Hai tấm vé mà Thi Nam Cẩm đưa cho hai người là vé mời tham quan buổi triển lãm của một hoạ sĩ nổi tiếng, phòng triển lãm toạ lạc tại vị trí trung tâm của Tấn Thành.
An Nhu và Mạc Thịnh Hoan bước xuống xe lập tức đi thẳng vào phòng triển lãm.
Các tác phẩm trưng bày nơi đây thường một tuần sẽ thay đổi một lần, nghe nói tác phẩm của Lưu Nam cũng từng được trưng bày ở đây.
An Nhu nắm tay Mạc Thịnh Hoan đi dạo xung quanh phòng triển lãm có quy mô hoành tráng, trước mặt hai người trưng bày một vài bức tranh thư pháp, lấy trình độ của An Nhu đương nhiên không hiểu gì sất.
Khi nhìn vào chỉ cảm thấy chữ viết rất hỗn loạn, nhưng dường như lại theo một quy luật nào đó, sau khi cẩn thận phân biệt những chữ này lại phát hiện có rất nhiều mặt chữ không thể phân biệt được.
An Nhu trầm tư nhìn chằm chằm bức thư pháp "Sáu tuổi làm heo" được viết theo lối chữ thảo, sau đó cúi đầu nhìn bảng giới thiệu tóm tắt phía dưới, hoá ra bức thư pháp này có tên là "Độc bộ thiên hạ".
Cách đọc sai bét nhè không nói, ngay cả cái tên "Sáu tuổi làm heo" cũng quá ô dề rồi.
An Nhu thề chữ "Độc" mà cậu nhận thức chính là chữ "Độc" phồn thể, nhưng chủ nhân bức thư pháp này lại viết chữ "Độc" trông cực kỳ giống chữ "Heo".
(*) Sáu tuổi làm heo: 六岁当猪
Độc bộ thiên hạ: 独步天下
Chữ Độc phồn thể: 獨, chữ Trư (Heo): 猪
Bức thư pháp Sáu (Độc) Tuổi (Bộ) Làm (Thiên) Heo (Hạ)
Điều này khẳng định có liên quan đến điểm mù tri thức của An Nhu.
An Nhu không tin có lý nào chỉ một mình cậu nhìn lầm được, cậu duỗi tay che bảng giới thiệu tóm tắt rồi nhìn Mạc Thịnh Hoan: "Chú Mạc, chú thấy bức thư pháp này viết cái gì?"
Mạc Thịnh Hoan nhìn tác phẩm thư pháp trưng bày trước mặt, chưa kịp phát biểu ý kiến đã nghe thấy chất giọng khen ngợi cực kỳ lố lăng của người đàn ông trung niên truyền đến từ sau lưng: "Bức thư pháp này thật xuất sắc.
Sáu tuổi làm heo, ngụ ý chính là muốn giáo dục trẻ con từ nhỏ.
Những tác phẩm trưng bày ở đây đã được bày bán, mỗi bức chỉ tầm mấy chục vạn, hai người có thể mua về cho trẻ con trong nhà thưởng thức."
(*) 10 vạn tệ khoảng 350 triệu => hơn 400 triệu cho một bức thư pháp (@[email protected])
An Nhu quay đầu lại quan sát vị đại sư ăn mặc một thân vải bố tựa thầy tu, lặng lẽ nắm tay Mạc Thịnh Hoan chuồn khỏi đây.
"Chú Mạc, em phát hiện mình là sinh viên không có văn hóa gì hết." An Nhu không nhịn được thờ dài thườn thượt, dẫn Mạc Thịnh Hoan rời khỏi phòng triển lãm.
An Nhu buồn bực nhìn lướt qua những người làm công tác văn hoá xung quanh, sau đó nắm tay Mạc Thịnh Hoan đi sang chỗ kế bên.
Không ngờ kế bên phòng triển lãm lại là phòng trưng bày nghệ thuật, nơi này hiện đang tổ chức buổi triển lãm công ích, mọi người có thể vào xem miễn phí.
