Chương 1: Sau Khi Bỏ Rơi Mười Vị Nam Chính, Tôi Chạy Trốn Thất Bại

Trước

Tiếp

Phiên bản 15096 chữ

Edit by Lune

Beta by Tô

______________________________

Kỷ Ninh một tay chống cằm, yên lặng ngồi bên cửa sổ phi hành khí* nhìn đoàn làm phim đang bố trí cảnh cho bộ phim sắp tới ở bên ngoài.

*Phi hành khí (tên gọi chung động cơ bay trong không trung như, khí cầu, máy bay, tên lửa, vệ tinh nhân tạo, phi thuyền vũ trụ)

Hiệu suất của nhân viên tổ công tác rất cao, sắp xếp đâu vào đấy toàn bộ máy móc khổng lồ dùng cho công nghệ hoạt ảnh nổi 3D*, chẳng mấy chốc đã khiến khu đất hoang này trở nên ma quái, ngay cả căn nhà cũ kỹ nằm lẻ loi giữa khu đất hoang càng nhìn càng thêm quỷ quyệt và âm u.

*Xem video ví dụ cho dễ hiểu nhỉ, mà thời đại tương lai cũng kh hẳn đúng đâu hihi

Trên phi hành khí còn có những người khác, họ đều là những diễn viên sẽ tham gia bộ phim này giống Kỷ Ninh.

Gương mặt của Kỷ Ninh thanh tú đẹp đẽ, khoé miệng trời sinh đã hơi cong lên, nhìn lúc nào cũng như đang mỉm cười. Hơn nữa làn da cậu trắng nõn, con ngươi cũng rất nhạt, là màu nước trà* xinh đẹp, khiến khí chất cả người dịu dàng ôn hoà hơn.

*Là màu nâu nhạt

Nhưng bây giờ mặt Kỷ Ninh không chút biểu cảm thêm không nói lời nào, bởi vì cậu muốn duy trì thiết lập của mình. Trái ngược với ngoại hình, trong tiểu thuyết thiết lập cậu là một thiên tài kiêu ngạo và lạnh lùng, nên chắc chắn sẽ không chủ động trò chuyện với mấy người kia.

Là một người xuyên không có kinh nghiệm phong phú, Kỷ Ninh không bao giờ cho phép mình mắc phải những sai lầm cấp thấp như vi phạm thiết lập cơ bản. 

Kỷ Ninh vẫn luôn im lặng, nhìn hình ảnh phản chiếu bóng dáng của một thanh niên đẹp trai trẻ tuổi trên cửa kính. Người thanh niên này là nhân vật chính truyện Kỷ Ninh xuyên vào này – Đại ảnh đế* Cố Sâm.

*Là một giải thưởng của các nhà phê bình điện ảnh HK để tôn vinh những nam diễn viên xuất sắc của năm.

Cuốn tiểu thuyết này có tên là《 Ảnh đế tinh tế trùng sinh 》, lấy bối cảnh thời đại tinh tế ở tương lai, nội dung chính kể về quá trình ảnh đế Cố Sâm sống lại vào một trăm năm sau, làm sao để lần nữa leo lê.n đỉnh cao, vượt qua những thành tựu ở kiếp trước như thế nào.

Hiện tại cốt truyện trong nguyên tác vừa mới bắt đầu, thân phận mới của Cố Sâm bây giờ là một ngôi sao nhỏ bé tuyến mười tám bị toàn bộ cư dân mạng bôi đen. Bộ phim chuẩn bị bấm máy này là bộ phim đầu tiên hắn nhận được sau khi sống lại, đóng vai phụ, còn Kỷ Ninh là nhân vật chính.

Trong nguyên tác, thiết lập bối cảnh của Kỷ Ninh đối lập với Cố Sâm, cậu là một tài năng mới ngôi sao điện ảnh thiên tài, che giấu thân phận là thái tử gia của một công ty giải trí nổi tiếng. Cậu luôn đối chọi với Cố Sâm khá gay gắt, mặc dù không xem là nhân vật phản diện gì, nhưng hai người cũng không thân thiện gần gũi với nhau.

Ôm lấy thân phận như vậy, nhiệm vụ chính của Kỷ Ninh ở thế giới này là công lược Cố Sâm và khiến hắn yêu cậu. Cũng may bây giờ nguyên tác vừa mới bắt đầu, cậu và Cố Sâm chỉ là hai người xa lạ mà thôi.

