Ngày càng có nhiều khách mời đến, thảm đỏ cũng chuẩn bị kết thúc.
Hội trưởng Từng và đổng sự Tiền của ban tổ chức đến chào Giản Diệc Thận, mọi người khách sáo một hồi, nói về tình hình tài chính quốc tế, tranh chấp thương mại và thị trường chứng khoán tương lai ra sao. Cuối cùng, chủ đề được thay đổi và quay trở lại với những vị khách tham dự bữa tiệc.
“Đổng sự Tiền, vừa rồi Tô tiểu thư kia thực sự chỉ là minh tinh hay tổng giám đốc?” Hội trưởng Từng tỏ vẻ ngạc nhiên “Khu kinh doanh của thành phố An Châu thật ấn tượng, thật là khiến người lau mắt mà nhìn a, Giản tổng còn trẻ đầy triển vọng, thậm chí nữ tổng giám đốc cũng còn rất trẻ và xinh đẹp như vậy, đều là tuổi trẻ tài cao.”
Giản Diệc Thận thuận ánh mắt nhìn sang, vừa vặn thấy Tô Tân và Trình Tử Hạo đang nói chuyện, cười nhẹ nhàng, mặt mày nhu nhuận. Anh lập tức không có tâm trạng nói chuyện phiếm xã giao, hận không thể lập tức đi đến tách Tô Tân và Trình Tử Hạo ra.
Đổng sự Tiền có chút lúng túng liếc qua Giản Diệc Thận, hội trưởng Từng từ Bắc Châu đến nên không biết, nhưng ông ấy là người gốc An Châu, chuyện hai nhà Giản Tô nghe một chút, cũng biết hai người này là quan hệ chồng vợ cũ nên đành lấp liếm cho qua: “Đúng vậy, tuổi trẻ bây giờ càng ngày càng lợi hại, tôi còn biết một ...”
“Vậy Tô tiểu thư có bạn trai chưa?” Hội trưởng Từng quan tâm hỏi, nhìn chằm chằm vào chủ đề Tô Tân không chịu thả “Nếu như không có, tôi ngược lại có một đề cử.”
“Ừm... Cái này... Tô tiểu thư cô ấy là… Ha ha bây giờ không thích hợp để nói...” Đổng sự Tiền cười ha hả “Chúng ta nói chuyện khác đi, hôm nay thời tiết thật đẹp...”
“Hội trưởng Từng, Tô tiểu thư là vợ cũ của tôi ” Giản Diệc Thận tự nhiên nói “Tôi cũng đang theo đuổi cô ấy, còn xin hội trưởng Từng giơ cao đánh khẽ đừng thay cô ấy giới thiệu đối tượng, bằng không độ khó thành công lại tăng lên một cấp bậc.”
Hội trưởng Từng mất một lúc lâu mới định thần lại, cười lớn: “Giản tổng, không dám không dám, thì ra cậu vẫn còn dây dưa thế này, là tôi đường đột. Cố lên, một ngày nào đó thành công, tôi sẽ đến uống ly rượu mừng.”
“Cảm ơn lời chúc của ông, đến lúc đó nhất định sẽ mời hội trưởng Từng đến.” Giản Diệc Thận mỉm cười.
Sau khi nói chuyện xong, Giản Diệc Thận bước nhanh về phía Tô Tân.
Trình Tử Hạo, Cố Phi Nam đã ở đó, cả ba người không biết đang nói chuyện gì, đột nhiên bật cười, đôi mắt Tô Tân cong thành hình lưỡi liềm, lúm đồng tiền ở khóe môi như ẩn như hiện.
Giản Diệc Thận thấy lòng ngứa ngáy, liền ba chân bốn cẳng đến bên cạnh Tô Tân: “Cười gì vậy?”
Tô Tân mím môi cười: “Cố Phi Nam đang kể cho bọn em nghe về việc quay phim, vai diễn của cậu ấy. Tệ đến mức không thể chịu nổi. Sau khi quay bộ phim, tất cả người trong đoàn làm phim đều đánh cậu ấy, thật đáng thương.”
