*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
[ Đàn anh, thổi giúp tôi một chút đi! ]
Không thể phủ nhận đôi khi Tiết Trầm rất hiểu suy nghĩ của đám yêu ma quỷ quái...
Chẳng qua hiện tại, ngoại trừ Giản Lan Tư thì những người khác không dư thừa tâm trạng để quan tâm đến vấn đề này.
Vốn dĩ Dư Yên Sơn muốn giới thiệu cho nhóm người lai lịch bạn trai ngoại quốc của Rồng mẹ, nhưng chưa kịp mở miệng thì chùa Lan Tế đã xảy ra biến cố trước tiên.
Bốn vị hòa thượng vốn phân chia canh giữ các góc đất trống, cúi đầu tụng kinh, kết hợp trận pháp nhốt thanh niên nước ngoài ở chính giữa, nhưng tu vi của bốn người lại không hề tương đồng.
Hòa thượng hướng tây bắc hơi trẻ tuổi, ước chừng mới chỉ hai mươi, pháp lực không bằng ba người kia nên đã sớm đổ mồ hôi đầy đầu, lúc này phỏng chừng nghe thấy âm thanh ở bên cạnh mà tâm trí thoáng dao động một chút, chính ở khoảnh khắc phân tâm chớp nhoáng đó khiến trận pháp xuất hiện lỗ hổng.
Thanh niên nước ngoài kia cực kì nhạy bén, nhận ra được kẽ hở giúp hai tay bị trói buộc có thể cựa quậy, lúc này lập tức phát ra tiếng hét dài hung hăng lao về hòa thượng trẻ tuổi.
Bỗng dưng nảy sinh biến cố, Cẩn Nhất giật mình hét lớn: "Mẫn Sinh cẩn thận!"
Nhưng thế tiến công của thanh niên này cực nhanh cực mạnh, trong nháy mắt đã vọt đến trước mặt hòa thượng kêu Mẫn Sinh, chỉ chốc lát nữa sẽ đánh gục cậu ta.
Hòa thượng chùa Lan Tế không kịp cứu trợ, trừng sắp rách cả mí mắt đến nơi rồi.
Ngay lúc này, bên cạnh lóe lên tia sáng lạnh lẽo, một trường kiếm màu bạc ngang trời đâm tới, mang theo lực lượng không biết tên thẳng tiến đến vị trí sau gáy của thanh niên nước ngoài.
Mọi người đồng loạt quay sang, thì ra là Giản Lan Tư chẳng biết đã rút kiếm từ lúc nào, vô cùng nhạy bén phát hiện ý đồ của thanh niên nước ngoài, gần như ra tay đồng thời với anh ta.
Thanh niên nước ngoài giật nảy cả mình, thanh kiếm sắc bén hoàn hảo không tì vết, trên thân kiếm tản ra sức mạnh khiến tóc gáy anh ta dựng đứng theo bản năng. Anh ta không dám tiếp tục nhào về phía Mẫn Sinh, chỉ có thể phát ra tiếng kêu quái dị mà lăn sang bên cạnh, miễn cưỡng tránh được nhát đâm của Giản Lan Tư.
Thanh niên nước ngoài bị trận pháp nhốt lại vốn đã suy yếu không ít, bản thân là nỏ mạnh hết đà, sau khi lăn qua một bên thì thuận thế quỳ xuống đất không dậy nổi.
Tứ chi anh ta chống trên đất, phần lưng cong lên, hai mắt màu nâu đậm trợn tròn.
Vóc người thanh niên này cao to mười phần, nằm úp sấp trên mặt đất không những không thể khiến người khác thả lỏng, trái lại giống như dã thú mang đến cho đối phương cảm giác uy hiếp mãnh liệt.
Anh ta tàn bạo nhìn chằm chằm Giản Lan Tư cùng thanh kiếm trên tay, lồng ngực phập phồng lên xuống, thở hổn hển kịch liệt.
Cảm nhận được khí tức nguy hiểm phát ra từ thân thể anh ta, các đạo trưởng dồn dập nắm chặt vũ khí bày tư thế đối kháng.
Cẩn Nhất không ngờ sẽ có nhiều đạo sĩ huyền môn xuất hiện ở đây như vậy, lập tức nhắc nhở: "Chư vị cẩn thận, không biết con chim thành tinh kia đến từ đâu mà cao minh vô cùng, vừa nãy chúng tôi suýt nữa đã trúng kế của nó!"
Trương Đỉnh Ngọc kinh ngạc nói: "Đây là chim thành tinh sao?"
