Mới sáng sớm Đường Chi đã bị tiếng chuông điện thoại của Giang Chi làm phiền đến phát bực.
Cô cau mày, không muốn rời khỏi giấc mơ nhưng tiếng chuông kia lại rất lớn, cô lập tức mạnh mẽ lăn lộn trên giường, thỉnh thoảng còn phát ra mấy tiếng sột soạt.
Lúc Giang Chi cầm lấy điện thoại còn liếc cô một cái, cô đang ngủ với tư thế nằm bò, gối dí sát vào đầu với ý định trốn tránh âm thanh đang quấy nhiễu giấc ngủ của mình.
Anh ra ban công nhận điện thoại.
Là người đại diện Hoàng Bình Chiêu gọi đến.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Giọng anh thế nào rồi? Vẫn còn khó chịu sao? Nếu không được thì tiết mục âm nhạc ngày mai cứ từ chối đi, dây thanh quản của anh gặp vấn đề rất lớn, mấy năm nay vẫn nên ưu tiên tĩnh dưỡng, trong ba năm không cần đi hát nữa.”
Gió thu mát mẻ, Giang Chi dựa vào lan can, ban đầu sắc mặt anh vẫn còn bình tĩnh, sau khi nghe vậy bèn nhíu mày, giọng nói hờ hững gần như hòa vào trong gió: “Làm ca sĩ mà không ca hát thì làm cái gì đây?”
Nghe anh nói thế, Hoàng Bình Chiêu lập tức hăng hái hẳn: “Gần đây có mấy vị đạo diễn nghe chuyện của anh thì cảm thấy rất hứng thú, có đưa đến chỗ em mấy kịch bản chất lượng đều không tồi, anh có muốn chuyển đổi hình tượng không?”
Một cơn gió lớn tràn vào bộ quần áo ngủ to rộng của anh, cơ thể vốn ấm áp khi mới tỉnh ngủ lạnh dần trong gió.
Ánh dương le lói, ánh mặt trời xán lạn chiếu vào khuôn mặt Giang Chi nhưng không thể xua tan hơi lạnh quanh người anh.
Không chờ anh đáp lại, Hoàng Bình Chiêu đã thấp thỏm gọi: “Giang Chi?”
“Từ chối.”
Bàn tay Giang Chi đặt trên lan can, cúi mặt nói.
Giọng nói vô cùng lạnh lẽo nhưng lại chứa sự kiên quyết không thể nghi ngờ: “Hát không được thì chuyển sang đóng phim, vậy diễn không nổi thì làm gì?”
Hoàng Bình Chiêu muốn nói, diễn không nổi thì chỉ đành tham gia mấy chương trình tạp kĩ.
Hiện tại không phải anh Chi đang tham gia một chương trình tạp kĩ rồi à, mặc dù là do bị Đường Chi ép.
Nhưng nếu anh ta nói vậy, không khác gì xát muối lên vết thương của anh Chi nên đành ngoan ngoãn ngậm miệng.
“Còn chuyện gì khác không?”
Giang Chi muốn cúp điện thoại.
“Còn một chuyện.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hoàng Bình Chiêu do dự nói: “Anh và Đường Chi có fan CP.”
Vừa nghe thế, khóe miệng người đàn ông vốn tâm lặng như nước lập tức run rẩy, con ngươi nhanh chóng tối sầm lại.
“Cái gì?”
Hoàng Chiêu: “...Không sao, không nhiều lắm đâu, chỉ tầm một nghìn thôi.”
“Anh có muốn công ty ra mặt áp mấy bình luận của nhóm fans này không?”
Giang Chi nhấp môi: “Được.”
Anh tắt máy rồi quay trở về phòng, Đường Chi vẫn đang ngủ.
Sau một cuộc điện thoại, cô lại thay đổi một tư thế ngủ khác, lần này mặt hướng lên trời, khuôn mặt đẹp đẽ bị gối áp đến đỏ bừng, cô nhăn mày, có thể thấy rất bất mãn với hoàn cảnh ngủ bây giờ.
Anh rời mắt, đi thẳng vào toilet rửa mặt rồi đi xuống tầng.
