Chương 103: Sói Đi Thành Đôi

Phiên bản 18092 chữ

Trước đây Khưu Dịch từng kể bạn gái cũ của Thân Đào là một cô bé cao gầy trắng nóng tính, Biên Nam phác họa sơ lược trong lòng, hẳn là từa tựa Miêu Nguyên, nếu không phải Miêu Nguyên và Cố Vĩ cứ mập mờ qua lại, cậu đã định giới thiệu Miêu Nguyên cho Thân Đào, Thân Đào có vẻ đáng tin hơn.

Thế nhưng khi thấy cô gái đứng bên đường chờ bọn họ, Biên Nam thật sự giật mình.

Gu của Thân Đào thay đổi quá thất thường.

Cô này nhìn là biết lớn hơn bọn họ vài tuổi, mặc quần jeans áo thun, tóc dài gọn gàng.

Rất đẹp, nhưng không cao không gầy cũng không hẳn là trắng.

“Xin lỗi nha, mệt mỏi cả ngày còn bắt các cậu tới giúp tôi chuyển nhà.” Cô nàng đứng bên xe cười nói.

“Không có gì,” Khưu Dịch mở cửa nhảy xuống, cười chào hỏi, “Lương Duyệt hả?”

“Phải, cậu là Khưu Dịch đúng không, người gọi điện cho tôi ấy, tôi nhận ra giọng cậu,” Lương Duyệt cười, “Gọi tôi chị Duyệt là được rồi.”

“Chuyển nhà nên tìm người mình, tiện sai bảo hơn,” Biên Nam cũng theo xuống xe, “Chị…”

Một câu ‘chị Duyệt’ còn chưa ra khỏi miệng, Khưu Dịch đã huých tay ngắt lời cậu: “Bình thường trò chuyện với Thân Đào mà nhắc tới chị toàn quen gọi Tiểu Duyệt.”

“Vậy hả, vậy… Tiểu Duyệt thì Tiểu Duyệt đi,” Lương Duyệt mỉm cười, chỉ lên lầu, “Các cậu đã nhiệt tình như thế thì tôi cũng không ngại nữa, trong phòng tôi còn một bàn máy tính, một tủ quần áo đơn giản và hai thùng sách…”

“Ừ, cứ dọn đồ lên xe trước đi, chị ở đây trông chừng, bọn em lên lấy xuống.” Khưu Dịch nói.

Sau khi dọn hết đồ Lương Duyệt đã đem xuống vào xe, Khưu Dịch cầm chìa khóa phòng Lương Duyệt cùng Biên Nam lên lầu.

“Sao không cho gọi chị, bình thường gặp người như thế tôi đều gọi chị.” Vào thang máy, Biên Nam hỏi.

“Cậu ngốc hả,” Khưu Dịch tặc lưỡi, “Đó là người mà Thân Đào muốn theo đuổi, hai đứa mình là bạn của Thân Đào, ai biết người ta nghĩ thế nào về việc chênh lệch tuổi tác, cứ tự nhiên gọi người ta là chị như thế sao được?”

“À,” Biên Nam gãi đầu, “Tôi không nghĩ nhiều thế… vậy có theo đuổi được không?”

“Ai biết, nó thích theo đuổi ai thì theo đuổi người đó,” Khưu Dịch duỗi lưng, “Giúp được gì thì giúp, còn lại tùy nó.”

“Lúc trước…” Biên Nam bước đến cạnh Khưu Dịch nhỏ giọng hỏi, “Chuyện hai đứa mình, Thân Đào có thái độ gì?”

“Không có thái độ gì, chỉ nhắc nhở vài lần thôi,” Khưu Dịch cười cười, “Thân Đào không thể chấp nhận chuyện này, nhưng vì tôi và nó là bạn bè nhiều năm nên nó không tiện thể hiện thái độ gì.”

“Vậy có phải nó có ý kiến rất lớn với tôi không.” Biên Nam nhe răng.

“Ừ phải, tranh thủ cuối tuần này tụ họp mau tìm nó đánh một trận đi,” Khưu Dịch cười nói, “Chẳng phải mấy ngày nay cậu cứ muốn đánh nhau với tôi sao.”

