Khương Mộ Vân đã có một giấc ngủ ngon, và cô cũng có một giấc mơ ngọt ngào.
Cô mơ thấy khi còn bé, mình ở trên một bãi có xanh ngát, trên thềm xanh đó có những bông hoa đủ màu sắc, như thể những vì sao trên nền trời xanh.
Cô nắm tay bố mẹ chơi trò phóng tên lửa, bọn họ cười vui vẻ, tiếng cười giòn tan, vang vọng bên tai.
Khương Mộ Vân cười khanh khách, sau đó cô cười tỉnh.
“Em mơ thấy gì vậy? Có chuyện gì vui lắm hả?” Khuôn mặt Mạnh Triều Huy phóng to trước mặt cô.
Khương Mộ Vân sợ hết hồn, vội nhìn sang bên người, Diệp Trân Ny đã dậy rồi bà ấy không trong phòng, trái tim cô lại trùng xuống.
“Sao anh lại ở đây hả?” Khương Mộ Vân ngồi dậy.
Mạnh Triều Huy không vui: “Làm sao? Thấy tôi là mất hứng hả?”
Khương Mộ Vân mới ngủ dậy nên gương mặt cô còn ửng hồng, tóc xõa tung, còn đang ngái ngủ, giơ tay dụi mắt tựa đầu vào vai anh: “Không phải đâu, em đang vui lắm, tối hôm qua còn nhớ anh cơ.”
“Thật không đấy?” Mạnh Triều Huy vòng tay ôm eo cô, nhẹ nhàng cọ qua lớp vải mỏng.
Khương Mộ Vân túm lấy tai anh, giận dỗi trừng mắt nhìn: “Anh đừng có đoán mò, không phải nhớ cái kia, chỉ đơn giản là nhớ thôi.”
Mạnh Triều Huy thôi không trêu cô nữa, anh vươn tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô hỏi: “Có chuyện gì muốn nói với tôi đúng không?”
Mạnh Triều Huy là người hiểu cô, tất cả tâm tư của cô không thể giấu được anh.
“Đùng rồi, em với mẹ em đã hòa giải rồi. Thật ra bà ấy rất yêu em…” Khương Mộ Vân vui vẻ kể cho Mạnh Triều Huy nghe về quá khứ của Khương Nhuận Sinh và Diệp Trân Ny.
Mạnh Triều Huy kiên nhẫn nghe cô kể, cười với cô, trầm mặc với cô, và khi cô khóc vì phấn khích vui mừng anh sẽ dịu dàng giúp cô lau nước mắt.
“Thật tốt.” Mạnh Triều Huy ôm cô, tựa đầu lên mái tóc cô, đôi mắt sâu thẳm trầm tĩnh dịu dàng như nước.
Khương Mộ Vân ngẩng đầu nhìn anh: “Cái gì thật tốt?”
“Giống như bây giờ vậy, em sẽ chia sẻ những suy nghĩ lòng mình, chia sẻ niềm vui, sự ưu sầu cho tôi nghe, tôi thấy điều này thật tốt.” Mạnh Triều Huy nói. Điều này chứng tỏ anh đã dần đi vào trái tim cô, trở thành người đáng tin cậy nhất, người mà cô có thể dựa vào.
“Vậy anh có chuyện muốn chia sẻ với em không hả?” Khương Mộ Vân vòng tay ôm hông anh, ngửa mặt dụi vào cằm anh.
Mạnh Triều Huy hôn trán cô, trịnh trọng nói: “Có chứ.”
“Chết rồi, chúng ta ở trong phòng lâu như vậy bọn họ sẽ không nghĩ chúng ta làm chuyện xấu chứ?” Khương Mộ Vân lôi điện thoại ra nhìn, bây giờ đã là mười hai giờ rưỡi, vậy mà cô lại lảm nhảm với anh đúng một tiếng.
Mạnh Triều Huy cười nói: “Sợ cái gì, tôi đoán họ còn muốn chúng ta làm chút chuyện xấu đấy.”
Khương Mộ Vân không có thời gian để ba hoa với anh, cô xuống giường đi dép chạy vội vào nhà vệ sinh, sau khi rửa mặt đánh răng đứng ở trước cửa chuẩn bị thay quần áo, lúc mới cởi nút áo cô chợt nhớ tới chuyện Mạnh Triều Huy còn đang ở chỗ này.
