Edit+Beta: Đặc Lôi Tây
Tang Nhị hít hít mũi, vì ngâm nước lạnh nên đầu óc có chút lag, không hiểu vì sao Đan Hoằng Thâm lại đột nhiên thay đổi sắc mặt.
Nhưng căn cứ theo kinh nghiệm trước đây, nàng vẫn theo bản năng bắt đầu đề phòng, không dấu vết lui về sau nửa bước.
"Ban nãy ngươi đi đâu?", Đan Hoằng Thâm sắc mặt hơi thay đổi, qua một lúc lâu mới cứng ngắc phun ra một câu, "Quần áo này cũng không phải của ngươi"
Câu này đâu chỉ là không khách sáo, gã chính là dùng thái độ hùng hổ hăm doạ để chất vấn nàng.
Tang Nhị, "?"
Không tài nào hiểu được! Nếu không phải từng đọc nguyên văn, biết tên này về sau sẽ là một trong những hậu cung của nữ chính, nàng còn phải hoài nghi gã là một nam nhân trên đầu một mảng xanh lục, đêm khuya chạy đến bắt gian.
Tang Nhị kéo kéo quần áo, nhíu mày nói, "Đây là chuyện của ta, liên quan gì đến ngươi?"
"Sao lại không liên quan đến ta, ngươi là đệ tử của Thanh Trúc phong mà lại dám lừa gạt sư phụ, làm những thứ song tu kia, ngươi...", Đan Hoằng Thâm giận cực phản cười, cắn chặt răng nói, "Ta trước kia sao lại không biết ngươi...!tiện như vậy nhỉ? Người ta đã không thèm để ý đến ngươi mà ngươi lại một hai muốn đâm đầu vào, còn trèo lên giường người ta nữa!"
"Thích một người, cố gắng làm mọi thứ để được đáp lại, như thế mà gọi là tiện sao?", Tang Nhị không hề nóng giận, ngữ khí đều đều, "Nếu ngươi nhất định phải nói như vậy, thế thì trước đây, khi ta thích ngươi cũng đã làm ra một việc rất tiện.
Lần đầu bỡ ngỡ, lần sau liền sẽ quen, ta còn không lo mình giỏ tre múc nước công dã tràng, ngươi sốt ruột cái gì?"
Đan Hoằng Thâm bất chợt im tiếng.
Không biết có phải ảo giác không, rõ ràng gã mới là người nói những lời độc ác trước, ấy vậy mà giờ phút này, đáy mắt lại xẹt qua vài phần chật vật.
"Làm ơn tránh đường, ta phải về ngủ", Tang Nhị không rảnh tìm hiểu mạch não của tiểu tử này, nàng nghiêng người, từ bên cạnh đi lướt qua gã.
Lúc này, Đan Hoằng Thâm không tiếp tục ngăn cản nàng.
Tang Nhị về đến động phủ, tranh thủ tắm lại bằng nước ấm, sau đó nằm lên chiếc giường mềm mại, một giấc ngủ đến sáng.
Sáng sớm hôm sau, Tang Nhị rời giường liền cảm giác tinh thần sảng khoái, hơi thở thông thuận, thân thể thoải mái rất nhiều.
Khi soi gương, chỗ bầm tím trên xương bả vai cũng phai nhạt rất nhiều.
Tang Nhị sờ cằm.
Tối hôm qua không cẩn thận rơi xuống Huyền cơ tuyền, nàng còn nghĩ là xui xẻo.
Hiện tại xem ra nàng chính là trong họa được phúc, tranh thủ được chút công dụng trị liệu của Huyền cơ tuyền mới có thể khôi phục nhanh đến vậy.
Hệ thống, "Bất ngờ không chỉ riêng một chuyện này đâu"
Tang Nhị, "Hửm? Còn gì nữa?"
Hệ thống, "【 Tạ Trì Phong độ hảo cảm 】 tổng giá trị hiện tại: 10.
Chúc mừng ngươi, ký chủ, rốt cuộc cũng là số dương"
Tang Nhị, "!!!"
Nam nhân tâm, đáy biển châm.
Tối hôm qua nàng diễn một hồi, hảo cảm mà Tạ Trì Phong dành cho nàng cư nhiên không giảm mà còn tăng, ước chừng 20 điểm.