“Quả thật đã lâu không hoạt động,” Biên Nam mặt mày bặm trợn, bẻ cổ qua một bên phát ra một tiếng rắc.

“Ầy,” Khưu Dịch nhíu mày, “Đừng làm ra tiếng này.”

“Sao hả,” Biên Nam đổi bên, lại một tiếng rắc vang lên, “Hầu như người nào trong trường Thể thao bọn tôi cũng biết…”

“Tin tôi đánh cậu không,” Khưu Dịch liếc mắt, “Tôi không chịu được tiếng này, nghe cứ như một giây sau đầu cậu sẽ rắc một cái rớt xuống bên chân tôi.”

“Biến!” Biên Nam sửng sốt rồi bật cười, “Cậu có tật gì vậy, cậu cũng hay bẻ ngón tay đấy thôi, sao không lo ngón tay sẽ rớt vào túi…”

“Nói chung cậu đừng bẻ cổ nữa.” Khưu Dịch vươn tay nhéo sau gáy Biên Nam.

Trong phòng Lương Duyệt không còn đồ đạc gì, dọn vào thùng hết rồi.

Vốn dĩ Khưu Dịch còn lo mông Biên Nam đang “bị thương”, định một mình khiêng một thùng, ai ngờ vừa nhấc lên thì thả lại xuống sàn nhà, “Đại hổ tử.”

“Nặng lắm hả?” Biên Nam bật cười, đi qua nhấc lên thử, “Má… khiêng chung đi.”

“Mông cậu ổn không?” Khưu Dịch hỏi.

“Khiêng thùng không cần dùng sức ở mông!” Biên Nam tặc lưỡi.

“Thế à?” Khưu Dịch cười một tiếng, lật ngược bàn máy tính lại, hai người đặt thùng lên trên rồi mỗi người khiêng một bên bàn.

Lên xuống hai chuyến, đưa hết đồ trong phòng lên xe, Lương Duyệt ngồi ở ghế phụ lái không ngừng cám ơn hai người, “Cảm ơn các cậu nhiều lắm, đồ của tôi nhìn thì không nhiều nhưng cái nào cũng nặng chết được, thật sự cảm ơn hai cậu.”

“Khi nào xong hết rồi hẵng cảm ơn,” Biên Nam cười cười, “Giờ nói cứ như đã chuyển xong rồi vậy, nghe xong lát nữa bọn em nói đừng khách sáo rồi xuống xe luôn, chị tự xách đồ lên đó.”

“Vậy không cảm ơn nữa,” Lương Duyệt cũng cười, “Hai cậu chưa ăn phải không? Lát nữa mời hai cậu ăn chút gì đó.”

“Bọn em ăn rồi mới tới,” Khưu Dịch nói, “Không ăn sợ không có sức.”

“Thật hả? Đừng khách sáo với tôi nha.” Lương Duyệt nhìn hai người bọn họ.

“Thật mà, ăn rồi, nếu là người khác bọn em chắc chắn sẽ chừa bụng ăn, nhưng là bạn của Thân Đào thì khác,” Biên Nam cười ha ha, “Không lấy một đồng một cắc nào.”

“Vậy đợi Thân Đào về bắt cậu ấy mời đi,” Lương Duyệt sảng khoái vẫy tay, “Tôi cũng không đưa đi đẩy lại với hai cậu nữa.”

“Đúng rồi, để Thân Đào mời bọn em là được, bọn em qua giúp việc của nó mà.” Khưu Dịch cười nói.

Tới nơi lúc khiêng đồ lên phòng, Biên Nam mới phát hiện Lương Duyệt cũng rất khỏe, cô nàng theo sau hai người tự mình kéo một thùng vào phòng.

“Chị… khỏe thật.” Biên Nam không nhịn được khen một câu.

“Luôn ở một mình, dọn đồ cũng phải tự mình làm,” Lương Duyệt vỗ thùng, “Chuyện lớn như chuyển nhà mới tìm người giúp, bình thường bê khiêng gì đều tự tôi làm cả.”

“Để bọn em giúp chị cất đồ, chị chỉ bọn em chỗ cất là được.”