“Anh ra ngoài đi, em phải thay quần áo.” Khương Mộ Vân quay đầu nói với anh.
Mạnh Triều Huy miễn cưỡng dựa vào thành giường Khương Mộ Vân, anh chớp mắt nhìn cô: “Chỗ nào trên cơ thể em tôi cũng nhìn rồi, cần gì phải hư vậy.”
“Sao có thể giống nhau được.” Khương Mộ Vân đỏ mặt thấy anh không có ý ra ngoài bèn giậm chân bảo: “Vậy anh nhắm mắt lại đi không được nhìn lén!”
Mạnh Triều Huy miệng đáp ứng: “Vâng để tôi nhắm mắt, bảo đảm không nhìn trộm em.”
Khương Mộ Vân quay người thay quần áo.
Da cô trắng sáng mịn màng, giống như Dương chi ngọc thượng hạng, tỏa sáng rực rỡ.
Có lẽ là do tập thể dục quanh năm nên vóc người của cô cao gầy cân đối, toàn thân chỗ có thịt cần có thịt, chỗ cần da thì có da, chỗ không nên có thịt thì không có lấy một miếng, trên cặp mông còn mơ hồ thấy rãnh lưng đẹp, cực kỳ gợi cảm quyến rũ.
Cổ họng Mạnh Triều Huy như cuộn trào, anh vội nhắm mắt lại, nhưng muộn rồi, có một luồng nhiệt chảy xuống từ khoang mũi anh.
Mẹ kiếp, vậy mà lại chảy máu mũi.
Khương Mộ Vân thay quần áo xong quay người thấy Mạnh Triều Huy đang nhét giấy vào lỗ mũi, nhìn trông rất mệt mỏi.
“Anh làm sao vậy?” Khương Mộ Vân đi tới hỏi.
Mạnh Triều Huy không dám ngước đầu nhìn cô, anh sợ mình nhìn cô lần nữa sẽ mất khống chế, sẽ nhào tới ăn cô.
“Không sao, trời khô hanh nên bị chảy máu mũi thôi.” Mạnh Triều Huy đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.
Khương Mộ Vân cũng theo đi, Mạnh Triều Huy chợt đóng cửa lại: “A Mộ, em đi xuống trước đi, xuống ăn cơm trưa trước. Tôi sẽ xuống sau.”
Khương Mộ Vân đi xuống cầu thang thấy Diệp Trân Ny và Diêu Tinh Tinh đang nói chuyện phiếm trong phòng khách, cô nhẹ nhàng đi tới chào hỏi họ.
“Mẹ, dì Diêu ngại quá tối qua con ngủ hơi muộn.” khuôn mặt nhỏ nhắn Khương Mộ Vân ửng đỏ, tựa như đang nói xin lỗi lại như đang làm nũng.
Diệp Trân Ny đứng dậy, nắm lấy tay cô, còn nhẹ nhàng xoa đầu cô, nói với Diêu Tinh Tinh: “Tối hôm qua chúng tớ nói chuyện đến bốn năm giờ sáng, tớ già rồi không ngủ được nữa, còn A Mộ nên ngủ nhiều một chút, ngủ ngon mới xinh đẹp.”
Bà nhớ những gì mà bác sĩ tâm lý nói tiếp xúc cơ thể là cách hiệu quả nhất để kéo gần mối quan hệ lại.
Quả nhiên, Khương Mộ Vân thuận thế nắm lấy tay bà, nghịch ngợm cười, “Mẹ ơi, mẹ vốn không già chút nào. Mẹ và dì Diêu mãi mười tám tuổi.”
“Vớ vẩn, mãi mười tám tuổi thì còn nhỏ hơn cả con đấy.” Diệp Trân Ny vươn tay đánh nhẹ vào cái mũi cao của cô.
Khương Mộ Vân cười hì hì: “Vậy con mãi là đứa bé bảy tám tuổi, mãi là bé con đáng yêu của mẹ.”
Nếu như thời gian có thể quay lại thì tốt biết bao.
“Càng nói càng vớ vẩn, vậy con hỏi Triều Huy xem nó có đồng ý hay không.” Diệp Trân Ny thấy Mạnh Triều Huy đi xuống cười nói.
