*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trần Trản đưa điện thoại trả lại Ân Vinh Lan: "Vấn đề anh nghiên cứu rất thú vị."
Ân Vinh Lan qua loa một câu: "Bất chợt nghĩ đến lúc tẻ nhạt thôi."
"Ồ?" Ngữ điệu của Trần Trản kéo ra rất dài, ánh mắt nhìn y có chút phức tạp.
Ân Vinh Lan hơi rũ mắt, trông vừa nghiêm túc vừa tập trung.
Trần Trản không bị dáng vẻ này dối lừa, nhưng cũng không băn khoăn về vấn đề này nữa.
Tiếng rung khe khẽ vang lên rất đúng lúc, cúi đầu thoáng nhìn, là một cuộc gọi làm người khá bất ngờ.
Ân Vinh Lan vốn đang rất cảm kích cú điện thoại này, nhưng khi nhìn thấy tên của Lâm Trì Ngang hiện trên màn hình, tâm trạng lập tức không còn tốt tươi được thế nữa.
Thời gian trò chuyện rất ngắn, thông tin Lâm Trì Ngang truyền đạt tương đối trực tiếp, bảo Trần Trản nghĩ cách giải quyết chuyện này, anh muốn trở về phòng ngủ.
Câu sau nghe hèn vô cùng.
Ân Vinh Lan uống một ngụm, hỏi: "Cậu muốn giúp anh ta?"
Trần Trản nở nụ cười: "Dù sao cũng không thể đắc tội quá mức."
Còn một câu chưa nói, chính mình đúng lúc cũng có chuyện cần hỏi Khương Dĩnh.
Muốn gặp được Khương Dĩnh là cả một vấn đề, sau khi tạm biệt Ân Vinh Lan, Trần Trản nhờ qua mấy người móc nối, cuối cùng mới có thể vào được một phòng nghỉ ngơi.
Vừa vào cửa liền thấy một mái tóc dài uốn lượn, xoã đến chiếc eo thon thả, quyến rũ vô cùng.
Người phụ nữ ngồi quay lưng về phía cậu, chậm rãi gọt vỏ táo.
Nghe thấy tiếng bước chân, xoay người lại nhưng vẫn không thả con dao gọt trái cây xuống.
Trần Trản từ bỏ ý định bước tiếp.
"Anh đến để nói đỡ cho vị hôn phu kia của tôi?" Lúc nói chuyện ngón tay Khương Dĩnh nhẹ nhàng ma sát cán dao.
Trần Trản lùi về sau hai bước, chỉ hơi trầm ngâm: "Hai nước giao tranh, không giết sứ giả."
Nhìn cậu vài giây, Khương Dĩnh mới bỏ dao qua một bên.
Trần Trản không ngốc đến mức vừa mở miệng đã giảng đạo, Lâm Trì Ngang mượn cậu đến, chẳng qua cũng chỉ vì muốn cho đôi bên một cái cớ giảng hoà.
Kéo ghế ngồi ở vị trí cách Khương Dĩnh ít nhất một mét, mới lại mở miệng: "Ngày trước khi tôi điên cuồng theo đuổi cô..."
Mới nghe xong nửa câu đầu, ánh mắt Khương Dĩnh đã trở nên bất thiện.
Trần Trản xem như không thấy, tiếp tục nói: "Có vì vậy mà đắc tội ai không?"
Khương Dĩnh tươi cười thoang thoảng trào phúng.
Trần Trản cũng biết hỏi câu phí lời, thu hẹp phạm vi: "Người nào hận đến thấu xương ấy."
Chuyện hoang đường của nguyên thân quá nhiều, một số đoạn ký ức trong đó đã nhạt nhoà.
"Có một đạo diễn định bỏ thuốc vào rượu của tôi, bị anh đánh gãy xương; còn có một diễn viên nam động tay động chân ở phim trường, bị anh tìm thám tử tư bóc phốt lột da..."
Trần Trản tương đối bình tĩnh nghe hết, rút ra danh sách ước chừng bảy tám người.
Khương Dĩnh nhìn cậu bằng ánh mắt sâu xa: "Có người gây chuyện với anh?"
"Chỉ hoài nghi thôi."
Âm điệu Khương Dĩnh hơi nâng cao một chút: "Giác quan thứ sáu?"
"Không hẳn."
