*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dứt lời, không khí lặng đi vài phút.
Trương Thành Công cổ họng khô khốc, thật lâu sau mới tìm lại tiếng nói: "Mấy người... ghét tôi thì cứ nói thẳng."
Mắt thấy chân tướng bị bày ra quá thẳng thừng đến nỗi làm người không tài nào tin nổi, Trần Trản không thể khác hơn đành tự mình làm mẫu. Thở dài thả xuống bánh ngọt, giơ hai tay lên.
Trong lúc Trương Thành Công còn không rõ mô tê, Ân Vinh Lan đã một tay dựng đứng, một tay nằm ngang.
Ngay sau đó là Lâm Trì Ngang một tay vuông góc chín mươi độ, một tay mô phỏng động tác giơ tay phát biểu, thuận tiện nói: "Khối ngang năm ô."
Đàm Thường Minh hai tay áp sát vào quần, đứng nghiêm thẳng tắp.
Một cô gái cũng chỉnh lại váy đôi chút, tay đưa lên, như tư thế nâng tạ.
...
Người này kế người kia lần lượt thực hiện động tác, có trùng lặp có khác nhau. Vòng tới vòng lui, không biết mất bao lâu, Đàm Thường Minh mới phấn khích nói: "Tôi thắng!"
Sắc mặt những người còn lại không dễ nhìn, Trần Trản càng tiếc nuối nói: "Rõ ràng chỉ thiếu chút nữa."
Suýt nữa cậu đã giành thắng lợi.
Ân Vinh Lan gật gật đầu, ăn ý đã đủ mà phối hợp còn chưa.
Ngay lúc Đàm Thường Minh đang dương dương tự đắc, một người lớn tuổi đi qua, trừng mắt một cái: "Đàng hoàng chút đi."
Đàm Thường Minh rất rén cha mình, lập tức ngoan ngoãn dừng lại không dám ho he.
"Thôi, lũ nhỏ ấy mà, tính toán làm chi." Một người bạn già bên cạnh nói đỡ, dứt lời nhìn bọn họ: "Chơi đùa cũng phải nhìn trước ngó sau, lúc thế này mà còn chơi xếp gạch, coi sao cho được?"
Nhận sai là bản năng vốn có của con người.
Ai nấy xếp thành một hàng, ngoan ngoãn xin lỗi.
Trương Thành Công nhìn mà há hốc trợn tròn, thì ra vừa rồi... là đang chơi xếp gạch?!
Tâm tư khuấy động liên hồi, nhất thời cũng không biết nên nói gì cho đúng.
Nếu nói trẻ con, từ những động tác hình thể vừa rồi, một bên phải ghi nhớ toàn bộ động tác của mình lẫn người trước, một bên còn phải đồng thời phác hoạ hình ảnh tương ứng trong đầu, yêu cầu về hình học không gian và khả năng ghi nhớ đều không hề thấp.
Mà nếu nói bọn họ có chỉ số thông minh cao... Người có chỉ số thông minh cao đâu ai lại chơi trò này!
Ho nhẹ một tiếng kéo lại lực chú ý của anh, Trần Trản mới bưng đĩa bánh ngọt lên lại, nhún nhún vai: "Lần này thì cũng nên tin rồi?"
Trương Thành Công run rẩy cánh môi, nghẹn mãi không ra một chữ.
Ân Vinh Lan nghiêng người nói với Trần Trản: "Qua sàn nhảy bên kia đi."
Người còn lại gật đầu, sóng vai cùng y sang hướng khác.
Mắt thấy mọi người sắp tản hết, Trương Thành Công siết chặt nắm tay, gầm nhẹ nói: "Tôi trúng tiếng sét ái tình với đàn ông giả gái, lẽ nào như thế vẫn chưa đủ sao?"
Bước chân ngổn ngang vì tiếng anh đột ngột vang lên mà dừng lại, nhưng không quá một giây tiếp tục đường ai nấy đi.
"Chuyện bé xé ra to." Không biết người nào bỏ lại một câu.
Đói bụng mấy ngày, giờ được ăn no, Trần Trản lại sáng láng tinh thần.
Nhạc công violin nhắm mắt kéo đàn, hoàn toàn không bị hoàn cảnh xung quanh quấy nhiễu.