Quả nhiên, sơn trùng thủy phục nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn*.
A ha ha ha!
(*Dịch: Núi cùng nước tận ngờ hết lối, Bóng liễu hoa tươi một thôn làng.
Đại khái chỉ rõ ràng tình hình hiện tại không còn đường tiến nữa lại đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng)
Một khoảng thời gian sau hôm đó đều không có cốt truyện chủ tuyến phải bổ khuyết.
Xét thấy Tang Nhị vì bắt yêu ở Giang Lăng mà bị thương, Liên Sơn chân nhân mấy ngày gần đây không hề gọi nàng đi làm việc.
Tang Nhị vui vẻ vì được nhàn rỗi, mỗi ngày ở lì trong động phủ, đóng cửa không gặp ai, ngủ đến tự nhiên tỉnh, tu luyện, đọc sách, luyện đan, bảo dưỡng thân thể, từ đó tu vi tiến bộ một ít.
Chớp mắt, hơn nửa tháng đã trôi qua.
Tạm biệt mùa xuân, mùa hè đến gần, thời tiết càng ngày càng nóng.
Trên núi cỏ cây xanh um, mát mẻ hơn nhiều so với dưới chân núi.
Nhưng vào lúc mặt trời lên đỉnh, không khí vẫn có chút oi bức.
Hôm nay, khi Tang Nhị tỉnh lại, trên người đã chảy ra một tầng mồ hôi mỏng dính nhớp.
Nàng uể oải xoa xoa mắt, bò khỏi giường, cũng không còn tâm tư ngủ nướng.
Nàng như chìm vào cõi thần tiên mà đi rửa mặt, lúc này bỗng nhiên nghe thấy ngoài động phủ, giữa những ngọn núi chạy dài, vang lên một chuỗi tiếng chuông cổ xưa lại trầm đục.
Tiếng chuông trầm đục, vang vọng khắp mọi ngóc ngách.
Mười giây gõ một tiếng, tổng cộng bảy tiếng.
Đây là tiếng chuông đặc biệt của Xích Hà phong, ý bảo các đệ tử đã kết Kim Đan tập hợp tại đại điện Chiêu Dương.
Thông thường chỉ khi muốn tuyên bố chuyện quan trọng mới truyền triệu thế này.
Tang Nhị dùng tay áo lau sạch bọt nước trên mặt, cầm lấy kiếm, chạy nhanh đến địa điểm chỉ định.
Đại điện Chiêu Dương là một đại điện cực kì hùng vĩ trên Xích Hà phong.
Từ xa nhìn lại, tòa núi sừng sững, cao vút, như thể hóa thành đôi tay của thần linh, nâng một tòa điện bằng đá hình lục giác cực lớn, trên đội trời xanh, chân như cưỡi gió, có thể chứa đựng gần một nghìn người.
Được tiếng chuông truyền triệu, trong điện hiện tại đã đứng đầy các môn sinh.
Ai nấy đều cùng người quen đứng chung một chỗ, châu đầu ghé tai, bàn luận không ngớt.
Giáo phục của Chiêu Dương tông là thuần một sắc trắng, cực kì sạch sẽ.
Nhưng chỉ bằng màu sắc của đai lưng, hoa văn trên xiêm y và vũ khí, liền có thể phân biệt những người này đến từ ngọn núi nào.
Ví dụ như, mười mấy đệ tử hướng Tây Nam kia, số nam tử chiếm đa số, đầu cột dải lụa xanh đen, lưng đeo song đao, vóc người cực kỳ cao lớn, mạnh mẽ tục tằng, vừa nhìn liền biết là môn sinh của Chung Ly chân nhân, người am hiểu dùng đao.
Ở góc Đông Nam, có vài tu sĩ hoặc ngồi hoặc đứng, khí chất ôn hòa, hào hoa phong nhã, bên hông có mang một thanh kiếm giản dị, mộc mạc, nhìn qua liền biết là tu sĩ luyện đan.
Có câu, không thể có cả cá và tay gấu.
Mọi điểm sáng của tu sĩ luyện đan đều đặt hết vào thuật luyện đan, cho nên trên phương diện cận chiến, đa số đều cực kỳ cùi bắp, mười người cũng đánh không lại một người kiếm tu.