Cái hệ thống này vừa nhát gan vừa sợ phiền phức, bị Trần Trản lừa mấy câu, tiết lộ vào đêm hội người nổi tiếng, quả thật có người luôn âm thầm quan sát cậu.
Lần lượt ghi nhớ thông tin những người này, đối chiếu với ký ức, sau đó vờ như có việc đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Khương Dĩnh cười mỉm chi nói: "Sứ giả thượng lộ bình an."
Ngoài cổng có người đang khoang tay dựa lên xe, ánh mắt tỏ ra hờ hững.
Khi thấy là Lâm Trì Ngang, Trần Trản cân nhắc có nên đi đường vòng hay không. Đáng tiếc người nọ đã chú ý thấy cậu, không cho cơ hội trốn tránh: "Nói chuyện thế nào rồi?"
Trần Trản khẽ gật đầu, ra hiệu sự việc đã giải quyết xong.
Lâm Trì Ngang vuốn muốn cất bước đi vào, khi lướt qua nhau bỗng nhiên sững chân lại: "Quỳ Quỳ..."
Trần Trản bất đắc dĩ: "Quỳ Quỳ chính là Khương Dĩnh. Cô ấy tức chuyện tôi giả thầy bói lừa anh, mới muốn gậy ông đập lưng ông."
"Giống nhau bảy phần..."
Trần Trản than thở: "Kỹ thuật hoá trang của Khương Dĩnh có thể nói là xuất thần nhập hoá." Dừng một chút rồi nói: "Thế này thì hẳn là yên tâm được rồi?"
Biểu cảm của Lâm Trì Ngang vô cùng phức tạp, tựa như hoàn toàn không tìm được an ủi trong lời nói vừa rồi.
Trần Trản không tiếp tục để ý, cất bước rời đi.
Mãi cho đến khi bước lên xe buýt, cậu vẫn nghĩ mãi không thôi.
Nếu tính trong phạm vi danh sách này, người bị hại thảm nhất hẳn là diễn viên nam kia. Đạo diễn làm việc ở hậu trường, tai tiếng có nhiều hơn nữa, chỉ cần có thể lôi kéo được đầu tư, quay được tác phẩm tốt, người đời chẳng mấy chốc sẽ quên đi đoạn lịch sử này.
Diễn viên nam kia thì lại khác, sau khi Khương Dĩnh nổi tiếng, chuyện cũ này bị người tuôn ra, dần dần từ diễn viên hàng đầu sa cơ thành vô danh tiểu tốt.
Mặt đường trong khu dân cư khá trơn, Trần Trản không dám thả hồn lung tung, bước chân vô cùng cẩn thận.
Thời điểm đi ngang qua thùng rác, trông thấy một người trẻ tuổi đang lục lọi, cau mày: "Khu này có người thầu rồi."
Người bị cậu nhắc nhở sửng sốt, lát sau dở khóc dở cười: "Tôi chơi tung chìa khoá trên đường, lỡ tay tung vào thùng rác."
"..."
Sở thích gì thế này?
Trần Trản lắc đầu một cái trực tiếp cất bước về phía trước.
"Khoan đã." Người kia hô: "Trong này đồ nhiều quá, anh giúp tôi tìm với được không?"
Nghiêng người qua nhìn anh ta, Trần Trản nảy sinh phòng bị, làm gì có người bình thường nào đưa ra yêu cầu này.
"Trời quá lạnh." Thanh niên duỗi ra ngón tay đỏ bừng vì giá rét: "Thế này đi, không cần anh có tìm được hay không, tôi cũng sẽ trả công."
Trần Trản đang chuẩn bị từ chối, phía trước đột nhiên vang lên một tiếng người: "Chỗ này đã có chủ."
Ngẩng đầu nhìn lên thấy là ông lão cửa đối diện đang hùng hùng hổ hổ đi tới.
Thanh niên mặt đầy ngỡ ngàng, ngạc nhiên nhìn Trần Trản... Thùng rác ở chung cư, cũng có chia địa bàn?
Trần Trản nhớ tới lúc vừa xuyên đến, định nhặt ve chai để kiếm chút tiền trang trải, cũng bị ông lão đuổi đi như vậy. Tóm tắt tình huống mấy câu, vừa nghe được có trả tiền, ông lão đeo một cái bao tay dày, nhanh chóng đào ra một xâu chìa khoá giữa đống vỏ trái cây.
