Chương 50-51: Sau Khi Người Chơi Vô Hạn Lưu Về Hưu

Phiên bản 41599 chữ

Chương 50:

Bầu không khí hoàn toàn yên lặng.

Ngũ Túc ngây người, hắn ta chớp mắt, bỗng thấy nghi ngờ thính lực của mình: “Anh…anh vừa nói gì?”

Người đàn ông ngồi đối diện thẳng lưng, anh ta đẩy gọng kính, kiên nhẫn lặp lại lần nữa:

“Trả thù.”

Ngũ Túc: “…”

Thế phải làm sao!

Ngay lúc hắn ta hoang mang không biết nên xử trí như thế nào, chợt có người gõ cửa phòng phỏng vấn.

Ba tiếng “cốc cốc cốc” lịch sự phá vỡ bầu không khí gượng gạo trong phòng, Ngũ Túc như được giải cứu, vội vàng lên tiếng: “Mời vào!”

Chàng trai cao gầy với mái tóc và đôi mắt nhạt màu ôm một chồng tài liệu bước vào.

Diệp Ca: “Đội trưởng Ngũ, đây là…”

Người đàn ông mặc vest quay sang nhìn ra cửa, hai người bốn mắt chạm nhau.

Diệp Ca: “…”

Ngũ Túc đứng dậy, bước vội đến bên Diệp Ca, hắn ta nhận xấp tài liệu, ho nhẹ rồi hỏi: “Có việc gấp à?”

Diệp Ca hoàn hồn: “Thật ra…”

Chỉ là ít tài liệu bình thường thôi, kí tên là được.

Nhưng khi nhìn thấy mí mắt đang nháy đến sắp rút gân của Ngũ Túc, anh lập tức sửa lời: “…Đúng vậy.”

Ngũ Túc thở phào, nhận lấy tài liệu trong tay anh, sau đó quay đầu nhìn RED đang ngồi nghiêm chỉnh bên kia bàn: “Khụ, xin lỗi, hiện tại có chút việc cần tôi xử lí gấp, thế này đi, bây giờ anh…”

Ánh mắt Ngũ Túc dời sang Diệp Ca vô tội đang đứng cạnh mình, hắn ta chợt nảy ra một ý: “Bây giờ anh nói chuyện với cậu ấy trước đi! Tôi sẽ trở lại ngay!”

RED gật đầu: “Được, anh cứ thong thả.”

Nói xong, Ngũ Túc lao ra khỏi phòng như lửa xém đến mông… Hắn ta phải nhanh chóng liên lạc với ACE mới được.

Tình hình phát triển bất thường thế này, không thể giấu anh ấy được.

Hơn nữa…hắn ta cũng không biết nên xử lí thế nào thật mà!!!!

…Thế nhưng, bản thân ACE lại đang đứng trong phòng phỏng vấn, tròn mắt nhìn RED đến ứng tuyển.

Diệp Ca: “…”

Đậu xanh.

Thật ra anh cũng vừa mới tới Cục quản lí thôi.

Dù có thể khống chế thời gian trong quỷ vực, nhưng thời gian nửa năm cũng không ngắn, muốn có kết quả cũng cần vài ngày trong thế giới thực.

Vì thế Diệp Ca không định ở đó chờ đến khi người điều khiển rối cho anh đáp án mà bảo Kê Huyền liên lạc với mình sau khi có kết quả, còn anh thì mở quỷ vực đến Cục quản lí, bắt đầu công việc thường ngày của mình.

Nhưng có ai ngờ…

Vừa đến nơi Lưu Triệu Thừa đã nhét cho anh một chồng tài liệu, bảo anh chuyển cho Ngũ Túc.

…Sau đó, tình huống hỏng bét này đột ngột xảy ra.

Diệp Ca nhắm mắt đưa chân ngồi vào vị trí trước đó của Ngũ Túc, sau đó cúi đầu lật bộ sơ yếu lí lịch trước mắt ra xem một cách tượng trưng.

Ánh mắt anh dừng lại trên trang đầu tiên.

Bên cạnh bức ảnh 3×4 với gương mặt vô cảm đeo cặp kính gọng đen là tên người ứng tuyển.

Trần Thanh Dã.

Thì ra đây là tên anh ta.

Diệp Ca ngẩng đầu nhìn RED đang ngồi bên kia bàn.

Gương mặt giống hệt trên bức ảnh 3×4, bộ vest tươm tất không có lấy nửa nếp nhăn, hai tay đặt trên gối, dáng ngồi và vẻ mặt đều nghiêm túc như nhau.

Hiển nhiên, từ đầu anh ta đã không có ý định che giấu hơi thở.

Vậy nên dù cho ngoại hình khác hẳn khi còn trong trò chơi, nhưng ngay khi Diệp Ca nhìn thấy anh ta đã có thể liên hệ ngay đến người chơi nào đó trong trí nhớ mình.

RED, top 10 bảng xếp hạng tích lũy.

Một nhân vật…khó tả thành lời.

Thật ra sau khi công bố chữ kí của mình, Diệp Ca đã đoán chừng anh ta sẽ tìm tới, chẳng qua anh không ngờ RED lại tới nhanh như vậy.

Diệp Ca bất chấp hỏi: “Xin hỏi…anh tới ứng tuyển vị trí nào?”

Trần Thanh Dã: “Ngoài việc tìm người sao?”

Anh ta suy nghĩ một chốc, rồi nói rành mạch: “Nếu có thể, tôi hi vọng có thể trở thành thành viên phòng Hậu cần của Cục các anh.

Nếu được tôi thật sự không muốn chiến đấu, tuy nhiên các anh cứ tin tôi, tôi có đầy đủ kinh nghiệm trong việc xử lí sự kiện siêu nhiên, dư sức đối phó với đủ mọi thử thách.

Vậy nên dù không chiến đấu tôi vẫn có thể cống hiến rất nhiều cho Cục ta.”

Diệp Ca: “…”

Khi anh đang vắt óc nghĩ xem mình nên hỏi gì tiếp, Ngũ Túc đã đẩy cửa bước vào.

Trông hắn ta có vẻ bồn chồn, đang mất hồn mất vía ngậm một điếu thuốc chưa châm, trên đầu ngón tay vẫn còn lưu lại mùi khét.

Diệp Ca vừa nhìn đã biết hẳn là Ngũ Túc vừa đi liên lạc với mình.

Nhưng…hiển nhiên, hắn ta không nhận được hồi âm từ ACE.

Diệp Ca như trút được gánh nặng, anh đứng dậy tránh sang một bên: “Đội trưởng Ngũ, anh ngồi đi.”

Ngũ Túc cắn điếu thuốc trong miệng, ngồi xuống ghế: “Các cậu…đang nói gì đấy?”

Diệp Ca: “Anh…anh Trần đây muốn ứng tuyển vào phòng Hậu cần.”

Ngũ Túc: “Gì cơ?!”

Hắn ta trợn mắt ngẩng phắt đầu, điếu thuốc trên miệng rơi xuống, lăn trên bàn.

Ngũ Túc không buồn nhặt, khó tin nhìn Trần Thanh Dã ngồi trước mặt mình: “Từ từ… Phòng Hậu cần??? Anh không định vào ban Chiến đấu?”

Diệp Ca tranh thủ Ngũ Túc đang choáng váng trước thông tin bất ngờ này, vội mở cửa chuồn đi.

Trần Thanh Dã dõi mắt nhìn theo đối phương, mãi đến khi cánh cửa đóng lại, che khuất hoàn toàn bóng lưng chàng thanh niên nọ.

Giọng Ngũ Túc lại vang lên: “…Anh nghiêm túc hả? Hậu cần?”

Sự chú ý của Trần Thanh Dã được kéo trở về.