“Không sao, vậy được rồi, tự tôi làm từ từ, cũng chưa nghĩ ra nên cất chỗ nào,” Lương Duyệt mở tủ lạnh mini vừa khiêng lên, lấy hai lon coca đưa cho bọn họ, “Cả người đầy mồ hôi, vất vả rồi.”

Hai người uống hết coca, thấy trong phòng không còn chuyện gì để làm, nói đôi câu với Lương Duyệt rồi về.

Từ đây về nhà Khưu Dịch rất ngoằn ngoèo, Khưu Dịch đứng bên đường nghĩ xem nên đón xe như thế nào, Biên Nam đợi một hồi thì nhịn không nổi ngoắc một chiếc taxi: “Đón taxi về đi, nhị bảo còn đang ở nhà một mình.”

“Sốt ruột về dẫn nó qua xưởng diêm à?” Khưu Dịch lên xe.

“Biến! Cậu muốn đi thì tự mà đi, đừng kéo tôi và nhị bảo theo.” Biên Nam nghe nhắc tới xưởng diêm là oải.

“Nhị bảo cũng thích đi mà,” Khưu Dịch phì cười, nghĩ một lát rồi quay đầu nhìn Biên Nam, “Lúc cậu chuyển nhà chắc không nhiều đồ vậy đâu nhỉ.”

“Tôi chuyển… đi đâu?” Biên Nam nhớ lúc trước Khưu Dịch từng nói, đợi khi nào nói rõ với Khưu Ngạn rồi cậu hãy trả ký túc xá Triển Phi dọn qua ở chung.

“Đồ cậu có nhiều không?” Khưu Dịch cười hỏi.

“Không nhiều, chỉ có mấy bộ quần áo thôi.” Biên Nam thầm kiểm kê đồ đạc của mình, đột nhiên phát hiện mình thật sự không có bao nhiêu đồ, ngay cả ở nhà, những thứ thuộc về mình dường như cũng chỉ có vài món trong phòng, máy tính, điện thoại di động… hết rồi.

Khưu Dịch choàng vai cậu, nói nhỏ: “Dọn qua đây đi, đồ của tôi cũng không nhiều, nhưng tất cả đều là của cậu.”

“… Má.” Biên Nam bật cười, bỗng dưng thấy hơi muốn khóc, chắc là do cảm động.

“Đừng quên thư tình của tôi đấy, quá hạn một ngày rồi mà cậu vẫn chưa có động tĩnh gì, phải đánh một trận mới chịu lấy ra à?” Khưu Dịch lại nói nhỏ.

“Cuối tuần cậu còn tổ chức sinh nhật lần nữa mà?” Biên Nam vẫn chưa quên vụ thư tình, cậu một mực cất nó trong balô, chỉ là cái loại thư tình còn thua nhật ký của nhị bảo cả con phố, nếu phải lấy thì xấu hổ quá, “Đến ngày đó tôi không có quà cho cậu thì làm sao đây.”

“Cần gì chú trọng vậy, còn phải tặng quà nữa à?” Khưu Dịch cười nói.

“Tôi là thế đó, tôi thích tổ chức sinh nhật cho người khác, thích tặng quà sinh nhật cho người khác, không thể thiếu bước nào.” Biên Nam nói.

“Rồi, tôi chờ vậy.” Khưu Dịch nắn vai cậu.

Về đến nhà Khưu Dịch, đèn trong sân sáng rực, một đứa nhóc nằm nhoài trên chiếc bàn dưới giàn nho.

Vừa thấy đứa nhóc ốm nhách kia, Biên Nam lập tức trừng mắt: “Phương Tiểu Quân!”

“Đại hổ tử!” Nghe giọng Biên Nam, Khưu Ngạn chạy ra từ trong nhà, tay cầm hai hộp kem nhỏ, là loại Khưu Dịch mua cất tủ lạnh để ngày thường nhóc ăn.

“Hai đứa đang làm gì vậy?” Biên Nam thấy Phương Tiểu Quân thì không nhịn được đẩy tính cảnh giác lên mức cao nhất.