Khi ra ngoài thu yêu, họ bình thường đều đảm nhận việc ở hậu phương, rất ít khi phải đối diện nguy hiểm.
Cho nên, dù trong túi có tiền họ cũng sẽ không mua những vũ khí quá cao cấp, sang quý mà chỉ tùy tiện đeo một thanh kiếm để không phải "lạc loài".
Vì dù sao cũng không có cơ hội dùng đến, hà tất bỏ tiền mua để phí phạm của trời?
Người mà Tang Nhị bám vào, thật ra là một dị loại trong nhóm tu sĩ luyện đan, giá trị vũ lực của nàng tuyệt đối sẽ không kéo chân sau của đội ngũ.
Đại khái vì nhìn trúng điểm này, Liên Sơn chân nhân mới bảo nàng đi theo đội ngũ kiếm tu đến núi Đại Vũ thu yêu với mong muốn có thể bồi dưỡng hạt giống tốt này thành nhân tài toàn diện.
Đan Hoằng Thâm không được tính trong đó.
Tuy gã cũng là đệ tử của Liên Sơn chân nhân nhưng lại là kiếm tu.
Tang Nhị thâm trầm nói, "Điều này nói cho chúng ta biết, khi đặt cược không thể chỉ đặt một ụ"
Đợi đến năm sau, khi nàng chết rồi, Liên Sơn chân nhân chỉ có thể bồi dưỡng một hạt giống khác lại từ đầu.
Hệ thống, "..."
Trong đám người đông nghịt, không ít ánh mắt dừng trên bóng dáng thanh lệ của Tang Nhị.
Tang Nhị không hề để tâm, nàng đi xuyên qua đám đông, đứng giữa nhóm đồng môn của Thanh Trúc phong.
Hôm nay nàng không nhìn thấy Đan Hoằng Thâm, nghe nói mấy ngày trước gã đã xuống núi chấp hành nhiệm vụ.
Nàng vừa đứng yên vị, trên bầu trời phương xa liền có vài thân ảnh tiên phong đạo cốt, ngự kiếm bay đến.
Nam nhân dẫn đầu là người đầu tiên chạm đất, thu kiếm.
Hắn sở hữu tướng mạo anh tuấn, không giận mà uy, phát quan màu bạc, mái đầu trắng xóa, trường bào tay dài, cao lớn cường tráng, đúng là tông chủ Chiêu Dương tông, Tinh Dao chân nhân.
Phía sau, bốn vị trưởng lão cũng đáp xuống theo.
Liên Sơn chân nhân cũng đứng bên trong.
Môn sinh bên dưới nhìn thấy sư phụ của mình chậm rãi yên lặng, tò mò chờ họ tuyên bố tin tức.
"Hôm nay đột nhiên triệu tập mọi người đến đây là vì chúng ta vừa biết được một tin", Tinh Dao chân nhân chắp tay sau lưng đi về phía trước, khuôn mặt trầm trọng, dùng nội lực thâm hậu khuếch tán giọng nói của mình đi rất xa, như thể đeo tai nghe Bluetooth, nháy mắt những tiếng động nhỏ đều bị che mất, "Con đường thông với Ma cảnh Cửu Minh đã xuất hiện"
Lời này vừa nói ra, phía dưới bỗng dưng bùng nổ những trận bàn tán xôn xao nho nhỏ, mọi người đều lộ ra biểu tình hưng phấn.
"Cái gì? Lần trước cánh cửa mở ra đã là chuyện rất nhiều năm về trước nha! Không biết lần này sẽ xuất hiện ma vật và kỳ trân dược liệu gì đây?"
"Nghe nói Tề tiểu sư huynh lần trước ở Ma cảnh Cửu Minh đánh bại một con lợn yêu cực kì hung ác, không những tu vi tăng vọt còn thu được không ít pháp bảo", một người hâm mộ nói, "Linh dược pháp bảo của Ma cảnh Cửu Minh, ở Nhân giới có dùng bao nhiêu tiền cũng mua không được"
"Nghe nói trong đó rất nguy hiểm"
"Hừ, đương nhiên.
