Sau khi công ty của Lữ Thành Chiêu phá sản, tài sản của công ty đều dùng để thanh toán các khoản nợ không có khả năng chi trả khác, nợ nần chồng chất, ngày nào cũng có người tới cửa đòi tiền. Tiền của những người này Lữ Thành Chiêu có thể làm như không thấy, nhưng là thiếu tiền cơ quan thuế vụ gần 100 triệu tệ, liên lụy tới tình tiết phạm pháp, nếu hắn không trả sẽ bị khởi tố.
Trong những năm qua, gia đình Lữ Thành Chiêu để dành được vốn liếng cũng có chút phong phú, vẫn có thể trang trải phần lớn, nhưng nếu trả hết sẽ nghèo rớt mồng tơi. Lữ Thành Chiêu chắc hẳn không muốn kết thúc như vậy nên đã bán tài sản của gia đình rồi bỏ trốn.
Sau khi máy bay hạ cánh, Giản Diệc Thận đã biết được tình hình mới nhất. Sau khi đưa Tô Tân về chung cư, anh liên tục căn dặn, không được ra ngoài một mình, đề phòng Lữ Thành Chiêu chó cùng rứt giậu, làm bất cứ điều gì có hại đến cô.
Ngược lại Tô Tân lại lo lắng cho Giản Diệc Thận, phải biết cho Lữ Thành Chiêu mấy đòn cuối là do Giản Diệc Thận bày kế, bây giờ Lữ Thành Chiêu khẳng định đối với Giản Diệc Thận hận thấu xương, nếu có bất kỳ hành động trả thù nào thì nhất định sẽ tìm đến Giản Diệc Thận.
“Không cần lo lắng ” Giản Diệc Thận an ủi “Anh đã nhờ người tìm kiếm tung tích hắn ta, tên của hắn sẽ được gửi đến cảnh sát giám sát nhập cảnh, chỉ cần hắn còn trong nước, sớm hay muộn cũng tìm ra. Chỗ anh hắn ta nhất định sẽ lật người không nổi, anh cũng sẽ đề phòng những người khác.”
Tô Tân không cho rằng Lữ Thành Chiêu còn có khả năng phản công, nhưng một người trong tối một người ngoài sáng, nếu có chuyện gì xảy ra khó lòng phòng bị.
Sau vài ngày căng thẳng, Lữ Thành Chiêu không xuất hiện, bên Giản Diệc Thận có được tin tức là hắn đã xuất hiện ở thành phố Đinh Nam, nhưng rất giảo hoạt đã thoát khỏi sự theo dõi.
Thành phố Định Nam giáp với biên giới nước ngoài, quản lý biên giới không chặt chẽ như những nơi khác, có vẻ như Lữ Thành Chiêu muốn tìm đường lén ra nước ngoài. Mặc dù không đem Lữ Thành Chiêu nhổ cỏ tận gốc, nhưng nếu hắn chạy ra nước ngoài, kiếp này phỏng chừng cũng không có trở lại, cũng coi như giải quyết xong một lo lắng, Tô Tân tạm thời thở phào nhẹ nhõm.
Sắc thu ở thành phố An Châu đang nở rộ, các loại hoa cúc cũng bắt đầu đua nhau khoe sắc, các triển lãm hoa cúc nhỏ được đặt tại các ngã tư chính và các khu vườn của các con phố khác nhau, mang đến cho người xem sự sáng tạo và vẻ đẹp vô tận.
Giải trí Tinh Hà đáp lại lời mời cũng đã tổ chức buổi triển lãm hoa cúc nhỏ dưới tòa nhà công ty, với chủ đề Dải Ngân Hà, bản đồ bầu trời của chòm sao Bắc Đẩu và bảy ngôi sao được xây dựng bằng hoa cúc.
Tô Tân ra khỏi tòa nhà văn phòng và nhìn thấy người qua đường chụp ảnh trước bản đồ bầu trời đầy sao.
“Ý tưởng này khá hay và phù hợp với tên của công ty này.”
“Bầu trời đầy sao rất đẹp. Đây có phải là sao Kim không?”
“Này, tôi nghe nói rằng có bốn ngôi sao cùng xuất hiện trong vài ngày. Thật hiếm khi xảy ra trong một thế kỷ, phải không? Có sao Kim này không?”
. . .
