Chương 27: Sau Khi Bỏ Rơi Mười Vị Nam Chính, Tôi Chạy Trốn Thất Bại

Phiên bản 19219 chữ

Edit by Lune

Beta by Tô

______________________________

Khi thoát khỏi tẩm cung của Auzers, Kỷ Ninh căn bản không hề quay lại quan sát phản ứng của hắn. Cậu đi thẳng đến cánh cửa, mở cửa ra rồi tiến vào bên trong nhà hàng lúc cậu rời đi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Cậu quay đầu nhìn, sau lưng đã không có cái gì lạ nữa, chỉ có cánh cửa phòng nghỉ ngơi, nhưng Kỷ Ninh cũng không muốn mở cửa ra xem thử. Nếu cậu lại vô tình kết nối với cung điện của Auzers nữa thì cậu chết chắc.

Cố Sâm vẫn ngồi ở chỗ cũ, mỉm cười với cậu. Kỷ Ninh cúi đầu nhìn thoáng qua thời gian trên thiết bị kết nối, cách thời điểm cậu tiến vào phòng nghỉ mới chỉ có năm phút, vậy mà cậu cảm giác như mình đã bị Auzers ôm rất lâu.

Kỷ Ninh không thèm để ý vấn đề chênh lệch thời gian giữa hai bên nữa, chỉ nghi ngờ vừa rồi vì sao Auzers lại không dùng tinh thần lực khống chế cậu, để cậu may mắn thoát được như thế, cậu thật sự may đến vậy sao?

Hay là Auzers còn thủ đoạn khác để theo dõi cậu nên lần này mới cố tình thả cậu đi? Đúng là thời điểm cậu mở cửa hình như có nghe được tiếng động gì đó phía sau lưng, có khi nào Auzers thật sự đã động tay động chân gì lên người mình không?

Trong lòng Kỷ Ninh cực kỳ băn khoăn, hận không thể lập tức làm kiểm tra toàn thân, chẳng qua thế giới này không tồn tại sức mạnh đặc biệt giống như tinh thần lực, cho dù đi kiểm tra cũng chưa chắc tìm được cái gì.

[Tương Lai, anh có thể giúp tôi một chút không?]

Nghĩ rằng gần đây quan hệ của cậu với hệ thống “Tương Lai” đang có xu hướng tốt lên, Kỷ Ninh dứt khoát thẳng thắn cầu cứu Tương Lai, hỏi nó có thể kiểm tra cơ thể mình một chút được không.

Điều này không nằm trong phạm vi trách nhiệm của Tương Lai. Nếu như Tương Lai từ chối thỉnh cầu của cậu như trước thì cũng không sao, nhưng nếu Tương Lai đáp ứng thì coi như cậu được hời.

Kỷ Ninh nói chuyện mình đang lo lắng với Tương Lai. Tương Lai im lặng một lúc mới trả lời: [Thật ra…]

“Cái gì?” Kỷ Ninh truy hỏi.

[Auzers không có sử dụng thủ đoạn theo dõi trên người cậu.] Tương Lai nói xong, dừng một chút rồi bổ sung một câu: [Nhưng việc cậu chạy thoát được cũng không phải là tình cờ, mà là do một nguyên nhân khác, xin cậu hãy cẩn thận.]

Nhắc nhở của Tương Lai nghe có chút mông lung nhưng Kỷ Ninh lại nghe hiểu. Ý của Tương Lai nói việc cậu trốn thoát vừa rồi có thể liên quan đến sức mạnh của người khác.

Sẽ là ai chứ?

Sau khi cắt đứt liên lạc, Kỷ Ninh vừa đi về phía Cố Sâm vừa suy tư trong lòng.

Herinos có Huyết khế với cậu, nhưng nếu đó là Herinos thì Tương Lai sẽ không nhắc cậu cẩn thận, bởi vì Herinos không thể nào hại cậu được.

Chẳng lẽ là Hoắc Vô Linh? Điều này cũng không có khả năng lắm, Hoắc Vô Linh sao có thể cứu cậu được. Tìm cơ hội giết cậu, cướp đi linh hồn cậu nghe còn hợp lý hơn.

