Nhóm dịch: QuyVoThuong
Nguồn: truyenfull.vn
- Cậu còn cần hưởng vận may của tôi ư? Ha ha !
Tư Mã Lâm cười lớn cởi áo khoác ra, đặt khối nguyên liệu trên máy cắt, nhìn động tác của hắn là biết muốn Lý Dương trực tiếp cắt, dù sao khối này không nhỏ, cắt ra để xem sẽ tốt hơn.
- Không, Tư Mã tiên sinh, tôi muốn mài một chút xem sao!
Lý Dương đột nhiên lắc đầu, giờ đã bốn giờ chiều, mùa đông trời tối sớm, tiếp tục giải e rằng lấy được Phỉ Thúy ra cũng khá muộn, Lý Dương lại không muốn cái khối nguyên thạch này làm mất nhiều thời gian của bọn họ. Huống hồ hạ dao cắt không tốt thì sẽ làm hỏng mất sự hoàn chỉnh của khối Phỉ Thúy bên trong, gây nên tổn thất không đáng có.
- Mài á?
Tư Mã Lâm nghi ngờ nhìn Lý Dương .
- Vâng, đã bị cắt ra nhiều như vậy, thử mài một chút xem bên trong thế nào, nếu mài mà không thấy gì thì cắt!
Lý Dương gật đầu khẳng định, mài trước khi cắt là một thói quen, nhưng thường là với khối nhỏ, khối to thế này, lại không có các đường vân rõ, mài cũng chưa chắc đã thấy gì hơn.
- Được, mài trước xem sao!
Nguyên thạch là của Lý Dương, xử lý thế nào là do Lý Dương. Dù cảm thấy việc làm này có hơi thừa, Tư Mã Lâm vẫn nghe theo ý của Lý Dương, giúp hắn đặt nguyên thạch xuống dưới máy mài. Trịnh Khải Đạt giúp Lý Dương lấy nước, ba người lại phối hợp như lúc trước, nhưng lại làm ngược lại một chút.
Lý Dương nhấc máy mài lên một cách thuần thục, Ngô Hiểu Lỵ nhìn một cách kinh ngạc, bộ dáng này của Lý Dương rõ ràng là lão luyện, nhưng khi ở Thanh Đảo, dáng vẻ là người mới vào nghề tuyệt đối không phải giả vờ, trong mấy ngày qua không gặp, chắc chắn Lý Dương còn giấu cô chuyện gì đó.
- Xoẹt xoẹt.
Máy giải thạch vận hành liền có không ít người chung quanh kéo tới xem. Máy giải thạch bên cạnh cũng có vài người đang bắt đầu giải. Bọn họ vẫn cắt, nhưng cho dù cắt thế nào, cũng đừng nghĩ tới chuyện lấy ra được Phỉ Thúy.
Nửa giờ sau, lớp đá bị mài đi không ít, Lý Dương nhè nhẹ lắc đầu, dừng lại nghỉ một chút.
Mấy người Tư Mã Lâm cũng dừng lại nhìn Lý Dương, việc mài thạch đã thất bại, nên cắt, chứ cứ mài như vậy thì có đến sang năm cũng chẳng xong.
Tư Mã Lâm vừa định khuyên Lý Dương, Lý Dương lại lăn nguyên thạch nửa vòng, mài mặt khác. Lý Dương này quả là “chưa thấy quan tài chưa nhỏ lệ” cứ nhất định phải mài xem thế nào.
Lý Dương mài không ra, khiến vài người chung quanh tản đi, máy giải thạch bên kia cũng vừa cắt xong, mấy người bọn họ lại lắc đầu.
- Màu xanh, có màu xanh rồi!
Một trong số những người đang vây quanh xem hô lớn, Lý Dương vội vàng dừng lại, Trịnh Khải Đạt lấy nước vẩy vẩy lên chỗ cắt, quả nhiên phía dưới vết cắt đã lộ màu xanh nhàn nhạt, giờ vẫn chưa nhìn rõ lắm, nhưng màu xanh chắc chắn là đúng.
- Lý lão đệ , cậu được đấy!
Vừa thấy màu xanh, Tư Mã Lâm và Trịnh Khải Đạt bắt đầu hưng phấn, cảm giác như chính họ cược thắng vậy, Lý Dương tiếp tục mài thạch, chầm chậm, màu xanh bên trong lộ ra ngày càng nhiều.
- Đây là Ba Thái Lục, rất tốt đấy!
Tư Mã Lâm mừng rỡ nói, Ba Thái Lục không bằng Diễm Dương Lục hắn vừa giải ra, nhưng màu xanh rất đẹp, bây giờ còn chưa nhìn thấy Chủng Thủy, nếu như bên trong khối này là Can Thanh Chủng Phỉ Thúy, thì Lý Dương lại là cược thắng lớn thêm một lần nữa.
- Vị tiểu huynh đệ này, cậu mua một vạn khối nguyên liệu này, giờ tôi trả cậu năm vạn, cậu có bán không?
Lý Dương đang chăm chú mài, nghe thấy một người bên cạnh nói vậy, Lý Dương ngẩng đầu lên, phát hiện người này chính là người vừa rồi ra giá mua khối Phỉ Thúy của Tư Mã Lâm nhưng cuối cùng bị “Phan Trường Giang” giành mất.