Thím Trương gọi mọi người xuống ăn cơm, Diệp Trân Ny và Diêu Tinh Tinh đi về phía phòng ăn, Khương Mộ Vân cũng muốn đi chung, nhưng lại bị Mạnh Triều Huy giữ lấy cổ tay, hơi thở nóng bỏng phả vào tai cô: “Em muốn trở lại bảy tám tuổi? Vậy tôi phải làm sao đây?”
“Vậy anh cũng trở lại năm bảy tám tuổi đi.” Khương Mộ Vân cười ranh mãnh với anh.
Đôi mắt sâu thẳm của Mạnh Triều Huy híp lại: “Vậy thì tôi không thể làm gì được rồi.”
Vành tai Khương Mộ Vân nóng hỏi, giãy ra tay anh, chạy!
Sau bữa cơm trưa, Khương Mộ Vân khăng khăng muốn giúp thím Trương rửa bát, nhưng thím Trương nào có chịu, Mạnh Triều Huy tiến lên giúp đỡ: “Thím Trương, thím không nỡ để A Mộ rửa thì để con làm cho.”
Sau khi thím Trương xuất viện, Khương Mộ Vân và Mạnh Triều Huy thường trở về thăm thím, thím đã sớm phát hiện Mạnh Triều Huy có ý với Khương Mộ Vân, vì vậy không có lý gì lại ngăn anh, thím cười nói: “Được rồi, vậy việc trong này giao hết cho mấy đứa.”
Sau khi thím Trương rời khỏi đây, phòng bếp chỉ còn lại hai người Mạnh Triều Huy và Khương Mộ Vân.
“Giúp tôi đeo tạp dề để tôi rửa bát cho.” Mạnh Triều Huy cầm lấy một chiếc găng tay chuẩn bị đeo vào.
Khương Mộ Vân cười tủm tỉm cầm tạp dề lên đi tới trước mặt anh, kiễng chân quàng vào cổ anh, nhưng lại bị Mạnh Triều Huy thuận thế ôm eo cô, thoáng cái đã ngã vào trong ngực anh.
“Anh làm gì vậy?” Khương Mộ Vân ngửa đầu hờn dỗi nhìn anh.
Mạnh Triều Huy siết chặt vòng tay, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô, nở nụ cười: “Trước tin xin phần thưởng đã.”
“Giám đốc Mạnh vất vả rồi.” Khương Mộ Vân cười cười kiễng chân hôn lên môi anh.
Mạnh Triều Huy mỉm cười đáp lại cô: “Phụng sự trợ lý Khương không hề vất vả.”
Hai người hôn nhau thật sâu, lúc hơi thở của họ rối loạn thì tiếng gõ cửa vang lên.
Khương Mộ Vân sợ đến mức đẩy Mạnh Triều Huy ra, mặt đỏ bừng nhìn về phía cửa, còn vẻ mặt Mạnh Triều Huy thì lại bình tĩnh thắt tạp dề.
Diêu Tinh Tinh khom lưng nhặt đ ĩa trái cây màu bạc lên, vẻ mặt áy náy, cười cười nháy mắt với bọn họ: “Cái kia, mẹ trượt tay thôi, hai đứa tiếp tục đi ha, cứ tiếp tục đi.”
Sau đó Diêu Tinh Tinh hưng phấn rời đi, bà hào hứng đi tìm Diệp Trân Ny.
Mạnh Triều Huy kéo Khương Mộ Vân vào trong lòng: “Chúng ta tiếp tục nhé?”
Khương Mộ Vân hai tay che mặt: “Tiếp tục cái gì mà tiếp tục, anh rửa chén của anh đi, em ngại muốn chết.”
Mạnh Triều Huy cười khẽ: “Lá gan của mây nhỏ càng ngày càng nhỏ rồi, vậy đợi lát nữa tôi dẫn em đến một nơi không ai quấy rầy nhé.”
Nửa giờ sau, Mạnh Triều Huy đưa Khương Mộ Vân đến biệt thự bên cạnh, là biệt thự của Mạnh Triều Huy.
Đây là lần thứ hai Khương Mộ Vân tới nơi này, lần đầu tiên đến khi biệt thự mới vừa được sửa sang lại, cô ấy đến cùng mọi người để nhìn xung quanh một chút, lúc đó cô còn đang giận dỗi Diệp Trân Ny nên không có tâm tư ngắm cách bài trí.