Vậy rốt cuộc đó là ai? Là Leigh hay là Ứng Thiên Thu, hoặc là vị nam chính nào khác?

Nhất thời Kỷ Ninh không nghĩ ra được người nào có khả năng nhất, vì vậy cậu tạm thời bỏ qua nghi vấn, tiếp tục dùng bữa tối với Cố Sâm.

Chỉ là cậu vừa mới thoát khỏi Auzers nên trong lòng vẫn thấp thỏm, không thể điều chỉnh trạng thái của mình đến mức tốt nhất. Tuy rằng không rõ ràng nhưng Cố Sâm vẫn tinh ý phát hiện trạng thái của Kỷ Ninh không tốt như trước, có vẻ như hơi mệt mỏi nên cực kỳ tâm lý kết thúc bữa ăn tối này sớm.

“Hy vọng lần tới sẽ được gặp anh trên phim trường.”

Ra khỏi nhà hàng phi hành khí, trước khi chia tay, Cố Sâm mỉm cười nói với Kỷ Ninh.

Kỷ Ninh gật đầu, hai người đều trở về nhà mình. Sau khi về đến biệt thự, Kỷ Ninh vẫn không yên tâm với bản thân. Trước khi tắm rửa, cậu soi gương thật kỹ nhưng cũng không phát hiện ra điều gì khác thường nên chỉ đành đi ngủ.

Sau khi nghỉ ngơi một đêm, Kỷ Ninh để Tương Lai tiến hành chuyển đổi linh hồn của mình đi tới một thế giới khác. Trong thế giới Huyền Huyễn, cậu đã có lại quyền sử dụng sức mạnh nên cũng bớt đi được nhiều chuyện cần lo lắng.

Ngay sau khi tiến vào thế giới Huyền Huyễn, Kỷ Ninh mở mắt ra. Từ trong giấc ngủ tỉnh lại, cậu phát hiện ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ xe, trời đã sáng rồi.

Cậu vốn là dựa vào người Tần Như Vọng ngủ thiếp đi, nhưng hiện tại đã nằm thẳng xuống, cả người rúc vào trong chăn, cả người được bọc rất chặt chẽ, hiển nhiên là được chăm sóc vô cùng cẩn thận.

Ứng Thiên Thu với thiếu nữ đi Thiên Đô thành một đêm chưa về, với chiếc phi kiệu này không một người ngoài nào có thể ra vào, có thể làm được chuyện này chỉ có một người, đó chính là Tần Như Vọng trông nom cậu.

Hoàng đế trẻ tuổi cầm kiếm ngồi ngay ngắn một bên, ánh mặt trời chiếu xuống khuôn mặt hắn, làn da vẫn tái nhợt như tuyết, con ngươi đen nhánh, sâu thẳm và tối tăm không nhúc nhích chăm chú nhìn Kỷ Ninh.

Thấy cậu tỉnh lại, Tần Như Vọng giống như con rối gỗ cuối cùng cũng cử động, hắn khẽ gật đầu, âm thanh trầm thấp kêu.

“Chủ nhân.”

Kỷ Ninh từ trong chăn bò ra, cười cười với Tần Như Vọng. Sau đó cúi đầu nhìn tay mình, nhẹ nhàng nắm chặt lại, cậu có thể nhận thấy cảm giác khác hẳn lúc trước, nghĩa là sức mạnh của cậu đã được mở phong ấn.

Sức mạnh của cậu vừa được mở phong ấn là năng lực tổng hợp, năng lực có được từ mỗi thế giới đều có thể sử dụng. Chẳng qua hiệu quả sẽ giảm đi một phần, tuyệt chiêu vượt ra ngoài hệ thống quyền lực thế giới này là bị cấm sử dụng.

Kỷ Ninh cũng không cần chiêu thức gì quá nghịch thiên. Mục tiêu của cậu chỉ có hai, một là che giấu thân phận của mình với Ứng Thiên Thu, hai là giúp Tần Như Vọng khôi phục lại thần trí.

Muốn đạt được hai mục tiêu này phải cần đến sức mạnh của thế giới Tu Chân, cũng chính là thứ được gọi là linh khí.

