“Phụt!”
Phương Dạ đang uống bia, nghe xong bỗng phun thẳng ra ngoài.
Hồng Dịch và Hồ Phi cũng đều chung một vẻ mặt ngờ nghệch, chuyện này sao lại kéo tới đổ lên đầu của người kia nhỉ?
“Khụ khụ khụ, mấy người đấu thì cứ việc đấu đi, mắc mớ gì tới tôi?” Phương Dạ ngạc nhiên nói.
“Mấy người không phải là đi cùng nhau sao, sao lại không thể nhắc tới anh?” Âu Dương Hoa lạnh lùng đáp.
Phương Dạ phất tay, bất đắc dĩ nói: “Cho dù là đi cùng nhau, nhưng tôi cũng đâu có bạn gái chứ.
”
Đám người của Mạnh Hổ rất tán thành, quý bà giàu có đang bao nuôi anh dĩ nhiên không được tính là bạn gái.
Âu Dương Hoa mỉm cười đáp: “Vậy tôi cũng đổi yêu cầu, đó là từ nay về sau, anh không được có bất kỳ mối quan hệ nào với Tần Yên Nhiên nữa.
”
“Là bác Trình cử anh tới đúng không?” Phương Dạ nheo mắt hỏi.
Vốn dĩ anh còn tưởng lý do Âu Dương Hoa nhắm vào mình là vì muốn trút giận cho Lý Viên, lại không ngờ người kia là lôi cả Tần Yên Nhiên vào cuộc, ngay lập tức khiến anh nghĩ tới bác Trình trước đó.
“Tôi không biết ai là bác Trình cả, chỉ hỏi là anh có dám nhận lời hay không thôi!” Âu Dương Hoa sợ đối phương không nhận lời, bèn hăm dọa nói.
Phương Dạ cười lạnh đáp: “Thứ mà tôi đây chịu không nổi nhất chính là kíƈɦ ŧɦíƈɦ, nhận thì nhận!”
“Ha ha ha ha, được, vậy chúng ta bắt đầu ngay bây giờ đi!” Âu Dương Hoa vui mừng khôn xiết, tốn nhiều nước bọt như thế cuối cùng cũng đạt được mục đích rồi.
Hồng Dịch đứng ở một bên, vẻ mặt đang vô cùng khó hiểu.
Đây là tình huống gì thế? Không phải trong trận đấu văn này mình mới là người gánh sao, sao tới cuối cùng nhân vật chính lại biến thành Phương Dạ rồi?
“Viên à, em phụ trách gõ chiêng nhé.
” Âu Dương Hoa cử bạn gái mình ra.
“Dạ.
” Màn cá cược đầy kịch tính như thế khiến tim Lý Viên đập thình thịch liên hồi, cô ta rất sẵn lòng làm đầu tàu đại diện.
Nếu đối phương đã cử người ra giúp sức, vậy Phương Dạ dĩ nhiên không thể yếu thế.
Anh nhìn thoáng qua nhóm Viên Lâm bên này, sau đó hỏi: “Mấy cậu có ai tình nguyện ra gõ chiêng giúp tôi không?”
Lương Mộ Tinh trực tiếp hất mặt sang chỗ khác, cô ta thân là hoa khôi của trường, dĩ nhiên sẽ không tình nguyện làm mấy chuyện rớt giá vậy rồi.
Giữa lúc Đỗ Tiểu Mẫn và Trần Quyên còn đang do dự, Viên Lâm đã dũng cảm đứng lên nói: “Để tôi vậy!”
“Được, vậy thì nhờ cậu.
” Phương Dạ khẽ mỉm cười: “Chốc nữa có thể sẽ hơi cực một chút, vì để cám ơn cậu đã giúp đỡ, cứ một lần gõ sẽ thưởng mười nghìn nhé.
”
“Mười… Mười nghìn tệ?” Đỗ Tiểu Mẫn và Trần Quyên còn cho rằng mình nghe nhầm nữa.
Đám người Mạnh Hổ cũng trừng to hai mắt.