Vài cô gái vừa trò chuyện vừa chụp ảnh.
Tô Tân mỉm cười: “Đúng vậy, có sao Kim này, cũng chính là Kim Tinh, tuy nhiên bốn sao liên tiếp rất hiếm có, nhưng không quá khó gặp trong một thế kỷ, đại khái ba bốn mươi năm sẽ gặp được một lần.”
“Sao cô lại biết chuyện này?” Cô gái khâm phục hỏi “Có phải cô học thiên văn học hay không?”
“Khi học đại học có nghiên cứu qua.”
“Ai ai, tôi biết cô ấy!” Một cô gái khác kêu lên “Cô có phải là . . . Tô Tân không? Tôi đã xem hình của cô, chụp cùng Cố Phi Nam! Ngao ngao ngao tôi thấy được Tâm Nam Cực rồi!”
Các cô gái đều vây quanh, mở miệng một tiếng tỷ tỷ, còn muốn ký tên.
Tô Tân dở khóc dở cười, ký tên là không thể, nói chuyện phiếm trò chuyện hai câu cũng không có gì.
Bác Chu lái xe chờ ở bên đường, Tô Tân chào tạm biệt các cô gái, lên xe.
Hôm nay Tô Đình Doãn đến nội thành khám sức khỏe, buổi trưa không có việc gì, Tô Tân liền đi qua ăn cơm chung. Vẫn là nhà hàng bên hồ Đông – Tuý Tiên, tiến vào phòng ăn, Tô Tân sửng sốt một chút, ngoài Tô Đình Doãn còn có La Trân Huệ, Giản Thành Trạch, Trịnh Mính Tiêu và Giản Diệc Noãn.
Thấy Tô Tân đến, Giản Diệc Noãn đang ngồi nghịch điện thoại lập tức vui vẻ chào hỏi: “Chị Tô, chị đến rồi, em có chuyện muốn hỏi chị, Cố Phi Nam sẽ làm gì sau khi quay xong « Ác Mộng » vậy? Trong diễn đàn có những tin đồn rằng anh ấy sẽ bị công ty tuyết tàng keo kiệt chân, khiến em muốn đập nát mặt của bọn họ.”
“Diệc Noãn!” Trịnh Mính Tiêu khẽ quát một tiếng “Mau ngồi xuống, không lễ phép gì hết.”
Giản Diệc Noãn lè lưỡi, miễn cưỡng ngồi xuống.
Tô Tân có một chút xấu hổ, sau khi ly hôn, cô thấy Giản Thành Trạch vẫn gọi một tiếng “Cha”, còn Trịnh Mính Tiêu kêu là “Dì”, hiện tại hai người gặp nhau, cô nhất thời không biết nên xưng hô như thế nào.
“Tiểu Tân, mau ngồi xuống ” Giản Thành Trạch cười ra hiệu “Cha rất muốn đến ăn với con một bữa cơm, nhưng không có cơ hội gặp mặt, đến hôm nay mới có thể cùng nhau ăn bữa cơm.”
Tô Tân ngồi xuống, Trịnh Mính Tiêu vội vàng đem thực đơn đưa tới: “Tiểu Tân, con muốn ăn cái gì? Nhìn xem.”
“Không cần đâu, con ăn cái gì cũng được, mọi người gọi món đi.” Tô Tân lịch sự nói.
“Vậy gọi thêm liền thêm cua và tương đậu biện Tứ Xuyên, hiện tại nước cua rất vừa phải, lại thêm một chén yến sào, mùa thu quá khô khan, giữ ẩm cho phổi ” Trịnh Mính Tiêu nói với phục vụ “A, tiểu Tân thích ăn dưa chuột, thêm một món rau trộn đi.”
Các món ăn được gọi trước đó lần lượt được mang lên, mọi người trò chuyện với nhau, bầu không khí ngượng nghịu ban đầu cũng được cải thiện một chút.
“Tiểu Tân, dì nghe nhiều người nói con quản lý công ty rất tốt ” Giản Thành Trạch khen ngợi: “Đình Doãn, đây chính là hổ phụ không sinh khuyển nữ a.”
“Tạm được ” Tô Đình Doãn có chút đắc ý, cũng có chút tiếc nuối “Nếu quá bận rộn, sợ tiểu Tân mệt mỏi, lo lắng con bé không có không gian riêng, con gái suốt ngày ở công ty, tổng cũng không phải biện pháp.”