Thật ra cũng không phải không có cách khác, ví dụ như để thay đổi vẻ ngoài, Kỷ Ninh còn có thể dùng thuốc của thế giới Viễn tưởng phương Tây, nhưng giờ cậu không có ma dược hay nguyên liệu nên không thể nào chế thuốc được.

Kỷ Ninh chuyển hóa sức mạnh đang mơ hồ chảy trong người mình thành linh khí hướng về phía chiếc gương rơi ở dưới đất, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng di động theo đường cong của gương mặt mình, phủ một lớp linh khí mỏng lên mặt, tác động nhẹ phần thịt và xương của khuôn mặt, điều chỉnh các chi tiết của các đường nét ngũ quan trên mặt.

Tay nghề này của cậu có thể sánh ngang với bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ, thậm chí còn không cần đụng đến dao kéo, chỉ tiếc là không có giấy chứng nhận, nếu không sau này có khi cậu có thể trở thành bác sĩ nổi tiếng cũng nên.

Kỷ Ninh nghĩ đùa, điều chỉnh mấy chỗ trên mặt. Tuy rằng tổng thể thay đổi không lớn, vẫn là một bé trai xinh xắn đáng yêu, nhưng lại khác xa với gương mặt thật sự của Kỷ Ninh, so sánh thì chính là hai khuôn mặt hoàn toàn khác biệt.

Sửa đổi xong, Kỷ Ninh ngắm nghía khuôn mặt mình hồi lâu. Dù sao theo mắt nhìn của cậu thì hoàn toàn không thấy điểm nào giống như cũ cả. Tần Như Vọng lẳng lặng ngồi bên cạnh nhìn, từ đầu tới cuối không nói một lời.

Cuối cùng Kỷ Nĩnh cũng có thể yên tâm, chẳng qua không muốn để người khác thấy thái độ của mình thay đổi quá đột ngột nên cậu vẫn gập mạng che mặt thành hình tam giác rồi đeo lên. Còn về phần vì sao cậu không đeo thẳng lên là vì cảm thấy một đứa bé trai mà đeo mạng che cả mặt như vậy quá quái dị, cho nên cậu đành phải che thế này.

Sau khi xử lý xong vấn đề của mình, Kỷ Ninh quay đầu nhìn về phía Tần Như Vọng, ở đầu ngón tay hội tụ một tia linh khí, chạm nhẹ vào trán Tần Như Vọng, từ từ truyền vào.

Ở thế giới Tu Chân, Kỷ Ninh từng học qua công pháp chuyển đổi linh khí, giờ cậu đang vận chuyển linh khí theo công pháp, sau khi truyền linh khí vào trong cơ thể của Tần Như Vọng, không ngừng trung hòa tử khí đồng thời đánh thức sức sống đang ngủ say bên trong.

Đây là một quá trình lâu dài, cần ít nhất ba đến năm tháng mới có thể đánh thức được thần trí của Tần Như Vọng. Kỷ Ninh cũng không biết tình trạng hợp nhất giữa các thế giới này sẽ kéo dài bao lâu, vậy nên ngoại trừ chuyển hóa linh khí ra, cậu còn phải tìm cách lấy được công pháp luyện thi trong tay thiếu nữ, tiến hành song song cả hai mới có thể đẩy nhanh tốc độ khôi phục cho Tần Như Vọng.

Điều làm cho Kỷ Ninh cảm thấy vui mừng chính là chuyển hóa linh khí thật sự có hiệu quả. Mới chỉ qua một thời gian ngắn, tử khí nồng đậm đã chậm rãi nhạt đi, vẻ mặt Tần Như Vọng có chút thay đổi, ánh mắt khẽ động, nhìn về phía Kỷ Ninh càng chăm chú hơn.

Đột nhiên hắn duỗi tay ra, cách một lớp mạng che mặt màu đen nhẹ nhàng xoa khuôn mặt Kỷ Ninh.

Kỷ Ninh không biết đã xảy ra chuyện gì, động tác truyền linh khí cũng dừng lại. Sau đó nghe giọng nói trầm thấp của Tần Như Vọng vang len.

“Chủ nhân, vì sao ngài phải che giấu dung mạo thật sự của bản thân?”