Vốn dĩ An Nhu đã thành thật chấp nhận sự thật bản thân không có một tí tế bào nghệ thuật nào, nhưng cậu lại phát hiện trên cổ tay của các nhân viên trong phòng trưng bày nghệ thuật đều đeo một dải ruy băng màu xanh da trời.
Trước đây An Nhu từng tìm hiểu thông tin về chứng bệnh tự kỷ ở trên mạng, cậu biết dải ruy băng màu xanh da trời không chỉ là logo của Tổ chức Bảo Tồn Hải Dương mà còn là logo liên quan đến quan tâm chăm sóc trẻ tự kỷ.
Những đứa trẻ mắc chứng tự kỷ còn được gọi là "Đứa con của các vì sao", An Nhu nhìn Mạc Thịnh Hoan rồi chỉ vào phòng trưng bày nghệ thuật: "Chú Mạc, chúng ta vào trong xem thử nha?"
(*) Bắt nguồn từ bộ phim "Children of the stars" của đạo diễn Rob Aspey năm 2009.
Nội dung phim nói về những vấn đề giáo dục trẻ em mắc bệnh tự kỷ của ngôi trường "Stars and Rain".
Mạc Thịnh Hoan đương nhiên không có ý kiến gì đối với yêu cầu của An Nhu, đi theo cậu bước vào bên trong.
Phòng trưng bày nghệ thuật mở cửa miễn phí nhưng lại có rất ít người tham quan, đa số là học sinh nhỏ tuổi và các bậc phụ huynh có con em mắc bệnh tự kỷ.
Trong đại sảnh trưng bày các tác phẩm hội họa của những đứa trẻ mắc bệnh tự kỷ, ngoài ra còn có một vài tác phẩm nhiếp ảnh của gia đình có trẻ nhỏ mắc bệnh tự kỷ.
An Nhu nghiêm túc quan sát các tác phẩm, nét vẽ vô cùng non nớt, có vẽ bướm, bầu trời đêm, còn có mấy bức tranh sơn dầu vẽ một đôi mắt thật lớn hoặc núi non gập ghềnh.
An Nhu nhìn tác phẩm trưng bày trước mặt mình, đó là một bức tranh vẽ bầu trời đầy sao bằng màu nước, mỗi một ngôi sao trên bức tranh đều tự tay dùng bút chấm từng chấm tròn chứ không phải dùng cọ vẽ vung vẫy màu thành các chấm trắng.
Có thể thấy bạn nhỏ vẽ bức tranh này rất có lòng, cũng cực kỳ nghiêm túc.
An Nhu không khỏi nhớ lại cảnh tượng khi Mạc Thịnh Hoan uống thuốc sẽ nghiêm túc sắp xếp các viên thuốc theo kích cỡ từ lớn đến nhỏ.
Người bình thường đòi hỏi phải hết sức kiên nhẫn và thấu hiểu cho thế giới của người mắc bệnh tự kỷ.
Trong lúc An Nhu và Mạc Thịnh Hoan ngắm nhìn các bức tranh, dường như có một tầm mắt cứ dính chặt trên người họ.
An Nhu nhìn qua thì thấy một cậu bé khá nhỏ tuổi, ăn mặc quần áo giản dị, cậu bé thấy mình bị phát hiện thì nhanh chóng chạy trốn, nấp người vào một góc rồi lén lút nhô nửa cái đầu ra ngoài tiếp tục nhìn trộm hai người họ.
An Nhu không hiểu đầu cua tai nheo gì, nhưng dù sao đối phương cũng chỉ là một đứa trẻ nên hẳn không có nguy hiểm gì lớn.
Đương lúc An Nhu chuẩn bị dời bước thưởng thức bức tranh tiếp theo thì cậu bỗng phát hiện phía dưới bức tranh tiếp theo có dán một mảnh giấy hình tròn màu xanh da trời, phóng tầm mắt nhìn khắp chung quanh, bên dưới một vài bức tranh cũng có biểu tượng này.
Có điều bức tranh bầu trời đầy sao vừa nãy lại không có.