“Thậm chí có những người đáng thương hơn ” Cố Phi Nam nói với vẻ cay đắng “Em mỗi ngày đều bị đánh đập, còn sa chân vào vũng lầy, ăn cả một bụng bùn, đáng sợ nhất là có một cảnh em bị treo lên cao chục mét đến mười bảy, tám thứ lần lúc xuống đất thì hụt chân.”
Khuôn mặt Tô Tân có chút động: “Thảm như vậy sao? Trợ lý có giúp em xoa bóp hay không?”
...
Giản Diệc Thận càng nghe càng cảnh giác, tiểu tử này bán thảm khá giỏi, đây là đang muốn lấy cảm tình của Tô Tân sao?
Anh nhàn nhạt liếc nhìn Cố Phi Nam: “Chuyện này không có gì đáng nói, đã là đại nam nhân mọi cay đắng đều phải nuốt vào bụng.”
Cố Phi Nam bị chẹn họng, sắc mặt khó coi: “Chuyện giữa tôi và chị Tân không cần anh quan tâm.”
Giản Diệc Thận cười cười, một mặt rộng lượng: “Tôi hiểu, cậu còn quá nhỏ, rất nhiều chuyện không hiểu.”
“Anh —— ” Trình Tử Hạo ở bên cạnh xem náo nhiệt, hận không thể để hai người bọn họ đánh nhau, Tô Tân tranh thủ thời gian khuyên can: “Được rồi, Phi Nam, ở đây có nhiều phóng viên, đừng gây rắc rối, chị sẽ bù đắp cho em sau, đừng để Trịnh Vân lại đau đầu nữa.”
Cố Phi Nam hậm hực trừng mắt nhìn Giản Diệc Thận, nghe lời im lặng.
Bữa tiệc bắt đầu, theo sự sắp xếp của người tổ chức, một số người trong số họ ở các vị trí khác nhau vì thế họ tách ra để tìm chỗ. Giản Diệc Thận ngồi hàng ghế thứ nhất cùng hội trưởng Từng và những người khác, Trình Tử Hạo hơi ngả về phía sau, Cố Phi Nam thì ngồi ở khu vực ngôi sao bên trái.
Vị trí của Tô Tân nằm ở phía sau, vừa vặn có thể nhìn thấy gần hết khu vực VIP. Ngoài những nhân vật nổi tiếng trong làng giải trí, hầu như tất cả những người nổi tiếng trong giới doanh nhân An Châu cũng có mặt, Giang Viện Viện ngồi bên cạnh cô, sắp bắt đầu mới vội vã đến.
Cô vừa cùng Giang Viện Viện nói vài câu, ánh mắt liền quét về phía trước, đột nhiên nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc, chính là Lữ Thành Chiêu cùng Bạch Thiến Ngữ.
Như thể đã nhận ra ánh mắt của cô, Lữ Thành Chiêu nhanh chóng quay đầu lại, hai người đối mặt nhìn nhau, Lữ Thành Chiêu nhìn cô cười âm hiểm.
Tô Tân đáp lại hắn bằng một cái nhìn lạnh lùng.
Trong lời mời nồng nhiệt của chủ nhà, hội trưởng Từng bắt đầu phát biểu. Ông cảm ơn tất cả các tầng lớp nhân dân đã ủng hộ từ thiện, báo cáo tóm tắt kết quả hoạt động từ thiện năm nay. Đặc biệt cảm ơn một số ngôi sao và doanh nhân nhiệt tình với công tác từ thiện. Sau đó là các buổi biểu diễn và trao giải xen kẽ. Ở giữa, phó chủ tịch cũng công bố một số dự án từ thiện trọng điểm trong năm nay và các khoản quyên góp tại chỗ.
Khoa học kỹ thuật Thận Ngôn dẫn đầu quyên góp 10 triệu, các công ty khác cũng hào phóng quyên góp, Trình Tử Hạo ủng hộ 5 triệu, Tô Tân không đủ tiền nên đã quyên góp 1 triệu để bày tỏ tấm lòng của mình.