Ma cảnh Cửu Minh cũng không phải con chó con mèo gì cũng có thể tùy tiện đi vào tản bộ.
Những người có tu vi thấp hơn Kim Đan sơ kỳ đi vào chính là chịu chết"
"Cũng may tháng trước ta đã tiến vào Kim Đan sơ kỳ, hiện tại nhất định không thể bỏ lỡ cơ hội này!"
Tang Nhị trái tim hơi co rút lại, nhìn vài vị trưởng lão trên đài cao, trong đầu lướt qua tình tiết trong nguyên văn.
Trong nguyên văn, Ma cảnh Cửu Minh là một mảnh đất dị giới bị bao phủ bởi khí độc, ma vật hung tàn và kỳ hoa dị thảo.
Thật ra nó có mối liên kết với Nhân giới, như thể một chiếc đồng hồ cát dựng đứng, hai lục địa ở hai đầu, có nối liền nhưng ở giữa lại không có đường đi.
Mấy trăm năm trước, biên giới giữa hai lục địa bỗng nhiên xuất hiện khe hở.
Một tu sĩ ngoài ý muốn tiến vào, không chỉ không chết, còn mang ra rất nhiều pháp bảo và ma tu bí tịch.
Từ đó trên đời mới dần dần có dạng tu hành ma tu này.
Sau lần đó, mỗi năm năm đến mười năm, Ma cảnh Cửu Minh sẽ mở ra hai lần.
Số lối vào không xác định, vị trí mơ hồ, thông thường đồng thời xuất hiện trên trời ở vài nơi.
Sau sáu canh giờ, khe hở sẽ đóng lại.
Bất luận là con cháu tiên môn hay ma tu tà đạo, đều sẽ nhân cơ hội này đi vào rèn luyện.
Hai ba ngày sau, Ma cảnh Cửu Minh sẽ lần nữa mở ra.
Lúc này, người bên trong nhất định phải nắm bắt thời cơ, quay lại Nhân giới.
Một khi bỏ lỡ cơ hội, họ phải chờ vài năm sau, khi Ma cảnh Cửu Minh mở ra lần nữa mới có thể ra ngoài, nhưng tiền đề là khi đó họ còn sống, không bị ma vật gặm đến tro cốt cũng chẳng còn.
Tinh Dao chân nhân chắp tay sau lưng, nhìn quét một vòng từng gương mặt trẻ tuổi nóng lòng muốn thử dưới đài, "Lối vào cách đất Thục gần nhất chính là ở ngoại ô Thiên Tàm đô.
Những đệ tử có ý muốn tiến vào Ma cảnh Cửu Minh, cần báo cáo với sư phụ của mình, không thể hành động mù quáng"
Hệ thống, "Đinh! Chúc mừng ký chủ khởi động cốt truyện chủ tuyến【 Ma cảnh Cửu Minh 】, xin trong thời gian quy định tiến vào tình tiết, chuẩn bị bổ khuyết cốt truyện"
Tang Nhị, "Ừm"
Trong lộ tuyến Tạ Trì Phong, Ma cảnh Cửu Minh là một chương rất quan trọng.
Không chỉ có nhân vật mới lên sân khấu, mà còn có tình tiết nguyên chủ nỗ lực tìm đường chết, thúc đẩy Tạ Trì Phong lấy được pháp bảo quan trọng.
Không thể ngờ nó lại đến nhanh như vậy.
Các đệ tử nghe thế trên mặt đều hiện rõ sự vui mừng, có người nhanh chóng chạy về phía sư phụ mình, lại có người trước chạy về động phủ, thu thập tay nải.
Tang Nhị nói với Liên Sơn chân nhân một tiếng, cũng quay về động phủ, đem những thứ như đan dược, phù triện, kim chỉ nam v.v...!nhét vào túi Càn Khôn, buộc chặt lại, nhét vào quần áo, sau đó theo đội ngũ chạy đến lối vào Cửu Minh Ma cảnh.
Tuy là ban ngày, vùng ngoại ô Thiên Tàm đô lại là mây đen giăng đầy, sấm sét ầm ầm.
Vòm trời bao la như bị một nhát dao sắc bén chém qua, nứt ra một vết nứt cực lớn nối dài từ Tây sang Đông khiến người nhìn phải sợ hãi.