An Nhu hết sức tò mò bèn hỏi thăm nhân viên công tác nơi này, nhân viên công tác nhiệt tình giải thích cho An Nhu biết đây không chỉ đơn thuần là buổi triển lãm tranh dành cho "Đứa con của các vì sao" mà còn là hoạt động công ích.
Tất cả các bức tranh trưng bày trong đại sảnh đang được bày bán, phòng trưng bày nghệ thuật sẽ đứng ra thu tiền các bức tranh đã được mua sau đó trao lại toàn bộ số tiền cho những đứa trẻ đã vẽ ra tác phẩm đó.
Số tiền này có thể hỗ trợ một phần nào cho những gia đình có trẻ em mắc bệnh tự kỷ.
Những mảnh giấy hình tròn màu xanh da trời bên dưới các bức tranh dùng để đánh dấu đã có người mua.
Nhân viên công tác ân cần dò hỏi không biết An Nhu có thích bức tranh nào hay không.
An Nhu nhìn bức tranh bầu trời đầy sao, bỗng phát hiện bức tranh trưng bày hai bên đã có người mua, chỉ có một mình bức tranh này không ai ngó ngàng.
"Bức tranh này giá bao nhiêu?" An Nhu nhìn bức tranh bầu trời đầy sao.
"Bức tranh này đắt hơn mấy bức tranh khác, khoảng mười ngàn tệ."
(*) 10 ngàn tệ gần 35 triệu
"Mười ngàn tệ?" An Nhu không khỏi kinh ngạc, quay qua nhìn hai bức tranh trưng bày hai bên: "Mấy bức này bao nhiêu?"
"Hai bức tranh này đồng giá năm trăm tệ." Nhân viên công tác nhìn xung quanh một lượt, sau đó thì thầm: "Mấy bức tranh trưng bày ở đây được các em nhỏ hoặc phụ huynh của các em định giá sẵn.
Bức tranh này do cậu bé tự tay vẽ ra nó định giá nhưng mức giá lại quá cao.
Chúng tôi đã từng đề nghị cậu bé hạ giá xuống một chút nhưng cậu bé lại lắc đầu từ chối."
(*) 500 tệ khoảng 1tr8
Mua một bức tranh bầu trời đầy sao có nét vẽ non nớt với cái giá mười ngàn tệ, An Nhu do dự nhìn bức tranh.
"Thật ra có rất nhiều người từng hỏi thăm bức tranh bầu trời đầy sao này, nhưng sau khi nghe giá cả lập tức ngoảnh đầu bỏ đi.
Lúc nãy có một cô gái xinh đẹp đã hỏi thăm và dự định mua bức tranh này, nhưng người đàn ông đi cùng cô ấy lại châm chọc mỉa mai nên cuối cùng cũng không thành."
Nhân viên công tác lắc đầu ra vẻ tiếc nuối.
An Nhu cẩn thận quan sát bức tranh này, đột nhiên phát hiện có một số vết loang lổ không được tự nhiên cho lắm.
Trông giống như không cẩn thận nhỏ nước lên bức tranh.
Hình như là nước mắt.
An Nhu im lặng một hồi lâu, tính chụp bức tranh này lại.
Nhưng khi cậu quay đầu lại định hỏi ý kiến của chú Mạc thì cảm giác góc áo bị kéo nhè nhẹ.
An Nhu cúi đầu xuống, là đứa bé hồi nãy đã nhìn trộm cậu.
Cậu bé cầm trên tay một tấm bảng viết chữ cũ kỹ, viết xoẹt xoẹt vài chữ sau đó đưa cho An Nhu xem.
[Chào anh ạ, bà của em bị bing (bệnh) rồi.]
(*) Chỗ nào ghi phiên âm thì tôi sẽ để nguyên sau đó mở ngoặc giải thích.
Nét chữ của cậu bé xiêu xiêu vẹo vẹo, có những chữ bởi vì không biết viết nên phải dùng phiên âm.
Tấm bảng nhỏ xíu không viết được bao nhiêu chữ, cậu bé lau sạch dòng chữ này rồi tiếp tục viết.
[Bác yi (sĩ) nói phải có mười ngàn tệ...]