“Cậu ấy chép bài của em ạ,” Khưu Ngạn đặt một hộp trước mặt Phương Tiểu Quân, “Chép nhanh đi, không thì lát nữa anh tớ đuổi cậu về đó.”

“Còn một trang nữa, sắp xong rồi.” Phương Tiểu Quân cầm hộp kem múc một muỗng lớn bỏ vào miệng, sau đó tiếp tục vùi đầu chép bài.

“Muốn ăn chút gì không?” Khưu Dịch vào bếp nhìn xung quanh, “Tự nhiên thấy hơi đói.”

“Có, ăn ạ!” Phương Tiểu Quân nằm sấp trên bàn hô lên.

“Liên quan gì tới nhóc mày? Nhóc mày về bọn này mới ăn!” Biên Nam lườm nó.

“Keo kiệt.” Phương Tiểu Quân bĩu môi.

“Keo kiệt đấy!” Biên Nam bước qua giật hộp kem trên bàn, “Cái này khỏi ăn luôn!”

“Cái này là của Khưu Ngạn cho tui!” Phương Tiểu Quân nhảy xuống ghế giành với Biên Nam, “Trả đây!”

“Không.” Biên Nam cũng không biết tại sao mình lại thấy Phương Tiểu Quân rất chướng mắt, đều là con nít cả nhưng cậu không thích chiều chuộng Phương Tiểu Quân.

“Cậu lấy về chép đi,” Khưu Ngạn ngồi trên ghế cười hì hì nhìn hai người bọn họ, “Sáng mai mang qua cho tớ là được.”

“Đi nhanh đi!” Biên Nam trả kem lại cho Phương Tiểu Quân.

“Ông tưởng tui muốn gặp ông hả!” Phương Tiểu Quân cầm vở bài tập của Khưu Ngạn, hét một tiếng rồi xoay người chạy mất.

“Cậu có phiền không, suốt ngày cứ gây với Phương Tiểu Quân.” Khưu Dịch ở trong bếp thở dài.

“Không phiền, không phiền chút nào hết!” Biên Nam vào bếp, “Thằng nhóc này bụng dạ xấu xa lắm, cỡ nhị bảo mà chơi với nó chỉ thiệt thòi thôi.”

“Thiệt một chút có gì đâu, thiệt nhiều thì không để thiệt nữa là được,” Khưu Dịch chẳng mấy để tâm, xoay người gọi với ra sân, “Khưu Tiểu Ngạn sao em để nó chép bài thế? Cả nhật ký cũng để nó chép hả?”

“Vâng ạ, chép hết,” Khưu Ngạn ngồi trong sân ăn kem, nhóc gật đầu, đi tới bên cửa bếp, “Chép thì chép thôi, dù sao thầy nhìn cũng biết là cậu ấy chép của em, đâu có mắng em.”

“Em để nó chép bài mà thầy không mắng em?” Biên Nam nhìn nó.

“Hả?” Khưu Ngạn ngẩng đầu chớp mắt, tỏ vẻ mù tịt, “Em đâu có biết gì đâu.”

“Má, em biết giả bộ quá ha!” Biên Nam nhìn mà buồn cười, đoạn kéo nhóc qua véo má nhóc.

“Gia đình Phương Tiểu Quân phức tạp lắm ạ, bố mẹ cậu ấy cứ cãi nhau suốt ngày,” Khưu Ngạn múc một muỗng kem đưa đến bên miệng Biên Nam, “Cậu ấy ở nhà không làm bài tập được, lúc nghỉ đông mẹ cậu ấy xé luôn vở bài tập của cậu ấy, cậu ấy dán mất cả ngày mới xong.”

“Vậy nó qua đây làm là được mà, sao phải chép của em?” Biên Nam ăn kem.

“Ầy, anh không hiểu hả, cậu ấy sao làm được, tâm trạng đâu mà làm, nhà cậu ấy không tốt gì hết,” Khưu Ngạn thở dài, “Không tốt như nhà em.”

“Đúng rồi,” Biên Nam ôm nhóc, “Vậy anh có tốt không?”

“Có ạ,” Khưu Ngạn gật đầu cái rụp, “Anh là tốt nhất.”