Điều khiến Tô Tân ngạc nhiên nhất là Lữ Thành Chiêu thực sự đã quyên góp 5 triệu nhân dân tệ, một chút cũng không nhìn ra vừa mới bị phạt một số tiền lớn chỉ vì vấn đề thuế.
Nghĩ lại, cô đại khái đoán được mấy phần.
Bộ phim của Lữ Thành Chiêu sắp phát hành, phải bày ra khí thế trước, quyết không được mất tự tin, về khoản quyên góp thì hôm nay mới chỉ là một con số còn tiền có đến tài khoản không là hai chuyện khác nhau.
Giản Diệc Thận người đang ngồi phía trước, đứng dậy, hóp lưng lại như mèo ra khỏi ghế VIP, đi đến cửa phụ.
Cửa phụ dẫn đến nhà vệ sinh và sân thượng, cũng là khu vực hút thuốc và khu nghỉ ngơi. Không khí trên sân khấu ấm áp, không biết Giản Diệc Thận đến đó làm gì.
Tô Tân đang thắc mắc thì đột nhiên, một bóng dáng quen thuộc vụt qua cửa, giống như... Bạch Thiến Ngữ.
—
Giản Diệc Thận đứng ở hành lang, chăm chú quan sát Bạch Thiến Ngữ đang đến.
Khi điện thoại nhận được tin nhắn vừa rồi, anh còn tưởng đó là tin nhắn rác, sau khi đọc lại vài lần, anh mới nhận ra chủ nhân của số lạ này là Bạch Thiến Ngữ.
Kể từ khi cắt đứt quan hệ với Bạch Thiến Ngữ, anh liền đem số cô ta xoá khỏi danh bạ, khi nhận được tin nhắn khiến anh rất bất ngờ.
Tin nhắn viết rất khó hiểu, nói rằng có một bí mật liên quan đến Lữ Thành Chiêu muốn nói cho anh biết, yêu cầu anh gặp mặt ở sân thượng bên ngoài.
“Diệc Thận ” Bạch Thiến Ngữ bước nhanh đến chỗ anh, bối rối nhìn xung quanh “Tớ không thể ở lại quá lâu, nếu không Thành Chiêu sẽ nghi ngờ.”
“Nói đi, tôi nghe.” Giản Diệc Thận tỏ vẻ lãnh đạm.
“Diệc Thận, tớ thực sự không muốn ở bên hắn ta, là do hắn ép buộc tớ, trong tay hắn có... Một sổ cầm tay của tớ ” Giọng Bạch Thiến Ngữ dừng lại, vành mắt dần dần đỏ lên “Tớ luôn muốn rời xa hắn, nhưng hắn lại đe doạ, tớ cùng đường mạt lộ mới đến tìm cậu, cậu có thể vì tình cảm bạn bè nhiều năm mà giúp tớ một tay hay không ...”
Giản Diệc Thận lạnh lùng nhìn cô ta, không nói lời nào.
Bạch Thiến Ngữ đáng thương lấy khăn giấy từ trong túi nhỏ ra, cẩn thận đè lên khóe mắt, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Hắn có rất nhiều bí mật, tớ đều biết, hiện tại tớ ở nhà hắn, giúp hắn quản lý một chút văn kiện, cậu không phải muốn đối phó hắn sao? Tớ cũng có thể giúp. Tớ không có yêu cầu gì khác, chỉ hi vọng có thể rời khỏi An Châu ra nước ngoài sống một cuộc sống ổn định, cũng không tiếp tục mơ tưởng xa vời.”
Giản Diệc Thận trong lòng hơi động nhưng trên mặt lại bình tĩnh nói: “Cô và hắn ta ở cùng một chỗ, vậy cô có thể lấy đồ dùng cá nhân của hắn ta không?”
“Đồ dùng cá nhân?” Bạch Thiến Ngữ ngơ ngác nói “Ý cậu là gì? Nếu không đặc biệt quan trong, thì có thể cầm tới.”