…
Đường Chi bị chính báo thức của mình đặt đánh thức.
Cô buồn ngủ duỗi người, lúc liếc mắt xem Giang Chi đã tỉnh chưa thì phát hiện dưới giường đã không một bóng người, thậm chí ga giường và gối cũng được gấp gọn gàng, giống như tối qua anh không hề ngủ ở đó vậy.
Khỏi phải nói, thói quen sinh hoạt của người đàn ông này thật sự khiến người khác muốn khen ngợi.
Lúc xuống giường cô đột nhiên cảm thấy chân rất đau, liếc xuống mới phát hiện có mụn nước.
Hừ—
Cô quyết định thu lại lời khen ban nãy.
Hiện tại Giang Chi trong lòng cô vẫn là một tên khốn hèn nhát một nghìn điểm!
Đường Chi rửa mặt xong, lúc mở cửa thì vô tình bắt gặp Nhan Vô Ưu và Thẩm Trác Sắt đi xuống lầu.
Sáng nay tổ tiết mục chuẩn bị bữa sáng cho bọn họ, chỉ có Hà Thu Thu là ăn bữa sáng tình yêu do chính tay bạn trai đích thân làm.
Trong mắt Nhan Vô Ưu lộ ra sự hâm mộ: “Thầy Phó tốt quá đi!”
Thẩm Trác Sắt vội vàng thể hiện: “Em muốn ăn thì anh cũng có thể làm cho em mà.”
Nhan Vô Ưu đè cậu ấy lại: “Một lần là đủ rồi.”
Hôm qua Thẩm Trác Sắt làm cho cô ấy một bữa tối rất phong phú, tuy rằng mùi vị bình thường nhưng phần tình nghĩa này làm Nhan Vô Ưu rất cảm động.
Cô ấy nắm chặt tay Thẩm Trác Sắt, tự nhiên nói: “Tay của Sắt Sắt nhà ta là để đánh dương cầm, sau này em sẽ nấu cho anh ăn!”
Đường Chi cũng rất hâm mộ Hạ Thu Thu, hôm qua cô đã nếm thử tay nghề của thầy Phó, hương vị có thể so sánh với nhà hàng.
Dù Hạ Thu Thu được mọi người ngưỡng mộ nhưng trong lòng lại không vui vẻ chút nào.
Buổi sáng hôm nay, Hạ Thu Thu mở bảng xếp hạng cặp đôi ra xem như thường lệ, thấy CP “Vãn Thu” của cô ta với Phó Hoàn Chi vẫn dẫn đầu với số phiếu là 1,18 triệu phiếu thì rất vui.
Ước chừng hơn CP thứ hai- “Nhan Sắc” 150 nghìn phiếu.
Còn vị trí thứ ba “Kẹo Gừng” thì...
Đồng tử Hạ Thu Thu đột nhiên co rút.
Khi tổ tiết mục mở cái bảng xếp hạng này còn thiết lập thêm hai công năng rất ngớ ngẩn.
Người xem có thể tặng hoa hồng cho CP mà mình yêu thích, một đóa hoa hồng có nghĩa là +1.
Ngoài ra, nếu cảm thấy CP nào đáng ghét, ngứa mắt thì có thể quăng trứng thối, một trứng thối có nghĩa là -1.
Người dùng thông thường của nền tảng sẽ nhận được một đóa hoa hồng mỗi ngày.
Người dùng VIP sẽ có hai bông hồng và một quả trứng thối.
Thứ hạng của bảng phụ này sẽ ảnh hưởng đến thời gian lên hình của cặp đôi đó.
CP “Kẹo Gừng” của Giang Chi và Đường Chi từ khi mở bảng phụ đến nay vẫn luôn ở số âm.
Ngay cả fans của Giang Chi cũng không nhịn nổi, cố ý thành lập một nhóm để đập trứng thối, thậm chí có fans giàu có còn trực tiếp hỏi tổ tiết mục là phải quăng bao nhiêu trứng thối mới chịu để Đường Chi lăn ra khỏi chương trình này.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời hoàn mỹ không tì vết của Giang Chi có một chuyện đáng xấu hổ như vậy.