[Mới có thể chữa khỏi bệnh.]
[Đợi sau này lớn lên, em nhất định sẽ trả lại cho nin (anh).]
(*) 恁/您 (phiên âm: nin): đại từ nhân xưng (anh, chị, ông, bà, bác, ngài) nhưng với ý nghĩa kính trọng.
Cậu bé còn vẽ một gương mặt rơi nước mắt lã chã ở cuối tấm bảng.
An Nhu ngồi xổm người xuống sờ đầu cậu bé, sau đó cầm mảnh giấy hình tròn màu xanh da trời lấy từ chỗ nhân viên công tác dán vào bên dưới bức tranh bầu trời đầy sao.
Cậu bé nhìn thấy bên dưới bức tranh của mình cuối cùng cũng có mảnh giấy màu xanh thì phấn khích đến nổi nhảy tưng tưng, lật đật sửa gương mặt khóc thành gương mặt cười thật tươi rồi đưa cho An Nhu xem.
An Nhu không nhịn được bật cười thành tiếng, khi cậu ngoáy đầu lại nhìn Mạc Thịnh Hoan thì phát hiện người đàn ông đang chăm chú nhìn mình bằng ánh mắt rất đỗi dịu dàng.
Bởi vì An Nhu và Mạc Thịnh Hoan tới tham quan tương đối muộn nên đã sắp tới giờ đóng cửa, An Nhu nhận bức tranh bầu trời đầy sao được đóng gói kỹ càng rồi thanh toán mười ngàn tệ bằng quỹ đen của mình.
Ra khỏi phòng trưng bày nghệ thuật, một tay An Nhu cầm bức tranh, tay còn lại nắm tay Mạc Thịnh Hoan, mắt thấy quán trà sữa và tiệm kem cách đó không xa, hình như cơn buồn miệng lại trỗi dậy.
An Nhu sờ môi, cảm giác đôi môi đã hoàn toàn khỏi hẳn lại bắt đầu nóng lên, cấp bách cần một thứ mát lạnh nào đó để hạ nhiệt.
"Chú Mạc..." An Nhu nhìn về phía Mạc Thịnh Hoan, người đàn ông nhìn theo tầm mắt của cậu thấy được tiệm bán kem.
"Mệt à?"
Mạc Thịnh Hoan vươn tay chạm vào gò má của An Nhu.
"Không mệt.
Chú Mạc, em muốn ăn cái đó." An Nhu chỉ vào tiệm kem.
Mạc Thịnh Hoan liếc thoáng qua tiệm bán kem, dẫn An Nhu đến chỗ ghế dựa công cộng, cúi người lau sạch bụi bặm đọng trên ghế mới cho cậu ngồi xuống.
"Ngồi đây chờ tôi." Mạc Thịnh Hoan xoay người sải bước đi về phía tiệm kem, An Nhu ngồi trên ghế dựa công cộng, cúi đầu ngắm nhìn chỗ ngồi đã được chú Mạc lau sạch sẽ, trong lòng ấm áp vô cùng.
Đây là lần đầu tiên chú Mạc đơn độc hành động một mình, ánh mắt An Nhu gắt gao theo sát Mạc Thịnh Hoan, dõi theo người đàn ông kiên nhẫn đợi đèn xanh đèn đỏ, băng qua đường cái rồi bước vội vào tiệm kem.
Chú Mạc dũng cảm quá đi!
An Nhu âm thầm tặng Mạc Thịnh Hoan một like, sau lưng chợt truyền đến giọng nói của một cô gái.
"Mạc Thành Hoàn, em hơi đói bụng rồi.
Chúng ta đến nhà hàng đằng trước ăn một chút gì đó được không?"
Chất giọng của cô gái này nhẹ nhàng êm tai, nghe khiêm tốn lại lịch sự, hẳn là người được giáo dục lễ phép từ nhỏ.
Lỗ tai An Nhu nhạy bén nghe tóm được ba chữ "Mạc Thành Hoàn", không khỏi lẩm bẩm ở trong lòng, sao có thể trùng hợp như vậy? Hay thật sự chỉ là trùng họ trùng tên thôi?