- Xin lỗi, tôi không có ý định bán khối nguyên liệu này!
Lý Dương lắc đầu, Tư Mã Lâm là cười lớn. Tư Mã Lâm không muốn Lý Dương bán ngay bây giờ, nguyên liệu cho ra màu xanh phải tự mình giải mới thấy sảng khoái.
Người vừa ra giá thấy Lý Dương không đồng ý đành thôi, lẳng lặng đứng cạnh quan sát. Tin bên này bọn họ đang mài ra màu xanh lập tức truyền đi. Một máy giải thạch liên tiếp giải ra hai khối Phỉ Thúy khiến cho những người vừa tản ra đều chạy trở lại, lần này người vây quanh càng nhiều hơn.
Bên kia, những người vẫn còn đang cắt thạch nhìn bên này đầy thù hận, vừa rồi có người ra giá nói lớn khiến bọn họ nghe rất rõ. Bây giờ người bán cho Lý Dương khối nguyên liệu kia đã lộn hết ruột lên rồi. Làm sao trùng hợp như vậy, khối mà bọn họ bán đi liền cho ra màu xanh, sao hắn lại đồng ý bán một vạn chứ!
- Anh, hay là chúng ta cũng mài chút xem sao, đừng cắt nữa!
Người trẻ tuổi lúc trước đá đổ chậu nước đang trợn mắt nhìn Lý Dương nhỏ giọng nói với người trước mặt, bọn họ tổng cộng có ba người, là ba anh em.
Ba người không phải là chủ công ty châu báu, đơn thuần chỉ muốn cược thạch. Người anh cả trong ba anh em đã từng cược thắng lớn ở Vân Nam, kiếm mấy trăm vạn, sau đó trở thành nghiện trò cược thạch này.
Ở Vân Nam, người anh lớn này đã cược đến mấy chục lần, có được có mất. Nhưng tổng thể thì mất nhiều hơn, mấy trăm vạn cũng chỉ còn có mười mấy vạn, cuối cùng người anh này đành cắn răng đem mười mấy vạn trở về nhà, gọi hai em trai đến Trịnh Châu cược thạch, muốn kiếm lại số tiền đã mất.
Hôm qua bọn họ đã tới rồi, ngày hôm qua mua một khối nguyên liệu giá mấy vạn, kết quả là cược thắng, kiếm được mười vạn, không lo lắng nữa, người anh kia tin là may mắn lại trở lại. Hôm nay lại đến đây, đem tất cả gia sản ra mua khối nguyên liệu lớn nhất ở đây, muốn kiếm một khoản lớn từ khối nguyên thạch này.
Có điều bọn họ không ngờ, khối nguyên liệu kia chẳng có biểu hiện gì, sau khi cắt thành bốn phần, người anh cả có vẻ rất thất vọng, Lý Dương đột nhiên xuất hiện để hắn coi như thằng ngốc, kết quả làm mất đi cơ hội của hắn.
Cuối cùng hắn bất đắc dĩ bán cho Lý Dương một phần tư, thật ra là muốn lấy lại một ít tiền gốc cho mình. Chẳng còn chút tiền nào, hắn cũng chẳng thể tiếp tục cược, có một vạn vẫn hơn chẳng có đồng nào.
Nhưng cũng không ngờ, một phần tư mà bọn họ bán với giá một vạn đồng lại được người ta cược thắng, đồng thời cũng cho hắn chút ít hy vọng.
Nếu cùng một khối nguyên liệu, bên kia bọn họ lấy ra được Phỉ Thúy, bên này rất có thể mình cũng sẽ có. Người em bên cạnh đề nghị mài thạch, hắn lập tức ngừng lại, bê khối nguyên thạch đang cắt tới đặt xuống phía dưới máy mài thạch. Hy vọng nguyên liệu của bọn họ cũng có thể mài ra giống bên kia.
Không nói về bên kia nữa, bên này Lý Dương mài ra màu xanh biếc càng ngày càng nhiều, rất nhanh cả một mặt bên đều là màu xanh, lộ ra Phỉ Thúy bên trong.
- Kim Ti Chủng, lão đệ, vận may của cậu thật đáng nể, không được, lát nữa cậu cũng phải mua cho tôi một khối nguyên liệu đi, hai người các cậu đều đã thắng lớn rồi, tôi cũng muốn thắng lớn một lần!
Ánh mắt Trịnh Khải Đạt hơi đỏ, Kim Ti Chủng Ba Thái Lục, bên trong cả khối nguyên liệu lớn như vậy đều có thì đáng giá mấy chục triệu, e là một nửa cũng phải chục triệu, vận may tỉ phú của Lý Dương thật khó không khiến người ta ghen tỵ.
- Không vấn đề, đợi lát nữa chúng ta lấy hết Phỉ Thúy ra ngoài rồi đi!
Lý Dương cười ha hả, bây giờ mới mài xong có một mặt, những người chung quanh chưa khẳng định đã là thắng lớn. Một mặt thì chưa tính là thắng, bên trong rốt cuộc hình dáng ra sao chẳng ai dám bảo đảm. Nhưng Lý Dương là ngoại lệ.
stevenqb1890
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