Trao đổi bằng mắt của hai người bị người thứ ba phát hiện.
Ngô tiên sinh ho khan một tiếng, lộ ý nhắc nhở,
Trần Trản nhấc mắt liếc hắn một cái: "Cái câu trước khi chết An Lãnh nói chưa xong ấy, có biết không?"
Vấn đề từng khiến Ngô tiên sinh phiền muộn mấy ngày mấy đêm, đột nhiên được nhắc tới, ánh mắt trở bên sắc bén: "Anh bằng lòng nói cho tôi?"
Trần Trản nuốt miếng cơm: "Cũng không phải bí mật gì." Nhìn thẳng vào người đối diện, khẽ mỉm cười: "Anh ta nói tôi là người tốt."
Dứt lời, tình cảnh so với vừa rồi càng thêm lúng túng.
Tiếng đũa đặt "cạch" xuống bàn khá to, Ngô tiên sinh: "Cảm ơn đã chiêu đãi, tôi còn có việc, đi trước."
Ân Vinh Lan nhìn Trần Trản, thấy cậu không tỏ vẻ gì, chủ động nói: "Uống bát canh hẵng đi."
Ngô tiên sinh không thấy canh trên bàn.
Ân Vinh Lan đứng dậy: "Tôi nấu canh ngon lắm."
Ngô tiên sinh ngờ vực, quay mặt nhìn Trần Trản, như muốn hỏi thật không.
Trong lúc đó Ân Vinh Lan đã nhanh nhẹn nấu nước, không quá ba phút đã đi ra. Trong bát tô nổi lợn cợn bông trứng, không còn gì khác.
Vừa nhìn đã không muốn ăn, Ngô tiên sinh vô cảm: "Canh trứng?"
Trần Trản câm nín trong giây lát, không nhịn được nói: "Đây là canh họ Mạnh."
Biệt danh: canh Mạnh bà.
1
"..."
Ngô tiên sinh kiềm chế khóe miệng co giật, cười lạnh: "Tương truyền canh Mạnh bà nấu từ nước mắt... Anh mà khóc được một bát lớn, kể cả có gì trong đó tôi uống luôn."
Trần Trản nhắm mắt lại, ngón tay day day huyệt thái dương, hối hận hồi chiều không tán gẫu với ông cụ lâu hơn chút.
Có thể nói chuyện với người bình thường, đó là may mắn của đời người.
Ân Vinh Lan: "Thật chứ?"
Trần Trản bất lực mở mắt ra, cản lời Ngô tiên sinh, chỉ ra ngoài cửa sổ: "Làm phiền hai người ra ngoài mà nói."
Cuối cùng Ngô tiên sinh rời đi một mình.
Sau tiếng đóng cửa, Ân Vinh Lan nghiêng đầu nhìn Trần Trản: "Thời cơ không nên bỏ lỡ."
Cậu bất đắc dĩ: "Hắn không dễ đối phó như vậy."
Khi còn sống An Lãnh luôn nói nửa thật nửa giả, nhưng có một điều chắc chắn, làm người ở lại lâu nhất, thủ đoạn bảo mệnh của Ngô tiên sinh không thể chỉ có một.
Cơm nước còn chưa xong, Ân Vinh Lan ngồi xuống, gắp một đũa rau: "Hắn đến gặp em làm gì?"
"Bàn chuyện hợp tác." Trần Trản nói tới đây nhẹ cười nhạo một cái: "Dương mưu thường khó chơi hơn âm mưu."
Chiêu của Ngô tiên sinh chẳng qua chỉ là khiêu khích chấp pháp giả, mà cậu đã có mâu thuẫn không thể hòa giải với chúng, dù không gây chuyện cũng không thể bình an vô sự được nữa.
Ân Vinh Lan đoán Trần Trản và kẻ vừa rồi đều có bí mật trong người, thậm chí lai lịch phi phàm.
Y không muốn đào sâu, cũng không tiện hỏi, dù sao tống một kẻ xuống địa ngục không phải không thể.
Trần Trản mơ hồ phát hiện Ân Vinh Lan đã đưa ra một quyết định nào đó vào lúc nào không hay, vẻ mặt nghiêm túc dặn dò: "Sinh làm người, xin thiện lương."
Ân Vinh Lan cười cười, lại không lên tiếng.
Cuối cùng bát canh kia không ai thèm thử.
Trần Trản muốn tranh thủ trước 0h đăng chương mới, sau khi ăn xong Ân Vinh Lan chủ động đi rửa bát. Đến lúc cậu rơi vào trầm tư bí từ, y vừa dọn bàn vừa nói: "Thu nhập hai quý đầu năm của chúng ta ít hơi năm ngoái."
1
Trần Trản gật đầu.
Chuyện xảy ra hơi nhiều, Ân Vinh Lan nghỉ phép mấy lần liền, bản thân đi hưởng tuần trăng mật nên cũng chững lại. Ứng dụng trò chơi tuy được cập nhật vẫn thú vị, nhưng đã sắp bão hòa rồi.
Ân Vinh Lan: "Làm một dự án mới?"
