Chương 73: Sói Đi Thành Đôi

Phiên bản 21081 chữ

Sau khi Biên Hinh Ngữ chạy vào nhà hàng, Khưu Dịch lại đứng ngoài cửa sau thêm một lát.

Câu hỏi của Biên Hinh Ngữ đến hơi bất ngờ, cậu trả lời cũng có phần đắn đo.

Có phải bạn gái không.

Với Khưu Dịch mà nói, vấn đề này ít nhiều gì cũng khiến cậu lưỡng lự.

Cuối cùng cậu vẫn phủ nhận.

Về việc mình không thể bình thản chấp nhận tính hướng của bản thân, Khưu Dịch vẫn luôn cảm thấy có lỗi với Biên Nam, hiện tại cậu không có cách nào thú nhận chuyện này với người nhà, cũng chưa nghĩ ra con đường nào thích hợp, cậu chỉ có thể cố gắng thay đổi bản thân.

Mặc dù mỗi lần nghĩ đến mẹ, cậu lại cảm thấy… nhưng chí ít cậu vẫn muốn mình có thể chấp nhận bản thân mình như thế.

Nói một câu ‘đúng là bạn gái’ cũng chẳng có gì khó, vừa dễ dàng lại đơn giản, còn có thể giảm bớt rất nhiều phiền toái.

Thế nhưng cậu vẫn nói không phải, giống như nghi thức nào đó vậy, lần đầu tiên cậu tự đóng cái mộc cho chính mình.

Khưu Dịch à mày đang quen bạn trai mà.

Thật ra rất trẻ con, nhưng với cậu mà nói thật sự không dễ dàng.

Khưu Dịch cười cười đi vào nhà hàng.

Sau buổi trưa tất bật đón lượng khách đông nhất trong ngày, bây giờ đến phiên đủ loại dọn dẹp, làm xong mọi việc là gần bốn giờ chiều, nghỉ ngơi hơn một tiếng là chuẩn bị bận rộn phục vụ cơm tối.

Biên Hinh Ngữ coi bộ cũng bận bịu dữ lắm, Khưu Dịch trông thấy nhỏ và hai cô gái khác cùng đi tới phòng nghỉ, lúc đi bước chân cứ cà nhắc, buổi sáng tới đây vẫn còn hào hứng nhún nhảy cơ mà.

Khưu Dịch đoán sau khi chịu đựng hết tối nay, đại tiểu thư Biên Hinh Ngữ về đến nhà sẽ suy nghĩ lại, ngày mai sẽ không tới nữa.

Nỗi cực đi tới đi lui và đứng lên đứng xuống suốt mấy tiếng đồng hồ, khi đó cắn môi một cái cũng chẳng có cảm giác gì quá lớn, nhưng sau khi nghỉ ngơi suy nghĩ lại mới là khó chịu nhất. Lúc vừa mới đến, ít nhất có nửa tháng ngày nào Khưu Dịch cũng không muốn đi làm.

Khưu Dịch đến phòng thay đồ thay quần áo, nói một tiếng với tổ trưởng, lúc cậu chuẩn bị đi thì đụng phải Tiêu Mạn.

“Đi gấp hả? Nếu không đi gấp thì trò chuyện vài câu được không?” Tiêu Mạn gọi cậu lại.

“Được.” Khưu Dịch theo Tiêu Mạn lên lầu hai, tùy tiện vào một phòng có sân hiên.

Mỗi lần tìm nhân viên trò chuyện, Tiêu Mạn rất ít khi đến văn phòng, thông thường sẽ tìm một phòng không có ai dùng, theo lời chị ta thì làm vậy mọi người sẽ thấy thoải mái hơn, văn phòng nghiêm túc quá.

“Biên Hinh Ngữ là bạn của cậu à?” Sau khi ngồi xuống, Tiêu Mạn hỏi.

“Em gái của bạn em, cũng xem như quen biết.” Khưu Dịch cũng ngồi xuống.

“Ừ, một cô bé rất lanh lợi,” Tiêu Mạn cười cười, “Nhìn có vẻ là cục cưng trong nhà, nhưng cũng giỏi chịu cực lắm.”