Đây là…

Kỷ Ninh ngẩn ra, bỗng nhiên vui vẻ hẳn lên, Tần Như Vọng hỏi cậu như vậy chứng tỏ thần trí của hắn đã khôi phục được phần nào.

Cho dù đây là lần đầu tiên cậu chuyển hóa linh khí hiệu quả nhất, dù không khác với dự định của cậu lắm nhưng cậu vẫn rất vui mừng, kiên nhẫn trả lời câu hỏi của Tần Như Vọng: “Bởi vì ta phải giấu giếm thân phận của mình.”

“Tại sao?” Tần Như Vọng hỏi.

“Ứng Thiên Thu và Vân Đóa ngươi từng gặp đều là bạn của ta, ta đã rời đi từ rất lâu rồi, nhưng bọn họ đều nghĩ rằng ta đã chết.”

Kỷ Ninh nói: “Vốn dĩ ta sẽ không trở về nơi này nữa nhưng dưới cơ duyên xảo hợp, ta lại trở lại đây với một thân phận khác. Thế nhưng đến một ngày nào đó ta vẫn phải rời khỏi đây, ta không muốn làm bọn họ phải thêm đau lòng nữa.”

Cậu nói một mạch như vậy, nhưng cậu không biết với trình trạng hiện giờ của Tần Như Vọng có nghe hiểu được không nên bèn hỏi lại: “Ta nói vậy ngươi có hiểu không?”

Tần Như Vọng gật đầu, thả tay xuống: “Thế nên ngài không muốn lộ ra dung mạo thật sự của mình trước mặt bọn họ.”

“Không sai.” Kỷ Ninh đáp.

Tần Như Vọng rũ mắt như là trầm tư, một lúc sau mới mở miệng: “Dung mạo thật của ngài xinh đẹp hơn.”

Không nghĩ hắn lại nói như vậy, Kỷ Ninh cảm thấy có chút ngoài ý muốn, đang nghĩ mình nên trả lời thế nào thì Tần Như Vọng bỗng nhiên dùng bàn tay lạnh lẽo của mình đặt lên trên mu bàn tay cậu, nhẹ nhàng nắm lấy.

“Khi ngài rời đi,” Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt của Kỷ Ninh, nghiêm túc hỏi: “Có thể đưa ta theo cùng không?”

“……”

Kỷ Ninh há miệng, có chút á khẩu không nói nên lời. Vừa rồi cậu giải thích cho Tần Như Vọng sau này mình sẽ rời đi, thật sự có chút hy vọng hắn không chú ý đến hàm nghĩa trong đó. Không nghĩ tới Tần Như Vọng mới khôi phục lại một chút đã nhạy bén hỏi cậu vấn đề như vậy.

“Khi nào rời khỏi, ta sẽ đưa ngươi đi cùng.”

Cậu suy nghĩ một chút rồi hứa hẹn với Tần Như Vọng như thế. Hiện giờ càng ở cùng một chỗ với Ứng Thiên Thu lại càng có nguy cơ bị phát hiện, nếu cậu đã khôi phục sức mạnh đương nhiên phải tìm một thời điểm thích hợp để lặng lẽ rời đi, mang theo Tần Như Vọng từ từ giúp hắn khôi phục lại.

Sở dĩ hiện tại cậu không lập tức rời đi là vì cậu biết Ứng Thiên Thu đã nghi ngờ mình, nhưng đại khái vẫn chưa nhận ra, nếu giờ rời đi ngay thì chẳng khác nào tự nhận mình chính là Kỷ Ninh cả. Đến lúc đó Ứng Thiên Thu nhất định sẽ phái người tìm cậu khắp nơi, nếu vậy sẽ cực kỳ rắc rối.

Còn một nguyên nhân nữa là cậu muốn lấy quyển công pháp luyện thi trong tay thiếu nữ để giúp Tần Như Vọng khôi phục lại như cũ.

Kỷ Ninh không tiếp tục truyền linh khí vào người Tần Như Vọng nữa, nếu Tần Như Vọng thay đổi quá rõ ràng sẽ khiến cho Thiên Thu nghi ngờ mất.

Thời gian trôi qua nửa ngày, một đội ngũ nghi thức thức hoành tráng đến gần đội phi kiệu – Là Ứng Thiên Thu cùng thiếu nữ từ Thiên Đô thành trở về.