"Đói bụng?" Giọng nói quen đến không thể quen thuộc hơn theo gió truyền đến, giọng điệu lạnh như băng không chút tình cảm.
"Cô có thể đứng tại chỗ nâng cao chân ba mươi cái."
(*) Nâng cao chân tại chỗ
"Cái...!Cái gì?" Giọng nữ bối rối không phản ứng kịp.
"Nếu cô làm như vậy, cơ bắp sẽ giải phóng đường truyền vào máu, đại não tiếp nhận tín hiệu lượng đường trong máu đang tăng lên, tự động cho rằng cô đã ăn no, đến khi đó sẽ không xuất hiện cảm giác đói bụng nữa."
Giọng nói âm hồn bất tán vẫn cay nghiệt như cũ.
Nếu hồi nãy An Nhu còn do dự không chắc thì bây giờ đã có thể hùng hồn khẳng định.
Con gái nhà người ta đói meo bụng mà lại kêu người ta đứng tại chỗ nâng cao chân, cái nết khốn nạn này ngoài thằng chó thiếu đòn kia thì còn ai vào đây!
An Nhu quay lưng về phía hai người, âm thầm trợn trừng mắt.
Cô gái kia im lặng một hồi lâu mới buồn bã lên tiếng.
"Mạc Thành Hoàn, anh không thích em có phải không?"
Thằng chó kia im lặng không nói một lời.
"Hôm nay anh dẫn em đi tham quan phòng trưng bày nghệ thuật công ích, em còn tưởng anh là người có trái tim yêu thương.
Lúc nãy anh không cho em mua tranh, ok em có thể nhịn.
Nhưng mới nãy anh có thể thẳng thừng chê em hơi mập, không cần phải sỉ nhục em bằng cách này đâu." Giọng nữ cố gắng giữ bình tĩnh.
"Cô cũng tự biết thân biết phận đấy." Thằng chó kia lãnh khốc phán một câu xanh rờn.
An Nhu hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn thoáng qua hai người họ.
Cô gái kia lớn lên rất xinh đẹp, hôm nay còn cố ý trang điểm tỉ mỉ một phen, mặc dù thân hình bị bộ quần áo mùa đông bọc kín mít nhưng thoạt nhìn không hề mập, thuộc loại nét đẹp căng tràn sức sống.
"Anh quá đáng lắm đấy!" Cô gái kia cố gắng kiềm chế sự tức giận: "Anh không biết như thế nào là tôn trọng hả?"
"Tôn trọng?" Mạc Thành Hoàn nhướng mày, bất thình lình vươn tay gỡ xuống thứ nho nhỏ trên mí mắt của cô gái kia.
"Cô bôi bôi trét trét thứ gì lên mặt thế? Không có mắt hai mí thì đừng có cưỡng cầu, cái mũi tẹt này nếu đi phẫu thuật thẩm mỹ thì may ra còn vớt vát được, còn gương mặt của cô...!tròn như cái mâm vậy."
"Anh..." Cô gái kia suýt chút nữa đã bật khóc giữa đường.
"Thằng mặt c*c kia!" An Nhu thật sự không thể nhẫn nhịn được nữa, xoay người lại nhìn thứ khốn nạn trời đánh thánh đâm đang đứng sau lưng mình.
An Nhu nhanh nhẹn nhảy vọt qua ghế dựa công cộng, đứng bên cạnh cô gái kia nhìn thẳng vào Mạc Thành Hoàn.
"An...! An Nhu?" Mạc Thành Hoàn lập tức thay đổi xoành xoạch thái độ biếng nhác vừa nãy, hai mắt sáng rực như đèn pha, sau khi phản ứng lại vội giải thích: "Tôi không có quan hệ gì với cô gái này hết, mẹ tôi bắt tôi đi xem mắt..."
"Câm họng ngay." An Nhu hít một hơi thật sâu: "Con gái nhà người ta xinh đẹp như hoa như ngọc mà bị mày chê bai thậm tệ, ảo tưởng sức mạnh bản thân ta đây giỏi giang không ai sánh bằng hả?"