Vừa hỏi xong thì nghe một đạo trưởng khác ngạc nhiên bật thốt: "Mọi người nhìn cổ của nó kìa."
Các đạo sĩ quan sát kỹ theo lời nhắc nhở của người kia, phát hiện từ sau cổ đến vành tai của thanh niên nước ngoài mọc ra một mảnh lông chim màu nâu, chẳng qua lông chim kia thưa thớt giống như bị bệnh rụng tóc.
Loại hiện tượng này rất bình thường đối với yêu quái, thực tế là do hoá hình không trọn vẹn.
Bởi vậy có thể thấy, con yêu quái nước ngoài này ắt hẳn vừa học được cách hoá hình không lâu, chưa thể trút bỏ sạch sẽ đặc thù giống loài trên người.
Vị đạo trưởng kia nghi hoặc mười phần: "Đây là loài chim gì?"
Không phải chưa từng thấy chim thành tinh, nhưng chưa từng gặp qua chim nước ngoài thành tinh.
Tuy nói toàn cầu hóa là xu hướng chung, thế nhưng thủ tục xuất nhập cảnh của động vật rất nghiêm ngặt, động vật có thể đặt chân đến Trung Quốc phần nhiều nhờ vào nhân công chăn nuôi, nào có dễ dàng thành tinh như vậy.
Sư đệ của Cẩn Nhất - đại sư Cẩn Tuệ có chút hiểu biết về loài chim này, quan sát nhúm lông trên cổ thanh niên, giọng điệu bình tĩnh: "Nếu như tôi đoán không sai, đây hẳn là một con cú mèo tinh..."
Ánh mắt Giản Lan Tư nghiêm trọng đáng sợ, hủy bỏ suy đoán của Cẩn Tuệ: "Không phải."
Lời Cẩn Tuệ nói bị cắt đứt, cũng không tức giận mà kiên nhẫn tiếp tục giải thích: "Thí chủ Tiểu Giản, tôi đã xem xét rất tỉ mỉ, trên cổ anh ta chính là lông cú mèo..."
Lúc này Tiết Trầm đã hiểu, nở nụ cười ý tứ không rõ, đáp lời: "Đại sư, trên người yêu quái này quả thật mọc lông cú mèo, chỉ là e rằng nguyên hình của nó không phải cú mèo."
Nghe vậy hòa thượng chùa Lan Tế quay sang nhìn nhau, đồng loạt tỏ ra rất khó hiểu.
Cẩn Tuệ niệm một tiếng A di đà Phật: "Thứ cho bần tăng ngu dốt không hiểu rõ ý tứ của thí chủ, nếu thứ mọc trên người yêu quái chính là lông cú mèo, vậy tại sao không phải cú mèo tinh?"
Dư Yên Sơn ở bên cạnh cũng nhỏ giọng thầm thì tỏ vẻ bất ngờ: "Xảy ra chuyện gì nhỉ? Tôi nghe nói bạn trai ngoại quốc của Rồng mẹ là cá mà..."
Phản ứng của đám người huyền môn không nhanh như Tiết Trầm, nhưng lúc này cũng đã nhận ra vấn đề.
Sắc mặt Trương Đỉnh Ngọc bừng tỉnh, bất ngờ vô cùng: "Lẽ nào... Lẽ nào chính là nó?"
Cẩn Nhất đoán bọn họ hiểu rõ nội tình, hiếu kỳ hỏi: "Xin hỏi, phải chăng các vị đã biết lai lịch của yêu quái này?"
Con ngươi của Giản Lan Tư rũ xuống, ánh mắt sâu xa nhìn thanh niên nước ngoài kia, nhàn nhạt nói: "Cá Voi Mặt Cú."
"Cá Voi Mặt Cú?" Nghe vậy Cẩn Nhất mờ mịt, "Đó là thứ gì?"
Chùa Lan Tế là chốn chùa chiền bản địa, giao lưu nhiều nhất với các nước như Thiên Trúc(*) và Xiêm(**), hiểu biết rất ít về yêu quái phương Tây.
(*) chỉ Ấn Độ và các nướƈ ŧıểυ lục địa Ấn Độ khác
(**) cách gọi khác của Thái Lan
Cá Voi Mặt Cú cũng không phải loài động vật phổ biến, trước đây bọn họ chưa từng nghe nhắc đến.
Câu trả lời cho vấn đề này quá rõ ràng rồi!
Cát Tú Nhiên nhiệt tình giới thiệu: "Là một quái vật biển cổ xưa từ Châu Âu lén nhập cảnh, không có visa!"
Các hòa thượng: "... hả?"
