Vào lúc giữa trưa khi mặt trời lên cao, ánh mắt trời chiếu xuống sân trường.
Bởi vì là thứ bảy cần phải học bù cho nên sân trường liền trở nên yên tĩnh, chỉ có thể nhìn thấy vài ba người đang làm cây mà thôi.
"Reng, reng, reng…"
Vào lúc 12h, một tiếng chuông chói tai vang lên, cả sân trường đang im lặng bỗng trở nên sôi nổi hẳn lên.
Giờ phút này, đám học sinh giống như chim sổ lồng bay ra ngoài vậy.
So với lớp 10, 11 mà nói thì học sinh lớp 12 cũng không quá hưng phấn, hiện giờ chỉ còn 3 tháng nữa là đến kỳ thi Đại học, đối với bọn hắn mà nói thì đi học hay tan học cũng không có gì khác nhau cho lắm, đi học cũng chỉ được thầy cô giáo giảng bài, có thầy cô giáo giám sát thôi.
Trong phòng học lớp 12/1, Bùi Đông Lai đem sách giáo khoa cất vào cặp xong rồi thì đưa mắt nhìn thoáng qua Tần Đông Tuyết thì phát hiện Tần Đông Tuyết cũng đã thu dọn xong.
Làm như đã nhận ra được Bùi Đông Lai đang nhìn mình, Tần Đông Tuyết liền quay đầu lại cười nhẹ một phát.
Sau đó, hai người không hẹn mà cùng đi ra khỏi phòng, vai chung vai đi xuống lầu.
Thấy một màn như vậy thì đám học sinh chung quanh càng khẳng định Bùi Đông Lai cùng với Tần Đông Tuyết đang hẹn hò với nhau, bọn chúng liền không ngừng nghị luận.
Bất quá, cũng giống như tối hôm qua, hai người cũng không để ý.
Ra khỏi sân trườn thì Tần Đông Tuyết nở lên một nụ cười mê người rồi nói:
- Nghe nói hai ngày hôm nay anh rất cố gắng, bất quá em cũng rất cố gắng cho nên.. nếu anh muốn cướp đi chức Trạng Nguyên thì cần phải tiếp tục cố lên a.
- Cần phải như thế.
Bùi Đông Lai thưởng thức nụ cười mê người của Tần Đông Tuyết rồi tự tin cười nói.
- Gặp lại.
- Gặp lại.
Chào tạm biệt xong, Tần Đông Tuyết liền đi vào trong chiếc xe Buick có rèm che, mà Bùi Đông Lai thì nhìn thoáng qua bóng lưng của Tần Đông Tuyết rồi đi lên chiếc xe bus.
Nếu là trước kia thì vừa đến thứ bảy là Bùi Vũ Phu sẽ đến trường học để đón rồi chở Bùi Đông Lai về nhà. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Đối với việc này thì Bùi Đông Lai cũng đã từng phản đối, dùng lời của hắn nói thì ngồi trên xe bus tuy rằng có chút phiền toái, có chút mất thời gian nhưng mà cũng không sao cả. Mà Bùi Vũ Phu đi đón hắn thì lại mất khách, còn mất thêm tiền xăng nữa, tương đương với lãng phí tiền bạc.
Mà mỗi lần Bùi Đông Lai nói như vậy thì Bùi Vũ Phu cũng không có phản đối, cũng không trả lời lại mà chỉ là cười ngây ngô.
Ngày hôm qua sau khi gia trưởng hội kết thúc thì Bùi Vũ Phu đã nói cho Bùi Đông Lai viết rằng ngày hôm nay hắn sẽ bồi Miêu lão đi làm một ít chuyện, sẽ không trở lại vì thế Bùi Đông Lai chỉ có thể đi xe bus để trở về nhà.
Cùng lúc đó, ở một bên đường trước cục xây dựng.
Trịnh Kim Sơn ngồi trên một có xe Bentley có trị giá hơn tám chữ số, đang hút xì gà đợi Cố Tuyền Sơn xuất hiện.
- Mẹ nó, tên Cố Tuyền Sơn này còn giả bộ trang bức nữa.
Măt thấy đã hơn 12h15" mà Cố Tuyền Sơn còn chưa xuất hiện, Trịnh Kim Sơn lền có chút khó chịu mà mắng một câu.
- Lão bản, tới rồi.
Trịnh Kim Sơn vừa nói xong thì tên lái xe liền thấy được Cố Tuyền Sơn từ trong cục xây dựng đi ra, vội kêu lên một tiếng.
Trịnh Kim Sơn hút một ngụm thuốc, vẻ bực mình trên mặt đã mất đi mà thay vào đó là một khuôn mặt tươi cười.