Có thể thấy được công chúng bất mãn với Đường Chi đến mức nào.
Nhưng chỉ mới qua một đêm...
Số phiếu âm của Giang Chi và Đường Chi không những không tăng lên mà còn giảm xuống!
Từ 2 triệu phiếu âm, trong một đêm đã biến thành âm 1.9 triệu, thậm chí lúc cô ta đang xem bảng thì số phiếu âm của bọn họ vẫn đang không ngừng giảm xuống...
Ầm—
Sấm sét giữa trời quang.
Nếu cho thêm thời gian thì thời điểm CP “Kẹo Gừng” san bằng tỉ số đuổi theo rồi vượt qua cô ta với Phó Hoàn Chi không phải gần đến rồi sao?!
Thấy cô ta cứ cau mày mãi, lòng đỏ trứng gà trong miệng nhấm nháp nửa ngày vẫn chưa nuốt xong, Phó Hoàn Chi bèn hỏi: “Sao vậy? Ăn không hợp à?”
Hà Thu Thu miễn cưỡng cười vui: “Không phải.”
Là không có cảm giác thèm ăn.
Ngược lại Đường Chi lại ăn rất chăm chú.
Không ăn nhiều một chút thì lát nữa sao mà có sức đấu trí với với Giang Chi.
Chi Chi dũng cảm, không ngại khó khăn!
Chờ đến khi mọi người ăn xong hết, đạo diễn mới tuyên bố quy tắc hôm nay.
“Bắt đầu từ trưa nay, tổ tiết mục sẽ không cung cấp cơm cho mọi người nữa, vì thế nhiệm vụ buổi sáng ngày hôm nay mọi người sẽ cùng nhau chuẩn bị đồ ăn Trung Quốc.”
“Có ba nhiệm vụ, Thu Thu và thầy Phó chọn trước!”
Trên tờ nhiệm vụ mà tổ đạo diễn cung cấp có ba nhiệm vụ là câu cá, hái rau và ủ rượu.
Việc câu cá vừa nghe đã thấy không ai thích.
Không bàn đến thời tiết nắng nóng, cái ao kia còn cách biệt thự rất xa, muốn câu cá còn cần kỹ thuật nữa.
Sợ nhất là cực khổ mệt nhọc cả buổi trời mà không câu nổi con cá nào.
Hạ Thu Thu và Phó Hoàn Chi chọn việc ủ rượu, thoạt nhìn thì có vẻ nhẹ nhàng nhất, Nhan Vô Ưu và Thẩm Trác Sắt chọn hái rau, còn việc câu cá hiển nhiên rơi xuống đầu Đường Chi và Giang Chi.
Đường Chi cầm bản đồ do tổ tiết mục cung cấp để xem vị trí ao cá.
Phía sau biệt thự có một ngọn núi.
Phải đi qua sườn núi, vượt qua một đồng ruộng dài ngoằng nữa mới đến ao cá.
Quá xa!
Đường Chi lập tức cảm thấy lòng bàn chân có chút đau.
Cùng lúc đó phát sóng trực tiếp chính thức bắt đầu.
Phòng phát sóng trực tiếp của Đường Chi và Giang Chi luôn có nhiều người xem nhất, thân phận đỉnh lưu của Giang Chi vẫn sừng sững ở đó nên cho dù các fan chân chính cảm thấy vô cùng ghét đoạn tình yêu này nhưng vì để nhìn thấy Giang Chi nên vẫn ngồi canh phòng phát sóng trực tiếp mỗi ngày.
Lượt phát sóng hôm nay nhiệt độ thậm chí còn cao hơn trước đây.
Thấy Giang Chi và Đường Chi không có quyền lựa chọn, nhóm “Diều Giấy” lại bắt đầu thấy bất bình thay cho Giang Chi.
[A a tức chết mất! Tổ tiết mục này sao lại như vậy, chỉ vì một khoảnh khắc bị kéo chân mà những phần sau phải đánh mất thế chủ động ư?]