“Điều kiện gia đình rất tốt.” Khưu Dịch nói.

Tiêu Mạn lại tán dóc vài câu với cậu, sau cùng mới đi vào đề chính: “Hôm đó cậu nói qua Tết sẽ không làm nữa? Lên thuyền thực tập phải không?”

“Phải ạ.” Khưu Dịch gật đầu.

“Lên thuyền cực khổ lắm nhỉ?” Tiêu Mạn hỏi.

“Thuyền nội mậu, đi một vòng mất vài ngày, cũng không đến nỗi.” Khưu Dịch nói, lướt mắt nhìn mặt ngoài cổ tay của Tiêu Mạn, tính xem đến Triển Phi cần bao nhiêu thời gian.

“Chưa từng cân nhắc tiếp tục làm trong ngành ẩm thực sao?” Tiêu Mạn cười hỏi.

“Sao cơ?” Khưu Dịch giương mắt nhìn Tiêu Mạn.

“Chắc cậu cũng biết sang năm chúng tôi có hai chi nhánh sắp khai trương phải không?” Tiêu Mạn nói, “Muốn tìm vài người đáng tin cậy, tôi còn định đề cử với Trần tổng đưa cậu qua đó phụ việc.”

Khưu Dịch không nói gì, cậu hiểu “phụ việc” theo lời Tiêu Mạn là như thế nào, chắc chắn không chỉ dừng ở nhân viên phục vụ hay tổ trưởng.

“Có hứng thú không?” Thấy Khưu Dịch không trả lời, Tiêu Mạn hỏi thêm một câu.

Hứng thú dĩ nhiên là có, thành thật mà nói, công việc này dễ dàng hơn lên thuyền nhiều, chưa kể không cần vắng nhà vài ngày, lại còn kiếm được nhiều tiền, nhưng mà…

Từ trước đến nay Khưu Dịch vẫn cố gắng duy trì một khoảng cách với Tiêu Mạn, tuy rằng Tiêu Mạn lớn hơn cậu cả một giáp, nhưng cậu đâu có ngốc, thái độ vượt mức nhân viên bình thường mà Tiêu Mạn dành cho cậu… cậu vẫn cảm nhận được, bất luận chị ta xem cậu như con trai em trai hay cái gì khác, Khưu Dịch cũng không muốn.

Cậu muốn tránh xa tất cả phiền toái không cần thiết, loại chuyện tiến cử rõ ràng không chỉ căn cứ vào việc cho rằng cậu có năng lực, cậu tránh được thì sẽ tránh.

“Em học Vận tải đường thuỷ ba năm, lựa chọn đầu tiên vẫn là công việc đúng ngành,” Khưu Dịch cười cười, “Ở nhà hàng em chỉ là nhân viên phục vụ, những gì em hiểu cũng chỉ có bấy nhiêu, em cảm thấy chị Mạn nên tìm hiểu thêm về nhân viên trong nhà hàng, em chắc chắn mình không hợp đâu, nếu như em làm không tốt, hai chúng ta đều khó xử.”

Tiêu Mạn quay đầu quan sát Khưu Dịch trong chốc lát, cuối cùng nở nụ cười: “Biết ngay cậu sẽ từ chối mà, chưa từng thấy thằng bé nào như cậu, thôi vậy đi, đừng nói dứt khoát thế, cậu về suy nghĩ thêm xem sao?”

“Vâng.” Khưu Dịch gật đầu, không hoàn toàn chặn kín đường.

“Được rồi,” Tiêu Mạn đứng lên, cười nói, “Cậu đi đi.”

“Vâng, chị Mạn chào chị.” Khưu Dịch đứng lên ra khỏi phòng.

Khưu Dịch đứng trước bảng báo tuyến xe bus, nghiên cứu tuyến đường đến Triển Phi, sau khi lên xe lại lấy điện thoại di động ra dò bản đồ, định bụng tìm cho Biên Nam một tuyến đường về nhà mà không cần phải chen chúc.

Lúc xuống xe, Khưu Dịch đã tính toán xong cả rồi, cậu bèn ghi lại tuyến đường vào sổ tay.