Thanh niên cảm ơn liên tục, cứ nhất quyết đề nghị mời bọn họ ăn một bữa.
Còn phải bận ra vựa ve chai, ông lão đương nhiên muốn từ chối, lại được Trần Trản liếc mắt ra hiệu, lập tức nuốt lại lời sắp ra khỏi miệng, đổi thành gật gật đầu.
Nếu là ở những ngày trước, có lẽ Trần Trản sẽ cho là người trước mắt thẳng thắn nhiệt tình, nhưng sau khi mòn mắt xem Ân Vinh Lan biểu diễn, gần như khẳng định ngay là đối phương đến đây có chuẩn bị trước.
"Tôi tên là Phương Tuấn." Người trẻ tuổi thân thiết mà giới thiệu.
Trần Trản: "Có thường lên mạng không?"
Phương Tuấn khó hiểu: "Đương nhiên là có."
Trần Trản: "Vậy anh hẳn phải biết tôi là ai."
Nụ cười của Phương Tuấn nháy mắt không được tự nhiên: "Tôi vừa về nước không lâu."
Trần Trản không đào sâu thật giả, tuỳ ý chuyện trò.
Khi đến nhà hàng, lúc Phương Tuấn cúi đầu gọi món ăn, cậu mới bắt đầu đánh giá nghiêm túc, xác định trong ký ức không hề xuất hiện người này.
Dường như cảm giác được chút gì, Phương Tuấn ngẩng đầu lên, Trần Trản kịp thời thu lại ánh nhìn, bình tĩnh tự nhiên mà đề cử vài món có tiếng của nơi đây.
Ba người gọi đầy một bàn.
Trong lúc trò chuyện, Phương Tuấn đề cập gần đây vừa mua nhà ở chung cư này.
Ông lão nghi hoặc: "Có thể du học nước ngoài, hoàn cảnh hẳn là khá giả, tại sao lại chọn mua ở đây?"
"Hoàn cảnh nhà con cũng thường thôi," Phương Tuấn than thở: "Trả xong tiền vay du học, còn dư được ít tiền nên đem mua nhà, hời hơn đi thuê."
Ông lão còn định nói thêm mấy câu, nhận thấy sự chú ý của đối phương chủ yếu chỉ tập trung vào Trần Trản, nhíu nhíu mày.
Muốn nhắc nhở vài câu, mà không hiểu sao Trần Trản cứ lơ mơ, như thể chẳng hề phát hiện vấn đề gì, chỉ chú tâm vào món ngon trước mặt như bình thường.
Ăn xong một bữa, hai bên trao đổi thông tin liên lạc với nhau.
Mấy ngày sau đó, Phương Tuấn thỉnh thoảng sẽ chủ động gọi điện thoại tới, chủ yếu hỏi thăm tình hình việc làm trong nước hiện nay.
Điều tra thân phận của một người cũng không dễ dàng, bằng cấp hay chứng minh nhân dân đều có thể làm giả. Trước mắt việc Trần Trản có thể làm là nương theo dẫn dắt của người này.
Ngẫu nhiên gặp mặt chỉ có hai loại, một lần và vô số lần.
Lần thứ hai chạm mặt là ở một câu lạc bộ.
Nơi có thể cho người ta vui chơi vào mùa đông rất ít, thành phố Y tuy bốn mùa rõ rệt, nhưng muốn dựng một sân trượt tuyết vẫn có chút miễn cưỡng.
Tấm thẻ của Trần Trản là được ông chủ công ty nước hoa núi lửa tặng lúc làm đại sứ, bên trong có ba ngàn để chi tiêu. Khác với những người đến đây vui chơi, cậu lại ưng ý khu tập thể hình của câu lạc bộ.
Phương Tuấn đúng lúc bước ra từ khu bắn súng, hai người chạm phải nhau tại thang máy.
Trần Trản nhíu mày: "Đến chơi?"
Phương Tuấn ung dung cười cười: "Đi làm."
Trần Trản nhìn giờ giấc, không đợi cậu đặt nghi vấn, Phương Tuấn đã mở miệng giải thích: "Nơi này kinh doanh 24/24, chia bốn ca luân phiên."
Thang máy đã đến tầng cho khu tập gym, Trần Trản rời đi trước.