“Đại hổ tử dọn qua đây ở được không?” Khưu Dịch đứng bên cạnh hỏi.

“Được nha,” Hai mắt Khưu Ngạn sáng rực, nhóc ngửa đầu nhìn Khưu Dịch, “Thật không anh? Đại hổ tử sẽ dọn qua ở với chúng ta thật ư?”

“Ừ,” Khưu Dịch cười nói, “Có cơm nguội, ăn cơm chiên không?”

“Ăn ăn ăn ăn.” Biên Nam lập tức nói liên hồi, “Ăn!”

Biên Nam muốn dọn nhà rất là dễ, từ ký túc xá Triển Phi đến nhà Khưu Dịch chỉ có một cái balô, buổi chiều tan ca cậu về ký túc xá thu dọn đồ đạc, xách lên là đi luôn.

Chuyện trả ký túc xá, cậu thấy hơi xấu hổ, Thạch Giang hẳn đã duyệt riêng một suất cho cậu, bây giờ chưa được hai tháng đã đòi trả, lúc gặp Thạch Giang cũng không biết phải nói gì.

“Muốn dọn đi à?” Thạch Giang hỏi.

“Dạ phải, ừm… anh Thạch, em làm phiền anh rồi,” Biên Nam gãi đầu, “Em…”

“Về nhà hả?” Thạch Giang lại hỏi.

“Vâng.” Biên Nam trả lời, dù sao cuối tuần hễ có thời gian là cậu sẽ về nhà.

“Tốt lắm, có thể về nhà vẫn nên về nhà, đỡ mắc công người nhà lo lắng,” Thạch Giang cười nói, “Cũng không cần phải ngại, ký túc xá xếp cho người khác là được.”

Khưu Dịch đã dọn dẹp căn phòng xưa của bố Khưu để tối Khưu Ngạn vào đó ngủ.

Khưu Ngạn lăn qua lăn lại trên giường, trông rất hưng phấn, “Em có thể chiếm nguyên cái giường lớn! Lúc trước bố cứ cười em đã đi học mà cứ ngủ với anh hai hoài.”

“Đổi giường mới cho em nhé?” Khưu Dịch búng trán nhóc.

“Khỏi ạ,” Khưu Ngạn ôm gối, “Em nằm giường của bố là được, bố từng nói giường này do chính tay bố đóng, rất bền chắc.”

“Ừ, không chỉ giường thôi đâu,” Khưu Dịch gõ gõ tủ quần áo bên cạnh, “Tủ này cũng là bố đóng, đồ đạc trong nhà toàn tự tay bố đóng khi kết hôn với mẹ.”

“Em muốn dùng tủ này,” Khưu Ngạn nhảy xuống giường mở tủ quần áo, “Anh hai dọn trống một nửa giúp em đi, em muốn cất quần áo trong này.”

“Ừ.” Khưu Dịch gật đầu.

Trong tủ còn một ít quần của bố Khưu, nhìn thấy vài chiếc áo khoác quen thuộc, Biên Nam đột nhiên thấy khó chịu, bèn xoay người ra sân ngẩn người ngồi dưới giàn nho.

“Tủ quần áo của tôi chừa cậu một nửa,” Khưu Dịch theo ra ngoài, ngồi xuống cạnh Biên Nam, rút điếu thuốc ra ngậm vào miệng, đặt gạt tàn nhỏ mà Khưu Ngạn làm cho mình lên bàn, “Mua thêm cái bàn đặt trong phòng chắc đủ dùng nhỉ?”

“Ừa,” Biên Nam ngẫm nghĩ một lát, bất chợt quay đầu nhìn Khưu Dịch, “Đừng mua, hai đứa mình tự làm một cái đi?”

Khưu Dịch đang định châm thuốc, nghe vậy thì sửng sốt, “Tự làm? Cậu tưởng dễ lắm à?”

“Bố cậu đâu phải thợ mộc mà cũng tự mình làm hết gia cụ trong nhà đấy thôi,” Chẳng hiểu sao Biên Nam lại thấy mình và Khưu Dịch dùng chung một cái bàn do hai người tự làm thật tốt biết bao, “Không phải cậu khéo tay lắm sao, biết nặn tượng này, ít nhiều gì cũng có chút di truyền chứ, hai đứa mình thử xem.”

