- Qua.
Vài giây sâu, Bùi Đông Lai nhẹ giọng hô.
Ẩn.
Bùi Vũ Phu không để ý đến cách xưng hô của Bùi Đông Lai, ngược lại hắn còn tỏ ra thật ưa thích.
- Không có việc gì, chỉ là ưa thích kêu như vậy thôi.
Bùi Đông Lai cười rồi giãy ra khỏi lồng ngực của Bùi Vũ Phu, nói:
- Ta đi đọc sách.
- Đợi một chút.
Bùi Vũ Phu do dự kêu một tiếng, sau đó nắm lấy miếng giấy vệ sinh rồi lau vệt máu trên mặt của Bùi Đông Lai.
Làm xong tất cả chuyện này, Bùi Vũ Phu lại nói:
- Hiện tại khẳng định là trong lòng ngươi có rất nhiều nghi vấn…
Trải qua chuyện đêm nay thì quả thật Bùi Đông Lai có rất nhiều nghi vấn nhưng mà hắn không ngóc, ở hắn xem ra nếu như Bùi Vũ Phu đã che giấu suốt mười tám năm thì tự nhiên là có lý do của nó.
Như vậy thì Bùi Vũ Phu không nói, hắn cũng sẽ không hỏi.
Lúc này nghe được Bùi Vũ Phu nói như vậy thì tuy rằng Bùi Đông Lai muốn biết đáp án, nhưng hắn vẫn cười khổ nói:
- Qua tử, nếu khó mở miệng thì hay là thôi đi, không cần phải nói.
- Có một số việc cũng nên nói cho ngươi biết.
Bùi Vũ Phu trầm ngâm một lát rồi nói:
- Ngồi xuống đi.
Nghe được Bùi Vũ Phu nói như thế thì Bùi Đông Lai suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn ngồi trên ghế sa lon.
"Tách."
Trong phòng khách bỗng im lặng, đột nhiên Bùi Vũ Phu châm lên một điếu thuốc rẻ tiền, hung hăng hút hai cái, sương khói lượn quanh trên khuôn mặt của hắn làm cho người khác không thể thấy được vẻ mặt lúc này của hắn.
- Đông Lai, sau khi sinh ra con thì mẹ con đã ra đi.
Liên tục hút vài hơi thuốc, sau đó Bùi Vũ Phu liền mở miệng, giọng nói so với trước thì trầm thấp hơn vài phần.
Mẹ.
Mười tám năm qua đây là lần đầu tiên Bùi Đông Lai nghe được chữ " Mẹ " này, trong lòng hắn liền run lên, ánh mắt liền có vẻ ngây ngốc.
Dưới ánh đèn hắn há miệng to ra muốn nói cái gì nhưng lại thấy cổ họng dường như đã bị vật gì đó chặn lại, một chữ cũng không thốt ra được.
- Lúc ấy, mẹ con sinh noi, bác sỹ nói chỉ có thể bảo vệ được một người, ta liền làm theo lời nói của bác sỹ.
Nói xong thì tay cầm điếu thuốc kia liền run lên, giọng nói của Bùi Vũ Phu cũng trở nên run rẩy:
- Nhưng mà mẹ con từ bác sỹ đã biết được, cho dù tính mạng của nàng được bảo vệ thì con cũng không thể nào sống được, cho nên nàng gạt ta, kêu bác sỹ bảo vệ con.
Nói tới đây thì hai mắt của Bùi Vũ Phu liền nhắm lại trong đầu không khỏi hiện ra cảnh tượng mẫu thân của Bùi Đông Lai là Vãn Tình đang nằm hấp hối trên giường bệnh.
Đồng thời, một câu kia của Vãn Tình giống như là ma pháp, cắm sâu vào trong lòng của Bùi Vũ Phu, lời nói vẫn đang quanh quẩn bên tai của hắn:
- Vũ Phu, thật xin lỗi, xin hãy tha thứ cho sự ích kỷ của em, em chỉ muốn sinh cho anh một đứa con.
Bên tai quanh quẩn lên lời nói trước khi chết của Vãn Tình, thân hình của Bùi Vũ Phu run lên, sau đó hai mắt hắn mở ra, vẻ mặt cũng dần dần khôi phục lại bình thường, dường như là đã đem toàn bộ ưu thương giấu sâu vào trong lòng:
- Bởi vì con sinh non, thân thể không tốt cho nên từ nhỏ ta đã dùng dược vật để cải thiện thể chất cho con.
Mặc dù Bùi Vũ Phu đã khôi phục lại bình thường nhưng mà Bùi Đông Lai lại cảm thấy trái tim của hắn dường như bị chọc một dao, rất đau, vô cùng đau.
Bùi Đông Lai cố gắng muốn nói cái gì nhưng mà hắn không biết nói cái gì cho phải.
- Về phần hôn ước giữa con và Nạp Lan Minh Châu thì năm đó ta và Nạp Lan Trường Sinh đều giống nhau, đều theo ông nội của con học võ, hắn chính là sư đệ của ta. Sau đó, Nạp Lan Trường Sinh liền trở về Nạp Lan gia bằng vão bổn sự học được của ông nội người cho nên chẳng những hắn thành công trong Nạp Lan gia mà còn làm địa vị của Nạp Lan gia ở Đông Bắc càng trở nên kiên cố.
Bùi Vũ Phu ngậm rãi thở ra một ngum khói, đem đề tài chuyển dời đến Nạp Lan gia tộc:
- Cuối cùng, hắn đã trở thành người kế vị của Nạp Lan gia.
Ân.