Bây giờ đến đây, Khương Mộ Vân định nhìn kỹ, mới vừa vào phòng khách đã bị Mạnh Triều Huy kéo lên tầng, kéo vào một cái phòng.
Phòng này không lớn lắm, không được nổi 20m², ánh sáng không tốt lắm. Nhưng mà nhìn đồ đạc và cách bài trí trong phòng, màu chủ đạo là màu xanh xám, trong tủ chất đầy sách về kiến trúc, đầu giường còn có một con gấu bông hình đám mây.
Khương Mộ Vân đi qua, cầm lên nhìn, là búp bê hình đám mây, nó có đôi má hồng hồng, nó nhìn cô bằng đôi mắt to tròn, còn có cả hai chân buông thõng nữa.
Con búp bê mây này giống với búp bê mây mà cô bé kia tặng cho cô vào bảy năm trước, nhưng mà con của cô nhắm mắt ngủ, chân nhỏ của nó đi đôi giày màu hồng nhạt, mà con này lại đi giày xanh, rõ ràng hai con gấu bông hình mây này là một đôi.
“Thì ra búp bê kia là do anh tặng em.” Khương Mộ Vân sao có thể không hiểu, cô rất thích con búp bê kia, sau này cũng mang nó sang Mỹ, nó ở bên cạnh cô sáu năm rưỡi, bây giờ cô còn mang nó về, để ngay trong phòng 1701 ở nhà của Mạnh Triều Huy.
Khó trách lần trước anh cười vui vẻ khi thấy con búp bê trong phòng cô, cô vẫn còn ngu ngốc tưởng anh thích nó, còn bảo nếu thích thì đưa nó cho anh…
Khương Mộ Vân đứng dậy, ôm lấy hông anh từ phía sau, cô nhẹ nhàng dụi đầu mình vào tấm lưng rộng của anh: “Triều Triều sao anh lại tốt như vậy hả? Có phải trước kia em rất xấu không?”
“Không phải, em vẫn luôn rất tốt.” Mạnh Triều Huy cầm tay cô: “Là tôi đến muộn hai năm, nhưng may mà bạn trai cũ em không biết trân trọng nên tôi mới vớ được của hời.”
Khương Mộ Vân lại hỏi: “Sao anh lại chọn căn phòng này?”
Cô thấy kỳ quái, biệt thự nhà anh bố trí giống như biệt thự nhà cô, tầng hai có nhiều phòng như vậy, tại sao anh lại chọn căn phòng thiếu ánh sáng nhất.
Mạnh Triều Huy kéo cô đến bên cửa sổ, vươn tay mở cửa sổ.
Phía bên ngoài cửa sổ là một gốc cây phượng tím cao to, cành lá xum xuê, hoa xanh nở rộ, lãng mạn rực rỡ.
“Ồ, anh thích cây này hả?” Khương Mộ Vân đã hiểu, mở cửa sổ là có thể nhìn thấy cảnh đẹp như vậy cũng có cái hay.
Mạnh Triều Huy kéo tay cô, nhìn thẳng vào mắt cô: “Không phải, tôi không thích cảnh đẹp. Chỉ là vì nó là cây rụng lá thôi.”
“À, vậy anh thích nhìn cảnh lá cây rụng sạch, nhìn cây khẳng khiu.” Trong lòng Khương Mộ Vân có chút kỳ lạ, sao anh lại có loại sở thích này nhì, cô vắt hết óc suy nghĩ rồi mới nói: “Thật ra em cũng thích nhìn cảnh cây rụng hết lá lắm, cảm giác rất đẹp, rất thú vị.”
Mạnh Triều Huy cười khúc khích: “Tôi không thích nhìn cây rụng lá, tôi thích cảnh em cởi sạch quần áo.”
“Đáng ghét.” Gương mặt Khương Mộ Vân nổi lên hai rặng mây đỏ, hờn dỗi nhìn anh: “Vậy rốt cuộc là vì sao hả?”
Mạnh Triều Huy ôm lấy cô từ phía sau, nhìn thân cây phượng tím: “Cây phượng tím là một loại cây rụng lá lúc sang thu vào đông, lúc lá rụng hết tôi có thể nhìn thấy bóng dáng cô gái ở phía đối diện. Chỉ tiếc lúc lá cây rụng hết thì cô gái kia cũng đã rời khỏi đây rồi.”