Mặc dù có rất nhiều thắc mắc đối với Cá Voi Mặt Cú, nhưng bây giờ không có thời gian để bọn họ từ từ phổ cập khoa học.
Trong khi Giản Lan Tư nói ra nguồn gốc Cá Voi Mặt Cú, cùng lúc đó dây leo hoa tường vi trên chuôi kiếm giống như sống lại, trường kiếm tỏa ra tia sáng lạnh lẽo bao phủ một lực lượng vô danh.
Cá Voi Mặt Cú là quái vật thời viễn cổ, từ khi sinh ra đã khiến thôn dân sinh sống ở vùng hải vực phương Bắc hoảng loạn vô cùng, năm xưa nó bị các tu sĩ hợp lực phong ấn dưới biển sâu.
Sau khi Cá Voi Mặt Cú thoát khỏi phong ấn chạy trốn, Giản Lan Tư không màng dặm xa một đường truy đuổi tới Trung Quốc.
Thật vất vả tìm được tung tích của Cá Voi Mặt Cú, nhưng tình hình trước mắt có chút nằm ngoài dự liệu của anh.
Tiết Trầm cũng hơi bất ngờ, nhớ đến miêu tả trước đây của Giản Lan Tư về Cá Voi Mặt Cú, không khỏi khẽ nhăn mày nghi hoặc: "Anh chưa nói con cá chim này biết hóa hình đâu nhỉ?"
Sắc mặt Giản Lan Tư nghiêm túc, trầm giọng nói: "Thực ra Cá Voi Mặt Cú trước đây không biến hình."
Mà lúc này sừng sững trước mặt họ lại là yêu quái trong thân xác con người... Tuy rằng chưa được hoàn thiện cho lắm, còn sót lại một ít lông chim.
Nói cách khác, trong khoảng thời gian Cá Voi Mặt Cú chạy trốn, rất có thể tu vi đã tăng tiến không ít, hoặc là học được thứ gì đó mới mẻ.
Bất kể là loại nào, nó đã trở nên khó đối phó hơn so với trước kia.
Suy đoán của bọn họ nhanh chóng được xác nhận.
Theo sức mạnh phát ra từ Thẩm phán hoa tường vi, Cá Voi Mặt Cú ngửa mặt lên trời thét dài khủng bố như loài chim hung ác.
Quái vật biển nơi vực sâu phương Bắc cùng kỵ sĩ đã có mối ân oán từ xa xưa, bên trong dòng máu của chúng khắc ghi nỗi sợ hãi và căm hận với sức mạnh của kỵ sĩ.
Cá Voi Mặt Cú hoàn toàn bị chọc giận, trên đất bằng đột nhiên sinh ra cơn lốc xoáy mãnh liệt, trong nháy mắt cuốn tất cả mọi người vào trong.
Trận cuồng phong này vừa nhanh vừa mạnh, trực tiếp thổi cho diện tích rừng cây vang lên tiếng "Ào ào" dữ dội, dù cho ai ở đây cũng có tu vi hộ thể nhưng dưới áp lực từ trận cuồng phong cũng không khỏi lảo đảo vài bước, suýt nữa không giữ vững thân hình.
"Không ổn, là thuật ngự phong." Trương Đỉnh Ngọc kinh hãi đến mức biến sắc.
Cá Voi Mặt Cú chính là quái vật trời sinh, sau khi hóa hình tu vi càng thêm thâm hậu, cho nên ngay cả năng lực khống chế gió đều biết, càng khó chơi hơn cả lần Trương Đỉnh Ngọc giao thủ với nó trước kia.
Nơi đây đối diện một đầm nước sâu đen kịt, hướng thổi của cơn lốc này rõ ràng có mục đích cuốn toàn bộ bọn họ về phía đáy hồ.
Các đạo trưởng nhanh chóng bấm quyết niệm chú.
Một lá bùa màu vàng tự cháy chẳng cần đến lửa bay về phía Cá Voi Mặt Cú.
Cá Voi Mặt Cú rõ ràng không quen thuộc đối với phép thuật Trung Quốc, nhìn thấy lá bùa màu vàng thì chẳng hề né tránh, có lẽ là lần đầu tiên trải nghiệm, thậm chí còn tò mò vươn tay nắm một cái.
Lúc nó chạm đến là bùa, trên mu bàn tay bỗng dưng vang lên một tiếng "Bùm", luồng sấm sét nổ ngay trên tay nó.
"ÁU ——" Vì bị đau mà Cá Voi Mặt Cú hét thảm một tiếng, nhanh chóng vứt tấm bùa màu vàng kia đi, vết thương trên mu bàn tay vẫn còn đang bốc khói.