Anh ta nghiêng đầu nhìn Ngũ Túc đang hoảng hồn trước mặt, trịnh trọng gật đầu: “Đúng vậy, tôi nghĩ phòng Hậu cần không phải một bộ phận có hay không cũng được, tầm quan trọng của nó trong toàn bộ hệ thống không hề kém hơn ban Chiến đấu.

Tôi tin nếu gia nhập phòng Hậu cần tôi có thể phát huy tối đa sở trường của mình.”

Vừa nói anh ta vừa kiên nhẫn vuốt phẳng những nếp nhăn trên quần áo mình.

Ngũ Túc vẫn thấy khó chấp nhận sự thật này: “Nhưng mà…nhưng mà…”

Tuy nói “Phòng Hậu cần và ban Chiến đấu đều quan trọng như nhau”, nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra ban Chiến đấu mới là bộ phận nòng cốt của Cục quản lí.

Hơn nữa lúc này quỷ quái hoành hành khắp nơi, ban Chiến đấu chịu áp lực lớn nhất, cũng thiếu thốn nhân lực nhất; và với tư cách là ông lớn đứng thứ 10 trên bảng xếp hạng, chỉ khi RED tham gia vào ban Chiến đấu mới có thể phát huy sức mạnh lớn nhất!

Ngay lúc này, Trần Thanh Dã như đang băn khoăn chuyện gì, hỏi: “Phải rồi, người mới nãy là ai vậy?”

Ngũ Túc còn chưa khỏi bàng hoàng, hắn ta lơ đễnh đáp: “Cậu ta là nhân viên kỳ cựu của phòng Hậu cần.”

Hắn ta ngẩng đầu, hỏi: “Sao vậy?”

Trần Thanh Dã lắc dầu, rời mắt: “Không có gì.”

Ngũ Túc không tiếp tục hỏi tiếp.

Hắn ta hít sâu, cố giữ giọng bình tĩnh, hỏi:

“À… tôi có thể hỏi tại sao không? Tại sao anh lại chọn phòng Hậu cần mà không phải ban Chiến đấu?”

Vẻ mặt Trần Thanh Dã lập tức trầm xuống, bỗng chốc, gương mặt bình thường lúc đầu trở nên đáng sợ:

“Tôi không thể để các cục cưng của tôi giảm bớt nữa.”

Anh ta lật bàn tay.

Ngay giây sau, Ngũ Túc cảm thấy hơi thở của mình như nghẹn lại.

Chỉ thấy mấy con bọ to tướng bò ra từ cổ tay áo của người đàn ông, một trong số chúng có hình dạng tựa như con rết, lớp vỏ cứng được âm khí bồi bổ ánh lên màu đen như kim loại, vô số cái chân dài thò ra từ hai bên cơ thể, mấy vết nứt trên người hé lộ ra những con mắt chuyển động láo liên.

Ngoài ra, còn có hai con giun khổng lồ màu sắc sặc sỡ, trên sống lưng chúng là một cái miệng lớn, nó nhe hàm răng nhọn hoắt, chất lỏng không màu chảy ra từ trong miệng.

Nét mặt Trần Thanh Dã vô cùng dịu dàng, anh ta lấy khăn tay lau sạch nước dãi của nó.

Ngũ Túc: “…”

Hắn ta muốn bỏ chạy ngay và luôn.

Nhưng không biết có phải muộn quá rồi không.

Trần Thanh Dã cất khăn tay, sau đó buồn bã thở dài, nghiến răng nói:

“Nhất là sau khi ACE làm điều đó với mẹ của chúng…”

Trên hành lang.

Diệp Ca từ từ thở dài.

Nói thật, anh vẫn không biết nên đối phó với việc RED tìm tới thế nào.

Bởi vì…mối thù giữa họ thực sự có chút khó nói thành lời.

Thế nhưng…nếu phải tóm tắt lại, thì đại khái là:

…Thật sự rất bất ngờ.

Có lần nọ anh vô tình cùng đội với RED, lúc đó Diệp Ca đang phân tâm xử lí một nhiệm vụ phụ nên tìm boss lâu hơn mọi khi đôi chút.

Đến khi anh đến được chiến trường mới nhận ra trận chiến đã kết thúc, khắp nơi là tường đổ đá vỡ, đâu đâu cũng có dấu vết hư hại và tàn phá, rõ ràng đã có người đến trước và đánh bại boss.

Tuy có hơi tiếc nhưng ít ra phần thưởng từ nhiệm vụ phụ lần này rất hậu.

Diệp Ca xoay người chuẩn bị rời đi.

Ngay giây sau…một tiếng “bẹp” vang lên dưới chân anh.

Diệp Ca sửng sốt, cúi đầu nhìn xuống dưới chân.

Một con sâu màu trắng lớn chừng ngón cái nằm giữa chiến trường, vô tình bị anh giẫm lên.

Lúc này, một tiếng hét thảm thiết xé lòng vang lên từ xa… “Tiểu Bạch!!!!!!”

Diệp Ca: “…”

Đúng lúc này, vì boss đã chết nên phó bản trực tiếp kết thúc, toàn bộ người chơi trong phó bản đều được đưa ra ngoài.

Sau khi rời khỏi phó bản Diệp Ca mới biết đó là cổ mẫu mà người chơi RED nuôi.

Lúc nãy nó mới ăn xác boss phó bản xong, vừa trở về nguyên dạng chuẩn bị tiêu hóa thì bị anh vô tình…

Giẫm chết.

Diệp Ca giơ tay che mặt, bất đắc dĩ nhớ lại.

Sau đó, anh nhiều lần muốn tìm RED để nói chuyện rõ ràng, song mỗi lần hai người gặp nhau trong phó bản, đối phương sẽ chẳng nói chẳng rằng thả ra một bầy cổ trùng tấn công anh, báo thù cho Tiểu Bạch.

Chuyện này…thật sự…rất khó giải quyết.

Đúng lúc này, Triệu Đông vội vàng đi tới, vừa thấy Diệp Ca là mắt cậu ta sáng rỡ: “Này! Anh có thấy đội trưởng Ngũ đâu không?”

Diệp Ca gật đầu, chỉ vào cánh cửa đóng kín.

Triệu Đông vừa đưa tay định gõ thì cánh cửa đã mở ra từ bên trong, gương mặt râu ria của Ngũ Túc xuất hiện: “Có chuyện gì?”

“À…” Triệu Đông sững lại, rồi nói: “Vâng! Phía trên mới giao nhiệm vụ xuống, là dọn dẹp giếng âm, nên tôi đến hỏi xem sếp muốn cử đội nào đi?”

Nếu là bình thường, giếng âm không cần phải dọn dẹp trong khoảng thời gian ngắn như vậy.

Bởi cho dù nó sẽ từ từ thu hút âm khí trong thành phố nhưng tốc độ cũng cực kì chậm, thậm chí vài chục năm sau cũng sẽ không có gì khác biệt với những nơi khác.

Nhưng vì gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra, hết Quỷ Môn mở cửa đến bách quỷ dạ hành, lượng âm khí trong thành phố tăng vụt.

Dù máy báo động được lắp sẵn ở các nơi không có động tĩnh gì nhưng phía trên cảm thấy cẩn thận vẫn hơn, thế là nhiệm vụ kiểm tra và dọn sạch giếng âm này rơi vào tay ban Chiến đấu.

Thông thường, một đội dọn dẹp như vậy cần có ít nhất ba thành viên ban Chiến đấu và hai nhân viên phòng Hậu cần.

Mắt Ngũ Túc sáng lên.

Hắn ta tránh sang một bên, để Triệu Đông nhìn thấy Trần Thanh Dã ngồi phía sau, nói: “Vừa hay, người này định ứng tuyển vào phòng Hậu cần này!”

Ngũ Túc nhìn Trần Thanh Dã: “Hay là lần này anh thử việc luôn đi? Xem thử xem liệu mình có phù hợp với công việc này không?”