“Tùy cậu,” Khưu Dịch châm thuốc, cười nói, “Vậy cứ thử xem, nhưng trước tiên phải tìm dụng cụ của bố tôi đã, cất hết trong nhà kho rồi.”

“Để tôi tìm kiểu trước, thử xem kiểu gì mới hợp.” Biên Nam lập tức lấy di động ra.

“Còn chọn kiểu nữa à?” Khưu Dịch cười cả buổi, “Một tấm ván gắn bốn cái chân là được, như kiểu bàn mà mấy quán ăn vặt ngoài đầu ngõ đặt ngay cửa ấy, làm được giống vậy là ngon lắm rồi.”

Biên Nam phất tay, “Cậu thật tẻ nhạt, cậu đừng xen vô, để tôi chọn kiểu, mua vật liệu, rồi…”

“Rồi tôi làm, phải không?” Khưu Dịch hỏi.

“… Ừ,” Biên Nam nói xong tự cười luôn, “Tôi giúp cậu tôi giúp cậu.”

“Cuối tuần này khoan làm, mình mời mọi người đến nhà chơi rồi mà, bày một đống ngoài sân sợ không có chỗ ngồi.” Khưu Dịch nhéo lỗ tai cậu.

“Ừ,” Biên Nam quay đầu cắn ngón tay Khưu Dịch, “Thứ bảy chơi, chủ nhật tôi đi mua gỗ.”

“Chúng ta mời bao nhiêu người nhỉ, tôi phải tính xem mua bao nhiêu đồ ăn mới đủ…” Khưu Dịch lấy di động ra, mở ghi chú, bên trong đã lên danh sách vài món.

“Sao cậu đảm đang thế này,” Biên Nam nhích qua ôm eo Khưu Dịch, hôn lên má cậu ấy một cái, “Nhân vật chính mà phải nấu nữa ư? Để tôi nấu cho.”

“Cậu mà nấu thì cuối cùng lại phải gọi nhà hàng đưa đồ ăn đến thôi, tôi biết cậu quá mà,” Khưu Dịch đột nhiên nhìn ra sau lưng, “Có những ai?”

“Vạn Phi, Thân Đào…” Biên Nam cũng đưa mắt ra sau, thình lình trông thấy Khưu Ngạn đang đứng bên cửa, cậu sợ tới mức suýt nữa ngã nhào xuống đất, không biết khi nãy Khưu Ngạn có nhìn thấy không.

Tuy đã nói với Khưu Ngạn về quan hệ của hai người, nhưng nếu thật sự để Khưu Ngạn thấy mình hôn Khưu Dịch, cậu vẫn sẽ ngượng ngùng.

“Em cũng muốn.” Khưu Ngạn chạy tới đứng cạnh Biên Nam.

“… Muốn gì?” Biên Nam nhìn nhóc.

“Hôn một cái ạ.” Khưu Ngạn nghiêng mặt.

“Uầy, còn tưởng em muốn gì chứ,” Biên Nam dám chắc Khưu Ngạn đã thấy mình hôn Khưu Dịch, nhưng phản ứng thế này khiến cậu thở phào nhẹ nhõm, cậu cúi đầu hôn chụt lên trán Khưu Ngạn, “Qua đòi anh hai hôn cái nữa đi.”

“Anh hai em không thích hôn em.” Khưu Ngạn thở dài.

“Vậy sao,” Biên Nam nín cười, cùng thở dài chung, “Anh hai em cũng không thích hôn anh.”

Khưu Dịch mỉm cười hôn lên trán Khưu Ngạn một cái, đoạn quay đầu hôn lên chóp mũi Biên Nam: “Được chưa.”

“Anh hai,” Khưu Ngạn sờ trán, “Em muốn mua máy tính.”

“Mua máy tính làm gì?” Khưu Dịch hỏi.

“Học ạ.” Khưu Ngạn trả lời rất lưu loát.

“Ờ.” Khưu Dịch đáp, không nói tiếp nữa, ngậm điếu thuốc bấm điện thoại.