“Rất tốt rất tốt ” Trịnh Mính Tiêu cắt ngang “Tiểu Tân có năng lực quản lý nhiều chuyện, chuyện sinh hoạt, cũng không vội vàng, tiểu Tân qua năm cũng mới hai mươi bảy.”
Tô Đình Doãn có chút không vui: “Trà tiêu, ý bà là sao? Tiểu Tân không cần kết hôn sao?”
Trịnh Mính Tiêu ngượng ngùng nói: “Không phải, ý của tôi là, tiểu Tân bận rộn như vậy cũng đừng lao tâm lao lực yêu đương, tốn nhiều thời gian, vợ chồng vẫn là đối tác tốt, hiểu rõ sẽ không phiền phức, Diệc Thận một mực nhớ thương tiểu Tân . . .”
Giản Thành Trạch chọc vợ, tức giận nói: “Bà lại chỉ huy mù quáng sao, tiểu Tân muốn ở với ai, do con bé quyết định, bà đừng nghĩ con trai mình là tốt nhất trêи đời!”
“Ông đúng là mạnh miệng!” Trịnh Mính Tiêu cũng giận “Tối hôm qua là ai ở trước mặt tôi thở dài muốn nói với tiểu Tân? Ông nói đi ông chọn tiểu Tân hay là vợ ông?”
Giản Diệc Noãn “Phốc phốc” một tiếng vui vẻ: “Cha mẹ, hai người đừng làm xấu nhau nữa có được hay không?”
Đang nói “rầm” một tiếng, cánh cửa mở ra, Giản Diệc Thận vội vã đi vào, oán giận nói: “Cha, mẹ, chuyện gì xảy ra với hai người vậy? Hẹn tiểu Tân ăn cơm cũng không nói cho con!”
Giản Thành Trạch đập mặt: “Nói cho con làm gì? Chúng ta cùng tiểu Tân ôn chuyện, con đến để xem náo nhiệt sao?” giọng ông dừng một chút, nhìn về phía Giản Diệc Noãn “Ai nói cho thằng bé biết?”
Giản Diệc Noãn làm mặt quỷ.
“Được rồi, được rồi ” La Trân Huệ tranh thủ thời gian hoà giải “Tất cả đều đã đến, Diệc Thận nhanh ngồi xuống đi, cùng nhau ăn bữa cơm.”
Tất cả mọi người ngồi xuống, Tô Tân ngồi ở giữa La Trân Huệ và Giản Diệc Thận. Tô Tân cẩn thận hỏi La Trân Huệ về việc kiểm tra Tô Đình Doãn, hỏi một nửa, cô luôn cảm thấy ánh mắt của Giản Diệc Thận đang nhìn chằm chằm vào mình, vì vậy cô quay đầu lại liếc mắt Giản Diệc Thận một chút, ám chỉ anh thu liễm một chút.
Ít nhất là hiện tại, cô không muốn cha mẹ hai bên biết họ đang tái hợp. Theo tư thế hiện tại của cha mẹ hai bên, nếu cả hai đều có dấu hiệu này, ngày mai có thể sẽ bị đưa đến cục dân chính đăng ký kết hôn.
Giản Diệc Thận đành phải thu hồi ánh mắt nóng bỏng của mình, vùi đầu ăn cơm.
Trịnh Mính Tiêu ngồi đối diện nhìn ở trong mắt, gấp ở trong lòng, nhịn không được nhéo một lên tay con gái, hạ giọng nói: “Con đừng chỉ lo ăn, giúp anh con tìm chủ đề nói chuyện.”
Giản Diệc Noãn thả đũa xuống, con mắt quay tít một vòng: “Chị Tô, nghe nói lúc trước chị đến Mỹ công tác, thật khéo, anh trai em mấy ngày trước cũng đi Mỹ.”
Trong lòng Tô Tân đập nhanh, bất động thanh sắc nói: “Vậy thật là trùng hợp.”
“Diệc Thận qua Mỹ làm gì?” Giản Thành Trạch bối rối hỏi.
“Đi mở rộng thị trường ” Giản Diệc Thận tự nhiên nói “Nhanh Chụp ở Đông Nam Á và châu Âu rất náo nhiệt, con tự tin rằng mình sẽ giành chiến thắng trong thị trường Mỹ.”