Trần Thanh Dã đứng lên rồi dịch chiếc ghế mình vừa ngồi vào đúng giữa bàn, sau đó mới ngẩng đầu, nói: “Được, đương nhiên là được.”

Ngũ Túc thở phào.

Suy cho cùng hắn ta vẫn chưa biết giữa RED và ACE có thù hận thế nào nên cũng không dám trực tiếp nhận anh ta.

Tuy nhiên, dù tính tình anh ta có hơi quái dị nhưng năng lực chiến đấu thuộc top 10 bảng xếp hạng điểm tích lũy vẫn là hàng thật giá thật.

Vậy nên thật ra Ngũ Túc cũng có chút ích kỉ, hắn ta hi vọng đối phương có thể hiểu rằng ban Chiến đấu mới thích hợp với anh ta nhất, chứ không phải chỉ làm chút công việc “quét dọn” của phòng Hậu cần.

Hắn ta quay đầu nhìn Diệp Ca: “À, vừa khéo, cậu mang theo thiết bị hướng dẫn người mới đi.”

Diệp Ca: “…”

Hối hận…thật sự hối hận…

Lẽ ra vừa rồi anh nên sớm rời khỏi chốn thị phi này.

Diệp Ca đưa Trần Thanh Dã hai thiết bị.

Một là máy thăm dò, một là máy dọn dẹp.

Trần Thanh Dã không nhận mà ngẩng lên nhìn Diệp Ca, hỏi: “Tóm lại, việc lần này chúng ta cần làm là dọn sạch âm khí tích tụ tại đây đúng không?

Diệp Ca gật đầu.

Trần Thanh Dã nói: “Cảm ơn anh, vậy thì tôi không cần cái này.”

Anh ta nâng tay cho Diệp Ca xem cổ trùng trong tay áo mình: “Chúng có thể ăn được.”

Con bọ trông như rết với những con mắt khắp cơ thể nhìn chằm chằm Diệp Ca, đôi càng to lớn trong miệng không ngừng phát ra tiếng hằm hè.

Vẻ hiền hậu ánh lên trong mắt Trần Thanh Dã.

Anh ta dịu dàng xoa đầu con rết, sau đó che mắt nó bằng ngón tay, áy náy nói: “Xin lỗi, bình thường A Trường nhà tôi không như vậy đâu, không biết tại sao hôm nay nó lại phản ứng gay gắt với anh như thế, chắc là tại đói bụng rồi đấy.”

Trần Thanh Dã nhẹ nhàng nói với A Trường: “Ngoan nào, chúng ta đi ăn luôn đây.”

Diệp Ca: “…”

Đạ mấu.

Tuy anh vô cùng tự tin với khả năng che giấu hơi thở của mình, nhưng đối diện với loại sinh vật kì quái như cổ trùng này, Diệp Ca không chắc ngụy trang của mình còn bao nhiêu hiệu quả.

Vẫn nên tranh thủ tránh xa đối phương chút thì hơn.

Anh hít sâu, sau đó đưa máy thăm dò cho Trần Thanh Dã: “Vậy thì anh vẫn phải mang theo cái này, nó dùng để dò xét hàm lượng âm khí, bao gồm cả thu thập dữ liệu để đem về nghiên cứu, sau này lúc viết báo cáo cũng cần đến nữa.”

“Ồ, được rồi, cảm ơn anh.” Trần Thanh Dã gật đầu, nhận thiết bị thăm dò trong tay Diệp Ca:

“Còn gì cần chú ý nữa không?”

Diệp Ca lắc đầu: “Không có.”

Nhân viên phòng Hậu cần đi thực tế cùng đội lần đầu thường sẽ có rất nhiều quy tắc và quy định, nhưng đối với người từng lăn lộn trong trò chơi như RED thì những thứ cần lưu ý đó đều là thừa thãi.

Chẳng mấy chốc, họ đã lái xe đến vị trí giếng âm đầu tiên.

Nơi đây là một tòa nhà cao tầng bỏ hoang, chỉ nhìn từ bên ngoài thôi đã cảm nhận được sự âm u của nó.

Diệp Ca dừng trước cửa:

“À, tôi chợt nhận ra hôm nay còn chút chuyện phải làm, xin lỗi, có lẽ tôi phải đi trước đây.”

Hai trong ba thành viên ban Chiến đấu là người mới từng tập huấn cùng Diệp Ca nên rất quen thuộc với anh.

Dù họ không còn lạ gì với việc Diệp Ca thường xuyên lười biếng và có thể chuồn mất bất cứ lúc nào, nhưng nhiệm vụ vừa bắt đầu đã muốn bỏ gánh giữa chợ thế này thì mới là lần đầu tiên.

Họ ngạc nhiên, hỏi: “Anh Diệp, thế này chẳng giống anh chút nào? Lần này có chuyện thật à?”

Diệp Ca gật đầu, áy náy nói: “Đúng vậy, tôi cũng mới nhớ ra thôi, lần sau mời mọi người ăn đi ăn bù nhé.”

“Được được được.” Họ phất tay với Diệp Ca: “Lúc về nhớ mua trà sữa cho bọn tôi nhé!”

Diệp Ca cười, nhìn sang Trần Thanh Dã: “Lần này chỉ có mình anh thôi, anh làm được không?”

Trần Thanh Dã bình tĩnh gật đầu:

“Đương nhiên, anh đừng lo, nhanh đi lo việc của anh đi, đừng để trễ nải thời gian.”

Nếu bỏ qua “ân oán” giữa hai người họ, Trần Thanh Dã quả thật là một đồng đội tốt…ít nhất anh ta đáng tin hơn nhiều so với kẻ phá hoại như MAID.

Diệp Ca im lặng thở dài, xoay người rời đi.

…Thật ra thì xét từ góc độ nào đó anh cũng không nói dối.

Đúng là Diệp Ca muốn tránh xa đám cổ trùng của Trần Thanh Dã, nhưng đồng thời cũng vì anh bất chợt nghĩ ra vài thứ.

Thực tế thành phố M có tổng cộng bốn giếng âm.

Một cái còn lại nằm trong căn biệt thự của Kê Huyền, đáng lẽ cứ một thời gian anh sẽ dẫn Huyết Cổ Ngư đến dọn dẹp nơi đó một lần, nhưng do gần đây xảy ra quá nhiều chuyện nên anh gần như quên khuấy đi.

Nhiệm vụ lần này vừa khéo nhắc nhở anh, đúng là anh cũng nên tới đó xem sao.

Diệp Ca mở quỷ vực đi đến căn nhà có ao máu của Kê Huyền.

Huyết Cổ Ngư một mình một cá trôi nổi trong vũng máu, ngay khi đánh hơi được hơi thở quen thuộc xuất hiện trong không khí, nó ngẩng đầu nhìn về một hướng.

Diệp Ca vừa bước ra khỏi quỷ vực đã suýt bị Huyết Cổ Ngư tông một phát ngã nhào.

Anh cong môi gãi cằm nó: “Không phải cách đây không lâu mới gặp sao? Sao mà vui quá vậy?”

Anh ngước lên, lia mắt quanh căn phòng.

Kê Huyền không có ở đây.

Diệp Ca thở phào.

Nếu hắn ở đây, đoán chừng hắn sẽ một hai đòi đi theo bằng được.

Thế nhưng, ở một khía cạnh nào đó, anh cũng không muốn cùng Kê Huyền dẫn Huyết Cổ Ngư đi ăn, việc đó khiến anh cảm thấy…thân mật quá mức.

Diệp Ca bỏ qua cảm giác cự nự trong lòng, suy nghĩ giây lát rồi lấy điện thoại nhắn tin cho Kê Huyền:

“Tôi dẫn cá ra ngoài.”

Đối phương không trả lời, có vẻ đang bận.