Bên trong cuồn cuộn những đợt lốc xoáy đen sì, gió mạnh thét gào, thấp thoáng tiếng gầm rú.
Tại hiện trường, nhóm người chen chúc, vô cùng ầm ỹ.
Đệ tử Chiêu Dương tông, còn có hết thảy những tông phái nhỏ gần Thiên Tàm đô, môn sinh tiểu tiên gia, tán tu, đều đang nhìn hiện tượng thiên văn cực kì chấn động trước mắt này.
Càng ngày càng có nhiều tu sĩ tự mình ngự kiếm bay về phía nó, từng người nhảy vào.
Vừa chạm vào phần bên cạnh khe nứt, thân ảnh của họ nháy mắt đã biến mất, cả người và kiếm cùng nhau xuyên đến dị giới.
Đến đây cần phải nhắc đến một giả thiết cực kì thú vị của Cửu Minh Ma cảnh, nó không cho phép kết đội nhóm đi vào.
Nói chung, vì nâng cao tỷ lệ sống sót, mọi người đều sẽ cùng người quen có thể phối hợp ăn ý kết thành đội nhóm hoặc sẽ ôm đùi người lợi hại.
Nhưng lối vào Cửu Minh Ma cảnh, tựa như một pháp trận truyền tống ngẫu nhiên.
Dù cho hai người có dùng Khổn Tiên Tác cột vào nhau, sau khi xuyên qua khe nứt vẫn sẽ bị đưa đến những nơi khác nhau.
Mà dây Khổn Tiên Tác kia còn sẽ bị trực tiếp làm hỏng.
Phát hiện không có cách nào phá giải hạn chế kia, mọi người liền từ bỏ ảo tưởng, không kết đội đi vào nữa.
Tang Nhị nhón mũi chân, nhìn quanh bốn phía, rốt cuộc ở bờ sông nhìn thấy thân ảnh của Tạ Trì Phong.
Hắn phụng mệnh sư tôn, trước đến hiện trường nên không xuất hiện ở đại điện Chiêu Dương.
Trong gió thét, vạt áo thiếu niên lất phất tung bay, dáng người thẳng tắp, như cây tùng nơi đáy cốc, tuấn tú lạnh nhạt, hắn đang nói chuyện với một đệ tử lớn tuổi hơn.
Trong đám người hỗn loạn, háo hức xung quanh, hắn có vẻ như hạc trong bầy gà, tự tạo thành một không gian riêng.
Sớm đã có đệ tử bên ngoài tông nhận ra hắn muốn đến bắt chuyện nhưng lại vì khí chất lạnh băng kia mà do dự lùi bước.
Nhóm nữ tu mặt ửng hồng, chỉ dám ở nơi không xa không gần, khe khẽ nói nhỏ với đồng bạn.
"Tranh ra tránh ra!", Tang Nhị gian nan luồn lách như thể xuyên qua đám đông ở chợ.
Cũng may lúc này vị đệ tử lớn tuổi kia đã rời đi, Tang Nhị nhanh chóng bước đến, thân thiện bắt chuyện, "Trì Phong, thì ra đệ ở đây nha! Chốc nữa đệ cũng muốn tiến vào Ma cảnh Cửu Minh sao?"
Tạ Trì Phong nhìn về phía nàng, gật đầu.
Sóng nước lấp loáng trên sông chiếu vào đôi mắt hắn, ánh lên những vụn sáng trầm tĩnh lại lấp lánh.
"Ta biết ngay là đệ muốn đi mà.
Ban nãy ta có về động phủ chuẩn bị rất nhiều phù triện và đan dược, phần này là cho đệ", Tang Nhị mỉm cười tươi tắn, thật cẩn thận rút từ trong lòng ngực ra một túi Càn Khôn, hai tay dâng lên tha thiết nói, "Sau khi tiến vào nhớ vạn sự cẩn thận"
"Không cần, tỷ giữ lại dùng đi", Tạ Trì Phong nhìn thoáng qua bầu trời, chuẩn bị xuất phát.
Nhưng mới đi được hai bước, hắn đột nhiên dừng lại, thấp giọng nói, "Tỷ cũng vậy"
(Vì độ hảo cảm là 10 rồi nên thay đổi cách xưng hô ????)