Nhưng đối với Kỷ Ninh mà nói Cố Sâm có ghét cậu rồi thì cũng chẳng sợ. Trước khi bước vào thế giới này, cậu đã trải qua mười thế giới, nhiệm vụ chính của mỗi thế giới đều là công lược nam chính khiến bọn họ yêu cậu. Loại chuyện cua nam chính này cậu đã sớm quen cửa quen nẻo rồi.

Huống chi so với một số nam chính biế.n thái thì tính cách của Cố Sâm này gần như bình thường đến mức đáng yêu tuyệt đối.

Nhớ lại một số chuyện trong quá khứ, vẻ mặt của Kỷ Ninh thoáng qua một tia mờ mịt, nhưng rất nhanh đã được cậu che giấu đi.

Một lúc sau, bên ngoài cửa phi hành khí có người gõ cửa, nhân viên đến thông báo địa điểm quay đã được sắp xếp xong xuôi, có thể đến để chuẩn bị quay phim.

Kỷ Ninh dẫn đầu nhóm người đi ra ngoài, vừa ra khỏi phi hành khí ấm áp, tóc cậu liền bị gió thổi hơi xốc xếch lên, phần da thịt lộ ra bên ngoài cũng cảm nhận được một luồng khí lạnh.

Bầu trời u ám được bao phủ đầy mây đen dày đặc cuộn vào nhau, nhìn có vẻ nặng nề và tĩnh mịch, nhưng dù là bầu trời âm u, hay là nhiệt độ giá rét, tất cả đều do thiết bị 3D mô phỏng ra.

Bộ phim bọn họ sắp quay là một bộ phim ma, có tên《 Bóng ma trong căn nhà hoang 》. Hiện nay đề tài siêu nhiên vô cùng hot, nếu quay tốt thì sẽ rất ăn khách, hơn nữa kinh phí làm loại phim này cũng không cao, cực kỳ phù hợp dùng diễn viên mới quay.

Yếu tố kinh dị được đầu tư trong phim《 Bóng ma trong căn nhà hoang 》cũng coi như là trên mức trung bình, kịch bản có thể tạo ra chút độ hot, đạo diễn cũng đã có danh tiếng và sức ảnh hưởng nhất định. Thật ra mà nói với loại phim như thế này, trừ Kỷ Ninh ra thì những viên còn lại đều là người mới không có bối cảnh gì, vốn cũng không có cơ hội nhận vai, mà cố tình thay bộ phim lại rất rất ít người hỏi han đến.

Bởi vì căn nhà cũ được dùng để quay phim lúc này là một căn nhà ma thật.

Nhiều năm về trước, tại ngôi nhà cũ này đã xảy ra một án diệt môn kinh hoàng. Một gia đình sáu người chết thảm bên trong nhà, thi thể không lành lặn tán loạn khắp nơi, hung thủ tự sát tại chỗ, trong dạ dày phát hiện có máu thịt của người chết còn sót lại.

Không ai biết động cơ giết người và ăn thịt thi thể của hung thủ là gì, phần lớn mọi người đều đoán rằng kẻ giết người có mối thù sâu đậm với gia đình nạn nhân, hoặc là một nghi lễ tà quỷ nào đó, đã bao trùm bóng đen kinh hoàng lên thảm kịch này.

Chính vì duyên cớ này nên Cố Sâm mới chụp lấy được cơ hội, lấy nó làm bước ngoặt để tỏa sáng. 

Về phần Kỷ Ninh, nhân vật của cậu trong tiểu thuyết là một thiên tài kiêu ngạo lạnh lùng, mặc dù tới để đóng phim ma nhưng trong thực tế căn bản chẳng hề tin có ma quỷ, chính bản thân Kỷ Ninh cũng không sợ ma. Cậu đã đi qua thế giới truyện vô hạn lưu, ở đó khắp nơi đều là ma quỷ, thân phận Kỷ Ninh khi đó thậm chí còn là một con ma, đã sớm quen thuộc rồi.

“Đây là căn nhà ma nổi tiếng kia đó…”

Đám người Kỷ Ninh đi theo nhân viên đi đến khu vực lân cận ngôi nhà, xung quanh đột nhiên có một cơn gió lạnh thổi tới khiến cho chiếc chuông gió cũ kỹ treo dưới mái hiên vang lên những tiếng “leng keng” vang dội, làm sắc mặt những người khác không khỏi trắng bệch, nhỏ giọng thì thầm với nhau.

“Mọi người có thể đến khu vực xung quanh để làm quen trước, mười lăm phút nữa chúng ta sẽ bắt đầu quay. Xin hãy nhanh chóng chuẩn bị ngay khi đồng hồ bắt đầu đếm ngược. Cảm ơn mọi người.”