Trụ sở chính của Triển Phi cách nhà ga không xa, đi chừng năm phút là thấy được cánh cổng trông như nhà câu lạc bộ cao cấp của bọn họ.

Vừa vào cửa đã có một cô nàng tiếp tân mặc quần áo thể thao bước lên tiếp đón: “Anh là khách có đặt sân trước hay tạm thời tới đây chơi bóng?”

“Tôi tìm người,” Khưu Dịch đi vào trong xem thử, không biết người ta có biết Biên Nam mới tới đây thực tập chưa bao lâu không, “Biên Nam.”

“Tìm Biên Nam hả,” Cô gái mỉm cười chỉ cho cậu hành lang từ đại sảnh dẫn ra sân bóng, “Anh đi qua kia đi, chắc cậu ấy đang chơi bóng ở sân số 7.”

“Cảm ơn.” Khưu Dịch gật đầu, đi vào.

Băng qua hàng lang là một con đường nhỏ trải đất đỏ bằng phẳng và sạch sẽ, hai bên đường lần lượt là hai sân tennis lớn, đâu đâu cũng có người đang đứng trên sân vung vợt.

Khưu Dịch thuận đường đi thẳng về phía trước không bao xa là thấy sân số 7, đồng thời cũng nhìn thấy Biên Nam mặc quần áo thể thao màu xanh tung một cú nhảy đập mạnh mẽ và điêu luyện.

sd6

Jump smash (đập nhảy)

Biên Nam đứng trên sân tennis bao giờ cũng tràn đầy nhựa sống, mỗi một động tác đều phong độ ngời ngời.

Khưu Dịch đứng bên ngoài lưới sắt nhìn một lát, cuối cùng tặc lưỡi một tiếng, da đen thui mà mặc một thân đồng phục xanh biếc như thế trông hơi bị đáng thương.

Đối thủ của Biên Nam chính là La Dật Dương mà cậu ấy nói, qua vài nhịp là đủ thấy anh ta kém xa Biên Nam, nhưng mà đánh cũng hăng lắm, cuối cùng một chàng trai trẻ ở bên cạnh phất tay một cái: “Nhị thiếu gia, anh lại thua rồi.”

“Đệt,” La Dật Dương vung vợt lên không trung, “Nghỉ chút rồi đánh tiếp!”

“Thôi thôi, anh thì đánh sướng lắm, nhưng tôi thì chán chết,” Biên Nam nói, nhấc tay dùng bao cổ tay chà chà trán mình, “Nhìn đi, mồ hôi còn không thèm chảy nè.”

“Thêm một set nữa đi, cược râu mép của tôi!” La Dật Dương kêu to.

“Không phải râu mép của anh đã bị La tổng cạo sạch từ lâu rồi sao,” Biên Nam bật cười, “Anh cược con khỉ ấy.”

“Tôi cược râu mép trong một năm của tôi, năm nay tôi sẽ không để râu mép nữa, tôi yêu nhất là râu mép.” La Dật Dương rất cố chấp.

“Thôi đi, anh vốn dĩ không nên để râu mép, nhìn cứ Lỗ Tấn ấy…” Biên Nam không để ý đến La Dật Dương nữa, lúc cậu xoay người lấy áo khoác, vừa quay đầu đã trông thấy Khưu Dịch đứng ngoài sân, lông mày không khỏi giương lên, nụ cười thoáng cái hiện ra, “Má, cậu vào đây hồi nào thế?”

“Chắc khoảng mười phút.” Khưu Dịch cười nói.

“Vào đây, ngồi một lát đi,” Biên Nam vẫy tay, giới thiệu Khưu Dịch với những người trong sân, “Đây là bạn tôi, Khưu Dịch, còn đây là huấn luyện viên hướng dẫn tôi, Cố Vĩ, người kia là tướng quân thường bại dưới tay tôi, La Dật Dương.”

Khưu Dịch chào hỏi mọi người, ngồi xuống băng ghế bên cạnh.

“Cậu tên Khưu Dịch đúng không,” La Dật Dương bước tới, xoay xoay vợt trong tay, “Cũng là dân đánh tennis hử? Đánh một set không? Cược râu mép.”