Diệp Ca cất điện thoại vào túi rồi vỗ nhẹ vào chân, nói với Huyết Cổ Ngư đang phấn khích:

“Đi, tao dẫn mày đi ăn.”

Căn biệt thự ngoại ô.

Vừa đến trước cổng sắt Diệp Ca đã loáng thoáng cảm nhận được âm khí tỏa ra từ trong biệt thự.

Có vẻ như những chuyện bất thường xảy ra trong thành phố M gần đây gây ảnh hưởng không nhỏ đến giếng âm.

Chẳng qua, Diệp Ca không ngờ, anh vốn tưởng Kê Huyền chỉ nói chơi thôi thế mà hắn lại thật sự cải tạo nơi này thành nhà ma.

Khu vườn um tùm cỏ dại và cánh cổng rỉ sét được giữ lại càng tăng thêm bầu không khí kinh dị khó tả cho nơi đây, tuy nhiên có lẽ vì những sự kiện xảy ra gần đây trong thành phố nên hiện tại nhà ma đang đóng cửa.

Diệp Ca bước qua cổng, đi về hướng căn biệt thự.

Biệt thự không có gì khác biệt với lần trước anh đến, cho dù hiện tại âm khí đang tụ về nhưng vẫn chưa đến mức biến nó trở lại trạng thái trước kia.

Anh vừa đẩy cửa biệt thự, Huyết Cổ Ngư đã phấn khởi vọt vào, tiếng nó rào rạo ăn uống vui vẻ vang lên phía sâu trong căn nhà.

“Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa…!!!”

Hai tiếng hét chói tai vọng lại từ xa.

Ngay sau đó, hai viên thạch trong suốt một lớn một nhỏ lao ra khỏi biệt thự.

Diệp Ca: “…”

Chết thật, quên mất còn hai đứa này ở đây.

Ma hù dọa lớn quen thói ôm eo Diệp Ca, ma hù dọa nhỏ đành phải nhường nó mà ôm lấy tay anh, động tác điêu luyện uyển chuyển, trên mặt cả hai đều rõ vẻ u mê: “Hu hu hu!! Cuối cùng anh cũng đến ngó tụi tui rồi.”

Ma hù dọa lớn tủi thân: “Anh hứa sẽ đến thăm tụi tui!”

Ma hù dọa nhỏ cũng tủi thân: “Nhưng anh mãi vẫn không tới!”

Lông mày Diệp Ca giật giật, vô cảm nói: “…Xin lỗi.”

Lúc này, Huyết Cổ Ngư đã ăn sạch một vòng biệt thự, rề rà bơi ra.

Nó ngước cái đầu to bự trắng hếu, hốc mắt đen ngòm nhìn chăm chăm hai con ma hù dọa bám trên người Diệp Ca, khí thế áp bức lạnh lùng tỏa ra tứ phía.

Hai con ma hù dọa run rẩy, nhưng tụi nó ỷ mình đang đu trên người Diệp Ca nên to gan hẳn lên, chúng ngoái đầu nhìn Huyết Cổ Ngư dưới đất, lè lưỡi chọc ghẹo: “Lêu lêu! Mi không ôm được!”

Huyết Cổ Ngư như hiểu được lời chúng nó.

Nó ủ rũ quẫy đuôi, sau đó bơi lại, cố dùng cơ thể của mình quấn lấy Diệp Ca.

Diệp Ca: “…”

Đờ mờ, anh chịu hết nổi rồi.

Anh quả quyết kéo hai con ma hù dọa từ trên người mình xuống, sau đó nhảy ra khỏi vòng vây của Huyết Cổ Ngư, tính kéo giãn khoảng cách với ba con quỷ; nhưng anh còn chưa kịp tránh thoát thì điện thoại trong túi đã rung lên.

Diệp Ca khựng lại, lấy điện thoại ra.

Kê Huyền nhắn: “Được.”

Kèm theo đó là một sticker cún con vẫy đuôi.

Ba con quỷ thừa cơ tiếp tục sáp tới.

Diệp Ca thở dài, song anh chưa kịp làm gì thì Kê Huyền đã gọi đến.

Anh khựng lại, nhận cuộc gọi.

Giọng nam trầm thấp vang lên bên kia điện thoại: “Biện pháp của anh rất hiệu quả, người điều khiển rối vừa cung cấp cho em một tin tức hữu dụng.”

Diệp Ca: “Gã đồng ý hợp tác rồi?”

Kê Huyền bật cười, qua micro, chất giọng trầm thấp nghe càng thêm thu hút, khiến người ta muốn tê dại: “Tạm thời vẫn chưa, nhưng em nghĩ sẽ sớm thôi, dù sao, gã nói tin này với em chỉ để xin một ngày nghỉ.”

Diệp Ca day tai, lẳng lặng đưa điện thoại ra xa:

“Gã cung cấp tin gì cho cậu?”

Kê Huyền nói: “Trước khi tìm anh gã đã giấu một con nhộng âm trong thành phố, đang chờ nó nở.”

Diệp Ca nghiêm túc hỏi: “Ở đâu?”

“Đã gửi cho anh rồi.” Kê Huyền đáp.

Diệp Ca thoát ra ngoài xem giao diện trò chuyện, quả nhiên Kê Huyền đã gửi địa chỉ đến cho anh.

Địa chỉ này…sao trông quen thế nhỉ?

Diệp Ca híp mắt.

Đột nhiên, anh sửng sốt, như thể đã nhớ ra thứ gì đó.

Đây chính là vị trí của một trong số những giếng âm.

————————–

Chương 51:

Trời đã dần chuyển tối.

Trong ánh hoàng hôn mờ ảo, tòa nhà bỏ hoang trước mặt trông càng thêm hoang vu, mang cảm giác u ám đáng sợ.

Một thành viên ban Chiến đấu quay lại nhìn Trần Thanh Dã đang đứng nghiêm chỉnh cuối đội ngũ: “Đây là chỗ cuối cùng rồi, thế nào, có thích nghi được với công việc hôm nay không?”

Trần Thanh Dã không trả lời.

Anh ta trầm tư ngước nhìn tòa nhà cao tầng bỏ hoang trước mặt.

“Số liệu trên máy thăm dò thế nào?” Thành viên ban Chiến đấu kia hỏi.

Trần Thanh Dã rời mắt, cúi đầu nhìn máy thăm dò bên hông:

“Rất thấp.”

Bấy giờ, họ đã dọn xong hai giếng âm khác. Cấp trên lo ngại quả không sai, do ảnh hưởng từ bách quỷ dạ hành tại thành phố M gần đây nên các giếng âm vốn chưa tới thời gian dọn dẹp đã tích tụ lượng lớn âm khí, dù chưa đủ để khiến máy thăm dò lắp đặt bên trong báo động nhưng nồng độ âm khí cũng đủ cao để gây ra các hiện tượng siêu nhiên, gây thêm chút phiền phức cho việc dọn dẹp của họ. Tuy nhiên mọi thứ vẫn nằm trong tầm kiểm soát.

Nói chính xác thì lượng âm khí ở giếng âm cuối cùng này đã là thấp nhất trong ba địa điểm rồi.

Các thành viên ban Chiến đấu thoải mái hơn hẳn: “Đi thôi, xử lí xong nơi này là có thể kết thúc công việc hôm nay rồi!”

Nhưng Trần Thanh Dã lại đột ngột lên tiếng:

“Xin lỗi đàn anh, tôi cảm thấy chỗ này có vấn đề.”

Đối phương ngạc nhiên, hỏi: “Sao thế? Anh phát hiện chuyện gì lạ à?”

Trần Thanh Dã lắc đầu: “Không phải.”

Anh ta lần ngón tay vào tay áo, sờ đầu đám cổ trùng cố làm chúng bình tĩnh lại.

Anh ta cau mày, bối rối nói: “Chẳng qua mấy bé con của tôi phản ứng hơi dữ dội.”