Lá bùa màu vàng này chính là bùa gọi sấm được tạo ra bởi Trương Đỉnh Ngọc.
Hiện nay tu hành không dễ, đạo sĩ có thể sử dụng pháp thuật sấm sét đã ít lại càng khan hiếm, mà Trương Đỉnh Ngọc chính là một trong số các đạo sĩ dựa vào pháp thuật sấm sét mà thành danh.
Chỉ là còn chưa đủ mạnh.
Trương Đỉnh Ngọc giật mình nhìn vết thương trên mu bàn tay của Cá Voi Mặt Cú, thương tổn thì có thương tổn, nhưng tuyệt đối không đến nỗi thương cân động cốt(*).
(*) Thương cân động cốt: thành ngữ, bị thương nặng đến gân cốt, đau thấu xương.
Trong khi lá bùa sấm này ẩn chứa biết bao nguyên khí đất trời.
Ông hít vào một ngụm khí lạnh: "Da của con yêu quái này cũng quá dày rồi!"
Trương Đỉnh Ngọc khiếp sợ, sao Cá Voi Mặt Cú có thể mạnh như vậy.
Con yêu quái nước ngoài hiển nhiên lần đầu đụng phải loại pháp thuật này, không chút phòng bị để cho sấm sét nổ, vừa khiếp sợ vừa hét ầm lên, trong miệng phát ra tiếng kêu quái dị không rõ nghĩa.
Tiết Trầm ở trong gió vẫn vững như núi Thái Sơn, còn tranh thủ bình luận: "Có phải là nó không biết nói chuyện không? Học biến hình mà bỏ quên ngôn ngữ là vô dụng rồi, phải nắm chắc cả hai phương diện trong tầm tay mới đúng."
Dư Yên Sơn nhìn thấy thì hoảng sợ vô cùng, bội phục nói: "Tôn giá, ngài đúng là nặng thật nha, ngay cả gió thổi cũng không thể làm ngài lay động.(*)"
(*) câu này là chơi chữ với tên của Tiết Trầm, "trầm" (沉) cũng có nghĩa là nặng.
Gió quá lớn, những người khác ít nhiều đều chật vật, nguyên hình của Dư Yên Sơn lớn như vậy còn phải tập trung tinh thần mới ổn định được, ấy thế mà biểu hiện của Tiết Trầm từ đầu tới đuôi đều vô cùng thoải mái.
Quả cân thành tinh phỏng chừng cũng chỉ đến vậy mà thôi.
Cuồng phong trên mặt đất càng mãnh liệt hơn, cuốn lên bụi bặm đầy trời, thổi đến mức mọi người không mở mắt ra nổi.
"Lẽ nào có lí đó!" Một vị đạo trưởng khác rung chuông Tam Thanh, "Yêu quái lén lút nhập cảnh cũng dám làm càn ở chốn này!"
Ngay lúc này, âm thanh của Mẫn Sinh đột nhiên vang lên: "Trụ trì cứu con — "
Mọi người nghe thấy quay đầu, hòa thượng trẻ tuổi đã bị thổi tới bên cạnh đầm sâu, suýt nữa rơi vào trong nước, may là nơi đó có một tảng đá, cậu ta vội vàng ôm lấy, bằng không cơ hội kêu cứu cũng chẳng còn.
Tu vi của Mẫn Sinh không cao lắm, thời điểm thi pháp bày trận trước đó đã tiêu hao hết linh lực, còn suýt chút bị Cá Voi Mặt Cú đánh gục.
Thật vất vả tránh được một kiếp, sự căng thẳng đề phòng trong lòng rút đi bảy tám phần.
Trận gió này lại đột nhiên nổi lên, cậu ta căn bản không kịp ngưng tụ tu vi, cứ như vậy bị thổi tới bên cạnh đầm nước.
Hòa thượng chùa Lan Tế thấy thế thì sốt sắng muốn đi cứu Mẫn Sinh, nhưng gió thổi quá lớn, chính bọn họ còn phải nghĩ cách tự vệ thì khó mà có thể ra tay.
"Đại sư bình tĩnh, đợi chúng ta hợp lực thi pháp ép trận cuồng phong này xuống đã." Trương Đỉnh Ngọc nói.
Pháp thuật lưu truyền trong huyền môn vô cùng phong phú, thuật ngự phong cũng là một loại điển hình.
Cá Voi Mặt Cú có thể bình địa sinh phong(*), huyền môn cũng có thể đánh tan lốc xoáy, bên nào thắng bên nào thua phần nhiều dựa vào tu vi.