Nhân viên công tác mỉm cười với họ rồi đi ra bên ngoài. Khu vực gần căn nhà chỉ còn lại đám người Kỷ Ninh.

Mấy người mới đang thấp giọng thảo luận về vụ án mạng năm đó, Kỷ Ninh khoanh tay không nói gì, Cố Sâm vì nguyên chủ bị bôi đen trên mạng nên không được chào đón, lẻ loi đứng một mình.

Ánh mắt Kỷ Ninh quét qua Cố Sâm, mặc dù bị cô lập nhưng biểu tình của Cố Sâm vẫn rất bình tĩnh ung dung, chẳng hề để ý đến thái độ của người khác, chuyên tâm đánh giá căn nhà cũ.

Sau một lúc, Cố Sâm mở một bảng trong suốt từ thiết bị kết nối cỡ nhỏ đeo trên cổ tay, trên đó hiển thị cấu trúc bên trong của căn nhà cổ. Những ngón tay thon dài của hắn lướt qua bảng hình ảnh, thỉnh thoảng lại phóng to một số phòng trong đó, dường như đang đối chiếu so sánh với nội dung kịch bản.

Thân là ảnh đế, thái độ đối với việc quay phim của Cố Sâm cực kỳ nghiêm túc không thể nào bắt bẻ, thiết lập của Kỷ Ninh cũng vậy, tuy rất kiêu ngạo, nhưng trình độ chuyên nghiệp đến mức bới lông tìm vết, không cho phép xảy ra sai sót.

Vì thế theo lẽ đương nhiên Kỷ Ninh cũng mở kịch bản của mình từ thiết bị kết nối ra, đồng thời nhân cơ hội này để cậu mở lời trò chuyện với Cố Sâm.

“Cậu cũng không tệ.”

Kỷ Ninh đi đến bên cạnh Cố Sâm, giọng điệu thờ ơ lãnh đãm, đến khi Cố Sâm nghe tiếng ngẩng đầu lên, cậu lại cố ý bày ra vẻ mặt mỉa mai châm chọc, liếc nhìn những diễn viên khác đang tám trên trời dưới đất, bảo: 

“Ít nhất tốt hơn đám nghiệp dư không tập trung tầm thường kia.”

Những người khác nghe thấy lời này đều thay đổi sắc mặt. Tất nhiên trước khi đến đây bọn họ đã chăm chỉ nghiên cứu kịch bản của mình, nhưng chỉ vì vài câu trò chuyện nhỏ, họ lại bị Kỷ Ninh gắn cho cái mác “Thái độ không tập trung”, cái này sao bọn họ chấp nhận được.

Nhưng vì ngại Kỷ Ninh là tiền bối, danh tiếng vang dội hơn bọn họ rất nhiều, bọn họ có giận cũng không dám nói gì, đành phải thu lại thái độ cười đùa cúi đầu đọc kịch bản.

Kỷ Ninh thầm nói xin lỗi với bọn họ trong lòng nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ thờ ơ, dù sao cậu không thể để mình bị OOC* được.

*OOC: Out Of Character, có những hành động khác với thiết lập ban đầu của nhân vật.

Cố Sâm không đáp lại, chỉ mỉm cười với Kỷ Ninh. Khuôn mặt hắn tuấn tú, con ngươi màu đen sâu thăm thẳm như màn đêm, mái tóc đen buông rũ, ánh mắt lạnh nhạt. Thời điểm không cười thì âm trầm tĩnh lặng, khi cười lên lại vô cùng dịu dàng, lộ ra khí chất riêng biệt.

Kỷ Ninh không nói tiếp, khẽ gật đầu với hắn rồi cúi đầu đọc kịch bản. Quá trình công lược là một chặng đường rất dài, bây giờ cậu chỉ cần thể hiện thái độ khinh thường với những người xa lánh Cố Sâm là đủ rồi, không cần phải làm gì thêm.

Mười lăm phút nhanh chóng trôi qua, quá trình đếm ngược để quay phim bắt đầu chạy. Mọi người tắt hết thiết bị kết nối, điều chỉnh lại biểu cảm cùng trạng thái của mình.

Toàn bộ hình ảnh ba chiều xung quanh bắt đầu thay đổi, cảnh rừng mô phỏng hiện ra, một vài con quạ bay bay qua bay lại, lá cây “xào xạc xào xạc” vang dội, một vài chiếc lông đen lặng lẽ rơi xuống từ không trung.