Trịnh Mính Tiêu kém chút phun ra một ngụm máu, ráng chống đỡ lấy lần nữa tạo chủ đề: “Vậy hai con đến Mỹ, đến chơi ở đâu? Nói cho chúng ta nghe đi.”
Giản Diệc Thận nhanh chóng lườm Tô Tân một cái, khóe miệng nở một nụ cười, không yên lòng nói: “Không có chơi gì hết, chỉ là đi công tác.”
Cuối cùng Trịnh Mính Tiêu từ bỏ, quay đầu nói chuyện cùng Tô Đình Doãn, không để ý tới đứa con trai ngu ngốc này nữa.
Giản Diệc Thận ăn mấy đũa đồ ăn, thấy mấy vị trưởng lão cuối cùng cũng không còn để ý tới mình và Tô Tân nữa, lặng lẽ đặt tay dưới bàn, đặt lên váy Tô Tân nhẹ nhàng vuốt nhẹ hai cái.
Tô Tân giật mình, cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh, ho nhẹ một tiếng cảnh cáo. Nhưng bàn tay phía dưới lại trầm trọng thêm hơn, cô không thể đưa tay xuống, nắm lấy bàn tay kia.
Lòng bàn tay bị đầu ngón tay gãi gãi, ngứa ngáy một chút, Tô Tân lại lườm Giản Diệc Thận, cuối cùng tay cũng trở về quy củ.
So với bữa cơm công sở bình thường, bữa trưa này hơi dài. Giản Diệc Thận phải kiên nhẫn nghe bốn vị trưởng lão nói chuyện phiếm, may mà có Tô Tân bên cạnh, lúc rảnh rỗi liền nắm lấy ngón tay của Tô Tân chơi đùa, từ móng tay mượt mà đến lòng bàn tay nhu nhuận, lại đến lòng bàn tay nhỏ nhắn mềm mại . . . Khiến anh mong chờ bữa ăn này càng lâu càng tốt.
Các trưởng lão không để ý đến chi tiết nhỏ của hai người bọn họ, nhưng Giản Diệc Noãn lại nghi ngờ nhìn Giản Diệc Thận mấy lần, cuối cùng nhịn không được hỏi: “Anh, anh đang có chuyện gì vui sao? Sao lại cười như vậy?”
Giản Diệc Thận liếc cô nàng: “Nhiều chuyện, đi truy tinh của em đi.”
Giản Diệc Noãn “Cắt” một tiếng: “Truy tinh thì sao? Truy tinh hiện tại cũng là sự nghiệp của em được không? Hiện tại em là đại fan của Cố Phi Nam, chị Tô Tô, bộ phim tiếp theo của anh ấy là gì? Em có thể dựng nên uy vọng của đại fan vào chị không.”
Tô Tân suy nghĩ một chút, đây không phải là bí mật kinh doanh nên không giấu giếm: “Tiếp theo, cuối năm cậu ấy sẽ tập trung cho các giải thưởng và chương trình tạp kỹ, năm sau sẽ tham gia một bộ phim truyền hình chủ lưu, yên tâm sẽ không ướp lạnh keo kiệt chân.”
“Em biết rồi!” Giản Diệc Noãn hưng phấn nói “Đúng là Tâm Nam Cực, cho tài nguyên đúng là rất —— ” Cô nàng che miệng lại, tròng mắt xoay tít giữa Tô Tân cùng Giản Diệc Thận.
“Em nói cái gì?” Giản Diệc Thận căm tức hỏi “Ba chữ kia em cũng có thể nói sao? Em có phải em gái anh không?”
“Anh, em sai rồi, em không nên gặm CP ” Giản Diệc Noãn ngoan ngoãn mà xin lỗi, trong mắt lại tràn đầy giảo hoạt “Chị Tô, em chỉ nói giỡn thôi, em chỉ hi vọng chị và anh trai ở bên nhau, thật đó.”
Tô Tân lúc này mới lấy lại tinh thần, dở khóc dở cười.
Sau bữa tối Tô Tân trở lại văn phòng, tiểu Lâu tiến đến báo cáo một chút tình hình mấy ngày qua. Trải qua một năm rưỡi kinh nghiệm, tiểu Lâu ngây ngô ban đầu đã trưởng thành rất nhanh, đã có thể tự xử lý chuyện của giám đốc, chị Diêu được Tô Tân thăng chức lên vị trí phó tổng, toàn quyền phụ trách thị trường nước ngoài, bao gồm cả « Ác Mộng » sắp công chiếu ở nước ngoài và cùng Center Flim hợp tác.
