Nhìn vẻ mặt biến hoá của hai người thì Tần Đông Tuyết lại càng kinh ngạc.
Ban đầu khi thấy Miêu lão gia tử vô cùng thân mật với Bùi Đông Lai rồi Nạp Lan Trường Sinh cũng vô cùng tôn kính với Bùi Võ Phu cho nên Tần Đông Tuyết chắc chắn Bùi Võ Phu không phải là một người thường.
Vì thế, nàng lại càng tò mò hơn, không biết rốt cuộc Bùi Võ Phu này là ai? Nếu Bùi Võ Phu không phải là người bình thường thì vì sao Bùi Võ Phu và Bùi Đông Lai lại sống trong khu dân nghèo ấy?
Xuất phát từ sự tò mò cho nên Tần Đông Tuyết đã không nhịn được mà nhắc đến cái tên Bùi Võ Phu trước mặt cha mẹ mình.
Thế nhưng nàng nằm mơ cũng không ngờ rằng, sau khi nàng nói cái tên Bùi Võ Phu ra thì không riêng gì mẫu thân mà ngay cả phụ thân của mình cũng biến sắc.
Tuy rằng nàng không thường xuyên gặp mặt phụ thân nhưng nàng biết phụ thân đang được bồi dưỡng để trở thành người nối nghiệp của Tần gia, đang leo lên đỉnh Kim Tự Tháp kia. Chỉ cần trong vòng mười năm, Tần gia không xảy ra biến cố gì thì việc đặt chân lên đỉnh của Kim Tự Tháp như ván đã đóng thuyền.
Thân phận cùng địa vị đặc biệt của Tần Tranh khiến hắn lúc nào cũng bất động như núi, vĩnh viễn làm cho người ta một loại cảm giác không giận mà uy.
Vậy mà hiện giờ, cái tên Bùi Võ Phu này lại làm cho Tần Tranh động dung, Tần Đông Tuyết không thể không kinh ngạc.
- Cha… Các người biết hắn sao?
Vì quá khiếp sợ, nên Tần Đông Tuyết theo bản năng liền hỏi một vấn đề hết sức ngây thơ.
- Biết.
Tần mẫu Tiếu Ái Linh mở miệng trả lời, lúc nói chuyện thì con mắt không biết là vô tình hay cố ý mà liếc nhìn Tần Tranh một cái.
Mắt thấy thê tử Tiếu Ái Linh mở miệng, Tần tranh vốn định ngăn cản nhưng lại nhận thây vẻ oán giận trong mắt của Tiếu Ái Linh, lại cảm thấy đuối lý cho nên cũng không dám lên tiếng.
- Hắn là ai a?
Khuôn mặt Tần Đông Tuyết đầy vẻ tò mò hỏi.
- Hắn từng là tình địch của cha con.
Tiếu Ái Linh mang theo vài phần oán khí nói.
Tình địch?
Tuy là Tần Đông Tuyết thông qua cha mẹ mình biết được thân phận trước đây của Bùi Võ Phu không bình thường nhưng mà lúc này nghe được hai chữ " tình địch" thì không khỏi há to miệng.
Khiếp sợ sao?
Đúng vậy!
Tần Tranh là ai?
Đây là người nối nghiệp của Tần gia, nhiều năm trước từng được xưng là một trong tứ đại công tử trong kinh thành, thân phận cùng địa vị vô cùng hiển hách.
Một người như thế lại là tình địch của Bùi Võ Phu ngày xưa sao?
- Mẹ, ý mẹ là nói…
Khiếp sợ qua đi, Tần Đông Tuyết chớp mắt to nhìn Tiếu Ái Linh, tuy rằng chưa nói hết nhưng ý tứ lại rất rõ ràng: Nếu Bùi Võ Phu là tình địch của cha thì như vậy chẳng phải Bùi Võ Phu đã từng theo đuổi mẹ sao?
- Đông Tuyết, khi đó cha của con làm gì để ta vào mắt. Hắn cùng Bùi Võ Phu và ba tên công tử trong thành đều theo đuổi đệ nhất mỹ nhân lúc đấy là Vãn Tình.
Tiếu Ái Linh nói tới đây rồi dừng lại một chút, tiếp tục nói:
- Nhưng mà trời tính không bằng người tình, lúc đấy không biết vì lý do gì mà tứ đại công tử trong kinh thành đều bại dưới tay của Bùi Võ Phu, người có xuất thân bình thường. Cuối cùng Vãn Tình trở thành thê tử của Bùi Võ Phu.