Các thành viên khác của ban Chiến đấu ngơ ngác nhìn nhau, rốt cuộc, đội trưởng nói: “Tôi biết anh có năng lực đặc biệt gì đó, nhưng nếu như không có bằng chứng cụ thể thì chúng ta không thể bỏ ngang nhiệm vụ được. Thế nên, ngoài… mấy bé con của anh ra, anh có bất kì bằng chứng nào khác có thể chứng minh lời nói của mình không?”

Trần Thanh Dã thành thật lắc đầu: “Xin lỗi, không có.”

Thật ra chính anh ta cũng không cảm thấy tòa nhà này có gì kì lạ, nhưng không biết vì sao, đám cổ trùng anh nuôi lại rất bồn chồn, hệt như tình huống chiều nay vậy… rõ ràng anh ta không cảm thấy nhân viên phòng Hậu cần tên Diệp Ca kia có gì khác lạ, nhưng A Trường lại tỏ rõ vẻ thù địch.

Hay là hôm nay bụng dạ không ổn?

“Vậy chúng ta vào thôi.” Đội trưởng nói: “Nhưng mọi người cứ đề cao cảnh giác và đảm bảo giữ liên lạc với bên ngoài mọi lúc mọi nơi.”

Mọi người đều gật đầu.

Đoàn người tiến vào giếng âm.

Bên trong tòa nhà bỏ hoang rất tối, trên các bức tường bê tông vẽ đủ loại hình thù lộn xộn, những đường ống rỉ sét lộ hẳn ra ngoài trông cực kì u ám, kì quặc.

Mọi người cẩn thận đi tới, thỉnh thoảng lại kiểm tra số liệu trên máy dò.

Nhưng khi bọn họ đi sâu vào trong, tuy thông số trên máy thăm dò có tăng lên nhưng vẫn duy trì ở mức bình thường, cả chặng đường cũng không đụng phải những thứ gì kì lạ do ảnh hưởng của âm khí, cũng không đụng phải quỷ quái nhảy ra làm loạn, so với hai giếng âm trước có thể nói là yên bình quá mức.

Chẳng mấy chốc toàn đội đã đến trung tâm tòa nhà.

Trần Thanh Dã xòe tay ra, song đám cổ trùng không nhảy ra hút âm khí trong không khí như trước mà quấn chặt lấy cổ tay anh ta, không ngừng rít lên với bóng tối xung quanh.

Anh ta nhíu mày, lại ngẩng đầu định nói gì đó với thành viên ban Chiến đấu bên cạnh:

“Đàn anh, tôi…”

Anh ta còn chưa nói hết câu, một thành viên trong đội đứng phía trước đột ngột kêu lên, ngắt lời Trần Thanh Dã:

“Mọi người mau lại đây xem cái gì này!”

Cánh cửa sắt phía trước rỉ sét chằng chịt, lớp sơn bên ngoài bong tróc đến gần như không phân biệt được màu sắc ban đầu. Nó chỉ khép hờ, còn thành viên đang nhìn vào bên trong sợ hãi ra mặt.

Trần Thanh Dã rút tay về rồi nhanh chóng bước tới, nhìn theo hướng thành viên đó chỉ.

Trước mặt anh ta là một khoảng không rộng rãi, mặt đất phủ đầy bụi và gạch vụn, sâu bên trong không gian vốn nên trống trải lại có một con nhộng bán trong suốt, cao cỡ một người đang lơ lửng. Thoạt trông bên ngoài nó có vẻ mềm mại, có những đường vân bao quanh, bên dưới như có thứ gì đó đang chậm rãi ngọ nguậy, quanh người nó dính đầy loại chất nhầy kì quái nào đó bốc lên mùi hôi thối nhàn nhạt.

Trần Thanh Dã sững sốt, ngay sau đó, ánh mắt anh ta lóe lên vẻ nghiêm nghị: “Mau tránh ra!”

Gần như ngay khi giọng anh vang lên, lớp chất nhầy sền sệt bao quanh con nhộng đột nhiên chuyển động. Chất nhầy nhanh như chớp biến thành một cái xúc tu khổng lồ quật về hướng họ!

Ngay sau đó, mắt các thành viên ban Chiến đấu bỗng tối sầm.

Một con rết đen xuất hiện trước mặt họ, cơ thể khổng lồ của nó gần như lấp đầy cả hành lang, lớp giáp xác lóe lên ánh kim loại lạnh băng sáng bóng. Những con mắt trên người nó nhanh chóng đảo quanh, nó vung cặp kìm lớn phát ra tiếng “ken két” rồi bất chợt đâm sầm vào chiếc xu tu dính dớp trước mặt!

Cả tòa nhà rung chuyển, bụi bặm và gạch đá ào ào rơi xuống, làm đám người không thể thấy rõ thứ gì.

Trần Thanh Dã quay sang hét lên với các thành viên ban Chiến đấu: “Chạy mau!”

Nhưng dường như đã quá muộn, ngay khi con rết va chạm với xúc tu, thứ chất nhầy sền sệt như thể mất đi sự kết dính mà nhanh chóng tản ra, chúng hòa tan trong không khí, sau đó lan rộng rồi bao trùm cả tòa cao ốc với tốc độ không gì sánh kịp.

Sau khi mọi thứ kết thúc, cảnh tượng trước mắt đã hoàn toàn thay đổi.

Vẫn là hành lang trống trải giữa tòa nhà, nhưng cả phía trước và sau đều trở nên vô tận, như thể không có điểm bắt đầu hay kết thúc. Vị trí nơi con nhộng lơ lửng trước đó trở nên trống rỗng, không khí u ám đục ngầu tựa như bị bao phủ trong khối mù đặc quánh, khung cảnh bên ngoài cửa sổ cũng không còn là bãi đất trống hoang phế trước đây mà biến thành sương mù mờ mịt đưa tay không nhìn thấy năm ngón.

Mặt đội trưởng xám xịt, cậu ta lấy điện thoại ra… không có tín hiệu.

Bật máy truyền tin vô tuyến lên cũng chỉ có tiếng “rè rè”, cơ bản không thể liên lạc được với bên ngoài.

Trần Thanh Dã đưa tay sờ cơ thể khổng lồ của A Trường, gương mặt bình thường luôn vô cảm nay lại có vẻ nghiêm túc lạ thường.

Nhộng âm.

Để nuôi được một con nhộng âm hoàn chỉnh cần lượng âm khí cực kì lớn, vậy nên nó mới được đặt ở nơi này. Nó hút âm khí cuồn cuộn không ngừng tụ tập về giếng âm nên số liệu âm khí nơi này mới thấp hơn nhiều so với hai nơi khác.

Trước khi nhộng âm hoàn toàn trưởng thành thì không cách nào dò ra được nó, lớp chất nhầy bao quanh cơ thể không chỉ che giấu hơi thở của nó, mà còn tiêu diệt bất cứ con người nào nhìn thấy sự tồn tại của nhộng âm.

Trước khi nhộng âm nở, không ai biết được bên trong sẽ là loại quái vật gì.

Nhưng khi một con nhộng âm trưởng thành, quái vật trong đó nở ra thì mọi chuyện sẽ rất khó xử lí.

Thấp nhất là cấp B, cao nhất thậm chí có thể vượt qua cấp S.

Mà bây giờ, rõ ràng con nhộng âm này đã sắp nở nên chất nhầy xung quanh nó mới có khả năng công kích như vậy, đồng thời lập tức dời nhộng âm đi sau khi tấn công thất bại.

May mắn là quỷ vực lúc này nó tạo ra vẫn chưa hoàn chỉnh.

Dù thoạt trông rất đáng sợ, không gian cũng rộng hơn trước nhưng chỉ cần quay lại theo đúng đường cũ, họ vẫn có thể thoát được.