Tổng thể cốt truyện của《 Bóng ma trong căn nhà hoang 》không tệ, nhưng phần mở đầu của kịch bản vẫn cũ rích: Một nhóm đi mạo hiểm bị lạc đường trong rừng, nghe thấy có tiếng người ở một hướng nào đó truyền đến liền vội vã chạy đến bước vào căn nhà ma này, cuối cùng rơi vào tình trạng không thể cứu vãn.

Tất nhiên, bởi vì thời đại này có trung ương quang não và thiết bị kết nối, nên tình huống lạc đường con cỏn này căn bản không thể nào xảy ra. Chính vì vậy,《 Bóng ma trong căn nhà hoang 》được xây dựng vào rất nhiều năm về trước, thời điểm trước khi quang não ra đời.

Trong thời đại quang não ngày nay, mặc dù quay phim vẫn sẽ có kịch bản cố định, nhưng đến khi quay thật thì các diễn viên có tính tự do rất cao, họ hoàn toàn có thể không diễn giống như kịch bản, đạo diễn cũng thỉnh thoảng sẽ thay đổi kịch bản giữa chừng mà không báo với diễn viên, mục đích là để cho các diễn viên thể hiện được những cảm xúc và phản ứng chân thật nhất.

Trong trường hợp này, hướng dẫn và chỉ dẫn của đạo diễn hoàn toàn dựa vào tai nghe thu nhỏ được đeo trên tai diễn viên. Ngoài ra còn có vô số camera ẩn được lắp đặt trải rộng xung quanh diễn viên để chắc chắn không bỏ sót bất kỳ cảnh quay nào.

Đạo diễn hô một tiếng, đám người Kỷ Ninh đã nhanh chóng tiến vào trạng thái và chuẩn bị diễn xuất.

Theo tình tiết ở đầu kịch bản, mọi người đang lạc đường, nữ chính nghe thấy tiếng người liền lôi kéo anh em đồng hành với mình băng qua rừng cây đi về phía căn nhà cũ.

Căn nhà cũ trông cực kỳ âm u đầy âm khí, về việc có nên vào bên trong tìm người hay không thì ai cũng có ý kiến bất đồng nhau. Nhưng bởi vì thời tiết cực kỳ xấu, trong nháy mắt mưa rơi như thác, những người đắn đo lo sợ chỉ có thể thoả hiệp, đi theo mọi người vào bên trong.

“Rào rào…”

Ngoài trời mưa rất to, Kỷ Ninh đóng vai nam chính đi đằng trước đẩy cửa ra, trục cửa chuyển động phát ra tiếng động khô khan.

“Không có ai sống ở đây hết, là một căn nhà hoang.”

Sau khi nhìn thấy trang hoàng trong nhà, Cố Sâm lên tiếng. Nơi nơi đều phủ một lớp bụi dày đặc, ngay cả tấm kính trong suốt cũng bẩn đến mức không nhìn thấy ánh sáng, trời quá tối khiến họ phải bật đèn pin lên để chiếu sáng.

“Có lẽ chúng ta phải qua đêm ở đây. Dọn dẹp sơ một chút trước đi, ít nhất phải quét dọn được một chỗ tương đối sạch sẽ.” Kỷ Ninh bảo.

Những người khác đều không phản đối, nhanh chóng chia nhau ra dọn dẹp bụi bặm trong nhà, nhưng giữa chừng lại nghe thấy tiếng kêu của nữ chính.

“Sao vậy?” Kỷ Ninh hỏi.

“Mấy cậu nhìn xem, vết bẩn trên mặt đất ấy…”

Diễn viên đóng vai nữ chính lộ ra vẻ mặt bất an chỉ xuống sàn nhà dưới chân, cho dù được phủ lớp bụi dày đặc nhưng cũng không thể che đi dấu vết đen sẫm, dưới ánh đèn pin hiện lên một màu nâu sẫm.

Giống như vết máu.

“…”

Động tác dọn dẹp của mọi người đồng loạt dừng lại, ánh mắt đều tập trung vào vết dơ kia. Kỷ Ninh vẻ mặt nghiêm trọng bước tới, cúi người dùng ngón tay sờ lên dấu vết trên mặt đất.

Khoảnh khắc đầu ngón tay chạm xuống mặt đất, rõ ràng không có gió, nhưng lớp bụi kia lại giống như bị gió chậm rãi thổi bay, mặt đất dần dần lộ rõ hơn, cuối cùng dấu vết hoàn toàn hiện ra.