Tang Nhị không dám tin, hơi trợn to mắt.
Tạ Trì Phong như thể cũng có chút không quen, vẻ mặt cứng đờ bước nhanh rời đi.
Hắn triệu Nguyệt Lạc kiếm ra, vững vàng bay lên, tiếp đến đã biến mất sau khe nứt.
Sau khi độ hảo cảm không phải là số âm, thái độ của Tạ Trì Phong đối với nàng thật sự so với trước đây đã nhẹ nhàng hơn một chút.
Tang Nhị trong lòng vui vẻ, cũng triệu bội kiếm ra.
Càng tiếp cận khe nứt liền càng có thể cảm nhận được sự áp lực mãnh liệt của ma khí.
Đứng trước một vực sâu không đáy thế này, bất kì ai cũng sẽ theo bản năng cảm thấy sợ hãi.
Tang Nhị cả người run lên, màng tai bị tiếng sấm chấn động đến ù ù, nàng cắn răng gia tốc, nhắm mắt đâm đầu bay vào.
Nàng cảm thấy mình như phá tan một tầng lực cản, âm thanh ồn ào bốn phía, lập tức liền biến mất.
Tang Nhị chậm rãi mở mắt ra, phát hiện mình đang đứng ở một nơi yên tĩnh với diện tích rộng lớn, không một bóng người.
Đây là Ma cảnh Cửu Minh trong nguyên văn sao?
Sắc trời hoàng hôn, trăng khuyết như màu máu cùng thái dương vẩn đục đồng thời treo ở phía chân trời.
Bình nguyên xanh sẫm không biên giới, dòng sông chảy xuôi xanh đến phát đen.
Rừng rậm xung quanh với ánh sáng lập lòe, không có gió cũng không có một chút thanh âm nào.
Chướng khí nồng đậm, nơi nơi đều là những thực vật kỳ lạ hiếm thấy.
Có xương rồng bà cao đến 4 5 mét, trong suốt như ngọc, trên những gai nhọn to như cánh tay người trưởng thành là một ít thi thể ma vật đã tiêu hóa được hơn nửa, thỉnh thoảng nó còn phun ra nọc độc.
Có những cây cối mềm mại như rong biển đong đưa, dưới lớp vỏ cây là những mạch máu lồi lõm và trái tim màu lam không ngừng "bùm bụp bùm bụp" co thắt, xinh đẹp lại quỷ dị.
Còn có rất nhiều thực vật ghê người trong Ma cảnh, như trong bông hoa có răng, trái cây mọc ra hàng ngàn con mắt có thể chuyển động...
Như cảm nhận được có người sống đến gần, hàng ngàn con mắt kia đồng thời hướng lại đây, nhìn chằm chằm vào Tang Nhị.
Tang Nhị nhanh chóng tránh xa mấy mét.
Đi về phía trước một đoạn nàng vẫn chưa nhìn thấy ma vật sẽ săn người sống, phỏng chừng chúng đang ẩn nấp trong rừng.
Tang Nhị không hề buông lỏng cảnh giác, nàng lấy kim chỉ nam ra, phòng bị nhìn xung quanh, đồng thời nhanh chóng hồi ức cốt truyện.
Tiếp theo, sẽ có một nhân vật mới lên sân khấu: tính tình điêu ngoa, vừa chính vừa tà, nữ ma tu Mật Ngân, cũng là liếm cẩu số 2 của Tạ Trì Phong.
Theo nguyên văn, Mật Ngân rất muốn có được một bảo vật, khi biết tin Ma cảnh Cửu Minh mở ra, nàng liền lén tiến vào tìm kiếm bảo vật ấy.
Kết quả xuất sư bất lợi, tiến vào không bao lâu đã bị gai độc đâm bị thương, nàng tức đến độ không ngừng điên cuồng trút giận lên cái cây kia.
Trên thực tế, chỉ cần ăn nhụy hoa của cây đâm nàng bị thương là có thể giải độc.
Nếu vì trút giận mà hủy hoại hết hoa chính là tự mình hại mình.
Nhưng Mật Ngân tự cao tự đại, lại không thích đọc sách, không có tri thức về phương diện này.