Nói xong thì Tiếu Ái Linh không nhịn được mà trừng mắt liếc Tần Tranh một cái.
Rõ ràng là nàng đã không ít lần cằn nhằn về việc này.
Đối mặt với lời trả thù thẳng thừng của Tiếu Ái Linh, Tần Tranh càng thấy bản thân mình đuối lý, hắn cũng không nói gì mà cúi đàu hút thuốc, đồng thời cũng đang nhớ lại chuyện tình năm đó, cũng có một chút thổn thức.
Về phần Tần Đông Tuyết thì nàng hoàn toàn khiếp sợ.
Kinh thành đệ nhất mỹ nhân, kinh thành Tứ đại công tử…
Mấy chữ này không ngừng hiện lên trong đầu của nàng, nàng cố gắng.. cố gắng tưởng thượng thấy một người chỉ còn một chân như Bùi Võ Phu như thế nào lại đánh bại được cả tứ đại công tử trong kinh thành, bao gồm cả phụ thân mình là Tần Tranh bên trong.
Nhưng mà.
Bất kể là nàng cố gắng như thế nào đi chăng nữa thì cũng không tưởng tượng được.
- Ái Linh a, đều là chuyện cũ năm xưa, cũng đừng nên nhắc đến trước mặt Đông Tuyết nữa.
Một lát sau, Tần Tranh chậm rãi bóp tắt tàn thuốc, cười lấy lòng Tiếu Ái Linh.
- Hừ.
Tiếu Ái Linh khẽ hừ một tiếng, dễ nhận thấy rằng chuyện tình năm đó đã đả kích nàng không nhỏ.
- Cha, Bùi Võ Phu, hắn… hắn rất lợi hại phải không?
Tần Đông Tuyết một lần nữa mở miệng hỏi.
- Uh.
Tần Tranh khẽ gật nhẹ đầu:
- Hắn có thể xem là một nhân vật truyện kỳ
"Nhân vật truyện kỳ!"
Từ này lại có thể từ trong miệng của Tần Tranh nói ra.
Đối mặt với lời đánh giá như vậy thì Tiếu Ái Linh cũng không có phủ nhận, còn về phần Tần Đông Tuyết thì nàng chỉ cảm giác được trái tim của mình đã bị đả kích tới mức chết lặng.
- Đông Tuyết, làm sao con biết được Bùi Võ Phu?
Mắt thấy Tần Đông Tuyết hoàn toàn lâm vào cảnh khiếp sợ thì Tần Tranh tò mò hỏi han, theo hắn biết thì Bùi Võ Phu đã mai danh ẩn tích mười bảy năm, hơn nữa là không một ai đề cập đến chuyện này, lấy tuổi của Tần Đông Tuyết thì phải không nên biết Bùi Võ Phu mới đúng.
- Là như vậy...
Đối mặt với câu hỏi của Tần Tranh thì Tần Đông Tuyết cũng không có giấu diếm, đem Bùi Võ Phu, Bùi Đông Lai, Miêu thần ý nói ra, kể cả việc Nạp Lan Trường Sinh ra mặt giúp Bùi Đông Lai, tất cả nói hết cho Tần Tranh nghe.
- Ta nói Nạp Lan Trường Sinh như thế nào chạy đến Trầm thành, thì ra là thế.
Thân là nhân vật số một của Liêu Ninh thì Tần Tranh đương nhiên không xa lạ gì đối với Nạp Lan Trường Sinh, ngược lại hắn cũng không ít lần qua lại với Nạp Lan Trường Sinh, thậm chí hắn còn biết được chút ít chuyện tình của Nạp Lan lão gia tử.
Hiện giờ nghe Tần Đông Tuyết kể ra thì hắn liền hiểu được, Miêu lão gia tử đến Trầm Thành là bởi vì Bùi Võ Phu mà Nạp Lan Trường Sinh đến Trầm Thành lại là vì Miêu lão gia tử.
- Cha, nếu như lúc đó Bùi Võ Phu có thể từ trong tay của tứ đại công tử mà cướp đi Vãn Tình thì một người như vậy không phải là người đơn giản rồi.
Lòng hiếu kỳ của Tần Đông Tuyết càng đậm, lại hỏi:
- Như vậy thì tại sao giờ đây hắn chỉ là một tài xế xe taxi? Còn nữa, con cũng chưa từng gặp qua mẫu thân của Bùi Đông Lai là Vãn Tình, hiện giờ bà ấy ở đâu?