“Tôi…” Khưu Dịch nín cười, “Tôi không có để râu mép.”

“Nếu tôi thua thì cạo râu mép một năm, cậu thua thì để râu mép một năm,” La Dật Dương nói, “Chơi không?”

“Tôi không biết đánh tennis.” Khưu Dịch nói.

“Gì mà chán vậy,” La Dật Dương tỏ vẻ không tin, quay đầu lại nói với Cố Vĩ, “Huấn luyện viên Cố, qua đánh một set đi.”

Cố Vĩ bị anh ta nài nỉ đến hết cách, đành cởi áo khoác đứng lên.

“Đây là con trai của ông tổng mà cậu nói?” Khưu Dịch nhìn La Dật Dương và Cố Vĩ đang chơi bóng trên sân.

“Ừ,” Biên Nam ngồi kế bên Khưu Dịch cười ha ha, “Dở hơi lắm phải không, lúc đầu nhìn anh ta tôi còn tưởng là mình tự rước phiền phức rồi chứ.”

“Ngày nào anh ta cũng ở đây?” Khưu Dịch hỏi.

“Chừng nào nghỉ mới chịu về, không có gì làm đều tới đây, tới là kéo tôi chơi bóng…” Biên Nam nói phân nửa thì ngừng, quay đầu nhìn Khưu Dịch, bắt đầu cười.

“Cười ngu gì thế?” Khưu Dịch bị Biên Nam làm cho nhịn không được cười theo, “Tôi không có ghen.”

“Thật sao?” Biên Nam vẫn còn cười.

“Thật mà, ít nhất bây giờ không có,” Khưu Dịch cười nói, “Nếu bây giờ mà ghen thì tôi cũng quá không tin tưởng cậu rồi.”

“Biết điều đấy,” Biên Nam vỗ tay ra tiếng, quan sát hai người đang chạy trên sân một lát, thấp giọng nói, “Khó khăn lắm tôi mới thích một người như vậy, tôi thích cậu đến mức bản thân tôi cũng cảm thấy khó tin, có lẽ là do cậu thật sự quá tốt.”

“Đang khen tôi đấy hả?” Khưu Dịch nhếch khóe miệng.

“Ừa.” Biên Nam gật đầu một cách nghiêm túc.

Khưu Dịch nhớ tới thật lâu về trước, lúc mình cùng Biên Nam rời khỏi nhà mẹ cậu ấy, cậu ấy từng nói những lời này, khi đó cậu đã biết Biên Nam không tin vào tình yêu.

Vậy nên lời này đúng là khen thật.

Nhìn hai người kia đánh bóng trong chốc lát, Biên Nam đứng dậy, duỗi lưng một cái: “Chúng ta đi thôi, đi ăn cơm.”

“Muốn tắm không?” Khưu Dịch cũng đứng dậy.

“Không tắm đâu, hôm nay tôi chưa từng đổ mồ hôi, về nhà tắm sau, chúng ta lo tranh thủ thời gian hẹn hò trước đi.” Biên Nam nhún nhảy.

“Ừm.” Khưu Dịch nói.

Biên Nam chào Cố Vĩ và La Dật Dương, dẫn Khưu Dịch ra khỏi sân bóng: “Cậu cảm thấy nơi này thế nào?”

“Môi trường làm việc khá tốt,” Khưu Dịch nhìn xung quanh, “Bình thường có mệt không?”

“Cũng tàm tạm, nếu bảo tôi làm việc khác có khi tôi không làm được thật, chí ít tôi am hiểu việc này,” Biên Nam gãi đầu, “Uầy, Biên Hinh Ngữ đến nhà hàng làm thêm có gây phiền phức gì cho cậu không?”

“Nhỏ có thể gây phiền phức gì chứ, cũng ổn, tôi đoán vài ngày nữa sẽ chịu hết nổi.” Khưu Dịch nói.