(*) Bình thường thì xưng hô tôi - anh, khi cần tới công chuyện thì đổi sang xưng mày - tao cho phù hợp với không khí máu chiến.
"Mắt một mí thì sao? Con gái người ta thích mắt một mí hay mắt hai mí là quyền tự do của người ta.
Mũi của mày mới tẹt, nếu không tẹt thì để tao đấm cho hai phát thử coi có tẹt không.
Con gái người ta béo chỗ nào, mắt mày bị chó ăn rồi hả?"
"Còn dám nhắc đến mẹ, mày không biết cái nết của mẹ mày hả? Cả ngày cứ oăng oẳng mẹ tôi thế này mẹ tôi thế kia.
Nếu tao nhớ không lầm thì mày đã lớn già đầu rồi mà? Sao còn có cái ngữ chuyện gì cũng lẽo đẽo theo sau lưng mẹ như chó chờ chực xương thế?"
Mạc Thành Hoàn bị ăn chửi đến độ ngu người, cô gái đứng kế bên trợn tròn mắt chứng kiến cảnh tượng cậu thiếu niên ban phát cơn mưa ngôn ngữ, trông bề ngoài rõ hiền lành mềm mại nhưng không ngờ bản lĩnh mắng chửi người...!lại siêu cấp vip pro như vậy?
An Nhu chửi cho đã rồi dừng lại, cô gái kia hưng phấn gật đầu, nhìn về phía Mạc Thành Hoàn tấm tắc khen: "Không chê vào đâu được!"
"Tôi..." Đôi môi mỏng của Mạc Thành Hoàn hơi mím lại: "Tôi không cố ý, tôi chỉ muốn cô ta nói với gia đình mình là hai chúng tôi không hợp nhau."
"Mau dẹp cái bộ dáng phát tởm đó đi." An Nhu nghẹn một bụng lửa giận: "Mày không thể thay đổi phương thức khác hay sao? Cứ một hai phải sỉ nhục người khác, hay mày quen thói đó rồi, một ngày không sỉ nhục người khác thì ăn không ngon ngủ không yên?"
Đời trước An Nhu cũng từng bị sỉ nhục như vậy.
Mỗi một câu nói của Mạc Thành Hoàn đều mang hàm ý châm chọc mỉa mai, đâm vào người cậu không biết bao nhiêu lỗ.
"Không biết dùng cây lau nhà thì lấy giẻ lau." Mạc Thành Hoàn ung dung ngồi trên ghế sôpha, tay cầm ly rượu đế cao thong thả thưởng thức rượu vang đỏ, bày ra dáng vẻ ngạo mạn khinh người: "Xem ra người nhà cậu ngay cả mấy thứ này cũng không dạy dỗ cậu đàng hoàng."
"Chỉ vì một chút chuyện vặt vãnh mà cãi nhau ầm ĩ với mẹ tôi? Dám cãi tay đôi với trưởng bối, có cần tôi dạy cậu hai chữ "Lễ phép" viết như thế nào không?"
"Sinh con xong thì không cần tút tát lại vẻ bề ngoài hả? Bộ dáng bây giờ của cậu làm tôi không thể nảy sinh một chút xíu ham muốn nào."
"Có thể nuôi con thành ra cái dạng này, tôi cũng phải vỗ tay khen cậu thật lợi hại."
...
"Mày có biết từng câu từng chữ mà mày thốt ra đã tạo thành biết bao nhiêu tổn thương đối với người khác không? Nếu mày đã miệng chó không mọc được ngà voi, tao chân thành khuyên mày nên khâu miệng lại thì tốt hơn." An Nhu nghiến chặt răng, trong mắt chất chứa nỗi căm hận mãnh liệt.
Mạc Thành Hoàn nghẹn họng nhìn chằm chằm cậu thiếu niên, nhớ lại đủ chuyện xảy ra ở đời trước, ánh mắt không khỏi chua xót.
"...!Xin lỗi."
- -------------------
Edit đoạn chửi nhau sướng tê người hí hí hí.