“Một sợi dây chuyền ” Giản Diệc Thận lấy điện thoại ra, mở một tấm ảnh vòng cổ mà anh đã lấy được trên cá ướp muối “Cô thấy qua nó chưa?”
Bạch Thiến Ngữ cầm lấy nó và phóng to. Nhìn lướt qua mặt dây chuyền, nói nhỏ: “Tớ nhìn thấy qua, mặt dây chuyền này bên trên có sừng trâu và một viên kim cương, nó rất đặc biệt, Thành Chiêu hai ngày trước còn cố lấy nó ra khỏi két sắt ra nhìn qua.”
Trái tim Giản Diệc Thận nhảy lên, lòng bàn tay lập tức tuôn ra mồ hôi.
Lữ Thành Chiêu cho anh một tuần để xem xét, và còn ba ngày nữa là hết kỳ hạn. Tuy rằng sợi dây chuyền là nỗi ám ảnh của anh, nhưng so với sự thất bại hoàn toàn của Lữ Thành Chiêu, anh biết cái nào nặng hơn.
Đồng ý suy nghĩ trong vòng một tuần, nhưng anh không muốn Lữ Thành Chiêu chó cùng rứt giậu sử xuất mang tổn hại tới, cũng có thể khiến hắn bình tĩnh hơn.
Mấy ngày nay, anh đã rất nỗ lực thuyết phục bản thân rằng chỉ cần Tô Tân có thể cùng anh gương vỡ lại lành, sau này sẽ có vô số ngày kỷ niệm và cũng sẽ có rất nhiều quà tặng vòng cổ, vậy nên anh không cần để tâm.
Nhưng bây giờ, anh chợt thấy một tia sáng le lói.
“Như vậy đi ” Vẻ mặt anh hời hợt nói “Vì cô thực sự hối hận, tôi sẵn sàng cho cô một cơ hội. Chỉ cần cô có thể lấy được sợi dây chuyền này cho tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm đưa cô xuất ngoại, sẽ không để Lữ Thành Chiêu tới quấy rầy cô, cô cũng có thể tiếp tục chơi cello ở nước ngoài và sống cuộc sống của mình thật tốt.”
Bạch Thiến Ngữ vui mừng nói: “Thật sao?”
Giản Diệc Thận hỏi lại: “Tôi có bao giờ nói dối không? Lữ Thành Chiêu không có mấy ngày để nhảy nhót, cô tránh xa hắn ta càng sớm càng tốt, bằng không bị hắn bán cũng không biết.”
Bạch Thiến Ngữ ánh mắt trì trệ, thật lâu mới nặn ra một nụ cười: “Được, cậu yên tâm, tớ nhất định đem đồ đến cho cậu.”
Vì che giấu tai mắt mọi người, Bạch Thiến Ngữ quay lại cánh cửa bên kia và vội vã quay lại hội trường. Giản Diệc Thận ở trên sân thượng một lúc, đợi cho đến khi một người quen đi ngang qua, rồi cùng nhau trở lại hội trường.
Bữa tiệc đã trôi qua phân nửa, Giản Diệc Thận không muốn về vị trí cũ, dứt khoát đến chỗ Tô Tân, mặt dạn mày dày nhìn Giang Viện Viện bên cạnh thủ thế chắp tay, xin cô ấy nhường chỗ ngồi.
Giang Viện Viện mỉm cười: “Giản tổng, nếu anh muốn vị trí của tôi, thì nợ tôi một ân huệ.”
“Chị Giang, chị nói cái gì đều được.” Giản Diệc Thận nghiêm mặt nói.
“Tâm động ” Giang Viện Viện quay đầu lại vỗ vỗ tay Tô Tân “Chị làm phản bội tình bạn của chúng ta một chút.” Nói xong, cô ấy lại tiến tới bên tai Tô Tân “Vừa vặn, chị có chút chuyện muốn tìm đổng sự Tiền thương lượng.”
Tô Tân không biết Giản Diệc Thận và Giang Viện Viện đã trở nên quen biết từ khi nào, nhưng cô không muốn nói chuyện với Giản Diệc Thận, quay đầu nhìn lên sân khấu.