Ánh mắt Trần Trản có chút thâm thúy, câu này đã từng nói khi nào đó, chỉ có điều người nói được đổi ngược lại. Mím môi một cái: "Dự án gì?"
Ân Vinh Lan: "Em bị liên lụy nhiều vụ, tin An Lãnh chết bị đè xuống nhưng mấy chuyện ma vẫn còn."
Trần Trản thuận lời: "Không phải bảo em đi mở nhà ma chứ?"
Ân Vinh Lan: "Em có thể thầu một cái với công viên giải trí, hoặc tự mở cũng được."
Trần Trản cúi đầu trầm ngâm: "Chưa từng tiếp xúc với cái này, cần tìm hiểu đã."
"Anh sẽ giúp em."
Trần Trản nhìn chằm chằm y, ngửi thấy mùi âm mưu: "Đơn thuần chỉ kiếm tiền?"
Ân Vinh Lan: "Làm thành căn cứ cũng được."
Trần Trản cau mày, hiếm thấy không hiểu y nói gì.
Ân Vinh Lan: "Gặp chuyện gì khó giải quyết, để trong nhà ma ít đồ dùng, có thể tạm ẩn tránh đầu sóng ngọn gió."
Trần Trản dựa vào viết truyện làm giàu, không hiểu sao lần này mình hiểu ý kém thế.
Ngẫm nghĩ một hồi, thử phân tích từ từ: Ngày nào đó không nhịn nổi giết quách họ Ngô kia, có thể giấu thi thể vào nhà ma, hoặc lôi vào đó ra tay luôn, tiệt trừ hậu hoạn.
3
Phân tích xong xuôi, vai hơi run một cái, hắt xì.
Ân Vinh Lan rót một cốc nước ấm đưa cho: "Ngày càng ấm hơn nhưng đừng mặc mỏng quá."
Trần Trản: "Em nhớ trước đây anh là người rất dịu dàng."
Ân Vinh Lan nở nụ cười bất biến: "Đối với em anh luôn thế."
1
"..."
Vì đề phòng người yêu vào tù, cậu phải khổ sở chờ đợi bên ngoài mấy chục năm, Trần Trản không chút do dự từ chối đề nghị làm nhà ma.
Ngó thấy trong mắt người này còn sót chút tiếc nuối, lắc đầu, vào phòng ngủ gọi điện cho Vương Thành: "Sắp tới có việc nào không?"
Gần đây cậu tạo nhiều sóng gió quá, lên hot search nhiều không tốt chút nào, vì giữ duyên với người qua đường, Vương Thành đã xóa phần lớn công việc cho cậu.
"Sao tự nhiên lại nhắc đến việc thế?"
Trần Trản không muốn đánh Thái cực quyền(*), nói trắng ra: "Không nhất thiết phải tham gia sự kiện, làm khách mời game show hay talk show đều được."
(* đưa đẩy vòng vo)
Vương Thành hỏi lý do lần nữa, Trần Trản văn vẻ nói là kiếm tiền: "Sự nghiệp của Ân Vinh Lan đang trì trệ, chỉ có thể dựa vào tôi."
Rất nhiều ngôi sao lấy phải nhà giàu hão, cậu không ngoại lệ.
"... Nhưng mấy hôm trước tôi vừa thấy danh sách tỉ phú mới nhất, Ân tiên sinh tăng hai bậc so với năm ngoái."
Trần Trản không phản đối, lẩm bẩm "Có hai bậc".
Nói nữa sợ trái tim thủy tinh không chịu nổi, Vương Thành vội chuyển đề tài về việc chính: "Sáng mai tôi sẽ nói cụ thể chắc chắn cho cậu."
Buổi tối khi Trần Trản đang tắm, Ân Vinh Lan gọi vọng vào: "Có điện thoại."
"Lấy giúp em với."
Ân Vinh Lan nhíu mày: "Máy dính nước đó."
Trần Trản: "Anh nghe hộ em."
Ân Vinh Lan định nhấn nút nhận, ngón tay chợt khựng lại giữa không trung, nếu y mà vào, chẳng phải là có thể nhìn thấy...
Nhẹ thở dài, ngu chưa.
Đầu bên kia là Vương Thành, nghe ra tiếng của Ân Vinh Lan có vẻ hơi chán chường, không khỏi nhỏ nhẹ: "Trần Trản..."
"Em ấy đang tắm." Kiềm nén hậm hực, Ân Vinh Lan hỏi: "Việc gì?"
"Có một talk show dạng bóc phốt (*), cậu ấy có muốn không?"
1
(* nguyên văn là phun tào/phỉ nhổ, kiểu người quen cùng tham gia bóc phốt nhau)
Ân Vinh Lan thuật lại đúng ý.
Trong phòng tắm truyền ra một tiếng "OK".
Lúc Trần Trản đi ra, vài giọt nước còn lăn trên cổ, cậu lên mạng tìm hiểu về chương trình, tiện thể gọi một cú cho Vương Thành, hỏi có cần chuẩn bị kịch bản không.
"Cậu không cần." Vương Thành vui tươi hớn hở nói.