Trần Thanh Dã quay sang nhìn những thành viên ban Chiến đấu bên cạnh, nghiêm túc nói:

“Đàn anh, tốt nhất các anh nên nhanh chóng rời khỏi đây, để bảo vệ con nhộng, nó sẽ giải phóng âm khí thu hút đám quái vật xung quanh tới.”

Đội trưởng lo lắng nói: “Vậy… vậy còn anh thì sao?”

Trần Thanh Dã sờ lớp vỏ ngoài của A Trường: “Tôi đi xem xem có thể tìm được con nhộng kia trước khi nó nở không.”

Nhộng âm không cách nào dò ra được, chỉ có cổ trùng của anh ta mới có thể có cơ may tìm được nó.

Anh ta nói: “Sau khi ra ngoài, các anh nhanh chóng liên lạc với người của ban Chiến đấu, yêu cầu họ khẩn trương đến tiếp quản chỗ này.”

Sắc mặt đội trưởng càng tái hơi: “Nghiêm trọng vậy sao?”

“Đúng vậy.” Trần Than Dã gật đầu: “Hơn nữa, tôi chỉ phụ trách truy tìm chứ không định tham gia chiến đấu, vậy nên hi vọng các đàn anh ban Chiến đấu có thể tới đây trước khi tôi tìm thấy con nhộng, nếu không sau khi nó nở ra sẽ khó xử lí hơn đấy.”

Các thành viên ban Chiến đấu nghiêm túc gật đầu, sau đó quay người chạy đi theo hướng ban đầu họ tới.

Con đường trước mặt xa xôi đằng đẵng, như thể vĩnh viễn không đến được đầu bên kia.

Hành lanh tối tăm chật hẹp vô cùng, giữa không gian tĩnh mịch chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân đều đặn vang lên.

Bọn họ rẽ vào một góc cua, suýt chút nữa đã tông thẳng vào một con ác quỷ đang gào thét lao về phía họ.

“Chuẩn bị tác chiến!” Đội trưởng nghiêm giọng nói.

Mặc dù đội ngũ này chỉ là người mới của ban Chiến đấu, nhưng dù sao họ cũng đã được huấn luyện bài bản. Sau phút hoảng hồn ngắn ngủi, họ nhanh chóng chỉnh đốn và bắt đầu đối chiến với con ác quỷ mặt xanh nanh nhọn hung ác trước mặt.

Tiếng gào thét, tiếng súng nổ và tiếng khởi động thiết bị chiến đấu ồn ào xen lẫn vào nhau, vang vọng trong hành lang chật hẹp mù sương.

Ngay lúc này, một thành viên trong số đó chợt cảm thấy cổ mình ngưa ngứa.

Cậu ta đưa tay sờ.

Thế mà lại mò được một tay toàn tóc đen ngòm.

Tiếng “lạch cạch” nho nhỏ vang lên trên đầu.

Người nọ chậm chạp ngẩng đầu, nhìn về phía âm thanh phát ra.

Một con ma nữ với gương mặt thâm tím, đầu treo ngược, tứ chi bám chặt lấy trần nhà; ả nằm đó, mái tóc đen ngòm rủ xuống, đôi mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm cậu ta.

“Aaaaaaaaa!!!”

Các thành viên trong đội liên tiếp gào thét vì sợ hãi.

Đội trưởng tranh thủ thời gian ngoái nhìn ra sau.

Một cảnh tượng cực kì kinh khủng xuất hiện trước mặt cậu ta… ma nữ bám trên trần nhà, một cái đầu lâu đang thò qua cửa sổ, xác sống chậm chạp bò lên từ dưới đất, cộng thêm cả con ác quỷ mặt xanh nanh nhọn họ đang đối phó.

Không biết từ lúc nào, họ đã bị lũ quỷ bao vây.

Cảnh báo của Trần Thanh Dã thành sự thật… con nhộng kì lạ đó đã thu hút vô số ác quỷ tiến vào.

Bốn phía bị vây công, họ chỉ có thể gắng gượng chống cự, không thể đi được nửa bước.

Đội trưởng cực kì sốt ruột.

Trước đó Trần Thanh Dã đã nói rất rõ, nhiệm vụ chính của anh ta là truy tìm vị trí của con nhộng chứ không phải chiến đấu.

Nhưng lúc này họ lại kẹt chân tại đây, không thể rời đi, cũng đồng nghĩa không thể tìm được người hỗ trợ… mọi thứ bế tắc vào lúc này chẳng khác nào họ đã tới đường cùng.

Đột nhiên, bộ xương bên ngoài cửa sổ như bất chợt cảm nhận được gì đó, nó nhoài người lên nhìn sang hướng khác, trong cổ họng vang lên tiếng xương cốt cọ sát. Giây kế tiếp, nó xoay người rồi biến mất trong đám sương mù ngoài cửa sổ.

Đội trưởng ngạc nhiên.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Cậu ta còn chưa kịp tìm ra nguyên nhân, ngay sau đó, một bóng dáng khổng lồ chợt xuất hiện trong bóng tối cách đó không xa.

Hình dáng một bộ xương trắng ởn tiến tới, nó há to cái miệng đầy răng cưa sắc nhọn ngoạm lấy chân con ác quỷ mặt xanh nanh nhọn, sau đó nuốt chửng nó.

Con quỷ nọ hoàn toàn không thể khống cự.

Sự đàn áp từ cấp bậc đáng sợ quá đỗi, khiến người ta không khỏi sợ hãi từ đáy lòng.

Giọng đội trưởng gần như lạc hẳn đi vì run rẩy và sợ hãi.

“Lui lại!! Lui lại!!!”

Tuy nhiên, sau khi nuốt chửng con ác quỷ kia, quái vật khổng lồ lại không tấn công họ mà chuyển sang kéo mớ xác sống dưới đất lên nhai rào rạo.

Đội trưởng: “…”

?

Cậu ta từ từ hít sâu, sau đó nhìn chăm chăm con quái vật đang dần dần hiện rõ thân hình.

Đầu lâu dê, hốc mắt đen ngòm, cơ thể màu máu, đuôi xương trắng.

Sao mà… trông quen quá vậy?

Đội trưởng chợt nhận ra: “Là mày!!!”

Con quái ngư dọn dẹp quỷ quái trên đường hôm bách quỷ dạ hành đó.

Nếu nó xuất hiện, vậy…

Đội trưởng còn chưa kịp nghĩ xa hơn, ma nữ trên đầu họ đã thét lên một tiếng chói tai, ả hoảng sợ nhìn con cá dưới mặt đất, sau đó men theo trần nhà chạy sâu vào bóng tối như thể muốn tránh đi Huyết Cổ Ngư đang bơi bên dưới. Tuy tay chân ả vặn vẹo nhưng tốc độ lại nhanh tới không ngờ, gần như chỉ trong chớp mắt đã biến mất giữa đám sương mù dày đặc.

“Xoẹt…”

Tiếng lưỡi dao sắc bén cắt qua không khí vang lên, một luồng sáng trắng nhoáng lên trong bóng tối, tiếp sau đó, ma nữ thảm thiết thét lên rồi hành lang phía trước yên tĩnh trở lại.

Tiếng bước chân “cộp” “cộp” đến gần.

Bóng dáng cao gầy của chàng thanh niên dần hiện ra từ bóng tối, trong mắt mọi người anh giống hệt như ngọn đuốc xé toạc đêm đen, tỏa ra ánh sáng và sự ấm áp xua đi giá rét và nỗi sợ, như một viên thuốc an thần cho người ta cảm giác yên lòng.

Huyết Cổ Ngư đang bơi trên mặt đất sáp tới rồi bơi cùng anh về phía trước, dáng vẻ hết sức thân mật.

Mắt đội trưởng sáng rỡ: “Đại thần! Đại thần, đúng là anh rồi!!!”