Trần Trản nhìn dây đàn rung động ngân vang, đột nhiên nhớ đến hình ảnh Ân Vinh Lan biểu diễn tặng mình trong sinh nhật năm ngoái. Hai mắt còn chưa kịp đắm chìm vào hồi ức đã lấy lại tiêu cự, khó thể tin mà nhìn người cạnh mình: "Thời anh đi học thì học phí do cụ ông hỗ trợ đúng không?"
Ân Vinh Lan gật đầu.
Trần Trản: "Nhưng chi phí học violin không hề thấp."
Một cây đàn chơi được cũng đã mấy chục vạn.
Ân Vinh Lan cười cười: "Đàn cũng là ông ấy dạy anh học."
Trần Trản nhíu nhíu mày, không ngờ ông lão đối diện trông có vẻ bình thường, vậy mà lại là một tay cao thủ ngầm.
"Trước khi ông về hưu làm giáo sư đại học, xem như có chút vốn liếng."
Trần Trản than nhẹ, nếp sống của thế hệ trước có thể đạt đến rất nhiều cảnh giới mà có lẽ chính mình không thể vươn đến nổi.
Như thể nhìn ra cậu đang nghĩ gì, Ân Vinh Lan trấn an nói: "Tầm vóc tư duy của em cũng không phải là khoảng cách người thường có thể với tới."
Trần Trản: "... Anh xác định là đang khen em?"
Ân Vinh Lan không chút biến sắc gật đầu.
Dạ tiệc kết thúc, Ân Vinh Lan lái xe đưa cậu trở về.
Trần Trản nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ: "Đã đến thời điểm mua một chiếc xe."
Ân Vinh Lan tưới một câu tắt lịm ý đồ của cậu: "Chung cư không có chỗ đậu."
Ngẫm lại kiểu quy hoạch cổ lỗ của chung cư, muốn đậu xe còn phải xuống dời thùng rác, ý tưởng vừa manh nha tức thì bị dập tắt.
Ân Vinh Lan lại hết sức hài lòng với tình trạng này, một khi Trần Trản có ý mua xe cũng đồng nghĩa thời gian hai bên tiếp xúc ít lại, như thể sẽ lệch khỏi ý nguyện vốn dĩ của y.
Chó ở nhà còn chưa cho ăn, Ân Vinh Lan chỉ tiễn người lên lầu chứ không vào nhà, cười chào tạm biệt: "Ngày mai thứ sáu, cùng đi đánh cầu không?"
Trần Trản gật gật đầu, cũng mỉm cười vẫy tay.
Vừa đóng cửa liền nhìn thời gian, cách không giờ vẫn còn bốn tiếng, đầy đủ viết một chương.
Trước khi máy tính bật lên, khởi động khớp ngón tay một chút, do dự giữa Ảnh Hậu và Nam Thần giây lát, cuối cùng quyết định viết Ảnh Hậu trước --
Tôi đã không dây dưa với em được mấy tháng. Nếu muốn hỏi nguyên nhân, là không có tiền.
Để cải thiện hiện trạng, bất chấp nguy hiểm tính mạng mà liên hệ với vài gã đầu đảng bang phái nhỏ ở địa phương.
Những tên này đều là lưu manh du đãng, ngày thường chỉ biết ăn chơi cờ bạc, làm ác không ít.
Bây giờ tôi và bọn họ đang ngồi chung một bàn, cẩn thận từng li từng tí giúp gắp thức ăn.
"Tìm bọn tao làm gì?" Một thanh niên cổ có hình xăm dằn mạnh ly rượu xuống bàn, hung hãn hỏi.
Gắng gượng giữ nụ cười cứng ngắc, tôi nuốt nước bọt: "Không biết các anh có thể làm nhà tài trợ không?"
"Đòi tiền?" Không biết tên nào đột nhiên túm lấy cổ áo tôi: "Mày chán sống rồi đúng không, coi chúng tao là khỉ xiếc à?"
Tôi gân cổ lên nói: "Trên mạng ai cũng biết tôi đang theo đuổi Khương Dĩnh, chỉ cần thành công, sau này trong tay là núi vàng núi bạc."
Chốc sau có thêm một người tới, nhìn thấy khung cảnh tại đây có chút nhát gan.
Tôi vội vàng kéo người vào bàn, giới thiệu với các đầu đảng: "Đây là dì Trương, chủ đường dây bán hàng đa cấp."