Biên Nam định nói hay là để anh mua cho em, nhưng Khưu Dịch chưa mở miệng, cậu cũng không biết có nên nói không.

Khưu Ngạn đợi một lát, thấy Khưu Dịch không có ý định nói tiếp, nhóc bèn lại gần Khưu Dịch dụi dụi: “Anh hai, thỉnh thoảng em dùng để chơi game nữa.”

“Gì nữa không?” Khưu Dịch nhìn nhóc.

“Chat QQ với bạn nha,” Khưu Ngạn nhỏ giọng, “Xem anime nữa.”

“Một tiếng một ngày, xem TV hay chơi máy tính đều tính trong một tiếng này,” Khưu Dịch dập thuốc, “Tự em sắp xếp, chơi lố anh sẽ rút dây.”

“Dạ!” Khưu Ngạn gật đầu lia lịa.

“Chủ nhật bảo đại hổ tử dẫn em đi mua,” Khưu Dịch nói, “Anh hai không có tiền, tiền ở chỗ cậu ấy hết rồi.”

Khưu Ngạn lập tức quay đầu nhìn Biên Nam, Biên Nam cười vỗ túi áo của mình: “Chủ nhật đi mua, nhưng phải nói trước, Phương Tiểu Quân không được chơi máy tính của chúng ta.”

“Ầy!” Khưu Dịch bất đắc dĩ thở dài, “Tôi thật sự muốn nhìn xem mười năm sau cậu và Phương Tiểu Quân có còn thế này không…”

“Đương nhiên là không,” Biên Nam tặc lưỡi, “Mười năm sau nhị bảo chắc chắn sẽ không chơi với nó nữa.”

“Nếu vẫn còn chơi thì sao?” Khưu Ngạn hỏi.

“Thì lúc đó anh đánh nó sẽ không bị nói là ăn hiếp con nít nữa!” Biên Nam gằn giọng.

Hôm thứ bảy Biên Nam dậy rất sớm, bởi vì hôm nay hội họp tổ chức sinh nhật… thật ra là mượn cớ tụ tập trong sân thôi, cho nên trước hết phải dọn dẹp đống thùng rách chậu cũ trong sân, để lát nữa có không gian hoạt động.

Tính cả Thân Đào và vài người bạn của Khưu Dịch bên Vận tải đường thủy, thêm vợ chồng Vạn Phi và La Dật Dương, thế thì cũng tầm mười người, đủ náo nhiệt rồi, Biên Nam đã qua nhắn trước với ông bà cụ hàng xóm, mắc công tối dọa người ta.

Khưu Dịch chuyển hết mấy thứ cần dùng để tối nay nướng thịt ra sân, “Dưới giàn nho đủ chỗ ngồi rồi, dù sao nướng thịt cũng không cần ngồi.”

“Ừ,” Biên Nam ngồi bên bàn, ngoắc ngón tay với Khưu Dịch, “Qua đây, có quà tặng cậu, tôi không tặng trước mặt nhiều người đâu.”

Khưu Dịch mỉm cười đi đến trước mặt cậu: “Quà gì thế.”

Biên Nam móc ra một bao lì xì trong túi, đặt lên tay Khưu Dịch: “Cầm cho chặt vào, đời này tôi chỉ viết một lần này thôi, vì cậu.”

“Tôi đọc luôn được không?” Khưu Dịch nhận bao lì xì, vừa xé mở liền thấy thư bên trong.

“Thích thì đọc đi,” Biên Nam nhe răng cười, “Đọc xong nhớ đóng khung treo tường.”

Khưu Dịch không đáp, rút thư ra.

Vừa nhìn lướt qua, khóe miệng đã nhếch lên.

“Ê ê ê,” Biên Nam nhất thời xấu hổ, dùng mũi chân chọt Khưu Dịch, “Vào nhà từ từ đọc không được à?”

Khưu Dịch không nhúc nhích, khóe miệng nhếch thành nụ cười nhìn cậu: “Tôi muốn đọc ở đây.”

Bạn đang đọc Sói Đi Thành Đôi

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    3

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!