Cũng may, Tạ Trì Phong vừa lúc đi qua, nhắc nhở nàng một câu.
Hắn dung nhan cực kì tuấn tú, thái độ lạnh băng khắc chế, hoàn toàn không giống những nam nhân khác khi thấy Mật Ngân liền si mê không thôi mà nhìn chằm chằm nàng.
Điều này khiến Mật Ngân nảy sinh lòng hiếu kỳ mãnh liệt với Tạ Trì Phong.
Đáng tiếc, sau khi nàng ăn nhụy hoa, giải độc xong, Tạ Trì Phong đã sớm rời đi.
Lúc sau liền đến phiên nguyên chủ lên sân khấu tìm đường chết.
Căn cứ theo nguyên văn, nguyên chủ sẽ ngẫu nhiên gặp được Tạ Trì Phong trong Ma cảnh, cũng cùng hắn đồng hành.
Vì để hái được một linh dược trân quý, nguyên chủ không cẩn thận dụ một đàn bò cạp kịch độc đến, liên lụy Tạ Trì Phong bị bò cạp cắn bị thương.
Hai người vội vàng trốn vào một sơn động.
Một chân của Tạ Trì Phong đã bị độc bò cạp khiến cho tê liệt.
Vì cứu hắn, nguyên chủ cực kì "phàm tục" dùng môi giúp hắn hút độc, sau đó để Tạ Trì Phong ngồi tại chỗ nghỉ ngơi.
Nhưng sự bình yên này rất nhanh bị đánh vỡ.
Thì ra sơn động nơi bọn họ tạm thời ẩn nấp lại là hang ổ của một con ma vật cường đại.
Trên phương diện cận chiến, nguyên chủ căn bản không thể giúp được gì, toàn dựa vào Tạ Trì Phong dùng một chân chống đỡ, nhịn đau đánh đuổi ma vật, cuối cùng còn thông qua nó lấy được bảo vật hiếm có, giá trị tận năm sao.
Lúc này, Mật Ngân bỗng nhiên từ chỗ tối xuất hiện, lấy oán trả ơn, ra tay cướp đoạt bảo vật từ tay Tạ Trì Phong.
Thì ra thứ nàng ta vẫn luôn đau khổ tìm kiếm chính là thứ này.
Chẳng qua cuối cùng nàng ta vẫn bại dưới tay Tạ Trì Phong, không thể thành công cướp bảo vật.
Được Tạ Trì Phong cứu, sau đó lại bị hắn chính tay đánh bại, việc này hoàn toàn khơi dậy ham muốn chinh phục hắn của Mật Ngân.
Từ đó cũng để lại hint cho việc trong tương lai, Mật Ngân sẽ dẫn người đến Thiên Tàm đô, lẻn vào Chiêu Dương tông quấy rối.
Tang Nhị nhìn trời, "Nói ngắn lại, ta chính là một công cụ, trợ giúp nam chính lấy được bảo vật hiếm có"
Hệ thống, "Chính xác"
Hiện tại, việc Tang Nhị cần làm là tìm được Tạ Trì Phong.
Nếu nàng chỉ là người trong sách đương nhiên sẽ không biết phương hướng.
Nhưng hiện tại, hệ thống đã chỉ cho nàng phương hướng cơ bản, chỉ cần luôn đi theo hướng bắc là được.
Xuyên qua một mảng rừng toàn là đá lớn, lỗ tai Tang Nhị khẽ nhúc nhích, nghe thấy phía trước truyền đến một chuỗi tiếng hít thở trầm thấp.
Tang Nhị tập trung nhìn lại liền thấy một thiếu niên áo đen đang nằm trước một bụi cây hoa màu lam đầy gai diễm lệ.
Cậu tựa hồ bị nó đâm bị thương, đang che lại mu bàn tay, vai lưng kịch liệt run lên.
Tang Nhị rùng mình, vội vã tiến lên, "Ngươi đừng thở quá nhanh, thứ kia có kịch độc, càng kích động độc tố sẽ càng lan nhanh hơn"
"Cái gì..."
"Nếu ta không nhận sai, thứ này gọi là minh âm đằng.
Giải dược chính là hoa của nó, ngươi ăn một đóa sẽ ổn thôi", Tang Nhị nói, bỗng nhiên cảm thấy có điểm không thích hợp.