Dì Trương không hài lòng với danh xưng này cho lắm, tôi lần lượt rót rượu, đứng lên nói: "Bán hàng đa cấp còn phải dựa vào bán sản phẩm, lôi kéo người gia nhập rắc rối, bang phái càng không thiếu ẩu đả đánh nhau, trộm cướp lừa gạt. Mà tôi đây... bán cổ phần đứng đắn đàng hoàng!"
Tay run run hồi hộp lấy ra kế hoạch kêu gọi tài trợ để theo đuổi nữ thần.
"Thử nghĩ mà xem, minh tinh nổi tiếng thu nhập bao nhiêu, nếu tôi có thể kết hôn với Khương Dĩnh, tuỳ tiện phát triển thêm một nghề tay trái nào đó cũng có thể trở thành người trên vạn người."
Dì Trương thường ngày không chú ý tin tức, nhưng ít nhiều cũng biết đôi chút: "Người ta không phải có hôn phu rồi à?"
Tôi nhắm mắt nói bừa: "Tôi là bạn trai cũ của em ấy, đến giờ vẫn giữ liên lạc."
Nói rồi rút ra tấm ảnh duy nhất được chụp chung với nữ thần khi vào đoàn phim ngày trước.
"Chỉ cần mười vạn, có ngay một phần trăm!"
Khoảng thời gian tiếp theo, lưu loát tuôn ra một vườn ngôn từ, cho đến khi miệng mồm sắp khô quắt lại.
Thực tế chứng minh, chín năm giáo dục bắt buộc rất quan trọng, trong đây có rất nhiều kẻ không nghiêm túc học hành, tốc độ bị tẩy não tương đối nhanh chóng.
Cứ theo đà đó, hợp đồng tài trợ đã được hơn nửa số chữ ký.
Dùng tiền đầu tư, mua cho nữ thần một chiếc máy bay riêng, lại bị vô tình từ chối tại chỗ.
"Tại sao?" Tôi tức giận chất vấn: "Tại sao tên công tử kia mua xe cho em thì được, còn anh mua máy bay em lại khinh thường?"
Nữ thần lời ít ý nhiều: "Đầu tiên, tôi không biết lái máy bay."
"..."
Trả máy bay riêng, nhận tiền hoàn về, tuyên bố kế hoạch phá sản.
Không thể nghi ngờ, tôi bị bọn đầu gấu đập cho một trận, đối phương còn hăm doạ, sau này gặp một lần đánh một lần.
Để tránh tương lai bầm dập, tôi chỉ còn cách tố giác toàn bộ nhân sự.
Tổ chức bán hàng đa cấp và các bang phái bị diệt sạch, nhân dân địa phương còn trao cho tôi một lá cờ thưởng.
Vốn định viết một chương xong sẽ tạm nghỉ rồi tiếp tục, nào ngờ mới dựa vào ghế một chút, lần thứ hai mở mắt trời đã sáng bừng.
Trần Trản hai mắt vô thần, nhìn chằm chằm mặt trời vừa lên: "Thời gian thắm thoát thoi đưa..."
Đột nhiên nhớ ra hôm nay còn có hẹn, lên tinh thần đi rửa mặt.
Tiết trời đầu xuân rất thích hợp đánh cầu lông, thần kinh vận động của Trần Trản và Ân Vinh Lan cũng không tệ, ngay lúc anh tới tôi đi gay cấn, nào ngờ dùng lực quá mạnh, cầu lông bay chếch lên không trung, kẹt trên cành cao.
Trần Trản không chút nghĩ ngợi ném vợt lên để đập rớt cầu lông xuống, không may vợt cũng mắc lại trên cây.
Ân Vinh Lan bảo cậu lùi về sau một bước: "Để anh."
Một giây sau, cùng chung số phận.
Hai người ngước đầu nhìn cành cây chăm chú, Trần Trản bày vẻ cao thâm nói: "Một nhà ba người chúng nó cuối cùng cũng được đoàn tụ."
Ân Vinh Lan nhẹ nhõm gật đầu.
Tề tụ bên nhau mới tốt.
Khi Trương Thành Công tới đúng lúc trông thấy cảnh này, run run khoé miệng: "Các anh..."
Trần Trản nghe tiếng người quay đầu lại, ngạc nhiên: "Sao anh lại đến đây?"
Trương Thành Công chỉ chỉ cậu.
Trần Trản: "Tìm tôi?"
Trương Thành Công ừ một tiếng: "Tôi hỏi Lâm Trì Ngang địa chỉ của anh."
Trần Trản chờ anh ta nói tiếp.