- Mười tám năm trước, Vãn Tình đã rời bỏ thế giới này rồi.
Lúc này mở miệng không phải là Tần Tranh mà là Tiếu Ái Linh, giọng nói của nàng làm cho người khác cảm thấy được vẻ thổn thức bên trong, đồng thời còn có thêm vẻ bội phục, bội phục Diệp Vãn Tình.
Mười tám năm trước?
Tần Đông Tuyết trong lòng chợt động, mơ hồ đoán được cái gì.
- Tạo hóa trêu ngươi a.
Tần Tranh cười khổ cảm thán một câu, lại nói:
- Đông Tuyết, nhưng điều ấy là chuyện cũ năm xưa, trong nhất thời cũng nói không rõ ràng, con cũng không nên hỏi nữa.
Nói xong thì Tần Tranh theo bản năng liếc nhìn Tiếu Ái Linh một cái.
Lúc này đây, Tiếu Ái Linh cũng không có làm trái lại ý của Tần Tranh.
- Nga.
Tần Đông Tuyết tuy có chút thất vộng nhưng nàng cũng đã biết được nhiều tin tức, đang cần thời gian để tiêu hóa đây.
Lúc Tần Đông Tuyết đang cùng người nhà nói chuyện của Bùi Võ Phu thì Bùi Võ Phu cùng Bùi Đông Lai đang đi vào phòng thuê mới.
Nguyên bản, sau khi Trịnh Kim Sơn giải quyết xong mọi chuyện trong khu dân nghèo thì muốn cấp cho cha con Bùi Đông Lai một chỗ ở mới, nhưng mà Bùi Đông Lai lại từ chối.
- Vì sao lại không tới chỗ của bọn hắn chuẩn bị?
Mắt thấy mọi việc đã bố trí một cách thỏa đáng thì Bùi Võ Phu cười ngây ngô hỏi Bùi Đông Lai.
- Con đã lợi dụng Nạp Lan Trường Sinh để dọa nạt Trịnh Kim Sơn, làm cho Phúc Sinh thúc được một ít lợi ích, như vậy là đủ rồi. Nếu như còn lợi dụng Nạp Lan Trường Sinh để là lấy ưu đã cho chúng ta, coi như Trịnh Kim Sơn biết được chân tướng của sự việc cũng sẽ không làm gì chúng ta nhưng Nạp Lan Trường Sinh bên kia khẳng định sẽ khinh thường chúng ta.
Bùi Đông Lai xoa xoa mồ hôi trên đầu, vẻ mặt cơ trí nói:
- Huống gì, Nạp Lan Trường Sinh lại rất ngưu bức, chúng ta mượn tên của hắn để đi lửa đảo cũng không thể lấy một cái lợi ích nhỏ như thế này a.
Bùi Võ Phu như cũ ngây ngô cười, nhưng mà trong lòng tươi cười mang theo vài phần vui mừng.
Bùi Đông Lai lại nói thêm:
- Qua tử, ngươi yên tâm, không bao lâu nữa thì con của ngươi ta sẽ có tiền đồ.
- Thật sự ngươi rất muốn vượt trội sao?
So với thường ngày thì có chút bất đồng, lúc này đây thì Bùi Võ Phu lại hỏi han.
- Qua tử ngốc, thật sự càng ngày ngươi càng u mê, con không vượt trội thì làm sao mua được nhà to cửa rộng ở Yến Kinh ở Đông Hải, làm sao cưới được vợ đẹp cho ngươi làm vợ a?
Bùi Đông Lai tức giận mắng.
- Ta không cần những như đó. Nguồn: http://truyenfull.vn
Bùi Võ Phu cười ngây ngô lắc đầu.
- Không được! Nếu con đáp ứng rồi người, thì nhất định phải làm được!
Bùi Đông Lai nhéo ánh mắt lại, giọng nói vô cùng kiên dịnh.
" Vãn Tình, con đường này là do nó tự chọn "
Thấy được vẻ kiên định trên khuôn mặt của Bùi Đông Lai thì Bùi Võ Phu cũng có chút động dung, hắn thầm nói trong lòng.
Vào lúc mùa đông hai mươi năm trước, gió tuyết tràn đầy kinh thành, Bùi Võ Phu đột nhiên nổi tiếng.
Hai mươi năm sau, Bùi Đông Lai sẽ như thế nào đay?
Hổ phụ vô khuyển tử.