Trong căn phòng hồi sức, không gian im ắng đến nghẹt thở như muốn nuốt chửng tâm hồn con người vào đáy sâu vô tận.
Lê Vân Vân yên lặng ngồi gọt hoa quả, cô dừng động tác đang làm rồi lại chốc chốc nhìn vào người đàn ông đang nằm hôn mê bất tỉnh ở trên giường.
Nếu không phải thiết bị đo nhịp tim kêu “tít… tít” bên cạnh, cô tưởng rằng mình đã rơi vào đáy sâu đó rồi.
Người trợ lý im hơi lặng tiếng đẩy cửa đi vào, anh ta đi lại không phát ra tiếng động, để hộp cơm và chai nước lên đầu tủ rồi quay sang đứng nghiêm chỉnh trước mặt Lê Vân Vân, khẽ gọi một tiếng: “Cô chủ!”
Lúc này cô đã gọt xong đĩa hoa quả, ngẩng đầu lên hỏi người trợ lý.
“Chuyện tôi nhờ vả anh đến đâu rồi?”
“Theo lời dặn của cô, tôi đã tìm được một người thích hợp, mời cô xem qua.”
Anh ta mở điện thoại đưa cho Vân Vân xem, nhìn kỹ hơn một chút cô gật đầu ừ hử.
“Ừ, cậu làm việc năng suất thật đấy.
Tìm đúng người tôi cần.”
Trên màn hình điện thoại hiển thị bức chân dung của một cô gái trẻ.
Tuy cô gái này không tính là xinh đẹp nhưng ngoài hình ưa nhìn, có thể tạm chấp nhận.
Vân Vân lướt sang trang khác, là sơ yếu lý lịch của cô gái đó.
Tính cách, nghề nghiệp, trình độ học vấn, hoàn cảnh gia đình đều bình thường, không có gì phải bàn.
“Được rồi, cậu dẫn cô ấy tới đây làm việc bắt đầu từ ngày mai luôn.”
“Ngày mai luôn?” Người trợ lý ngạc nhiên hỏi.
“Ừ ngày mai luôn.
Mai tôi đi ngay, cần có người chăm sóc anh trai tôi chứ.”
“Cô chủ đi gấp vậy? Không đợi cậu chủ tỉnh lại rồi hẵng đi à?”
“Không, tôi đi luôn.
Tình hình công ty giờ vẫn rối ren lắm.
Mình bố tôi giải quyết không xuể, mà đúng lúc anh trai tôi gặp chuyện như này làm khó cho tôi rồi.”
Vân Vân thở dài.
Hồi trợ lý gọi điện báo, cô có thể tưởng tượng bộ dạng Lê Thế Khải trông thảm thế nào, nhưng đến nơi và tận mắt chứng kiến cô mới biết mọi việc ngày càng đi xa tầm với.
Người trợ lý tiếp tục hỏi: “Nếu thế sao ngay từ đầu cô không đưa cậu chủ về thẳng Hà Nội.
Như thế có phải dễ bề chăm sóc không?”
Vân Vân thấy phiền vì người trợ lý vượt quyền, cô nổi nóng:
“Cậu chẳng biết gì cả! Tôi bảo thế nào thì làm theo thế ấy đi! Hỏi gì mà hỏi?”
Cách tốt nhất để quên đi một người là làm quen một người khác.
Thiên thời địa lợi nhân hòa thế này, sao cô không cho anh Thế Khải một cơ hội quên đi Lam Khanh và quen một người mới?
“Cô chủ à, cô có thể tỏ ra quan tâm cậu chủ một tí được không?”
Vân Vân lẩm bẩm trong miệng.
“Tôi tìm chị dâu thay anh ấy không phải là đang rất rất quan tâm sao?”
“Cô chủ đang lẩm bẩm gì đấy?”
“Không có gì.
Tóm lại khi nào cô gái kia đến đây cậu cứ nói anh tôi bị tai nạn, người thân đang ở nước ngoài cần thuê người chăm sóc là được.”
“Cô chủ, đây toàn là vết thương do con người gây ra, nào trông giống bị tai nạn.”
“Thì cậu cứ bịa đại một lý do, đầu óc cậu dùng để trưng bày cho đẹp thôi hả?”
“Tôi biết rồi, tôi sẽ làm như lời cô chủ nói.
Nhưng cô chủ không thắc mắc vì sao cậu chủ bị người ta đánh ra nông nỗi này à?”
“Tôi biết tôi có thể giúp anh ấy không bị người ta tẩn một trận không? Đây người ta nể mặt mũi cho Lê thị chúng ta, anh tôi không bị đánh chết là may đấy.”
Anh trợ lý gật gù đồng tình, quả thực Lục thị vẫn còn nương tay chán, nếu đổi lại đối phương là dân xã hội đen thì cậu chủ đã không toàn mạng quay về.
Ơ khoan, người ra tay là dân xã hội đen hàng real kia mà… Nghĩ tới đây, người trợ lý chợt nhớ đến một chuyện cực kỳ hệ trọng.
Thấy cô chủ nhà mình sắp rời đi, anh ta dùng vẻ mặt nghiêm trọng báo cáo:
“Cô Vân Vân, có một chuyện tôi quên chưa báo cáo lại với cô.”
Vân Vân đứng dậy cầm theo túi xách, cô tính đi ra ngoài có chút việc.
Nhưng vì tai nghe thấy tiếng người trợ lý gọi giật lại, cô đành xoay lưng hỏi cậu ta:
“Còn chuyện gì nữa thế?”
“Tôi từng nói chuyện này là do Lục thị làm phải không?”
“Ừ sao?”
“Cô không thắc mắc tại sao cậu chủ và Lục thiếu xảy ra tranh chấp ở một nơi xa xôi gần biển như Đề Gi à?”
“Không, cậu không hỏi tôi cũng biết lý do.
Bớt bớt cái mồm lại đi, cậu đừng hỏi thì hơn, anh trai tôi cần nghỉ ngơi.”
Cô biết rõ lý do chứ, vì đây là nơi bạn thân cô ẩn nấp.
Lục Nhất Minh và anh trai cùng lúc xảy ra tranh chấp gần chỗ Lam Khanh ở, không cần đoán cũng hiểu chuyện chết tiệt gì đang xảy ra.
Sau hơn ba tháng, cuối cùng họ tìm thấy cô ấy, có lẽ giờ này Lục Nhất Minh đã gặp mặt Lam Khanh.
Vì vậy bây giờ cô phải tìm đến nơi ở của Lam Khanh gấp.
“Cô chủ! Cậu chủ biết cô Lam Khanh có bầu nên ra sức ngăn không cho bọn họ gặp nhau đó.”
“Cậu nói gì cơ? Nhắc lại tôi nghe xem nào! Lam Khanh có bầu?”.