Câu lạc bộ chuyên ứng dụng kỹ thuật chiếu ảnh thực tế ảo, đi đến đâu cũng có thể nhìn thấy hiệu ứng ánh sáng lộng lẫy. Khu tập gym có vẻ bình thường hơn một chút, ngoại trừ âm nhạc quá mức ồn ào, hoàn cảnh tổng thể làm người ta cảm thấy thoải mái rất nhiều.
Vận động khoảng tầm mười phút, Trần Trản bị động tĩnh ngoài cửa quấy rầy nhịp điệu, vừa nhìn qua, thấy Phương Tuấn đã thay đồng phục nhân viên bị người chặn ở cửa, buông lời ác độc.
Phương Tuấn muốn tránh đi, người đàn ông cao to đã lách người ngồi xuống chắn hướng anh ta trước, cười lên xấu xa, tay chân bắt đầu táy máy.
Đối phương gửi tới cậu ánh mắt cầu cứu, Trần Trản cũng không tiện ngoảnh mặt làm ngơ, tuy cảm thấy tình tiết này rất cẩu huyết, những vẫn cất bước sang.
Bên cạnh máy chạy bộ, một thiếu niên đổ mồ hôi như tắm, có vẻ không muốn lo chuyện bao đồng, cầm lấy chai nước bỏ đi.
Nào ngờ đâu, khi vừa mới ra khỏi khu đó, cậu lập tức tăng tốc vọt chạy, thở hồng hộc kêu ba ơi vài tiếng.
Danh nhân khá là bất mãn: "Gấp cái gì?"
Thiếu niên nuốt nước bọt: "Có trò hay để xem."
Hai người này chính là cha con từng bất ngờ gặp được Trần Trản và Ân Vinh Lan ở trại ngựa, thiếu nên còn từng muốn học trộm nghệ thuật giao tiếp, đem đi nịnh nọt người khác, kết quả bị một câu "Trái dắt chó vàng phải mang ưng xanh" của Trần Trản doạ sợ mà từ bỏ ý định.
Không muốn nhiều lời, thiếu niên kéo ông qua khu tập gym, sau khi đến còn thấy xung quanh có thêm vài người.
Phát hiện trò vui này dĩ nhiên không chỉ có mình thiếu niên, lúc trước Ân Vinh Lan vì kết bạn mà kéo theo một nhóm người xuống nước, sự tích "huy hoàng" đã sớm truyền khắp trong giới.
Mắt thấy Trần Trải bị người gài bẫy, mọi người lập bè kéo bạn, bôn tẩu báo tin.
Phương Tuấn tự nhận là kế hoạch chặt chẽ, dù cho Trần Trản thật sự đi hỏi thăm, cũng chỉ có thể lấy được thông tin mình đang làm công ở đây.
Nào ngờ chỉ qua mấy phút ngắn ngủi, đã có không ít người tới nhòm ngó.
Bản thân không biết nơi nào sai sót, bình thường khu tập gym chỉ lác đác không được mấy người, mà phần lớn tính cách lạnh lùng, gặp phiền phức chỉ muốn tránh xa.
Âm thanh xì xào bàn tán thỉnh thoảng vang lên: "Tuy rằng đã cắt mác, nhưng cái áo sơ mi này nhất định là hàng đặt riêng."
"Thậm chí có người học theo Ân Vinh Lan giả nghèo mồi chài kiếm bạn!"
"Đâu chỉ thế! Bọn họ còn mồi chài cùng một người!"
Có người nhẹ giọng nói: "Cần thông báo một tiếng không?"
"Tôi đã cho người gửi một thùng mì chua cay, tin rằng anh ta có thể hiểu được ám chỉ trong đó."
Hai mặt nhìn nhau, mắt đối mắt rồi khà khà cười rộ lên: "Chẳng những có người ăn theo mị, mà có người còn ăn theo mì." [*]
---
Lời tác giả:
Trần Trản từng cho ám chỉ, dùng kiểu giấu đầu viết vào truyện.
Bây giờ người qua đường cho ám chỉ, một thùng mì ăn liền, ngụ ý có người mô phỏng chiêu trò của ông rồi.
Ân Vinh Lan: Có thể nói tiếng người đàng hoàng hay không?
Nếu quên thiếu niên và doanh nhân có thể quay về cuối chương 4.
---
Chú thích:
[*] 有人模仿我的脸,还有人模仿我的面: Slogan quảng cáo của mì 老坛酸菜牛肉面, chơi chữ mặt (脸) và mặt/mì (面).