Nhóm dịch: QuyVoThuong
Nguồn: truyenfull.vn
Tư Mã Lâm và Lý Dương hỏi han một chút lại tiếp tục dạo chợ đen cùng Trịnh Khải Đạt, Ngô Hiểu Lỵ cẩn thận quan sát con ngựa ba màu này một hồi, cuối cùng lặng lẽ gật đầu.
Thừa dịp Ngô Hiểu Lỵ mặc cả với người bán hàng, Lý Dương lại sử dụng năng lực đặc biệt. Ngô Hiểu Lỵ thích cái vòng phát sáng trên mặt ngoài của con ngựa ba màu, khác biệt chính là ba cái này vòng phát sáng màu vàng đậm, Lý Dương đếm tổng cộng có tám tầng, vòng sáng màu vàng đậm như thế này quả là lần đầu tiên Lý Dương nhìn thấy.
Ngoài con ngựa ba màu có ba vòng sáng màu vàng đậm phía ngoài, những vật khác của gian hàng tất cả đều là màu vàng nhạt, trong đó có hơn ba chiếc là có vòng sáng màu, mà những thứ đồ này nhìn bằng mắt thường đều không có gì khác biệt cả, Lý Dương so với những người nhìn từ bên ngoài thì khác biệt rất lớn.
- Đi thôi, có người may mắn như cậu đi cùng quả thật không tệ, cuối cùng cũng chọn được một món hài lòng rồi !
Ngô Hiểu Lỵ đột nhiên vỗ vỗ bả vai Lý Dương, lúc này Lý Dương mới phát hiện con ngựa ba màu đã được Ngô Hiểu Lỵ cẩn thận đặt ở trong một hộp gỗ, con ngựa ba màu này cũng không lớn, cầm cũng không quá nặng, Ngô Hiểu Lỵ nhét luôn hộp gỗ vào bên trong túi xách.
- Đợi đã, Hiểu Lỵ, cô giúp tôi xem cái này có được không ?
Lý Dương vội vàng kéo Ngô Hiểu Lỵ lại, chỉ chỉ một người bằng gốm, người bằng gốm có ba vòng sáng, vòng sáng mặt ngoài dầy nhất , có chừng mười tầng.
- Đây không phải là dũng sĩ đới Đường, nhưng cũng là một đồ cổ , tôi không dám chắc, chỉ dám nhìn đồ triều Minh !
Một lát sau, Ngô Hiểu Lỵ vừa gật đầu lại lắc đầu , cuối cùng cho Lý Dương một giải thích như vậy, ở đây Ngô Hiểu Lỵ cũng không dám khinh thường , nước ở đây có thể sâu hơn cả ở Cổ Nguyên thành.
- Cái kia thì sao?
Lý Dương lại chỉ vào con ngựa ba màu phía trước, đẹp hơn con ngựa mà Ngô Hiểu Lỵ mua một chút .
- Cái này cậu muốn mua thì đến chợ hàng thủ công mỹ nghệ mà mua, đừng mua ở đây!
Ngô Hiểu Lỵ ghé vào bên tai Lý Dương, nhẹ giọng nói, sau đó cười cười rồi đứng thẳng người. Lần này Lý Dương chỉ vào con ngựa ba màu mà bề mặt chỉ có một vòng sáng màu vàng nhạt, màu ngọc giống hệt con lúc trước, nhưng Ngô Hiểu Lỵ chỉ ra vài thứ đồ giả làm bằng công nghệ hiện đại đều có đặc điểm này.
- Thì ra là như vậy, tôi hiểu rồi!
Lý Dương ngẩn người một chút, đột nhiên đứng bật dậy, nét mặt có chút kích động. Cuối cùng thì hắn đã đoán ra sau khi năng lực tăng lên, những vòng sáng màu vàng xuất hiện nhiều hơn là vì lý gì, nếu như Lý Dương không nhầm, năng lực mới này cũng sẽ giúp hắn rất nhiều.
- Ngẩn ngơ cái gì, đi mau !
Ngô Hiểu Lỵ vội kéo Lý Dương, đây là chợ đen, hạng người não cũng đều có, ngây ngô kêu ầm lên như vậy, rất dễ bị người ta hiểu lầm gì đó.
- Ừ, đi!
Lý Dương đi ngay sau Ngô Hiểu Lỵ, trên mặt lại lộ ra một nụ cười kỳ quái. Về cơ bản hắn đã có thể xác định, vòng sáng xuất hiện ngoài bề mặt có liên quan tới niên đại, màu sắc và số vòng sáng là mấu chốt để phân biệt niên đại, còn làm sao phân biệt được Lý Dương vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ, nhưng chỉ cần cho hắn thời gian, hắn tin mình có thể hoàn toàn hiểu rất nhanh.
- Vị huynh đệ này, có đồ tốt có muốn mua hay không ?
Lý Dương đột ngột bị người khác kéo vai, khiến Lý Dương giất mình suýt nữa nhảy dựng lên, liền quay người lại.