Rõ ràng là hình dạng một người.

Xung quanh nó còn kéo theo những vết máu kéo dài, từng vệt máu nhỏ giọt nhiễu thành chuỗi, và cả những mảng máu đen rơi xuống.

Khi những vết máu kinh khủng đó càng hiện rõ trên mặt đất, biểu cảm cả nhóm đều thay đổi.

Tuy rằng bọn họ không biết trong căn nhà này từng xảy ra chuyện gì, nhưng rõ ràng là bọn họ không thể ở đây lâu!

“Đi mau!”

Kỷ Ninh cầm lấy đồ, đứng dậy chạy về phía cửa, lúc vào bọn họ không đóng cửa lại hoàn toàn, nhưng bây giờ cho dù Kỷ Ninh có kéo chốt cửa thế nào, cánh cửa vẫn không nhúc nhích.

“Cửa sổ cũng không mở được …”

Có người chạy tới dùng sức kéo đẩy cửa sổ nhưng vô ích, trong cơn sợ hãi, đám người bắt đầu tìm những v/ật cứng định đập vào cửa kính thuỷ tinh, nhưng chợt có một tiếng cười khẽ vang lên.

Tiếng cười kia xuất hiện mà không hề báo trước, mơ mơ hồ hồ, nhẹ nhàng lọt vào trong lỗ tai, khiến cho trái tim mọi người “lộp bộp” giật thót lên.

Bọn họ thật sự đều bị kinh hãi, trong kịch bản quả thật có nhắc đến là sẽ xuất hiện tiếng cười vào lúc này, nhưng bên trong nói rõ ràng nói đó là giọng nữ, bóng ma ra trận đầu tiên là hồn ma của nữ chủ nhân căn nhà này, nhưng bây giờ….. Tại sao bây giờ nó lại là tiếng cười của người đàn ông?

Đạo diễn thay đổi kịch bản đột xuất?

Trong lòng Kỷ Ninh cũng có thắc mắc tương tự, đây là thay đổi chưa từng xuất hiện trong tiểu thuyết gốc, nhưng tai nghe vẫn im lặng, không có chỉ thị mới nào được truyền tới, vì vậy mọi người vẫn tiếp tục diễn theo nội dung ban đầu.

“Xoạt …”

Ngay khi cả đám đang hoảng sợ vì không cách nào ra khỏi căn nhà, một tờ báo cũ bỗng bất ngờ từ phía trên bay xuống, tình cờ rơi vào tay Kỷ Ninh.

Kỷ Ninh hơi ngạc nhiên cầm lấy tờ báo trên tay, tờ báo đã ố vàng, trên đó dính không ít vết máu, nét chữ đã mờ căm, chỉ có duy nhất cáo phó ở giữa vẫn rõ nét.

*Cáo phó: Báo tin về việc có người vừa chết.

Bức ảnh đen trắng trên cáo phó là một người đàn ông trẻ tuổi mặt mũi xinh đẹp. 

Mắt hắn nhìn thẳng về phía trước, khóe mắt cong cong chứa đầy ý cười, tựa như trời sinh đã dịu dàng và đa tình. Nhưng nếu nhìn kỹ vào ánh mắt của hắn thì sẽ cảm thấy rợn tóc gáy, nhận ra rằng hắn không phải đang nhìn vào máy ảnh, mà là đang nhìn người cầm tờ báo.

Hắn đang chăm chú nhìn Kỷ Ninh.

Đồng tử của Kỷ Ninh nháy mắt co lại.

…. Không thể nào, sao ảnh của người này lại xuất hiện ở chỗ này?

“Bộp.”

Giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống bức ảnh đen trắng của cáo phó, vừa vặn rơi vào ngay trước ngực chàng trai, nhuộm lên chiếc áo sơ mi trắng của hắn một màu đỏ tanh.

Chàng trai trong bức ảnh bị máu tươi thấm ướt đẫm, giống như đang sống lại từng chút một, biểu cảm của hắn dần trở nên rõ nét và sống động. Hắn nhếch môi nhìn Kỷ Ninh, nở một nụ cười dịu dàng.

Hắn nói:

“Ninh Ninh, cuối cùng tôi cũng tìm được em.”

Dòng chữ trên cáo phó chuyển sang màu đỏ tươi như máu, mơ hồ hiện ra tên một người.

Hoắc Vô Linh.

Bạn đang đọc Sau Khi Bỏ Rơi Mười Vị Nam Chính, Tôi Chạy Trốn Thất Bại

Trước

Tiếp

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    40

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!