“Vậy thì chưa chắc, Biên Hinh Ngữ tuy yếu ớt là thế, nhưng mà cứng đầu lắm, lại còn sĩ diện hão,” Biên Nam choàng cánh tay lên vai Khưu Dịch, kéo lại ôm ôm, “Cậu nhớ chú ý giữ khoảng cách đó.”

“Ừ.” Khưu Dịch nghiêm túc gật đầu.

Hiện tại là giờ cao điểm của tan tầm, hai người quyết định không chen lấn với người khác, trước tiên tìm chỗ nào ăn cơm ở lân cận.

“Nếu nhị bảo biết hai đứa mình đi ăn mà không dẫn nó theo, nó sẽ giận cho coi.” Biên Nam thở dài.

“Tôi nói tối nay tăng ca, nó không biết đâu,” Khưu Dịch mỉm cười, “Hôm nay nó định tự mình nấu cháo sườn heo.”

“Nhị bảo giỏi thật,” Biên Nam tặc lưỡi mấy tiếng, “Mai mốt nó lớn chắc còn được nhiều người thích hơn cậu, nhị bảo đâu có không thèm để ý tới người khác như cậu.”

“Tôi không thèm để ý tới người khác hồi nào, không để ý người khác mà tôi lại để ý cậu à.” Khưu Dịch vỗ lưng Biên Nam.

“Để ý tôi là được rồi, nếu không cậu bị bệnh bị thương ai chăm sóc cho cậu.” Biên Nam tặc lưỡi.

“Thân Đào kìa,” Khưu Dịch cười nói, “Có cậu nên Thân Đào mới nghỉ việc…”

“Cậu ta nhất định không chu đáo bằng tôi!” Biên Nam bực bội cất cao giọng, một lát sau lại giảm nhỏ, “Nè, cậu với Thân Đào có…”

“Bây giờ mới nghĩ tới việc hỏi điều này?” Khưu Dịch nở nụ cười, “Không phải cậu nên hỏi điều này ngay từ đầu sao?”

“Thì cũng vì tôi bị cậu làm mê mệt đó, làm gì còn thời gian nghĩ mấy thứ này.” Biên Nam nói.

“Tôi và Thân Đào có thể có gì chứ, cậu ta… không quen với việc này, cũng vì tôi nên cậu ta mới miễn cưỡng chấp nhận.” Khưu Dịch thở dài.

“Vậy sao,” Biên Nam rất ngạc nhiên, “Tôi còn tưởng cậu ta ủng hộ lắm chứ, Vạn Phi chẳng có cảm giác gì cả.”

“Người với người làm sao giống nhau được.” Khưu Dịch nói.

Nói cũng phải… Biên Nam bỗng nhiên nghĩ đến bố mình, nếu biết chuyện này, bố sẽ phản ứng thế nào đây?

Dì thì sao?

Biên Hạo thì sao?

… còn Biên Hinh Ngữ nữa?

Mùa đông nên sắc trời tối đen sớm hơn, lúc ra cổng trời đã sẩm tối rồi, đèn đường đều bật sáng, tuyết còn bay lất phất, dọc đường đi hai người đều cảm thấy lạnh run, vì vậy chọn đại một tiệm cơm nhỏ chui vào.

Biên Nam chọn lung tung ba món, ngồi một lúc lâu mới cởi áo khoác ra: “Ấm lên mới thấy yên tâm.”

“Sao thiếu cảm giác an toàn thế,” Khưu Dịch cười cười, lấy di động ra khỏi túi quần, lục lọi móc cuốn sổ tay đưa cho Biên Nam, “Nè, xem đi, kết hợp tuyến xe bus này với tàu điện ngầm về nhà thì không phải chen nữa, có điều phải tốn thêm ít tiền.”

“Đậu má,” Biên Nam sửng sốt, cúi đầu ngắm nghía một lát, “Khưu Dịch, mẹ nó cậu đúng là… chu đáo.”

“Tôi cảm thấy bản thân cậu sẽ không suy xét việc này, tôi sợ ngày nào cậu cũng bị đẩy ra sân ga,” Khưu Dịch nâng cằm lên, “Cái này cũng đâu có gì khó.”

“Đây chính là một trong những lý do tôi thích cậu,” Biên Nam giơ ngón cái với Khưu Dịch, “Cậu khiến tôi cảm thấy thật yên tâm.”