Lúc trở về không có sứ giả Thiên Đô thành ở đây, thiếu nữ lập tức lộ nguyên hình, vứt bỏ hình tượng dịu dàng uyển chuyển, kéo mạng che mặt xuống hưng phấn chạy đến trước phi kiệu vẫy vẫy tay với Kỷ Ninh trong xe, cười nói:

“Cầu Tuyết, bọn ta trở lại rồi, ngươi có nhớ tỷ tỷ không nè?”

“Tỷ!” Đôi mắt lộ ra ngoài của Kỷ Ninh cong lên, vẫy tay với nàng.

Đợi đến khi Ứng Thiên Thu tới, hai người cùng nhau vào trong phi kiệu, bên trong kiệu vẫn giữ nguyên dáng vẻ lộn xộn lúc trước.

Lúc này nàng mới nhớ khi đó mình cùng Ứng Thiên Thu đi rất vội vàng, quên mất không gọi người đến dọn dẹp. Nghĩ đến việc để Kỷ Ninh ở đây suốt một đêm nhất thời đau lòng không thôi.

Nàng vội vàng gọi thị nữ đến dọn dẹp bên trong, ánh mắt liếc ngang một cái, có chút quở trách trợn tròn mắt nhìn Ma quân tóc bạch kim.

Nhưng nàng vẫn chưa quên Thiên Thu còn nợ nàng một lời giải thích. Khi đó hắn rời phi kiệu nhưng chưa hề giải thích việc bản thân thất thố, chỉ nhỏ giọng nói.

“Là y.”

Nàng không hiểu hàm ý trong đó, đang muốn truy hỏi thì Thiên Thu đã rời đi trước rồi.

Thiên Thu rốt cuộc đang suy nghĩ gì vậy? Chuyện này thì có liên quan gì đến Cầu Tuyết?

Ánh mắt của nàng không ngừng di chuyển trên người cậu bé cùng nam nhân tóc bạch kim. Mày lá liễu của cô khẽ nhíu, trong lòng bắt đầu nổi lên nghi ngờ.

Thấy Ứng Thiên Thu trở về, thú nhỏ hóa thành đứa bé hình như có chút bất an, tai thú trên đỉnh đầu hơi run rẩy, cúi đầu thấp thỏm túm vò vạt áo của mình, nhỏ giọng gọi: “Thiên Thu…”

Y gọi hắn là Thiên Thu.

Ứng Thiên Thu cúi đầu nhìn cậu bé, nét mặt lạnh lùng nhạt nhẽo, hơi thở sâu thẳm yên tĩnh không hề xuất hiện chút gợn sóng nào cả.

Sau một đêm không ngủ, hắn đã khóa chặt tâm tư của mình lại, cho dù đối mặt với bất cứ người nào cũng sẽ không lộ ra nửa điểm, dù cho hắn biết rõ, người hiện đang đối mặt với hắn chính là Kỷ Ninh.

Hôm qua hắn nghe được tin Ánh Tuyết biến thành người liền mặc kệ tất cả chạy về muốn nhìn rõ gương mặt y. Cậu bé trốn phía sau hung thi, liều mạng che giấu khuôn mặt của mình, nhưng hắn chỉ nhìn đôi mắt đầy hơi nước của cậu bé một cái thì trong nháy mắt đã biết được thân phận của y.

Là Kỷ Ninh của hắn.

Tiểu Tiểu của hắn.

Những điều đọng lại không chỉ là hoài nghi và trông đợi lo được lo mất mà còn cả hy vọng và mất mát trong nhiều năm qua, mà hết thảy khổ sở và đớn đau đều hoá thành nỗi mừng vui khôn xiết bởi mất đi lại tìm thấy được ngay phút giây này.

Trái tim đóng băng rốt cuộc đập lại như trước, hoà chung với nỗi đau khoái lạc, máu rỉ ra từ đáy lòng hoá thành nước mắt ấm áp khiến mắt hắn khung cảnh trước mắt thoáng chốc nhoè đi.