Mấy thành viên ban Chiến đấu còn lại sau lưng cậu ta cũng ồn ào kích động không thôi, mắt ai nấy sáng như bóng đèn 200 watt: “Đại thần, anh tới rồi!”

Diệp Ca: “…”

Mặc dù không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng mà…

Hơi chói mắt.

Khoảng thời gian này Diệp Ca vẫn luôn quanh quẩn tại phòng Hậu cần, hoàn toàn không biết trong lòng phần lớn các thành viên ban Chiến đấu anh đã như một truyền thuyết đô thị… là người sẽ luôn xuất hiện khi thành phố gặp nguy hiểm và lặng yên biến mất sau đó như một cái bóng, không ai tìm được tung tích. Nhất là dưới sự tuyên truyền của những thành viên từng được anh cứu, anh gần như sắp trở thành vị thần sống mà họ sẽ vái lạy trước mỗi nhiệm vụ.

Nhìn ai nấy kích động như thấy hóa thạch sống dậy, Diệp Ca sởn cả tóc gáy.

Anh ho nhẹ: “Quái vật ở đâu?”

“Một thành viên của chúng tôi đang truy tìm nó!”

Đội trưởng nói năng hơi lộn xộn, cậu ta căng thẳng đưa tay muốn bắt tay Diệp Ca, song vài giây sau đã giật mình tỉnh táo lại, vội vàng rút tay về. Cậu ta cố trấn tĩnh, nói:

“Hiện… hiện tại chúng tôi đang định ra ngoài gọi hỗ trợ!”

Diệp Ca gật đầu.

Muốn tìm được nhộng âm chưa nở thì quả thật chỉ có cổ trùng của Trần Thanh Dã mới làm được.

“Sau khi xong việc, chúng tôi… chúng tôi có thể xin chữ kí của anh không?” Một thành viên lắp bắp hỏi.

Những người còn lại gật đầu liên tục.

Diệp Ca: “…”

???

Anh không chắc chắn nói: “…Chắc là được?”

“Vậy bây giờ chúng tôi không cản trở công việc của anh nữa!!” Đôi mắt của mỗi thành viên ban Chiến đấu sáng long lanh: “Chúng tôi đi gọi hỗ trợ!”

…Kì cục.

Diệp Ca khó hiểu dõi theo bóng lưng họ khuất dần.

Nhưng bây giờ không phải lúc để xoắn xuýt vụ này.

Dựa theo tin tức người điều khiển rối cung cấp, bên trong con nhộng âm này là một lệ quỷ cấp S, và nó sẽ nở ngay hôm nay… sở dĩ mãi đến hôm nay gã mới nói cho họ tin này có lẽ cũng vì hi vọng họ sẽ thất bại.

Diệp Ca rời mắt, ngước nhìn về hướng khác trên lầu.

Mặc dù anh cũng không thể cảm ứng được hơi thở của nhộng âm, nhưng anh có thể lần theo mùi đám cổ trùng của Trần Thanh Dã.

…Hiện tại anh ta đang ở tầng ba, và vẫn đang tiếp tục đi lên.

Tầng bốn, tầng năm, tầng sáu.

Trần Thanh Dã chợt ngừng bước.

A Trường bên cạnh anh ta nhấp nhấp càng, sau đó nhấc những chiếc chân thon dài bò lên sân thượng.

Trần Thanh Dã vội vàng níu một chân của nó, nhỏ giọng nói: “Từ từ, quay lại.”

A Trường ngoái đầu, nhìn chằm chằm anh ta bằng mấy con mắt trên khắp cơ thể, sau đó nó thu nhỏ lại thành kích cỡ chỉ bằng bàn tay ban đầu, bò dọc theo ngón tay Trần Thanh Dã trở lại trong ống tay áo.

Trần Thanh Dã thở phào.

Tiểu Bạch là cổ mẫu, có nghĩa là chỉ cần có Tiểu Bạch, cho dù đám cổ trùng của anh ta có bị thương trí mạng trong lúc chiến đấu, thậm chí đã kề cận cái chết thì Tiểu Bạch vẫn có thể giúp chúng khôi phục như cũ với tốc độ nhanh nhất, nhưng…

Sắc mặt Trần Thanh Dã trầm xuống.

ACE.

Người nọ là kẻ độc ác nhất trên thế giới!!

Vậy… vậy mà hắn lại đạp chết Tiểu Bạch của anh ta!!!!

Từ đó trở đi, Trần Thanh Dã không dám để những con cổ trùng anh ta thương yêu nhất tham gia chiến đấu nữa.

Cũng vì vậy mà anh ta muốn gia nhập phòng Hậu cần.

Ban Chiến đấu phải chiến đấu quá thường xuyên, mặc dù anh đủ sức đối phó nhưng… lỡ như ngày nào đó có chuyện xảy ra, việc bồi dưỡng một con cổ trùng hiểu tính người khó khăn vô cùng, anh ta không muốn mất đi một bé cưng nào nữa.

Trần Thanh Dã cẩn thận đẩy cửa, nhìn vào bên trong căn phòng.

Con nhộng to lớn lơ lửng giữa không trung.

Lúc này lớp vỏ của nó đã gần như trong suốt, có thể thấy được các lớp mao mạch ngoằn ngoèo và các chi xấu xí gầy guộc đang ngọ nguậy bên trong con nhộng.

Dựa theo kinh nghiệm của anh ta, chỉ cần thêm mười phút nữa là nó có thể phá vỡ lớp vỏ.

Trần Thanh Dã cúi đầu, vuốt ve đầu A Trường trong tay áo mình, thâm tâm cực kì do dự.

Anh ta không muốn chiến đấu.

Nhưng chỉ còn mười phút… không nghĩ cũng biết người của ban Chiến đấu không thể đến nhanh vậy được. Nếu như anh ta không tham chiến và để con nhộng kia nở ra, hậu quả sẽ không thể lường trước được.

Trong lúc Trần Thanh Dã còn lưỡng lự, một giọng nói đột ngột vang lên sau lưng anh ta: “Này, tiếp theo để tôi lo cho.”

Giọng nói nhẹ nhàng và ôn hòa của thanh niên đột ngột vang lên trong hanh lang tĩnh mịch…

Cực kì quen tai.

Dù là nửa đêm mơ ngủ cũng khiến anh ta hận đến ngứa răng.

Gương mặt Trần Thanh Dã nhăn nhó, đôi mắt dâng trào lửa giận, anh ta quay đầu lại, nghiến răng khóa chặt ánh mắt trên người chàng thanh niên đội mũ:

“ACE!!!”

Thù mới hận cũ cùng lúc bùng nổ.

Bảy mươi, tám mươi con cổ trùng sặc sỡ nhào ra từ ống tay áo anh ta, ào ào lao về phía Diệp Ca!!

Diệp Ca vừa tránh né đám cổ trùng đang tấn công mình, vừa bất đắc dĩ nói:

“Bây giờ không phải là lúc để nói chuyện này…”

Nhưng Trần Thanh Dã đã tức đến váng đầu, anh ta kêu lên: “Tao muốn mày đền mạng cho Tiểu Bạch!!!!”

Lại thêm một mớ cổ trùng tràn ra từ ống tay anh ta, điên cuồng tấn công về phía Diệp Ca.

Diệp Ca: “…”

Vâng, lại là thế đấy.

Mỗi lần anh cố gắng nói chuyện với RED thì tình cảnh này sẽ xuất hiện, bất kể lúc đấy đang như thế nào, có nguy hiểm gì hay không thì chỉ cần Trần Thanh Dã nhìn thấy anh, chắc chắn anh ta sẽ xem anh là mục tiêu công kích ưu tiên; cứ báo thú trước đã, chuyện khác nói sau.

Tuy có không ít người chơi cố chấp đến dở hơi, nhưng RED là trường hợp nghiêm trọng nhất anh từng gặp.

Diệp Ca thở dài.

Anh cũng quen quá rồi.