[Đau lòng anh Chi quá, ngày nóng nực như vậy, hôm qua vừa leo núi, hôm nay lại đi câu cá, không có một hoạt động nào nhẹ nhàng hết trơn!]
Trước khi xuất phát, Đường Chi vẫn không từ bỏ ý định hỏi đạo diễn: “Chúng tôi bắt buộc phải đi bộ qua con đường đó hả?”
Đạo diễn: “Đúng vậy, cho nên mọi người tranh thủ đừng để đứng chót nữa nha! Nếu không sẽ có trừng phạt ngọt ngào đấy!”
Đường Chi: “...”
Hừ, ông đến nói rõ cho tôi nghe.
Bị trừng phạt nhiều như vậy, ngọt ngào chỗ nào?!
Cô lại liếc mắt cầu cứu Giang Chi.
Nhưng anh chỉ cầm lấy đồ câu rồi nhạt nhẽo nói: “Đi thôi.”
Đường Chi không còn cách nào khác.
Biệt thự nhỏ này nằm ở ngoại ô Đế Đô, từ phía sau đi ra đã nhìn thấy sườn núi, khung cảnh xanh ngắt tạo nên cảm giác khác biệt.
Đường Chi chậm chạp theo sau Giang Chi, trông như nàng tiên cá nhỏ đang đi trên mũi đao.
Cục mụn nước này mọc thật đúng chỗ, ngay chính gót chân chống đỡ trọng lượng cơ thể, khi Đường Chi đi đường phải cố dùng ít lực nhất, cô sợ sẽ dẫm nát cục mụn nước kia.
Tuy cô tận lực duy trì tư thế đi đường bình thường nhưng động tác không tránh khỏi có chút khập khễnh, cuối cùng Giang Chi cũng nhận ra điểm khác thường.
“Em sao thế?”
Đường Chi xua xua tay, vô cùng kiên cường đáp lại anh: “Không sao.”
Theo lí mà nói thì lúc này anh sẽ nhìn thấu lớp ngụy trang yếu ớt của cô, giữ chặt tay cô, hỏi cô làm sao vậy.
Nhưng Giang Chi thì không.
Cô nói không sao thì anh lập tức chuyển tầm mắt đi luôn, không hề để ý mà ngắm cảnh đẹp bên đường.
Đường Chi: ?
Sao người này luôn hành động không theo lẽ thường như vậy?!
Đi được một lúc, cô thật sự đau đến mức không theo kịp được bước chân anh nữa, suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn dừng chân oán giận: “Chân em đau.”
Bước chân Giang Chi cũng dừng lại theo.
Đường Chi nũng nịu nhăn mũi lại, nhỏ giọng nói: “Toàn là mụn nước thôi!”
Bực mình!
Tất cả là do người đàn ông đáng ghét này không biết thương hoa tiếc ngọc.
Chân của tiên nữ sao có thể tồn tại mụn nước cơ chứ, không hoàn mỹ!
Đường Chi tức giận.
“Ừ, rồi sao.”
Giang Chi đứng yên nhìn cô, giọng điệu xa cách lạnh nhạt.
Vốn dĩ Đường Chi định thuận nước đẩy thuyền để anh cõng cô, dù sao cũng là người yêu, nhưng ánh mắt lạnh lẽo của Giang Chi dường như nhìn thấu được tâm tư cô, nó tựa như đang nói—
Chẳng lẽ muốn tôi cõng em?
Đường Chi dứt khoát dẩu miệng, cô đẩy anh ra khập khiễng bước đi: “Không có rồi sao gì hết!”
Đúng là yêu bản thân thái quá mà.
Ai muốn anh cõng người đó là chó!
Lúc này cô đi rất nhanh, cố chịu đựng cảm giác đau đớn.
Trong bình luận giờ đây toàn là sự vui sướng khi người gặp họa:
[Đây mới đúng này, không biết những fan CP hôm qua vui vẻ cái gì, rốt cuộc có phải fan anh Chi không, fan Đường Chi bị tan vỡ rồi.]
[Nếu anh Chi mà có cảm giác với Đường Chi thì tôi sẽ phát sóng trực tiếp ở Thanh Hoa luôn.]