Hắn không muốn Kỷ Ninh nhìn thấy nước mắt của mình, quay người rời đi ngay phút chốc, nỗi đau kia vẫn chưa nguôi ngoai, niềm hạnh phúc qua đi thì bi ai và khổ sở ập đến.

Hắn không hiểu, Tiểu Tiểu của hắn rõ ràng đã trở về nhưng lại không muốn để hắn nhận ra, thậm chí còn cố ý giấu giếm thân phận của mình, ngay cả tính cách tài năng khi xưa cũng giấu kín, lộ ra mặt mềm mại lại dè dặt cẩn thận.

Là bởi vì hắn rơi vào ma đạo, tàn sát sinh linh, vì bị người trong thiên hạ phỉ nhổ khinh thường nên ngay cả Tiểu Tiểu cũng muốn bỏ hắn mà đi?

Nhưng ánh mắt Tiểu Tiểu nhìn hắn lại lưu luyến đau thương như thế, làm sao có thể ghét bỏ mà vứt bỏ hắn được.

Hắn không thể hỏi, cũng không dám hỏi, thậm chí không dám để Tiểu Tiểu biết được hắn đã nhìn ra thân phận của y. Hắn sợ một khi vạch trần, Tiểu Tiểu của hắn sẽ rời đi và không bao giờ quay trở về nữa.

Vì thế hắn quyết định cái gì cũng không hỏi, dù trong lòng hắn đang chất chứa rất nhiều nghi vấn.

Cho dù đây là một giấc mộng hão huyền, nhưng chỉ cần trong giấc mơ đó có Tiểu Tiểu của hắn, hắn cam tâm tình nguyện đắm chìm trong ảo cảnh mờ mịt này, không bao giờ tỉnh lại.

Ứng Thiên Thu nhìn ánh mắt cậu bé, khẽ cúi người dịu dàng xoa đầu cậu, mở miệng.

“Đừng sợ ta.”

Chiếc tai lông xù của Kỷ Ninh run lên, thấy Ứng Thiên Thu lại khôi phục như cũ, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Cậu đè tay lên mu bàn tay hắn, vừa mỉm cười vừa nói: “Ta sẽ không sợ Thiên Thu đâu.”

“……Vậy thì tốt.”

Ứng Thiên Thu lại trầm mặc một lúc lâu, sờ đầu cậu sau đó nhẹ nhàng rút tay mình ra, nhỏ giọng đáp.

Thiếu nữ thấy Kỷ Ninh dễ dàng tha thứ cho Ứng Thiên Thu vậy vốn có hơi bất bình, nhưng cảm xúc của nàng đến nhanh mà đi cũng nhanh. Nàng lập tức vui vẻ lên, nói với Kỷ Ninh: “Ngươi chắc còn chưa ăn gì, đói bụng chưa? Để ta dẫn ngươi đi ăn cái gì đó nha?”

“Dạ.”

Kỷ Ninh gật đầu, đi theo phía sau thiếu nữ rời khỏi phi kiệu của Ứng Thiên Thu, Tần Như Vọng theo sát phía sau. Ứng Thiên Thu cầm một quyển sách trong tay, thấy bọn họ rời đi cũng không lên tiếng ngăn cản, chỉ là ngón tay của hắn khó phát hiện mà hơi siết chặt lại.

Tương lai còn dài, hắn không nóng vội nhất thời được.

Hắn tự nhủ với bản thân.

Lần này, hắn tuyệt đối sẽ không buông tay Tiểu Tiểu của hắn nữa.

☼☼☼

Thiếu nữ dẫn Kỷ Ninh đi ăn, nhưng sau khi ngồi xuống Kỷ Ninh lại phát hiện một vấn đề. Bây giờ cậu muốn ăn thì nhất định phải tháo mạng che mặt của mình ra.

Tuy rằng hiện tại cậu đã thay đổi khuôn mặt của mình, nhưng lúc trước cậu còn kích động nói mình rất xấu. Bây giờ lại thản nhiên cởi mạng che mặt ra, thái độ thay đổi quá nhiều sẽ có vẻ rất không hợp lý.

Thiếu nữ ngồi đối diện không nói gì nhưng ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm Kỷ Ninh. Rất hiển nhiên dù nàng đã cam đoan không ép Kỷ Ninh lộ mặt nhưng trong lòng vẫn tò mò dáng vẻ của cậu. Giờ có cơ hội để nhìn thấy, nàng tất nhiên là sẽ không bỏ qua.