Lần đầu tiên Trần Trản cảm thấy gã có chút không đáng tin.
"Tập này khác với bình thường," Vương Thành giải thích: "Khách quý được mời đến mới là host."
"... Người tới không có ý tốt thì sao?"
Vương Thành cười hai tiếng lấy lòng: "Tổ chương trình có thể bằng lòng bỏ nhiều tiền mời cậu, chủ đề được định rồi, bảo là <Khuynh Thành ký>."
Trần Trản trầm ngâm hai giây: "Có ý gì?"
Vương Thành "Ạch" hai tiếng, nói đứt quãng: "Thật ra là <Khuynh Trần ký>, lật tẩy những năm tháng sợ hãi bị Trần Trản thao túng."
"Khách mời có những ai?"
Vương Thành hơi kích động: "Cậu không biết đâu, vừa nghe tiếng gió đã bao nhiêu người đổ xô đăng ký. Thậm chí mấy phú nhị đại (*) trong thành phố còn không tiếc vận dụng mối quan hệ để đến..."
(thế hệ con cái của giới nhà giàu mới nổi tại Trung Quốc kể từ cuối thập niên 1970 trở đi)
Trần Trản chỉ cảm thấy đầu ong ong, nhanh chóng tìm cớ cúp máy.
Ân Vinh Lan nhìn ra cậu khó chịu, hỏi han một câu.
Trần Trản than thở kể lại.
Ánh mắt Ân Vinh Lan khẽ động: "Còn có loại show này à?"
Trần Trản: "Nếu anh cũng muốn làm khách mời, em không ngại đánh què chân anh đâu."
Tu dưỡng trên giường một tuần còn đỡ hơn bị công khai xử trên sóng truyền hình.
1
Ân Vinh Lan che đậy rất tốt, mặt không đổi sắc nói: "Có thể bán tin cho Lâm Trì Ngang, không chừng hắn cũng muốn tham gia đó."
Trần Trản day day ấn đường: "Đừng có chăm chăm vặt lông cừu thế."(*)
1
(* nguyên văn 别总薅一只羊的羊毛, mình cũng chả hiểu nghĩa là gì, mạnh dạn đoán là đừng có lúc nào cũng nhằm đục ví người ta)
Chương trình ghi hình vào thứ tư tuần sau, bình thường là các nghệ sĩ tự bóc phốt bản thân, lần này Trần Trản lại phải đối mặt với một đám người bóc mình. Tuy nhiên cậu có cái nhìn rất thoáng, binh tới tướng đỡ nước đến đất ngăn.
Đêm trước khi đi ngủ, Ân Vinh Lan nhẩm tính nhân số bị Trần Trản đưa vào tư liệu sống, vẻ mặt nghiêm túc: "Đến lúc đó có thể đứng vững trên sân khấu không?"
Hoặc là nói mọi người có thi nhau tranh micro không?
"... Đó không phải cái chợ."
Ân Vinh Lan còn muốn nói thêm nữa, Trần Trản lạnh lùng bảo ngủ, ngậm ngùi nằm xuống.
2
Hôm sau trời vừa sáng, Trần Trản vẫn làm như chưa từng xảy ra chuyện gì, xem vài tập cũ, hiểu đại khái phong cách của người dẫn chương trình.
Ân Vinh Lan trước khi đi làm nhìn sâu vào cậu một cái, khá bình tĩnh đấy, đến y cũng mặc cảm không bằng.
【 Hệ thống: Cục cưng ơi có đó không? 】
1
Trần Trản nhắm mắt hít sâu: "Đùa tôi à?"
【 Hệ thống:... Muốn luyện gan một chút trước khi tạo phản. 】
Hôm nay Trần Trản nhiều việc, không tính toán với nó: "Không có chuyện gì xin giữ trật tự."
【 Hệ thống: Bên tổng bộ đang loạn cả lên do người ta complain nhiều quá, thời cơ của em sắp tới rồi.】
Trần Trản sững sờ vài giây: "Khiếu nại?"
Một người ăn dưa không ngon, hệ thống chia sẻ tin khiếu nại cho cậu ---
Tôi là một kẻ trời định, sau khi xuyên qua vui vẻ sung sướng dưới sự dẫn dắt của hệ thống, mở hậu cung, đoạt dị bảo. Nhưng hai ngày trước, hệ thống già về hưu, hệ thống mới vừa thay liền không đánh thì mắng tôi, chỉ vì tôi tên Trần Triển (*), nó nói tôi khiến nó nhớ lại một kí chủ khác.
(* Triển và Trản đọc giống nhau /zhǎn/)
Còn lại lặt vặt vài hệ thống tự đăng:
Hệ thống 2971: Tuần trước tôi đi tiếp một kí chủ sắp trọng sinh, sau khi nghe hắn họ Trần, không nhịn nổi đuổi giết người ta.
Hệ thống 1333: Kí chủ bây giờ của tôi có đôi mắt cực kỳ giống người kia, trong kích động khoét tim hắn mất rồi.
1
Hệ thống 2458: Kí chủ của tui cười hơi giống người nọ, thế nên tui khiến hắn không cười nổi nữa.
- --