Người dẫn chương trình vừa giới thiệu các hoạt động từ thiện khác nhau mà Cố Phi Nam và fan hâm mộ đã tham gia, đồng thời trao giải nghệ sĩ có ảnh hưởng từ thiện hàng năm cho Cố Phi Nam, Cố Phi Nam đang có bài phát biểu: “Cảm ơn người hâm mộ đã ủng hộ tôi. Tôi cũng xin cảm ơn công ty và Tô tổng đã bao dung tôi, tôi sẽ tiếp tục nỗ lực làm từ thiện trong tương lai và đáp ứng kỳ vọng của công ty và Tô tổng.”
Tô Tân không khỏi cảm thấy xấu hổ.
Cố Phi Nam đi bất cứ đâu đều mang cô lên, đến lúc đó lại bị các nhà marketing lợi dụng để làm ầm ĩ.
“Vẫn còn quá trẻ, không biết cảm kích phải đặt ở trong lòng ” Giản Diệc Thận nói với giọng chua ngoa “Em cảm thấy thế nào?”
Tô Tân nhìn anh: “Em ngược lại cảm thấy, người trẻ tuổi ngay thẳng nhiệt tình này khiến cho người ta cảm động.”
Giản Diệc Thận đem câu nói này ở trong lòng nhẩm hai lần, đột nhiên ghé vào tai cô: “Tiểu Tân, anh cũng có thẳng thắn và nhiệt tình của những người trẻ tuổi, em có muốn nghe không?”
“Không ” Tô Tân nhàn nhạt liếc nhìn anh “Anh giữ lại nói cho anh nghe đi.”
Chạm vào móng tay mềm mại, Giản Diệc Thận có vài phần hậm hực, ngượng ngùng ngồi thẳng. Không biết tại sao vừa rồi Tô Tân còn cùng anh cười nói, hiện tại lại lãnh đạm hơn, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Anh suy nghĩ một hồi lâu cũng không nghĩ ra lý do, rất nhanh, bữa tiệc kết thúc.
Dòng người thưa dần, anh từng bước đi theo Tô Tân, cố gắng tìm cơ hội đưa cô về nhà. Hiện tại bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, thế giới hai người mới có thể ấp ủ một chút bầu không khí, anh có lòng tin có thể đánh vỡ lãnh đạm của Tô Tân.
Vừa đi đến cửa, Trình Tử Hạo đuổi theo tới: “Giản Diệc Thận anh quá xảo quyệt, khi nào lại vụng trộm chạy tới nơi tiểu Tân vậy?”
” Vụng trộm?” Giản Diệc Thận hỏi ngược lại “Tôi quang minh chính đại đi cùng Tân được không?”
Một chiếc xe dừng trước mặt ba người, đó là xe của Trình Tử Hạo. Giản Diệc Thận hìn kỹ thì thấy xe của mình cách đó mười mét, cách vài chiếc xe.
Đang định kéo Tô Tân đi về phía sau, Trình Tử Hạo tay mắt lanh lẹ, mở cửa: “Chà, anh đã cũng cô ấy đi đến đây rồi, hiện tại đến phiên tôi, tôi đưa tiểu Tân về nhà.”
“Cậu chớ tự mình nói, tôi đưa tiểu Tân về.” Giản Diệc Thận nơi nào chịu đồng ý.
“Được ” Tô Tân bỗng nhiên mở miệng “Anh và em không tiện đường, vẫn là Tử Hạo đưa đi, anh về sớm nghỉ ngơi đi.”
Đóng cửa xe lại, Trình Tử Hạo thò đầu ra ngoài cửa sổ so với anh, đưa ra tư thế chiến thắng: “Sớm nghỉ ngơi một chút.”
Giản Diệc Thận tức giận đến sôi người.
* Tác giả có lời muốn nói:
Thố ca: Xin lỗi Giản tổng [ chân thành. jpg]
Giản tổng (nghi ngờ): Sao tôi lại không cảm thấy chút thành ý nào vậy?
Thố ca:...