Bởi vì từ nhỏ v đã được Bùi Vũ Phu dùng dược vật để cải thiện thể chất, còn yêu cầu hắn đứng tấn, luyện tập "Dẫn thể thuật" nên Bùi Đông Lai đã suy đoán Bùi Vũ Phu đã từng có thời gian luyện võ.
Hiện giờ, nghe được Bùi Vũ Phu nói như thế thì hắn không khỏi ngẩn ra.
Hắn nằm mơ cũng không ngờ rằng Nạp Lan Trường Sinh lại là sư đệ của Bùi Vũ Phu hơn nữa sư phụ của Nạp Lan Trường Sinh lại là ông nội của mình.
- Xuất phát từ cảm ơn, lúc ấy Nạp Lan Trường Sinh từng nói với ta nếu tương lai hai nhà cũng sinh ra hài tử thì liền định ra việc hôn ước, cũng chính là hôn ước của con và Nạp Lan Trường Sinh.
Bùi Vũ Phu tiếp tục nói:
- Trừ việc đó ra, cũng bơi vì lúc ấy ta đã đi theo ông nội của con nên học được ít bổn sự cho nên danh tiếng cũng không ít.
- Mẹ con trước lúc lâm chung đã bắt ta phải đáp ứng nàng, phải để con bình an lớn lên, có được một cuộc sống của người bình thường cho nên ta đã mang con trở về núi.
Bùi Vũ Phu nói xong liền ngẩng đầu lên nhìn Bùi Đông Lai, trong mắt liền hiện lên một tia lo lắng:
- Đông Lai, con không nên trách mẹ của con, có được không?
Bùi Đông Lai điên cuồng lắc đầu.
Bùi Vũ Phu âm thầm thở phào một hơi.
- Cha, người để Miêu lão gia tử đi chữa cho lão bất tử của Nạp Lan gia chính là vì phần tình cảm năm đó sao?
Bùi Đông Lai thấy Bùi Vũ Phu không lên tiếng thì mở miệng hỏi.
Bùi Vũ Phu khẽ gật đầu, xem như là chấp nhận.
- Cha, con đi đọc sách.
Bùi Đông Lai cố ngăn lửa giận trong lòng, đứng dậy rồi cầm lấy hộp quẹt trên bàn, giúp Bùi Vũ Phu châm một điếu thuốc lá, nói:
- Hút thuốc có hại cho sức khỏe, sau này bớt hút đi.
Bùi Vũ Phu gật đầu.
Bùi Đông Lai không nói lời vô ích, một mình trở về phòng.
Sau khi trở về phòng thì Bùi Đông Lai cũng không có đọc sách, mà một mình đi đến trước cửa sổ, ánh mắt nhìn về phía bầu trời.
Tuy rằng trước kia Bùi Đông Lai từ Bùi Vũ Phu biết được mình là cô nhi, vô tình được Bùi Vũ Phu nhặt được, bất quá từ nhỏ đến giờ Bùi Đông Lai cũng không có oán hận với mẫu thân của mình, ngược lại, trong lòng hắn còn nhiều lần tưởng tượng đến hình dạng của mẫu thân mình.
Có lẽ là do nguyên nhân xúc cảnh sinh tình, khi Bùi Đông Lai chăm chú nhìn lên bầu trời thì bỗng nhiên ở trên bầu trời xuất hiện khuôn mặt của một người phụ nữ.
Thấy được hình ảnh ảo tưởng của mẹ mình xuất hiện trên không trung thì đồng tử của Bùi Đông Lai phóng to ra, lúc đầu hắn vốn ngẩn ra nhưng sau đó lại muốn nhìn rõ thêm một chút, cuối cùng cũng không thể tìm được thân ảnh kia đâu, thay vào đó là màu đen trên bầu trời.
"Bịch"
Hai đầu gối của Bùi Đông Lai trực tiếp quỳ xuống dất, hắn cũng không có quan tâm đến cảm giác đau dớn kia, mà làn nhìn về không trung phương xa, thầm nói cảm ơn với mẫu thân đã qua đời của mình:
- Mẹ, cảm ơn người, cảm ơn người đã cho con có cơ hội đến với thế giới này.
- Mẹ, tuy rằng con không biết vì sao mẹ lại muốn con có một cuộc sống bình thường, nhưng con không trách ngươi cũng không trách cha. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Nói xong Bùi Đông Lai nhớ tới hành động của Nạp Lan Minh Châu thì sự tức giận lại hiện lên khuôn mặt của hắn, hai bàn tay của hắn gắt gao nắm chặt vào nhau:
- Nhưng mà, mẹ cũng đã nhìn thấy, cha đã hai lần giúp đỡ cho Nạp lan gia, nhưng bọn hắn lại hư tình giả ý cảm ơn đưa ra hôn ước, hiện giờ bởi vì con cùng với cha nghèo túng cho nên bọn hắn đã vong ân bội nghĩa, không nể mặt cha, hơn nữa còn trực tiếp tìm con để từ hôn, để cho cha cảm thấy khó chịu.
- Mẹ, con không yêu thích bọn hán, càng sẽ không đi cảm tạ Nạp Lan gia, làn bọn hắn khinh người quá đáng.
- Mẹ, xin tha thứ cho con không thể dựa theo ý nguyện của mẹ, con muốn làm cho Nạp Lan gia gối hận, hôm nay bọn hắn vũ nhục con và cha thì ngày sau nhất định con sẽ trả lại cho bọn hắn gấp trăm lần.
" Bịch "
" Bịch "
" Bịch "
Nói xong thì thiếu niên không chết ở trên bàn mổ, thiếu niên từ trong núi đi ra, quật cường, cắn răng, nắm chặt hai nắm đám lại với nhau rồi hướng về phương xa mà khấu đầu ba cái.