Tim fan CP như bị đao cắt, hôm qua vừa nhảy vào hố thì hôm nay đã bị chém chết.
May mà qua núi là đến ao cá.
Số lượng cá là do hai người rút thăm số để quyết định, trong mỗi chiếc hộp có năm quả bóng.
Hộp của Đường Chi có 1, 2, 3, 4, 9.
Hộp của Giang Chi có 1, 2, 3, 4, 10.
Đường Chi trợn tròn mắt: “Vậy nếu tôi bốc vào 9 còn anh ấy bốc vào 10 thì không phải sẽ câu mười chín con đấy chứ?”
Nhân viên công tác tên Bạch Bạch gật đầu: “Đúng vậy.”
“Không câu được con số này sẽ không thể trở về, hẳn là xác suất này rất nhỏ đúng không?”
Nếu phải câu mười chín con thật thì hiệu quả của tổ tiết mục này sẽ bùng nổ.
Trong bình luận toàn những lời phỉ nhổ:
[Thật đen đủi, Đường Chi đừng nói những lời xui xẻo nữa! Câu mười chín con thì ai mà làm được?]
“Được rồi, bắt đầu bốc đi.”
Bạch Bạch đưa hộp bốc thăm đến trước mặt hai người.
Đường Chi bắt được một quả bóng, trên đó viết 2.
Cô nhón nhân nhìn Giang Chi.
Trên quả bóng kia viết một số 10 tròn trĩnh.
Đường Chi: “...”
Yêu nghiệt, xác suất một phần năm vậy mà vẫn chọn chính xác số 10.
“...Vận may của anh khá tốt đấy?”
Giang Chi thả quả bóng lại vào hộp bốc thăm, đi lấy đồ câu, giường như không nghe thấy ý cà khịa của cô: “Cũng khá tốt.”
Nhân viên công tác Bạch Bạch lại nói: “Chúng tôi cũng chuẩn bị thêm một trò chơi nhỏ, nếu thật sự không thể câu được cá có thể đến thử xem.”
Đường Chi nhanh chóng được khơi gợi hứng thú: “Đúng vậy, câu cá thì có ích lợi gì chứ, tôi muốn chơi trò chơi.”
“Tổng cộng có ba trò chơi để lựa chọn:
Một là, trong ba phút hoàn thành game xếp hình Tetris, mỗi lần hoàn thành tương đương với một con cá.
Hai là, trong chín mươi giây ngồi xổm trên máy massage tan mỡ, luồn chỉ qua năm cây kim, mỗi lần hoàn thành sẽ được ba con cá,
Ba là, không kể thời gian, hãy khiêu chiến bậc thầy bong bóng, học được kĩ xảo bong bóng nhỏ lồng vào bong bóng lớn, hoàn thành nhiệm vụ khen thưởng mười con cá.”
“Một khi lựa chọn thì không thể chọn lại, cô muốn chọn cái nào?”
Ngay từ đầu Đường Chi đã loại bỏ ngay game xếp hình Tetris, những đạo cụ đó vừa nhìn đã thấy rất lớn, bây giờ ánh mặt trời không quá gắt nhưng ôm cái đống đạo cụ chạy đi chạy lại xếp hình, cực khổ chỉ vì một con cá, bỏ qua!!
Nhiệm vụ thứ hai cũng bỏ qua luôn, ngồi xổm trên máy massage tan mỡ luồn chỉ, mới tưởng tượng thôi đã thấy không thục nữ rồi.
“Tôi chọn cái thứ ba.”
Đường Chi nóng lòng: “Chỉ cần có thể hoàn thành là sẽ được mười con cá đúng không?”
Bạch Bạch không ngờ cô lại chọn nhiệm vụ này, ngơ ngác gật đầu: “Đúng vậy.”
“Được.”
Đường Chi vén tay áo.
Bây giờ cô chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ thật nhanh để trở về, nằm trên giường làm cá mặn thôi.
[Trò chơi này thoạt nhìn rất khó, để tạo một bong bóng nhỏ trong bong bóng lớn, Đường Chi làm được thật không vậy?”]