Khưu Dịch cười cười không đáp.

Trời lạnh, trên phố gần như không một bóng người, không ít cửa hàng đều đóng cửa trước chín giờ, nếu không đến quán bar hay quán cà phê, những nơi mà hai người có thể đến hẹn hò quả thật chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Thế nhưng Biên Nam chẳng ngại tí nào, cậu muốn hẹn hò chỉ là muốn gặp Khưu Dịch mà thôi, chỉ cần được ở bên cạnh cậu ấy một lát, thời gian địa điểm đều không nằm trong phạm vi suy xét.

Chẳng qua Khưu Dịch còn chưa hoàn toàn khỏi bệnh, đôi lúc lại ho khù khụ, hai người đi lòng vòng trên đường, vào một trung tâm trò chơi điện tử.

Trước đây, đến trung tâm trò chơi điện tử chính là cách tiêu pha thời gian rảnh tốt nhất của Biên Nam, cậu và Vạn Phi có thể ngâm mình ở bên trong cả ngày trời, nhưng bây giờ cảm giác lại khác hẳn.

Những trò chơi từng ngập tràn sức hấp dẫn đối với cậu, giờ đây chẳng còn cảm giác gì. Sau khi đi một vòng chơi tùy tiện chơi vài trò, cậu lại kéo Khưu Dịch lên quầy nước ở lầu hai, gọi hai ly thức uống nóng, ngồi xuống băng ghế dài hướng ra mặt phố.

“Ngồi ở nơi yên tĩnh thế này vẫn thích hơn,” Biên Nam quay đầu lại nhìn thử, không ai chú ý tới hai người bọn họ, cậu đưa tay sờ cổ Khưu Dịch một cái, “Vừa có thể trò chuyện vừa có thể sờ soạng.”

Thế là hai người ngồi ở đây hết tâm sự rồi sờ soạng hơn một tiếng đồng hồ.

Biên Nam nhìn di động, lúc cậu nói sắp tới 10 giờ, Khưu Dịch nhíu mày, hơi giật mình: “Trễ vậy rồi sao? Tôi còn tưởng mới hơn 9 giờ.”

“Đó là vì ở cùng tôi nên mới thế.” Biên Nam đắc ý nói.

“Phải rồi,” Khưu Dịch nắm tay Biên Nam, nhéo nhẹ mấy cái, “Lát nữa về nhà thời gian lại chậm rì cho xem.”

“Cậu đó, thiệt buồn nôn!” Biên Nam tặc lưỡi.

“Không thích nghe thì tôi không nói nữa.” Khưu Dịch duỗi lưng một cái.

Biên Nam lại tặc lưỡi: “Tôi thích nghe cậu mới nói sao?”

“Chừng nào tôi thích tôi mới nói.” Khưu Dịch đứng lên.

Biên Nam đi theo sau Khưu Dịch cười hô hố, Khưu Dịch có chút bất đắc dĩ, quay đầu lại: “Cậu có thôi hay không.”

“Không thôi được.” Biên Nam nói.

Trước Tết, cả hai đều bận tối mắt tối mũi, bên Khưu Dịch là vì thiếu nhân viên, bên Biên Nam là vì mọi người được nghỉ lễ, hai người muốn gặp nhau rất khó khăn, chỉ có thể tranh thủ ai rảnh thì gọi điện thoại cho người kia, nhưng người kia chưa chắc rảnh để nhận.

Khưu Dịch nhìn lịch bàn, cẩn thận suy tính bản phân công ca làm việc, Tết năm nay đến hơi muộn, sau cả Valentine, cậu muốn xem thử có thể sắp xếp ca làm sao cho để trống đêm hôm đó không, cậu muốn ra ngoài đón lễ với Biên Nam.

Nhưng mà hình như không xếp được, phải đổi ca với người khác.

Khưu Dịch chống tay lên tường, nhìn chằm chằm cuốn lịch nhỏ đặt trước bàn, tính xem hôm đó có ai còn độc thân có thể đổi ca với mình, cậu và Biên Nam đã gần nửa tháng rồi không gặp nhau, cậu rất nhớ Biên Nam.