(*) bình địa sinh phong: thổi gió san phẳng đất bằng
Cẩn Nhất có tâm đi cứu Mẫn Sinh, bất đắc dĩ sức mạnh của ông cũng bị tiêu hao kịch liệt, lúc này còn đang trong thời gian hồi phục, không thể làm gì khác hơn là gật đầu: "Làm phiền rồi."
Trương Đỉnh Ngọc đang muốn tổ chức thi pháp, một bóng người xông lên còn nhanh hơn.
"Để tôi đến." Giản Lan Tư đặt trường kiếm trước ngực, một chiêu kỵ sĩ xung phong, tựa như tia chớp đâm về phía thanh niên nước ngoài có khuôn mặt dữ tợn.
Hoa tường vi nở rộ, ánh sáng tỏa ra lạnh lẽo, sức mạnh vô danh phá tan cuồng phong bắn thẳng về phía Cá Voi Mặt Cú với khí thế như sấm vang chớp giật.
Lực lượng kia cực kỳ mạnh mẽ, tu sĩ bốn phía đều vì thế mà kinh ngạc.
"Tu vi thật mạnh!"
"Sức mạnh thật thuần túy."
Mặc dù Trương Đỉnh Ngọc biết lai lịch của Giản Lan Tư không đơn giản, nhưng cũng bị kinh ngạc một chút bởi sức mạnh này, trạng thái căng thẳng thoáng thả lỏng mà than thở: "Xem ra không cần chúng ta ra tay rồi, thực sự là Trường Giang sóng sau đè sóng trước —— "
Lời còn chưa dứt, Cá Voi Mặt Cú bay "Xèo ——" ra ngoài, đi kèm một tiếng kêu thảm thiết đau đớn, lao xuống giữa đầm nước đen giống như mảnh thiên thạch, "Rầm" một tiếng bắn lên đợt bọt nước như sóng thần.
Cuồng phong theo đó lắng xuống, Trương Đỉnh Ngọc đang vịnh ngâm thì im bặt.
Các đạo trưởng cùng các hòa thượng đều trì trệ phát ngốc.
Một mảnh lặng yên trên đất bằng.
Giản Lan Tư xác thực rất lợi hại, lực lượng kỵ sĩ được tỏa ra kia, ngay cả ngôi sao sáng trong tông giáo như Trương Đỉnh Ngọc cùng Cẩn Nhất cũng cực kỳ hiếm khi nhìn thấy.
Một kiếm lúc nãy của anh chắc chắn có thể ngăn cản Cá Voi Mặt Cú đang phát điên.
Thế nhưng kiếm của Giản Lan Tư chưa kịp vung đến Cá Voi Mặt Cú.
Mà cơn cuồng phong nguyên bản bị khống chế bởi Cá Voi Mặt Cú đột ngột chuyển hướng quay ngược lại cuốn phăng nó đi .
Mọi người từ từ nhìn về nơi ban đầu Cá Voi Mặt Cú vốn đứng, hiện tại Tiết Trầm sừng sững ở chỗ đó.
Thứ Tiết Trầm dùng chính là lực lượng Chân long, so trình khống chế gió bão, đầu cá chim ngoại lai này há có thể sánh bằng!
Thấy mọi người quay sang, Tiết Trầm một tay chống nạnh, một tay dụi mắt, căm giận nói: "Tức chết tôi, vừa nãy có mấy hạt cát bay vào làm tôi chảy cả nước mắt!"
Vốn dĩ cậu đã tốn không ít khí lực lúc đấm Dư Yên Sơn, vả lại Cá Voi Mặt Cú là mục tiêu đuổi bắt của đám Trương Đỉnh Ngọc, cậu lười nhúng tay.
Nhưng con quái vật này thực sự không có phẩm chất của người tập võ , thổi gió thì thôi, lại cuốn cả cát lên làm thương tổn con mắt của cậu thì không thể nhịn nữa!
Mọi người: "..." Lý do này cũng không thể không công nhận.
Dư Yên Sơn: "... Hu."
Giản Lan Tư một thân tu vi kinh người miễn cưỡng dừng trước Tiết Trầm, im lặng nhìn cậu.
Tiết Trầm xoa nhẹ đôi mắt một hồi, vẫn cảm thấy không thoải mái liền ngửa cằm lên nhìn Giản Lan Tư: "Đàn anh, anh thổi giúp tôi một chút đi!"
Cây ngay không sợ chết đứng!
Giản Lan Tư: "... Được."
---------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Một con yêu quái có mỏ cú mèo, lông cú mèo, đôi mắt cú mèo, chưa chắc đã là cú mèo!
Để lại tấm hình cho ai quên Cá Voi Mặt Cú nè!