[Chắc chắn không được rồi!]
[Đường Chi không phải muốn dùng trò chơi để trốn tránh việc câu cá đấy chứ?]
[Chị em, tự tin lên, cô ta đúng như vậy đấy!]
[Thôi thôi thôi, cái đứa con chồng trước này không tham dự là đã giúp anh Chi lắm rồi. Nếu để cô ta đi câu cá thì nói không chừng anh Chi câu được con thứ hai đã bị dọa chạy mất rồi.]
Giang Chi cúi đầu cho mồi vào móc câu, nhìn thấy cô mặt đầy hưng phấn nhận lấy gậy thổi bong bóng, nhìn video học.
Anh cười nhạo một tiếng, thong thả ung dung ném cần câu vào nước.
Bạch Bạch nhìn bộ dáng nhiệt tình mười phần của Đường Chi cũng không nhịn được xác nhận lại lần nữa: “Cô chắc chắn muốn chọn nhiệm vụ này à?”
Nhiệm vụ cuối cùng này là biên kịch tùy tiện viết ra cho đủ số lượng thôi.
Cái tài nghệ lồng bong bóng này vị đại sư kia phải khổ luyện mất nửa năm mới làm được.
Bởi vì quá khó, gần như không khách mời nào làm được nên mới để phần thưởng là mười con cá.
Đường Chi chọn nhiệm vụ này không phải phí phạm công sức à?
Rõ ràng chọn nhiệm vụ thứ nhất có thể làm việc chăm chỉ, tuy không thể giúp Giang Chi câu cá nhưng nguyện ý chơi chò trơi nhỏ cùng giúp sức với Giang Chi cũng sẽ cứu vớt chút hào cảm với fan của anh.
Dù không chọn nhiệm vụ một thì chọn nhiệm vụ hai cũng được, đi theo con đường gây tiếng cười để các fan trong phòng phát sóng vui vẻ, có thể tẩy trắng một chút.
Thế mà Đường Chi lại chọn ngay nhiệm vụ thứ ba.
Bạch Bạch vẫn thích ngắm nhan sắc của Đường Chi, trong lòng cũng rất thích Giang Chi, không muốn anh chịu khổ nên nhỏ giọng nhắc nhở: “Vẫn chưa bắt đầu khiêu chiến đâu nên còn cơ hội đổi nhiệm vụ khác đó, cô có muốn đổi không?”
Nhưng Đường Chi đang hăng hái học hỏi, xua xua tay.
“Không đổi đâu, chọn nhiệm vụ này.”
Bạch Bạch: “...”
A, không cứu nổi, không cứu nổi.
[Hahaha, nhìn thấy vẻ mặt tự tin của Đường Chi không hiểu sao thấy rất muốn cười.]
[Vì sao tổ tiết mục không thêm hình phạt nào đấy cho trò chơi? Nếu không hoàn thành thì ném cô ta vào trong nước gì gì đó. Đường Chi còn không thèm giả vờ câu cá đã quang minh chính đại bắt đầu vui chơi, không cảnh cáo gì à?]
Mặc cho các fan đau lòng cho Giang Chi đến mức nào, nghi ngờ tổ tiết mục đến đâu thì đúng thật tổ tiết mục cũng không có trừng phạt gì—
Còn Đường Chi bắt đầu luyện tập lần này đến lần khác trong khung cảnh non xanh nước biếc...
Phải làm sao cho trong bong bóng lớn có bong bóng nhỏ, phải thổi bong bóng lớn trước.
Sau đó trong bong bóng lớn lại thổi thêm một bong bóng nhỏ nữa.
Không chỉ thế, muốn đạt được kết quả như trong video thì cần phải thổi tới mười bong bóng nhỏ trong bong bóng lớn mới được tính là hoàn thành nhiệm vụ.
Nhiệm vụ này kiểm tra kĩ xảo thổi bóng và lực độ.
Trong video, bậc thầy bong bóng nhẹ nhàng thổi ra mười mấy bong bóng trước ánh mắt khiếp sợ của giám khảo, việc này thoạt nhìn không khó nhưng Đường Chi thử vài lần, kết quả toàn là thất bại, cô dừng lại cẩn thận quan sát động tác của đại sư khi thổi bóng.