Đôi khi cậu còn hy vọng Biên Nam thực tập tại nhà hàng này, cậu và Biên Hinh Ngữ hầu như ngày nào cũng gặp nhau…

Sau khi xác nhận có thể đổi ca với chị Trương cùng tổ, Khưu Dịch chạy đi tìm chị Trương bàn bạc, còn hứa sẽ làm thay chị Trương hai ngày Tết, chị Trương mới đồng ý đổi ca.

Khưu Dịch vui vẻ cử động cánh tay, đến phòng nghỉ nói với tổ trưởng.

“Được rồi, vậy hôm Valentine cậu nghỉ đi,” Tổ trưởng cười nói, “Tuổi trẻ đúng là phiền mà.”

Khưu Dịch cười cười, không nói gì nhiều, xoay người ra khỏi phòng nghỉ.

Vừa ra khỏi cửa đã đụng phải Biên Hinh Ngữ, Biên Hinh Ngữ vừa bóp cánh tay vừa đi vào trong, khi nhìn thấy Khưu Dịch, nhỏ cố nặn ra một nụ cười: “Anh đổi ca ngày Valentine hả?”

“Ừ.” Khưu Dịch gật đầu đi ra ngoài.

“Khó chịu quá!” Biên Nam nhận điện thoại, nghe tin lễ tình nhân có thể đi chơi với nhau, tâm trạng khá là tốt, cậu cười tí tởn một lúc lâu, nhưng cười xong lại bất mãn nói, “Khó chịu quá, còn mấy ngày nữa lận!”

“Vậy là không tệ rồi, mùng hai mùng ba tôi phải làm thay cho chị Trương, chưa tính hơn một tuần chưa nghỉ ngơi nữa.” Nghe tiếng cười của Biên Nam, Khưu Dịch liền nhịn không được nhếch khóe miệng.

“Không sao, tôi mát xa cho cậu,” Biên Nam nói, “Mấy ngày Tết được nghỉ, tôi qua nhà cậu chơi.”

“Ừm.” Khưu Dịch nói.

Tuy rằng còn vài ngày nữa, nhưng Khưu Dịch cảm thấy nếu cứ lo nghĩ xem hôm đó đi đâu thì rất tẻ nhạt, cậu muốn tặng quà cho Biên Nam hơn, nhưng tặng gì vẫn chưa quyết định được.

Khưu Dịch hỏi Thân Đào, chí ít Thân Đào là người từng hẹn hò, có lẽ nhiều kinh nghiệm hơn, nào ngờ lần này Thân Đào hơi bị thiếu tin cậy.

“Sôcôla? Nhẫn? Dây chuyền?” Thân Đào cố gắng suy nghĩ, “Bánh kem? Hoa?”

“Biên Nam là con trai,” Khưu Dịch không thể không nhắc nhở Thân Đào, “Mày có thể nghĩ thứ gì khác không…”

“Tao chưa từng đón Valentine với con trai,” Thân Đào bất đắc dĩ, “Không thì dây nịt hoặc ví?”

“… Thôi bỏ đi tao tự nghĩ.” Khưu Dịch thở dài.

Thật ra mình tặng cái gì Biên Nam nhất định cũng sẽ vui, cho dù không tặng, Biên Nam cũng sẽ không có cảm giác gì, nhưng Khưu Dịch vẫn suy nghĩ suốt mấy ngày, cuối cùng quyết định mua một ít đất sét nung, làm hai con heo nhỏ dính vào nhau có thể ôm nhau được, cậu và Biên Nam đều là heo.

Thời gian hơi gấp rút, nhưng đơn giản hơn so với làm tượng đất, heo phiên bản cute cũng rất dễ nắn, cậu tiện tay vẽ hai con heo trên giấy, một trắng một đen, ngắm nghía chốc lát lại buồn cười.

Mất ba buổi tối mới nắn xong heo, trước Valentine một ngày.

Không hẳn là tinh xảo, nhưng mà cực đáng yêu, Khưu Dịch bỏ heo vào một chiếc hộp sắt nhỏ, nặn đất sét chưa dùng hết thành viên tròn bỏ vào làm đệm kê.