1" sau, Trịnh Kim Sơn liền bước ra chào đón rồi đưa Cố Tuyền Sơn lên xe, nói:
- Cố cục trưởng, người nói xem, trước tiên là nên đi ăn cơm trưa rồi đi tìm Bùi Đông Lai hay là đến gặp Bùi Đông Lai để giải quyết vấn đề trước?
- Trước tiên đi giải quyết sự tình đi đã.
Cố Tuyền Sơn cũng không nghĩ ngợi gì nhiều mà liền trả lời một câu, hiển nhiên đối với hắn mà nói thì không xử lý chuyện này thì tâm tình của hắn cũng sẽ bất an, tự nhiên là sẽ không có tâm tư mà dùng cơm rồi.
- Tốt.
Trịnh Kim Sơn cũng có ý kiến như thế, nghe được Cố Tuyền Sơn trả lời thì lập tực cười nói:
- Đợi xử lý xong chuyện này, ta sẽ hao hảo mời Cố cục trưởng dùng một bàn.
Cố Tuyền Sơn cũng không có lên tiếng, Trịnh Kim Sơn vội cười khan hai tiếng ý bảo tài xế lái xe đi.
Rất nhanh chiếc Bentley đã được khởi động, dưới sự chăm chú của nhiều người đi đường thì chiếc Bentley liền hướng khu dân nghèo mà chạy tới.
Phần lớn người trong khu dân nghèo này là người làm công nhân ở bên ngoài, nhưng người đó buổi sáng đều rời giường rồi buổi tối trở về, không khí ở trong khu này rất hiu quạnh.
Nhưng mà.
Hôm nay lại có ngoại lệ.
Trong khu dân nghèo hôm nay bỗng nhiên có nhiều người xách hành lý chuẩn bị đi tìm phòng mới để thuê, cảnh người chen chúc vô cùng hỗn loạn.
Trong quán cơm ở khu dân nghèo, có hơn mười tên trong công Sách Thiên đang ngồi đây ăn cơm, thông qua cửa kính cửa sổ đã nhìn được tình cảnh hỗn loạn ở bên ngoài, bọn chúng đều nở ra nụ cười.
- Báo ca, cũng là anh lợi hại, mang theo các huynh đệ đến hù dọa khiến cho bọn chúng phải….
Trông thấy cảnh hỗn loạn như vậy thì một tên tóc húa cua liền mỉm cười nói, mà một tên bên cạnh lại vỗ bả vai của hắn một cái rồi vuốt mông ngựa.
- Đương nhiên, Báo ca của chúng ta là ai chứ?
Trong lúc nhất thời toàn bộ những người trong này đều phụ họa, sôi nổi, sùng bái Báo ca.
Điều này cũng chẳng thể trách bọn hắn được, bọn hắn vốn là hỗn ở xã hội không có bất kỳ một thu nhập nào, hiện giờ lại đi hỗn theo Báo ca để kiếm cơm thì tự nhiên phải vuốt mông ngựa Báo ca rồi.
- Mấy tên các ngươi không cần phải vui mừng sớm như thế. Bọn người rời đi chính là người làm công vụ ở bên ngoài, sở dĩ chúng chịu đi là do chúng ta đền bù không thấp.
Trong lúc mọi người đang vui mừng thì một giọng nói lại vang lên:
- Nhưng mà các ngươi chớ quên, trừ bỏ người ở ngoại thành sống ở trong này thì ở nơi này cũng không thiếu người địa phương đó a.
- Khương ca, chẳng phải sáng nay những người địa phương ở đâu cũng đều ký tên rồi sao?
- Chỉ có một số người ký tên thôi, còn hơn mười hộ chưa ký tên trong đó có vài hộ là lão nhân, những lão nhân ấy xương cốt chắc cũng có vẻ cứng a.
Nam nhân họ Khương nói.
- Hừ.
Nguyên bản Báo ca đang được mọi người tâng bốc, ngạc nhiên nghe được nam nhân họ Khương nói như vậy thì liền hừ lạnh nối:
- Khương ca, ngươi hãy yên tâm đi, mấy lão già ấy cứ để ta thu thập cho.
- Báo, ta cần phải nói trước, phía trên đã truyền lời xuống, muốn việc này cần phải giải quyết nhanh chóng nhưng các ngươi cũng không được làm xằng làm bậy.
Tên nam nhân tên là Khương Nam thấy được hai mắt của Báo ca nổi lên hung quang thì có chút lo lắng nói.
Báo cười ha ha, nói:
- Khương ca, người quá lo xa, chúng ta sẽ không làm bậy đâu.
Mặc dù nói như vậy nhưng trong lòng Báo ca lại cười lạnh: " Làm bậy thì sao? Từ lúc lão tử đi theo Trịnh lão bản thì có lúc nào lại không giải quyết được mấy vấn đề nhỏ này đâu"