Đoạn cốt truyện này, hình như có chút quen mắt thì phải?
Thiếu niên áo đen nằm trên đất thở hắt một tiếng, khởi động khuỷu tay, ngẩng đầu, lộ ra một gương mặt nữ tính cực kỳ kiều mị.
Mày mỏng môi đầy đặn mắt đào hoa, tóc đen dày, màu da tiểu mạch, tai đeo trang sức bạc.
Nửa người trên chống thẳng lên, ngực nở eo thon, đường cong phập phồng, cực kì quyến rũ.
Hiển nhiên đây vốn không phải thiếu niên mà là một thiếu nữ mặc nam trang.
Hệ thống, "Đinh, chúc mừng ký chủ gặp gỡ nhân vật Mật Ngân"
Tang Nhị, "???"
Đệt.
Lúc này không phải là Tạ Trì Phong lên sân khấu sao?
Đưa kịch bản của nam chính cho pháo hôi diễn, chuyện này hợp lý sao?
Hệ thống, "Có lẽ vì xuất hiện một ít bug khiến cốt truyện có chút chếch đi.
Bọn ta đang thử sửa chữa, xin chờ một chút"
Bên kia, Mật Ngân quỳ rạp trên đất, trán chảy ra mồ hôi lạnh, bán tín bán nghi, "Ngươi nói...!Là sự thật?"
"...", Tang Nhị rối rắm một giây, cuối cùng quyết định không nên ngắt ngang cốt truyện.
Lỡ như vì nàng chiếm spotlight dẫn đến Tạ Trì Phong không đến, cuối cùng gián tiếp khiến Mật Ngân chết thì toi.
Cho nên nàng liền nói, "Đương nhiên.
Ngươi là đệ tử của tông môn nào vậy? Trước khi vào Mà cảnh Cửu Minh còn không cẩn thận học một chút độc vật cơ bản sao? Nếu còn do dự không ăn, độc sẽ phát đấy"
Mật Ngân tính tình đa nghi, nhưng nghe Tang Nhị giải thích xong, đối phương tựa hồ không nhận ra nàng là ma tu.
Hơn nữa, cơ thể nàng đã bắt đầu tê dại, liền liều đánh cuộc một phen, hái một đóa hoa nhét vào miệng.
Nuốt xuống không bao lâu sau, cảm giác tê mỏi bắt đầu biến mất, Mật Ngân khó kiềm được kinh ngạc, nhìn chằm chằm Tang Nhị, mất tiếng hỏi, "Ngươi tên là gì? Người tông phái nào?"
Tang Nhị lắc lắc ngón trỏ, cao thâm khó đoán nói, "Làm việc tốt không để lại tên.
Nếu một hai muốn biết thì cứ gọi ta là khăn quàng đỏ"
Mật Ngân, "..."
Tang Nhị nói xong, nhanh chân chạy đi.
Trên đường đi vô duyên vô cớ trì hoãn một hồi, cũng không biết có kịp đuổi đến cốt truyện của Tạ Trì Phong không.
Tang Nhị vừa nhấc chân chạy vừa hỏi hệ thống, "Ban nãy có bug là chuyện gì vậy hả?"
Hệ thống, "Cho dù là máy móc tinh vi nhất cũng sẽ xuất hiện xác suất sai lầm.
Ký chủ không cần lo lắng, đang tiến hành sửa chữa rồi"
Tang Nhị nghe giải thích xong liền yên tâm một chút, "Vậy được rồi"
Đi vào nơi mà hệ thống chỉ dẫn, bên cạnh đầm lầy phía trước quả nhiên xuất hiện bóng dáng của Tạ Trì Phong.
Tang Nhị vui vẻ.
Thật tốt quá, xem ra đoạn cốt truyện này cuối cùng trở về quỹ đạo, không có bug!
10/6/2022
Tác giả có lời muốn nói
【 Chú thích 】
Cửu Minh: Tên gọi riêng của vực sâu.
【 Vở kịch nhỏ não động 】
Tang Nhị: Nhận một phần tiền lương mà phải diễn hai vai, đưa tiền đây! ( vỗ bàn)
——
Một cái flag từ từ bay lên..