Khoảng nghỉ giữa những đợt né tránh, Diệp Ca liếc về phía cánh cửa đang khép hờ.

Phần dưới của nhộng âm càng lúc càng ngọ nguậy mãnh liệt hơn, các chi gầy gò của nó đang cố chọc thủng lớp màng bao quanh mình. Lớp vỏ nhộng đã hoàn toàn trong suốt, mềm nhũn như túi nhựa, dính sát vào cơ thể con quỷ… nhiều lắm thì chỉ một hai phút nữa nó sẽ phá vỏ.

Giờ không còn thời gian để quanh co nữa rồi.

Diệp Ca lấy đà, sau đó vọt qua vòng vây của đám cổ trùng từ một góc độ vô cùng khéo, nhào thẳng đến trước mặt Trần Thanh Dã.

Con ngươi Trần Thanh Dã co lại: “!”

Tốc độ của đối phương quá nhanh, thậm chí anh ta còn không kịp thả Trường ra đã cảm thấy bàn tay mạnh mẽ lạnh băng của người nọ nắm lấy cổ tay mình.

Tệ thật!

Xem ra lần này anh ta cũng phải chết trong tay người này như Tiểu Bạch rồi.

Suy nghĩ đó chợt lóe lên trong đầu Trần Thanh Dã.

Nhưng, giây kế tiếp, anh ta cảm thấy đối phương tóm lấy mình, sau đó thẳng tay ném anh ta ra ngoài sân thượng!

Tiếng gió rét lạnh gào thét bên tai, cơ thể Trần Thanh Dã rơi tự do trên không trung. Anh ta ngây người một chốc, dưới thân đột nhiên nặng hơn… A Trường lại biến thành hình dạng khổng lồ, đỡ lấy anh ta trên lưng nó, giảm chậm tốc độ rơi của anh ta.

Trần Thanh Dã chưa kịp tiếp đất an toàn đã cảm thấy một luồng lệ khí ngất trời bùng nổ trên sân thượng.

Trong phút chốc, mọi thứ xáo trộn, trời đất tối mịt.

Nhộng âm nở rồi.

Chỉ có ác quỷ cấp S mới có nghi thức chào đời kinh khủng đến vậy.

Mà chuyện đầu tiên người nọ làm lại là… ném hắn ra khỏi khu vực nguy hiểm?

Tại sao?

Trên sân thượng.

Đây chính là cơ hội Diệp Ca đang chờ.

Anh triệu hồi Huyết Cổ Ngư.

Ngay giây phút nhộng âm nở ra, Diệp Ca dùng lưỡi dao rạch ngay chỗ yếu nhất của nó!

Ào!

Vô số chất lỏng sền sệt trào ra, để lộ cơ thể xấu xí của lệ quỷ cấp S mới sinh.

“Ngay bây giờ!” Diệp Ca nghiêm giọng nói.

Huyết Cổ Ngư há miệng, hàm răng sắc bén cắn chặt con ác quỷ… ác quỷ định vùng vẫy, nhưng nó vẫn chưa hoàn toàn vượt qua thời điểm phá kén, lớp da vẫn còn trong trạng thái mềm mại như lúc được bao bọc trong con nhộng, còn cần thêm bốn năm giây nữa mới có thể thành hình; vậy nên nó không có chút sức phản kháng nào khi phải đối mặt với Huyết Cổ Ngư đã trải qua hàng trăm trận chiến, chẳng mấy chốc đã bị nhai nuốt.

Túi nhộng trước mắt mất đi vật chủ, nhanh chóng héo đi.

Diệp Ca ngồi xổm xuống, sờ so4ng bên trong túi.

Dưới tầng.

Sương mù đã tan nhưng âm khí trong không khí vẫn nồng nặc khiến người ta khó thở.

Trần Thanh Dã ngẩng đầu nhìn sân thượng, gọng kính đen phản chiếu ánh hoàng hôn khiến người ta không nhìn rõ được cảm xúc trong mắt anh ta.

Anh ta đứng bất động bên dưới, dường như đang trầm ngâm suy nghĩ.

Mãi lâu sau.

Bóng dáng cao gầy của chàng thanh niên xuất hiện từ trong căn nhà tối mịt, anh đi xuyên qua lớp bụi mù, hướng thẳng về phía Trần Thanh Dã.

Trần Thanh Dã giật giật ngón tay như một phản xạ.

“Khoan đã!” Diệp Ca nói: “Cậu đừng có tấn công tôi vội!”

Đám cổ trùng đủ màu quanh quẩn trong ống tay Trần Thanh Dã, lần đầu tiên chúng không lập tức bay về phía người thanh niên đối diện.

Diệp Ca hít sâu, chậm rãi bước tới trước mặt Trần Thanh Dã:

“Chuyện của Tiểu Bạch, tôi rất xin lỗi.”

Anh đưa tay lên, xòe bàn tay.

Một con cổ trùng trắng mềm được bao bọc trong lớp màng nửa trong suốt lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay anh.

Diệp Ca nói: “Đây là ấu trùng cổ mẫu, chờ nó trưởng thành trong vỏ nhộng của một lệ quỷ cấp S sẽ trở thành một con cổ mẫu… tôi biết nó không thể thay thế được vị trí của Tiểu Bạch trong lòng cậu, nhưng… tôi vẫn hi vọng có thể bù đắp phần nào tổn thương mà tôi gây ra.”

Trần Thanh Dã mở to mắt.

Gần như anh ta quên cả việc hít thở.

Ngay cả trong trò chơi, ấu trùng cổ mẫu vẫn cực kỳ khó tìm, càng chưa nói đến muốn nuôi dưỡng một ấu trùng cổ mẫu thành cổ mẫu ít nhất cũng phải có được vỏ nhộng của một con quỷ cấp A trở lên. Để thành công nuôi được Tiểu Bạch, anh ta đã trải qua trăm ngàn cay đắng, tranh thủ cả thiên thời địa lợi nhân hòa, phí hết toàn bộ vận may mới có được một con. Sau đó bất kể anh ta thử nghiệm thế nào cũng không làm lại được thành công trước đó.

Nhất là bây giờ khi trò chơi đã sập, thật lòng anh ta đã không ôm hi vọng nuôi được thêm con cổ mẫu nào nữa.

Vậy… vậy mà bây giờ…

Trần Thanh Dã run rẩy đưa tay nhận lấy ấu trùng trắng nõn trong tay Diệp Ca.

Anh ta dè dặt nâng niu nó như báu vật, quan sát cẩn thận thật lâu.

Mãi lâu sau, Trần Thanh Dã mới ngẩng lên, nước mắt lưng tròng nhìn Diệp Ca, nghẹn ngào nói:

“Tôi sẽ gọi em ấy là Tiểu Tiểu Bạch.”

Diệp Ca: “…Nghe hay đấy.”

Nhìn RED khóc không thành tiếng trước mặt, anh chậm rãi thở dài.

Cuối cùng cũng giải quyết được một mối thù cũ trong trò chơi… mặc dù cái giá anh phải trả không hề nhỏ chút nào.

Dù sao thì… ấu trùng cổ mẫu thật sự rất khó tìm.

Diệp Ca đau đớn nhớ lại.

Một nơi khác.

Kê Huyền híp đôi mắt đỏ rực, trên môi nở nụ cười nhàn nhạt, hiển nhiên là tâm trạng của hắn đang cực kì tốt.

Hắn nhìn căn phòng trước mặt, sự khoái trá đong đầy trong mắt.

Căn phòng trống trải lúc đầu giờ đây đã có thêm vật dụng cá nhân của một người, nhìn qua cực kì đầy đủ, tràn ngập sức sống.

Cuối cùng thì…

Anh trai đã đồng ý dọn vào rồi.

Bạn đang đọc Sau Khi Người Chơi Vô Hạn Lưu Về Hưu

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!