Mấy bữa nay nhà hàng bề bộn nhiều việc, nhưng tâm trạng của Khưu Dịch khá tốt, cũng không còn thấy mệt nữa.

Vào giờ nghỉ buổi trưa, Khưu Dịch theo thường lệ ra hẻm nhỏ ở cửa sau chuẩn bị hút điếu thuốc.

Bây giờ hút thuốc phiền hết biết, Biên Hinh Ngữ không biết là vô tình hay cố ý, cứ thường xuyên chạy ra đây hít thở không khí, ban đầu gặp phải nhỏ, Khưu Dịch còn có thể trò chuyện đôi câu, nhưng chưa đến vài ngày cậu đã lẩn trốn, trò chuyện thấy ngại quá.

Vì vậy trước tiên cậu sẽ cầm rác đi vứt, nếu Biên Hinh Ngữ ở đó, cậu sẽ ném hết rác rồi trở vào, nếu nhỏ không có ở đó, cậu sẽ ở lại.

Hôm nay Khưu Dịch cầm rác đi ra cửa sau không thấy Biên Hinh Ngữ, thế nên ném rác xong bèn lấy thuốc lá ra.

Vừa định châm thuốc, Biên Hinh Ngữ đi ra từ cửa sau, Khưu Dịch nhất thời có chút khó chịu.

“Anh ở đây hả?” Biên Hinh Ngữ đứng ở cửa hỏi một câu.

“Ừ.” Bây giờ Khưu Dịch không tiện đi, đành phải châm thuốc.

“À thì…” Biên Hinh Ngữ chần chừ đi tới bên cạnh Khưu Dịch, “Ngày mai là… Valentine, nếu ngày mai… ngày mai tặng quà thì không… không tốt cho lắm… nên hôm nay…”

Khưu Dịch quay đầu nhìn nhỏ: “Gì cơ?”

“Thì,” Biên Hinh Ngữ cắn cắn môi, lấy ra một túi vải nhỏ vô cùng tinh xảo đưa tới trước mặt Khưu Dịch, “Hôm nay tặng sẽ không tính là quà Valentine đâu, anh có thể nhận, cái này là… em tự làm.”

Khưu Dịch ngậm điếu thuốc, không mở miệng cũng không nhận quà, Biên Hinh Ngữ như vậy làm cậu hơi đau đầu.

Im lặng một hồi, Khưu Dịch bóp tắt điếu thuốc, nhìn Biên Hinh Ngữ: “Cảm ơn em, tâm ý của em anh nhận, nhưng anh không nhận cái này được.”

“Em làm cả tháng mới xong đó,” Biên Hinh Ngữ sốt ruột nói, có lẽ do vừa nôn nóng vừa xấu hổ, trong hốc mắt có cả nước đảo quanh, “Em đâu có tặng anh vào Valentine, hẳn là đâu có vấn đề gì, với lại… với lại anh không có bạn gái mà…”

Khưu Dịch không đáp, nỗi bối rối trong lòng khiến toàn thân cậu đều bứt rứt. Khưu Dịch nhìn chằm chằm Biên Hinh Ngữ một lúc lâu, cuối cùng cắn răng một cái, lúc mở miệng, cậu có cảm giác giọng mình như khàn đi.

“Anh không có bạn gái,” Khưu Dịch nói, “Nhưng anh có… bạn trai.”

Câu này vừa thốt ra, Biên Hinh Ngữ lập tức ngây ngẩn cả người, trợn to mắt nhìn Khưu Dịch, môi khẽ run rẩy, mất cả buổi mới thấp giọng nói: “Anh cố ý nói như vậy… phải không? Sợ em bám lấy anh?”

“Không phải,” Khưu Dịch bỗng nhiên có một loại cảm giác không tiếc bất cứ giá nào, như thể nhắm mắt lại cắn răng một cái mặc kệ tất cả, cậu hít sâu một hơi, “Anh thích con trai.”

Bạn đang đọc Sói Đi Thành Đôi

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    3

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!