“Chú tư, anh cũng rành ba cái ngón gõ chiêng này lắm á, lúc bé anh còn từng được khen nữa đó!” Hồ Phi xung phong nhận việc.
Phương Dạ không chút nể nang, từ chối thẳng: “Đi sang một bên, để chú gõ thì mất mặt lắm, cái chiêng này chỉ có thể cho người đẹp gõ thôi.
”
“Hừ, trình khoác lác cũng chân thực gớm nhỉ, tôi xem lát nữa cậu lấy cái gì trả tiền!” Đám người Lương Mộ Linh và Hồng Dịch cũng cho rằng Phương Dạ đang khoác lác.
Gõ một hồi chiêng thì có thể được mười nghìn, chuyện cười thế giới đó à?
“Phương Dạ, cậu không phải là đang trêu chọc tôi đó chứ, thật sự có mười nghìn sao?” Viên Lâm cũng có chút không tin.
“Có, yên tâm đi đi.
” Phương Dạ cười đáp: “Nếu như tôi không đủ tiền, vậy chiếc Poison kia thuộc về cậu.
”
“Được, tôi tin tưởng cậu!” Viên Lâm hớn hở đáp.
Lý Viên dẫn đầu đi tới một bên của cái chiêng đồng trên sàn nhảy, khách ở xung quanh nhìn thấy cô ta cầm dùi gõ lên, ai cũng đều xôn xao bàn tán.
Mặc dù cái chiêng đồng này đã được treo ở đó từ lúc quán bar mới mở rồi, nhưng quanh năm suốt tháng không vang lên được mấy lần, dù sao một lần gõ là tới mấy chục ngàn mà!
Lý Viên hưng phấn gõ một cái, chiêng đồng phát ra một âm thanh vang giòn, bên trong khắp cả quán bar đều có thể nghe thấy rõ ràng.
Cùng lúc đó, DJ thốt lên: “Cám ơn người đẹp này đã tặng một hồi chiêng giòn giã, mọi người hoan hô cô ấy đi nào!”
“Hú!”
“Người đẹp ơi, anh yêu em!”
“Đẹp gái quá!”
“Đã tới nhiều lần rồi nhưng đây là lần đầu tôi thấy được cảnh gõ chiêng này nha, tôi kết người đẹp này rồi đó!”
Sau khi nghe tiếng chiêng, quản lý ca trực lập tức sắp xếp cho phục vụ chuẩn bị rượu.
Lý Viên giơ hai tay lên đón nhận những lời ca tụng của mọi người, giữa lúc cô ta đang chìm đắm trong niềm vui thái quá, Viên Lâm cũng đã cầm một dùi gõ khác lên.
Cô ấy có hơi khẩn trương thoáng nhìn qua Phương Dạ ở ngoài xa, chỉ thấy người kia đang giơ tay làm thành chữ số “mười”.
“Hả? Đây là ý gì? Lẽ nào bảo mình gõ mười hồi chiêng?” Viên Lâm ngẩn cả người.
Nhìn thấy cái gật đầu chắc nịch của Phương Dạ, cô ấy trấn an tinh thần, sau đó giơ dùi gõ lên rồi gõ xuống từng hồi từng hồi chiêng vang dội.
Keeng! Keeng! Keeng! Keeng…
Những hồi chiêng liên tục không ngừng nghỉ vang lên trong đại sảnh của quán bar, hầu như tất cả mọi người đều ngẩn người ngay tại chỗ, đưa mắt xôn xao nhìn về phía người đẹp đang gõ chiêng kia.
… Tám, chín, mười!
DJ có kinh nghiệm lâu năm cũng kích động hét lên: “Cám ơn một người đẹp khác đã gửi tới mười hồi chiêng giòn giã, tận mười cái! Quá kích động rồi, đêm nay nhất định sẽ là một đêm cuồng nhiệt, chúng ta hãy thỏa thích tung hô đi nào!”