“Tô tổng, có một cuộc hội thảo do Hiệp hội Điện Ảnh tổ chức tại khách sạn vào thứ Bảy, tại Vân Hoa thành phố Tân Hương, mất hai tiếng lái xe, ba giờ chiều thứ sáu chúng ta sẽ xuất phát chứ” Tiểu Lâu hỏi.
Tô Tân tính toán thời gian: “Có thể, đúng rồi. Hỏi Giang tổng có muốn cùng đi hay không.”
Buổi hội thảo này do Giang Viện Viện cũng mời cô cùng đi hai ngày trước, nói là các nhà sản xuất phim nổi tiếng khắp nơi cả nước sẽ đến, không chỉ có thể lắng nghe ý tưởng của các dự án của người khác mà còn mở ra các mối quan hệ khác.
Cô gửi tin nhắn cho Giang Viện Viện, một lúc sau, Giang Viện Viện mới trả lời..
[ Công ty còn có chút việc, tối muộn mới xuất phát, đến lúc đó chị sẽ đến phòng tìm em. ]
[ Nghe nói khu nghỉ mát đó ngắm sao rất đẹp, em hưởng thụ tốt một chút. ]
Tô Tân sửng sốt, cầm tấm thiệp mời lên xem kỹ, trêи đó có viết dòng chữ Khu nghỉ dưỡng Ôm Tinh ở phố cổ Nam Đại. Đầu ngón tay lướt nhẹ qua những chữ này, nhất thời cô ngây ngẩn cả người.
Cô biết khu nghỉ mát này, ở đó từng có những ký ức không quá vui vẻ.
Lắc lắc đầu, gác lại những suy nghĩ này.
“Được rồi, cứ sắp xếp như vậy đi, thứ sáu ba giờ chiều xuất phát.”
Thành phố Vân Hoa tiếp giáp với thành phố An Châu, Tân Hương nằm ở giữa thành phố Vân Hoa, địa hình cao, được các dãy núi bao quanh. Mẹ của Tô Tân – Hà Uyển là người Tân Hương, mà chính cô cũng được sinh ra ở nơi này, chữ “Tân” trong tên cô chính là kỷ niệm sinh ra ở đây.
Phố cổ Nam Đại là danh lam thắng cảnh nổi tiếng nhất ở đây, được xây dựng trêи lưng chừng núi Nam Đại, nếu may mắn có thể nhìn thấy một vùng đất thần tiên được bao quanh bởi những đám mây.
Dọc theo con đường núi quanh co, liền đến phố cổ, khu nghỉ mát cao hơn một chút, thấp thoáng trong khu rừng rậm rạp phía trước. Sau khi lái xe được một lúc, xe chạy vào một con đường làm bằng gạch xanh, con đường được bao quanh bởi những bãi cỏ xanh, được ngăn cách bởi những bức tượng gỗ, rừng trúc, con đường tạo nên một cảnh quan nửa kín nửa hở.
Sau khi đậu xe, đại sảnh khách sạn theo phong cách Ngụy Tấn hiện ra trước mắt, sau vài năm, khu nghỉ dưỡng này vẫn làm người ta kinh diễm, gần như từng bước một, cho người ta hình dung về vẻ đẹp cổ kính.
“Thật đẹp ” tiểu Lâu suốt dọc đường thán phục không thôi “Tô tổng, hiệp hội này thật có tiền, làm sao lại chọn khu nghỉ dưỡng này?”
Tô Tân cũng hơi khó hiểu: “Không biết, bất quá, chúng ta hẳn nên biết phí do hội nghị trả.”
“A? Tại sao lại không có nhân viên lễ tân?” Tiểu Lâu kinh ngạc nhìn xung quanh, định hỏi quầy lễ tân thì một bóng dáng quen thuộc đi tới.
Cô vội vàng kéo tay áo: “Tô tổng, cô nhìn đi . . .”
Tô Tân quay đầu lại nhìn.
Người tới lại là Giản Diệc Thận.
* Tác giả có lời muốn nói: U ôi Giản tổng, có quá nhiều mánh khóe như vậy, là học từ Trình Tử Hạo học sao?