Kỷ Ninh đang tự hỏi mình nên xử lý vấn đề không lớn không nhỏ này như thế nào. Tần Như Vọng bỗng nhiên có động tác, lấy chiếc mặt nạ nửa mặt màu bạc nhạt từ trong vạt áo ra đưa cho Kỷ Ninh: “Chủ nhân, xin hãy đeo nó.”

Đây là mặt nạ mà Kỷ Ninh từng đeo khi còn là Thần tử, khi Tần Như Vọng chết đã mang nó theo hợp táng trong cùng một quan tài. Sau khi hắn trở thành hung thi, chỉ còn lại mỗi bản năng nhưng vẫn không quên mang chiếc mặt nạ này đi, cũng đủ có thể thấy nó đối với hắn trân quý đến mức nào.

Trên mặt nạ ban đầu vốn còn dính một vết máu, không hiểu trong mấy ngày nay Tần Như Vọng đã làm gì mà vết máu giờ đã biến mất. Cả chiếc mặt nạ sáng ngời xinh đẹp như mới, tay nghề tinh xảo xa hoa, cực kỳ xinh đẹp, ngay cả thiếu nữ không có hứng thú với những vật bình thường này cũng nhìn thêm vài lần, trong lòng âm thầm tán thưởng.

Đồng thời nàng cũng có chút kinh ngạc, tuy nàng không biết lai lịch của chiếc mặt nạ này nhưng cũng biết Tần Như Vọng rất coi trọng nó. Cho nên nàng không nghĩ tới hắn lại nguyện ý dâng tặng mặt nạ cho đứa bé, mặc dù đứa bé chỉ là chủ nhân trên danh nghĩa của hắn mà thôi.

“…… Cảm ơn.”

Ngón tay Kỷ Ninh chạm vào viền mặt nạ lạnh như băng, nhớ lại mười năm mình từng sống ở Đại Hạ quốc, thật ra trong lòng vẫn còn chút mâu thuẫn nhỏ, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm của Tần Như Vọng thì bỗng không đành lòng từ chối. Kỷ Ninh xoay lưng tránh đi ánh mắt của người khác, đổi sang chiếc mặt nạ màu bạc.

Cậu thay mặt nạ xong quay lại, cả gương mặt chỉ lộ ra một đôi mắt xinh đẹp cùng chiếc cằm trắng như tuyết. Thiếu nữ chống tay lên bàn, chống má nghiêng đầu, nhìn đường cong mềm mại tinh tế trên khuôn mặt cậu bé, nhìn kiểu gì cũng không hiểu vì sao y nói mình rất xấu, y rõ ràng là nhìn chỗ nào cũng thấy đẹp mà.

“Ngươi nhất định là rất đẹp mắt, tại sao cứ kiên trì nói khuôn mặt mình rất xấu chứ?” Nàng nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Còn có thể đẹp hơn nữa.”

Tần Như Vọng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đeo mặt nạ của cậu bé, sau một lát đột nhiên lại lên tiếng.

Ý là bảo cậu khôi phục khuôn mặt ban đầu đeo chiếc mặt nạ này sẽ đẹp hơn sao?

Tay điều chỉnh mặt nạ của Kỷ Ninh khẽ dừng, nhìn về phía vị hoàng đế trẻ tuổi, trái tim bỗng đập lệch nhịp.

Theo sự khôi phục của thần trí, chẳng lẽ trí nhớ của hắn cũng muốn hồi phục theo luôn à?

“Tới rồi tới rồi, ăn cơm thôi.”

Thiếu nữ cười đùa một tiếng, cầm đũa lên trước tiên.

“……”

Kỷ Ninh nhìn nàng một cái lại nhớ đến Ứng Thiên Thu, xong lại nhìn sang Tần Như Vọng ở bên cạnh, bỗng nhiên cảm thấy áp lực trên người mình ngày càng lớn hơn.

Bạn đang đọc Sau Khi Bỏ Rơi Mười Vị Nam Chính, Tôi Chạy Trốn Thất Bại

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!