Sau khi khôi phục lại tinh thần, những người khách ở đó ngoại trừ chuyện tung hô Viên Lâm ra, còn không ít người đã lập tức điên cuồng chụp hình lại, sau đó gửi tới mấy nhóm bạn bè của mình, hoặc gửi tin nhắn bảo đám bạn bè đi chơi đêm ở những nơi gần đó của mình qua.
Sắc mặt Âu Dương Hoa không đổi vung tay lên, cũng gõ mười hồi chiêng như thế!
Hồng Dịch âm thầm nuốt nước bọt, Phương Dạ thật sự là ngoài tầm phán đoán của mọi người, mới đó mà đã gõ tới mấy trăm ngàn rồi.
Mẹ nó chứ, kiểu này ai mà chịu cho nổi? May mắn mục tiêu của người ta không phải là mình…
Mấy người phục vụ lập tức luống cuống tay chân, tiếng chiêng đó vang lên quá sát nhau, bọn họ gần như là bị xoay đến chóng mặt rồi.
Quản lý ca trực mới nhanh trí ngẫm nghĩ, sau đó bảo bọn họ đổi thành loại Champagne cao cấp hơn, lúc này mới coi như giải quyết được tình trạng khẩn cấp.
Càng lúc càng có nhiều khách tới quán bar Dạ Sắc khiến sắc mặt của Âu Dương Hoa cũng có hơi tái nhợt, bây giờ giá của một hồi chiêng chí ít cũng tầm hơn một trăm nghìn, gõ mười lần thì chính là hơn một triệu tệ, gấp bảy lần giá của một chiếc xe BMW như thế thì không ổn rồi!
“Bên ngoài sao thế?” Bên trong phòng nghỉ của quản lý trong quán bar, Tô Diệu Anh đang nghỉ ngơi cũng bị những tiếng hô hoán đinh tai nhức óc kia đánh thức.
Cô ta gọi một người quản lý ca trực qua hỏi mới biết bên ngoài đang diễn ra một màn đại chiến gõ chiêng chấn động lòng người, gộp cả hai bên lại thì tổng cộng đã gõ hơn trăm hồi chiêng, tổng số tiền thu về đã gần tám triệu!
“Là mấy anh con ông cháu cha của Hoa Hải nhỉ, cũng phóng khoáng ghê đó.
” Tô Diệu Anh khẽ mỉm cười, xỏ đôi giày cao gót thủy tinh bản giới hạn của mình, ra khỏi phòng quản lý.
Ở bên ngoài, bầu không khí của trận chiến đang hừng hực, cổ họng của DJ đã hét đến khàn cả rồi.
Đến cả Viên Lâm và Lý Viên cũng có hơi mất sức, dù sao trọng lượng của cây dùi gõ này cũng không hề nhẹ, cánh tay đều mỏi nhừ hết rồi.
Đỗ Tiểu Mẫn nhanh trí suy nghĩ: “Phương Dạ cậu xem kìa, Viên Lâm đã mệt lắm rồi, chi bằng để hai người chúng tôi tới giúp cậu ấy một chút nha?”
“Được, đãi ngộ của các cậu cũng như thế, một lần gõ là mười nghìn.
” Phương Dạ thản nhiên nói.
“Cám ơn.
” Đỗ Tiểu Mẫn và Trần Quyên vui mừng khôn xiết, nhanh chóng chạy qua đám người để lên sân.
Nhìn thấy bóng lưng vui vẻ của hai người kia, đến ngay cả Lương Mộ Linh cũng hơi hối hận rồi.
Lỡ như Phương Dạ không có khoác lác thật, vậy thì chẳng phải mình bị hụt mánh rồi sao?
Gõ một hồi chiêng là mười nghìn, chuyện hời như thế biết đi đâu kiếm?
“Giao cho mấy cậu đó.
” Viên Lâm đưa cây dùi gõ lại cho Đỗ Tiểu Mẫn, hiện tại cô ấy thật sự là lực bất tòng tâm rồi.
Lý Viên mới vừa gõ xong mười hồi, Đỗ Tiểu Mẫn quay đầu nhìn về phía Phương Dạ, chỉ thấy anh giơ điện thoại di động lên, phía trên nhấp nháy một con số.
100!.