anh.
Cô nhắm mắt lại, cảm nhận hơi thở thuộc về anh ở bên cạnh, hoàn toàn bị tình yêu của anh bao bọc lại.
Anh bận rộn một ngày, thực ra cũng rất mệt, dưới mắt thậm chí còn hiện lên màu đen nhàn nhạt.
Nhưng anh lại tràn trề sự kiên nhẫn, an ủi một người con gái bỗng chốc lại trở nên bánh bèo.
Đường Chi lại thấp giọng gọi anh: “Đường Chi.”
“Ừ.”
“Đường Chi ơi.”
Cô hít sâu một hơi, rồi lại ôm lấy anh: “Tự dưng lại rất thích anh rồi.”
Giang Chi bật cười, hờ hững nói: “Trước đây không thích?”
Đường Chi nghiêm túc suy nghĩ lại, kiêu ngạo đáp lại: “Ừ, trước đây nếu là 100 thì bây giờ là 120.”
Sự yêu thích của cô đối với anh, mỗi ngày một nhiều hơn đó.
Giang Chi khẽ cười: “Đồ nịnh hót.”
Bầu không khí tốt đẹp bao nhiêu lại bị phá tan trong ba chữ anh nói.
Đường Chi bất mãn, phồng má: “Ủa, anh đang khen em phải không!”
Sao còn vẫn còn cười nhạo cô chứ?
Trừ điểm thôi!
Bước chân anh dừng lại.
Trong những bông tuyết bay đầy trời, cô nhìn thấy khóe miệng anh hơi cong lên.
Anh dùng những lời cô nói trước đây với anh, mà cà khịa lại.
“Chi Chi, em biết mà, ngoài miệng khen ngợi không có bất kỳ ý nghĩa gì.”
“Đều là người lớn cả rồi, cảm ơn cũng phải dùng cách của người lớn.”
“Em xem, phải vậy không?”
Chú thích:
(1)Đôi bờ tiếng vượn hót không ngưng (两岸猿声啼不住): Trích trong tác phẩm thơ “Tảo phát Bạch Đế thành” của Lý Bạch, mô tả tiếng vượn kêu hai bên bờ văng vẳng không ngớt.
(2)Evil edit: Thuật ngữ này dùng để chỉ phương thức cắt ghép nội dung các cảnh quay một cách có chủ ý nhằm tạo nội dung kịch tính, cao trào cho một chương trình, từ đó k1ch thích sự tò mò, chú ý, bàn luận từ người xem.
(3)Kèn sona: