Không cách nào vờ như không thấy mà dời mắt đi, nhân viên không thể khác hơn đành miễn cưỡng kéo lên một nụ cười tươi tắn: "Tổng giám đốc, chào buổi sáng."
Một câu làm vài người còn đang cười đùa tán gẫu lập tức im bặt, hiếu kì vì sao gần đây sếp thường hay xuất hiện tại nhà ăn, lúc trước muốn chạm mặt ở công ty phải rất hiếm hoi.
Giữa tiếng la ó tuyệt đối đừng đến đây từ nội tâm của bọn họ, Ân Vinh Lan không chỉ cất bước đi tới, còn nhìn chỗ trống bên cạnh hỏi: "Chỗ này có ai ngồi chưa?"
Nhân viên cứng đờ lắc lắc đầu, chủ động kéo ghế ra cho y: "Mời ngài ngồi."
"Cảm ơn."
Nhân viên liên tục nói không khách khí.
Nói ra cũng lạ, Ân Vinh Lan thái độ lịch thiệp, chưa bao giờ kiêu căng hống hách, nhưng chẳng biết vì sao, mỗi khi đến gần y, tất cả nhân viên đều theo bản năng mà sợ hãi.
Có lẽ là thật sự tồn tại một số người mang khí thế mạnh mẽ bẩm sinh.
"Hướng Tây lồng ghép quảng cáo vào game, mọi người hẳn là cũng nên tìm biện pháp thu hút dư luận chú ý."
Theo ngữ điệu nhàn nhạt, giám đốc dự án đang ngồi bên cạnh lập tức thẳng người nghiêm chỉnh: "Chúng tôi đã nghiên cứu và thảo luận được..."
Ân Vinh Lan nhẹ nhàng lắc đầu, tỏ ý không cần nhiều lời, để họ tự quyết định là được.
Giám đốc dự án vô cùng chắc chắn nếu có thể quay về nửa năm trước, sẽ tặng một cái tát cho chính mình lúc đó, nếu như không nổi hứng đưa ra đề nghị mua lại Nguyên Thuỵ, nào còn phải gặp đủ chuyện đau đầu không dứt như hiện tại.
Thấy được sự căng thẳng của bọn họ, Ân Vinh Lan chậm rãi nói: "Giờ nghỉ là thời gian tự do hoạt động của mọi người, công ty không cấm chơi game."
Nhân viên đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ phải mau mau ăn xong đồ ăn trên bàn, chuồn khỏi bầu không khí căng thẳng lúc này.
Cấp dưới vừa lên chức trợ lý tổng giám đốc cũng có mặt ở đây, là người biết sếp có quan hệ bạn bè không đứng đắn với Trần Trản, đợi đến khi những người này lục tục đi khỏi, lập tức mở miệng nói: "Tôi sẽ cho họ tổng kết cách giải game."
Ân Vinh Lan khẽ gật đầu, dùng thái độ giải quyết việc chung nói: "Nhanh đi đi."
.
Vừa viết truyện vừa thiết kế kịch bản game, Trần Trản phải làm việc với tần suất cao độ trong nửa tháng, bây giờ tất cả đã hoạt động ổn định, mới có thời gian để thở trở lại.
Ở một nơi khác bộ phim của Khương Dĩnh đã quay xong, lên lịch chiếu vào tháng một năm sau. Hiện giờ đã sắp cuối năm, chủ yếu là vì phim sắp ra rạp, tin liên quan đến cô trên mạng đột nhiên tăng mạnh.
Trần Trản nhìn tin tức đủ loại, tỏ lòng ngạc nhiên với trí tưởng tượng phong phú của cư dân mạng.
Lướt xem tin được nửa chừng, đã hoàn toàn vơi hết hứng thú, quay lại tập trung vào công việc.
"Sám Hối Lục" hồi ba mươi hai:
Kế hoạch giấu nhẫn kim cương thất bại, việc ngăn cản tên công tử kia cầu hôn gần như đã không còn khả năng.
Tôi nhất định phải nghĩ ra biện pháp đối phó.
Muốn cùng người hái sao ngắm trăng, trước tiên phải đến gần được người đó.
Khoảng cách của tôi và nữ thần không bằng tên công tử kia, nên cũng chỉ có thể tiên hạ thủ vi cường... Trước khi tên đó cầu hôn, tôi chen chân cầu hôn trước.
Cầu hôn là một quá trình cần có kế hoạch kỹ càng.
Dùng tiền cấp tốc dựng lên mấy trăm clone lên mạng nói nữ thần làm việc sai trái, fan only một khi chuyển thành anti, không một ai có thể ngăn cản. Đến cả dân chuyên nghiệp cũng phải thán phục năng lực của tôi. Dựa trên lịch làm việc của em, tôi ngồi canh ở rừng cây ven hồ trong công viên, chờ em chạy bộ buổi sáng ngang đó, đột ngột từ sau bụi cây nhảy ra.
"Lại là anh?"
Ba chữ chứng minh em có ấn tượng với tôi.
Mừng thầm trong bụng, trực tiếp bày ra hình chụp mấy trăm clone anti, tiện thể lấy ra bản thảo đã chuẩn bị kỹ lưỡng, máy mọc mà đọc diễn cảm: "Một năm em có ít nhất mười cảnh diễn hôn, trong đó tám lần lấy góc lệch, hai lần diễn thật; diễn cảnh ôm ấp ba mươi hai lần; từng nói em yêu anh với tám diễn viên nam khác nhau, trong mắt các bậc quyền quý... em đã ô uế; xuất thân nghèo khó, bằng cấp không cao, phẩm chất bình thường, trong mắt các bậc quyền quý, em cũng không xứng..."
Nhìn sắc mặt em càng ngày càng lạnh xuống, tôi thầm kêu không ổn... Lời khen ngợi sau tràng chê bai mới gây ấn tượng, đã chê đủ rồi, bây giờ phải lập tức khen ngay!
"Tuy rằng..." Cố tình cất cao giọng nói: "Em đầy khuyết điểm như vậy, thế nhưng..."
Lời còn chưa dứt, đã bị đạp một phát xuống hồ nhân tạo.
"Cứu... Cứu mạng!"
Em đứng trên bờ, cành lá xanh um thả xuống bóng râm trên làn da mềm mại như bông: "Đừng đạp nước, hồ sâu không tới một mét."
Cảm giác hoảng sợ dần dần biến mất.
Tôi nhìn em, tiếp nối lời cầu hôn chưa hoàn thành: "Thế nhưng..."
Theo âm thanh khàn khàn của tôi, em khom lưng nâng lên một tảng đá lớn dưới tàng cây, giơ lên cao khỏi đầu.
Cả người tôi run rẩy một cái.
Bốp!
Tảng đá đập mạnh xuống bờ hồ, vở thành mấy mảnh.
"Nếu còn dám nói năng bậy bạ..." Nụ cười của em đã thuần khiết không tì vết tựa thuở ban đầu: "Số phận sẽ như tảng đá này."
...
Giải quyết khâu cập nhật của hôm nay xong, Trần Trản lại viết thêm mấy ending cho game gửi đến hai anh em kia, chuẩn bị làm một đợt cập nhật trước thứ sáu tuần sau.
Bởi vì Khương Dĩnh gần đây rất nổi, "Sám Hối Lục" vừa đăng một giờ, đã vọt lên top đầu.
【 Tinh Linh Tiểu Thất: Đó giờ mới thấy, còn có cách cầu hôn vừa giản dị vừa sáng tạo không ai bì được như vậy. 】
【 Kim Chuông Nhạc: Lý trí mà nói, thoát được khỏi truyền thống bữa tối ánh nến hoa hồng, phương thức mới lạ độc đáo, đáng làm gương học hỏi. 】
【Yhml: Đúng vậy, đây chính là cách cầu hôn tuyệt vời nhất, xin mọi người hãy noi theo. 】
【 Một Nhà Hạnh Phúc: ... Thật đáng sợ, FA thời này vì muốn biến người khác cũng thành FA, đã bất chấp thủ đoạn. 】
【 Kim Chuông Nhạc: Lại dám vạch trần âm mưu của chúng tôi, @Một Nhà Hạnh Phúc, ông chết chắc. 】
【 Tinh Linh Tiểu Thất: +1. 】
...
【 Thiên địa huyền hoàng: +999 】
Trần Trản đang định tìm một hai bình luận để trả lời, lại nhìn thấy bầu trời bên ngoài đột nhiên ửng lên màu đỏ. Không khỏi tạm thời dừng việc trên tay, đi tới bên cửa sổ, chuẩn bị thưởng thức cảnh ráng chiều kì diệu này. Đáng tiếc trời phụ lòng người, chưa được bao lâu, màn đêm đã buông xuống.
Sắc trời thay đổi thất thường thế này, tựa như đang báo trước sẽ có một trận mưa trút nước.
Nửa giờ sau, mưa to chưa đến, nhưng một vị khách không mời đã đến trước cửa nhà.
Vừa mở cửa đã bị phả vào mặt một luồng mùi rượu nhàn nhạt.
Trần Trản không hề cảm xúc nhìn vài giây, lấy ra cây lau sàn từ trong phòng: "Nếu tới đây để say xỉn, tôi không ngại tặng một gậy đánh tỉnh anh."
Áo vest không biết đã về nơi đâu, Lâm Trì Ngang chỉ còn mặc sơ mi và quần âu, đuôi tóc hơi ngổn ngang mang hương cấm dục.
Đẩy ra người đang chắn đường, tựa như chủ nhà mà đi vào, trên khuôn mặt lạnh như băng lộ ra nụ cười giễu cợt: "Sao hả, đến cả ông cũng tới xem cảnh bết bát này của tôi?"
Trần Trản xoay người, nhìn caravat trên cổ anh ta, suy tư nếu siết chặt vào, sẽ có bao nhiêu tỉ lệ khiến đầu óc tỉnh táo trở lại. Cân nhắc độ chênh lệch sức lực hai bên, không thể không tạm thời từ bỏ suy nghĩ này.
"Nói rõ ràng đầu đuôi," Trần Trản ném cây lau sàn sang bên, thong dong lấy ra hộp kim chỉ, đưa lưng về phía anh kẹp kim đủ năm ngón tay: "Giới hạn trong vòng một trăm chữ."
"Giống như trong truyện ông viết đó," Lâm Trì Ngang cười nhạo một tiếng: "Có điều không khuếch đại đến mức như vậy mà thôi."
Trần Trản tổng kết trọng điểm: "Anh chê cô ấy."
Lâm Trì Ngang lặng ngắt giây lát, rồi kéo xuống caravat.
Ngay trước khi đối phương xông lên siết cổ chết mình, Trần Trản kịp thời ngậm miệng.
"Tôi không bận tâm." Lâm Trì Ngang như mất tiêu cự chốc lát: "Người thật sự không vượt qua được là em ấy."
Những ngày qua tin đồn nhiều vô kể, trong đó có không ít tin ảnh hậu đang bất hoà với vị hôn phu, Trần Trản vốn không cho là thật, con cảm thán trí tưởng tượng của báo giới quá phong phú, bây giờ nhìn lại, xem ra vẫn có đôi chút đáng tin.
Lâm Trì Ngang: "Công việc trong vòng một năm nay của em đều đặt trọng tâm trên màn ảnh rộng, thậm chí còn từ chối không ít lời mời."
Vấn đề này cũng không khó hiểu.
Làm nghề diễn viên, muốn hoàn toàn tránh tiếp xúc thân thể là không thực tế, ba mẹ Lâm Trì Ngang tuy có thái độ văn minh, nhưng nếu nói một chút để bụng cũng không có, đó là nói dối.
Thế giới này luôn bình đẳng, ảnh hậu cũng không thoát khỏi vấn đề mẹ chồng nàng dâu.
Trần Trản không có tâm trạng đi làm chuyên viên tư vấn tình cảm miễn phí: "Anh còn bốn mươi hai chữ."
Lâm Trì Ngang: "Ba mẹ chưa từng đề cập, nhưng em ấy ít nhiều cũng có thể cảm nhận được." Nói tới đây nhẹ nhàng thở dài: "Em ấy khổ trong lòng, tôi cũng thắt tim lây."
"Ồ." Trần Trản thái độ lạnh lùng: "Vậy thì liên quan gì đến tôi?"
Lâm Trì Ngang nghiêng mặt nhìn cậu, chỉ nói ba chữ: "Truyện của ông."
Trần Trản sững lại suy tư vài giây, tức là trách mình gợi lên chuyện đau lòng của anh ta?
Làm một con ma men lấy lại lý trí không phải chuyện dễ, mãi đến tận sắp nửa đêm, vị công tử bị một ly trà lạnh tưới tỉnh rồi vẫn mãi lẩm bẩm "Em đau khổ thì tôi cũng đau khổ", xách người đuổi ra khỏi cửa: "Biến đi, tình thánh."
Bị làm phí hết nửa thời gian ngủ, Trần Trản nhăn mày lên giường, qua hai mươi phút, khi mơ mơ màng màng sắp đi vào giấc ngủ, tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.
Lần trước cậu cầm cây lau sàn, mà lần này thì đi đến trước bếp, đứng mấy giây mới kiềm chế được lòng xúc động muốn vác dao.
Sau cửa không phải khuôn mặt lạnh băng quen thuộc, theo gió cuốn đến cũng không phải mùi rượu, mà là hương nước hoa nhàn nhạt.
Người vừa đến tháo kính mắt xuống: "Anh ấy ở đâu?"
Trần Trản khoanh tay dựa trên khung cửa: "Tôi thì hiếu kỳ việc cô làm sao tìm được đến đây hơn?"
"GPS." Ánh mắt Khương Dĩnh rơi trên điện thoại di động nằm trên băng ghế ở trong phòng.
Trần Trản lúc này mới phát hiện điện thoại của Lâm Trì Ngang thế mà lại rơi ở đây.
Khương Dĩnh bắt đầu di chuyển tầm mắt, ánh mắt cuối cùng lướt về hướng phòng tắm: "Giết người chặt..."
Ngay trước khi cô nói ra chữ khinh khủng hơn kia, Trần Trản chủ động mở cửa phòng tắm, bên trong hoàn toàn trống không, đến hơi nước cũng không có.
"Xin lỗi, di chứng từ bộ phim trước."
Nói chuyện với người tỉnh táo thoải mái hơn nhiều, đặc biệt khi có một con ma men làm so sánh. Trần Trản nghiêng người mời cô vào trong: "Uống trà không?"
Khương Dĩnh lắc đầu, có chút chần chờ nói: "Sao anh ấy lại tới đây?"
Trần Trản không mặn không nhạt đáp: "Di chứng đọc truyện."
Chương mới nhất có lên hot search, Khương Dĩnh dĩ nhiên có biết đến, hẳn là nhớ lại chuyện cũ, ngón tay trắng ngần nhẹ nhàng ấn ấn huyệt thái dương, nhếch lên khoé môi: "Không ngờ mấy câu khi đó của anh thành lời tiên tri."
Trần Trản nhướng mày: "Theo tôi được biết, cô và cha mẹ Lâm Trì Ngang rất hoà hợp."
"Đúng thì đúng vậy." Trong giọng Khương Dĩnh thấm đôi phần phiền muộn: "Vấn đề ở chỗ họ đối xử với tôi quá tốt."
Nếu như ngay từ đầu họ bắt ép ngăn cản cô làm việc như trong phim ảnh, vậy thì còn có lý do đấu tranh. Nhưng vấn đề là họ chưa bao giờ động đến, thường ngày còn rất quan tâm chính mình, cho nên khó tránh được cảm thấy khó chịu, thậm chí hổ thẹn.
Nói rồi nhìn về phía Trần Trản: "Không có bất kì một vị phụ huynh nào, có thể không chút lăn tăn trong lòng khi xem con dâu diễn cảnh thân mật với diễn viên khác."
【 Hệ thống: Nam phụ ác độc quá là hoàn hảo, đã vậy kí chủ ngay từ đầu còn có ưu thế mất đi cha mẹ. 】
Trần Trản xì một tiếng, mi mắt buông xuống không rõ giấu đi tâm tư gì.
Hoàn toàn dằn xuống quá khứ nhiễu lòng xong, từ khi Khương Dĩnh vào nhà đến tận bây giờ, Trần Trản lần đầu tiên đặt lực chú ý lên người cô:
"Xin cho tôi nói thẳng, cô hoá trang không nhiều, nếu bị phóng viên chụp được có thể sẽ rất phiền phức."
Khương Dĩnh mới ý thức được vì nhất thời sốt ruột tìm Lâm Trì Ngang, đã mắc phải sai lầm cấp độ thấp, đeo khẩu trang lên lại, vội vã cất bước rời đi.
Ống kính phóng viên trong đêm tối thường còn dày đặc hơn cả ánh đèn nê ông.
Chuyện Khương Dĩnh tìm đến Trần Trản vẫn bị chụp được, nhưng đáng mừng là, lúc đó Trần Trản vẫn chưa kéo rèm cửa sổ, trong bức ảnh truyền thông chụp được, chỉ có cảnh hai người ngồi đối mặt nhau, rồi Khương Dĩnh lập tức đi khỏi ngay sau đó.
Mặc dù như thế, tít báo vẫn thi nhau cái này càng khuếch đại hơn cái kia... "Ảnh hậu âm thầm gặp gỡ only fan giữa đêm khuya" vân vân.
Hành động đầu tiên Khương Dĩnh sau nhìn thấy tin mới không phải là giải thích, mà là lái xe chuẩn bị đến nhà họ Lâm.
Giải thích với cha mẹ chồng tương lai lý do ở cùng một phòng với một người đàn ông xa lạ là chủ đề khiến người ta đau đầu, Khương Dĩnh suy tư suốt cả đường, trong lúc miên man ngẫm nghĩ đã lái xe vào bãi đỗ.
Thở dài, cất bước đi vào.
Biệt thự xa hoa quý giá ngút trời hôm nay đặc biệt yên tĩnh.
Tiếng kẽo kẹt khi mở cửa dường như cũng có thể đánh thức chim chóc nghỉ ngơi trên cây trong vườn.
Lâm Trì Ngang cũng có mặt ở nhà, anh cúi đầu đứng im lặng một bên, trên băng ghế là cha mẹ Lâm Trì Ngang, trong mắt mẹ Lâm là nét tàn nhẫn Khương Dĩnh chưa một lần gặp.
"Thưa dì." Khương Dĩnh nhẹ giọng lên tiếng.
Ngoài dự kiến, mẹ Lâm không trút cơn tàn bạo này vào cô, ngược lại còn nắm chặt tay Khương Dĩnh: "Khổ cho con quá."
"..."
Lâm Trì Ngang lên tiếng nói: "Con đã nói đây là hiểu lầm."
Mẹ Lâm chỉ như không nghe thấy, nhẹ giọng nói với Khương Dĩnh: "Con yên tâm, nếu là thật sự thì..."
"Sao có thể là thật được?" Lâm Trì Ngang không nhịn được nói chen vào.
"Im miệng!" Ba Lâm quát lớn.
Tạm thời không rõ tình thế trước mắt là thế nào, Khương Dĩnh do dự một chút: "Ngại quá, con muốn vào nhà vệ sinh một chút."
Đương nhiên là không ai cản cô.
Sau khi khoá trái cửa nhà vệ sinh, Khương Dĩnh ngay lập tức lấy điện thoại ra, tiêu đề ly kỳ vừa rồi đã đổi nhân vật chính:
"Cực sốc! Tổng giám đốc Lâm thị giữa đêm khuya kìm lòng không nổi tựa đầu lên vai Trần Trản!"
"Trái ôm phải ấp? Nửa đêm trước âm thầm hò hẹn tổng giám đốc, nửa đêm sau gặp riêng hôn thê tổng giám đốc?"
Từng dòng tít đều giật như bão táp.
Thật ra chân tướng chẳng qua chỉ là Trần Trản đỡ hờ cho Lâm Trì Ngang ngồi xuống, tiện tay còn rót cho đối phương một ly nước lạnh.
Nhưng quay được clip này là một tờ lá cải bất lương, bọn họ ngại tin không đủ giật gân, cố tình cắt ra mấy tấm ảnh dễ làm người ta hiểu lầm, chứ không đưa lên clip gốc.
Tiêu đề hot search trên mạng không bao lâu lại đổi một lần, dân mạng thích hít drama thì càng dốc hết sức lực:
【 Vua Chó Cỏ: Sắp xếp lại tuyến thời gian một chút, vậy thật ra là Lâm Trì Ngang quá trớn trước, Khương Dĩnh bắt gian tại trận giữa khuya? 】
【 Làn Tóc Maria: Ôi mẹ ơi, thuyền con chèo đã thành thật rồi. 】
【 Sát Sát Trà: Trên thực tế, Lâm Trì Ngang cơ bản không có khả năng là cong, hơn nữa ai đi đánh ghen còn bình tĩnh như vậy. 】
Trong clip trước đó, Khương Dĩnh cũng chỉ mặt đối mặt nói chuyện với Trần Trản, toàn bộ quá trình đều bình tĩnh.
【 Vua Chó Cỏ: Nhìn kỹ bức ảnh, Trần Trản đứng ở bên cửa sổ, xác nhận Khương Dĩnh an toàn ra tới đường cái mới đóng cửa sổ, mẹ ôi, ngọt ngào quá! 】
【Mặt Trời Mọc Đằng Tây: A a a a! Vậy rốt cuộc là ai cặp với ai? Không biết chân tướng đêm nay tuyệt đối thể không ngủ được! 】
Chỉ trong vòng một giờ, bình luận nháy mắt nhảy vọt lên đến một trăm nghìn lượt, chủ đề là người có tiền thật là thác loạn.
Đa số cư dân mạng bày tỏ:
Drama nổ phổi, hít một mình không nổi!!!
---
Lời tác giả:
Lâm Trì Ngang: Đêm đó tôi chỉ uống chút rượu.
Khương Dĩnh: Đêm đó tôi chỉ lo lắng tung tích hôm phu.
Trần Trản: ... Đêm đó tôi chỉ ở trong nhà, không hề làm gì cả.