Trương Thành Công mím mím môi: "Lâm Trì Ngang nói anh có thể giúp được tôi."
Tuy không biết đối phương có thể giúp mình cái gì, truyện của Trần Trản anh cũng đã xem qua, thú vị là có thú vị, nhưng dường như không ý nghĩa thực tiễn.
Nghe vậy Trần Trản sờ sờ cằm: "Đúng là có thể giúp đôi chút."
Để Trương Thành Công ở lại giúp lấy bộ vợt cầu, chính mình lên lầu, không biết bận bịu việc gì.
Tầm khoảng mười phút, Trần Trản xuất hiện lần nữa, cho anh một phong thư.
"Đây là..."
Trần Trản thần thần bí bí nói: "Trở về tìm chỗ không người rồi xem."
Nói xong còn chưa yên lòng mà dặn: "Nhớ kỹ nhất định không thể để người khác phát hiện, nếu không sẽ rước hoạ vào thân."
Bị vẻ mặt nghiêm túc của cậu doạ sợ, Trương Thành Công sốt sắng nói: "Anh cứ yên tâm."
Nhìn quanh bốn phía, xác định không ai chú ý, giấu phong thư vào ngực rời đi.
Vì nôn nóng muốn biết đáp án, khi lái xe về tốc độ rất nhanh, dừng xe xong phát hiện ngoài biệt thự có người đứng sẵn, thót tim một cái.
Lâm Trì Ngang hai tay đút túi, đang nhìn bảng số nhà trên tường rào.
"Cậu về rồi." Hơi nghiêng người sang, nhìn về phía Trương Thành Công.
Mắt thấy anh ta từng bước đi tới, Trương Thành Công trong lòng lộp bộp một tiếng, lùi về sau hai bước.
Lâm Trì Ngang vờ như không có gì xảy ra nói: "Trần Trản có đưa cho cậu thứ gì không?"
Trương Thành Công lắc đầu.
Lâm Trì Ngang câu lên khoé miệng: "Vậy à?"
Trương Thành Công hít sâu một hơi, hành động nhanh hơn lý trí, đột nhiên vọt lại vào xe cấp tốc nổ máy.
Phía sau, Lâm Trì Ngang híp mắt nhìn đăm đăm theo hướng xe chạy đi, xì nhẹ một tiếng: "Nếu mà cướp được, có thể bán giá cao."
Lần nữa chạy khỏi khu dân cư, Trương Thành Công không dám trở về nhà mà tìm một chỗ yên tĩnh, mở phong thư.
Nét chữ viết tay đề bốn chữ lớn "Đọc xong đốt ngay".
Một trang giấy, trên có chi chít tên người.
Trần Trản ghi chú ở dòng cuối cùng: Bên trên là danh sách và số lần ra trận dàn nhân vật phụ trong tác phẩm của tôi, khi chọn bạn nhớ tránh bọn họ.
Đọc lướt qua, nhìn thấy vài cái tên quen thuộc.
Trương Thành Công lộ vẻ khó hiểu, chẳng qua chỉ là một bản danh sách, vì sao Lâm Trì Ngang lại muốn cướp nó?
---
Lời tác giả:
Lâm Trì Ngang: Đây là cội nguồn của tội ác.
Đàm Thường Minh: Có được nó, cmn không lo thua cược nữa.
Trương Thành Công: ... Vẫn nghe không hiểu.
Trần Trản: Có thể thông cảm, dù sao đến xếp gạch live-action anh cũng không biết chơi nữa mà.
Trương Thành Công: Tôi...
Trần Trản: Lui ra đi.
Lời Không Cánh:
Anh Lâm như đóng phim kinh dị =))
---
Bonus: Vẽ minh hoạ mấy khối gạch dân IQ cao chơi nà.
Từ xanh sang hồng là Trần Trản, Ân Vinh Lan, Lâm Trì Ngang (màu xanh lá bổ sung hành mộc nhớ), Đàm Thường Minh, chị gái.
Trần Trản tác giả chỉ tả là giơ hai tay lên, ban đầu mình nghĩ là khối trụ như công tử Đàm, mà theo logic 1 tay 1 hàng khối thì hình vuông hợp lý hơn.
Hoặc cũng có thể là dang tay thành khối ngang... hoặc khối dọc thật... hoặc có khi là khối tam giác...
Nói chung IQ người vẽ thấp nên hình trên chỉ có tính minh hoạ nhé =)))