Một người đàn ông không tới một mét bảy, trông lại có vẻ nham hiểm đứng ngay sau lưng Lý Dương, tay của hắn mới vừa buông xuống , vừa rồi chính là hắn kéo vai Lý Dương.
- Xem cái này, thấy thế nào ?
Người đàn ông nham hiểm kia thấy Lý Dương quay đầu lại, vạch rộng áo khoác ra để lộ thứ đồ trong ngực, còn không ngừng đưa ánh mắt ti hí nhìn Lý Dương.
- Đây là cái gì ?
Theo bản năng, Lý Dương cúi đầu liếc mắt nhìn, trong ngực người đàn ông nham hiểm kia là hai chiếc cốc tam giác bằng đồng thau đầy gỉ đồng.
- Đồ tốt đấy, cậu có thích không ?
Người đàn ông nham hiểm kia hỏi Lý Dương, liền cười khanh khách, rồi lại kéo Lý Dương tới bên đường. Đứng ở bên đường, Lý Dương mới phát hiện không ít người cũng đúng như bọn họ, rất nhiều người còn đang nhỏ giọng bàn bạc với nhau.
- Lý Dương, đâu rồi?
Ngô Hiểu Lỵ đang quan sát đồ trong một gian hàng, vừa quay đầu lại liền lo lắng, Lý Dương lần đầu tiên đến chỗ như thế này, đi một mình sẽ bị người ta lừa gạt đến quần cũng có thể cởi ra.
Lúc này Lý Dương đang lắc đầu cười một cách kỳ lạ, hai chiếc cốc tam giác này là đồng thau bị gỉ nhưng bề mặt lại chỉ có một vòng sáng màu vàng nhạt, hơn nữa nhờ năng lực đặc biệt còn có thể thấy rất rõ, chiếc cốc tam giác này không phải làm bằng đồng nguyên chất, ngoài bề mặt có hơi giống công cụ bằng đồng thau, không có bất kỳ một điểm nào gọi là có họ hàng với đồng thau cả.
- Là đồ đời nhà Hán, chỉ lấy hai vạn một chiêc, đây tuyệt đối là đồ tốt, bỏ lỡ thì không có cơ hội đâu !
Người đàn ông nham hiểm kia nhìn Lý Dương một cách hài lòng, vẻ mặt Lý Dương đã khiến hắn đoán ra đây là người mới trong nghề, người như vậy rất dễ bị lừa. Hơn nữa hắn rất tin khả năng làm giả đồng thau của mình, chỉ cần Lý Dương có hứng thú, sẽ không lo hắn không mua.
- Hai vạn ?
Lý Dương cười khẽ lắc đầu.
- Lý Dương , Trịnh đại ca đang đợi đằng trước, đi thôi?
Lý Dương đang muốn đi, Ngô Hiểu Lỵ đã tới bên cạnh hắn, lôi cánh tay Lý Dương và nhìn người đàn ông nham hiểm kia. Loại người như vậy Ngô Hiểu Lỵ đã gặp nhiều, vốn đều là tên lừa đảo.
- Ừ, chúng ta đi!
Lý Dương xoay người định đi theo Ngô Hiểu Lỵ, người đàn ông kia hơi bất ngờ, vội bước theo, vừa thấy một con cá lớn hắn cũng không muốn cứ buông tha như vậy.
- Đợi đã, cậu em, đồ của cậu còn chưa lấy mà đi vậy sao?
Người đàn ông nham hiểm chạy lên phía trước mặt Lý Dương và Ngô Hiểu Lỵ, giơ hai tay chặn hai người lại, những người chung quanh cũng chỉ nhìn bọn họ, sau đó ai làm gì cứ làm, không hề để ý.
Lý Dương nhíu mày, trên mặt có chút bực bội:
- Tôi bảo muốn mua đồ của anh lúc nào?
- Chú em, tôi vừa ra giá hai vạn, cậu không chối, hơn nữa còn đồng ý giá hai vạn, có nghĩa là chúng ta đã bàn bạc xong, bây giờ cậu phải giao tiền lấy hàng, chứ không phải bỏ đi!
Người đàn ông nham hiểm cười hắc một tiếng, Lý Dương hơi bất ngờ. Thế này mà gọi là làm ăn, cái đó không khác việc ép mua ép bán là mấy.
- Lý Dương, vừa rồi cậu đã trả giá rồi à?
Ngô Hiểu Lỵ cũng nhíu chân mày lại, Lý Dương không hiểu quy định của chợ đen, nhưng cô hiểu, có những thứ không thể ra giá bừa, càng không thể cứ thế mà về. Nếu không muốn bị người ta đổ thừa, có rất nhiều người bị dây vào đó, bây giờ Lý Dương cũng bị người này đổ thừa.
- Không, đồ như vậy tôi sao có thể trả giá được!
Lý Dương liền lắc đầu, Trịnh Khải Đạt và Tư Mã Lâm ở đằng trước thấy Lý Dương bị người ta ngăn lại lập tức quay lại, bốn hộ vệ của Trịnh Khải Đạt cũng dần xuất hiện ở xung quanh.
stevenqb1890
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