Ngược lại bình luận không vui chút nào, còn mang theo nhịp điệu.
Đương nhiên có vài fan của Đường Chi thấy vậy yếu ớt giải thích giúp cô: [Có vẻ như Đường Chi thật sự nghiêm túc học tập mà?]
Lời này vừa dứt, lập tức có vô số anti fan lên án công khai:
[Ha! Đường Chi nghiêm túc? Đây quả là chuyện đáng buồn cười nhất tôi nghe hôm nay đấy.]
[Chỉ mong cho cô ta nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ thôi, bằng không sẽ bị gọi là kẻ lười biếng đấy!]
Fan Đường Chi lại tiếp tục nhu nhược giải thích: [Nhưng nhiệm vụ này rất khó mà, đại sư luyện mất nửa năm mới làm được, Đường Chi làm không tốt cũng là chuyện thường tình...]
Nhóm “Diều Giấy”: [Vậy tại sao lại chọn nhiệm vụ này? Nếu cô ta thật sự muốn giảm bớt gáng nặng cho anh Chi, vì sao không chọn nhiệm vụ thứ nhất?]
Đúng thế...
Đường Bột không còn gì để nói.
Nhóm “ Diều Giấy” xúm vào mắng chửi một lúc, quyết định vẫn nên an tĩnh thưởng thức cảnh câu cá của anh Chi thì hơn.
Có một loại đàn ông, cho dù đang câu cá thì giơ tay nhấc chân cũng toàn là mị lực.
Chỉ cần bỏ Đường Chi tay chân vụng về nghịch bong bóng kia qua một bên thì tất cả đều hài hòa hoàn mỹ.
Cuối cùng đạo diễn dường như nghe thấy tiếng lòng của bọn họ, một lát sau trong màn hình không còn xuất hiện hình ảnh Đường Chi nữa.
Nhóm “Diều Giấy” vô cùng hài lòng, sôi nổi tán dương tổ chương trình.
[Hu hu, rất muốn câu cá với anh Chi.]
[Muốn đổi chỗ với Đường Chi!]
[Muốn đổi chỗ với nhân viên công tác!]
Lúc này đột nhiên có một bình luận [Vãi] bay ngang qua màn hình.
[Mọi người nhanh nhìn Đường Chi!!!]
[Cô ta làm sao?]
Ánh mặt mọi người theo tiếng gọi này sôi nổi tìm kiếm Đường Chi trên màn ảnh.
Một giọng nói ngọt ngào mang theo chút quá khích truyền đến tai mọi người—
“Giang Chi, anh xem, em đã làm được rồi!”
Tiếng nói trong veo động lòng người vang lên, dường như xuyên qua màng nhĩ, đầu óc Giang Chi nháy mắt ong lên.
Anh lạnh lùng quay mặt qua xem, trong không khí phản chiếu một hình ảnh như filter sáng chói.
Camera cũng theo sát, người xem đồng thời cũng nhìn thấy rõ—
Trên đầu người con gái không biết đang đội cái vòng hoa gì, trên tay xách theo một quả bóng rất lớn.
[Mẹ nó.]
[Đường Chi thật sự làm được à?]
[Nói đi thì cũng phải nói lại, Đường Chi thật sự rất xinh đẹp, nếu bỏ qua sự cố chấp bám riết lấy anh Chi thì có thể tôi cũng thích cô ấy.]
[Tránh ra hết đi, Chi Chi, mẹ yêu con!]
Mặt trời tháng chín sáng chói, mấy trăm bong bóng phiêu du trong không khí.
Tựa như tinh linh hạ phàm, không nhiễm thế tục, nhẹ nhàng sinh động.
Cần câu trong tay Giang Chi hơi trùng xuống.
Trên mặt hồ, sóng gợn nhẹ.
Cá cắn câu.
Anh lại như không phát hiện ra.
Fan CP đợi từ sáng sớm, rốt cuộc cũng chờ đến lúc phát đường—
[AAAA]