Bờ môi anh dán lên tai cô, anh nhỏ giọng thủ thỉ với cô, giống như âm thanh của đàn cello, cực kỳ êm tai nhưng nghe sao mà lại cô đơn u buồn.
Thoáng chốc mọi thứ quanh mình dần yên tĩnh và xa xăm, Khương Mộ Vân chỉ nghe được tiếng tim mình đập, thình thịch thình thịch, từng chút rồi lại từng chút, tiếng đập rất lớn.
Khương Mộ Vân xoay người, vòng tay ôm cổ anh, ngửa đầu đỏ mặt nhìn, cô chân thành nói: “Bây giờ em đứng ở trước mặt anh rồi, anh muốn nhìn như thế nào cũng được.”
“Em nghĩ tôi muốn nhìn em thế nào?” Mạnh Triều Huy cười lên rất giống yêu nghiệt, hình như có chút ánh sao lọt vào mắt cô.
Khương Mộ Vân đưa tay kéo rèm cửa sổ, chỉ để lại một khe hở rộng hai ba cm, nhất thời phòng trong tối đi rất nhiều, nhưng mà hai người vẫn có thể nhìn rõ đối phương.
Hôm nay Khương Mộ Vân mặc một chiếc váy màu xanh nước biển, có khóa kéo ở sau lưng, cô kéo nhẹ khóa bằng tay trái, soạt một tiếng.
Một mảnh trắng muốt đập vào mắt, đồng tử Mạnh Triều Huy hơi co lại, anh nhìn chằm chằm người trước mặt.
Khương Mộ Vân có chút ngượng, gương mắt ửng hồng, cô không dám nhìn thẳng mặt anh, hàng mi vừa dày vừa mảnh cụp xuống, thấp giọng líu ríu: “Như vầy thì sao?”
Thân hình cao lớn Mạnh Triều Huy tới gần cô: “Nhìn rất đẹp mắt.”
Đôi mắt đen kịt sâu hoắm của Mạnh Triều Huy sáng rực lên, anh nhìn cô không chớp mắt từ đầu đến cuối rồi lại dừng trên gương mặt của cô.
Bàn tay Mạnh Triều Huy kéo cô về phía anh, hai người họ áp sát vào nhau thật chặt.
Ngực anh rắn chắc, xuyên qua chất liệu quần áo có thể cảm nhận được nhiệt độ hừng hực, Khương Mộ Vân ngửa đầu nhìn anh, không nhịn được mà li3m môi mình, cổ họng cô nghẹn lại, cổ họng cô cuồn cuộn, tự nhiên cô thấy khát quá.
Một giây sau, Mạnh Triều Huy thỏa mãn cô, anh cúi đầu hôn lên môi cô cười hỏi: “Em khát nước sao?”
Cô không khỏi nghĩ tới năm mười tám tuổi cô hò hét bảo mình khát nước, lúc đấy Mạnh Triều Huy định đi lấy nước, nhưng cô lại hôn anh.
Khương Mộ Vân không nhịn cười được bèn bảo: “Ừm, em khát lắm.”
Khóe môi Mạnh Triều Huy cong lên: “A Mộ, tôi rất thích em như vậy.”
“Anh thích à, vậy em thấy rất vui.” Khương Mộ Vân nhiệt tình đáp lại anh.
Cô tự nhiên cảm thấy khi thực sự yêu một người cô sẽ thật sự liều mạng lao vào, cô sẽ bỏ qua hết những xấu hổ và sự dè dặt để làm anh vui lòng. Cô cũng thấy vui vẻ, cô có thể làm anh vui, thấy anh vui, cô cũng cực kỳ vui.
“Triều Triều, em hạnh phúc quá.” Khương Mộ Vân tựa vào lòng Mạnh Triều Huy, nói khẽ.
“Hạnh phúc như thế nào?” Mạnh Triều Huy hôn cô, dễ dàng khống chế được nhịp đập lòng cô, khiến tim cô đập thình thịch.
Khương Mộ Vân nắm lấy tay anh, không để anh nghịch ngợm, nhân lúc tỉnh táo bảo anh: “Trước đây em cảm thấy trong tim mình thiếu cái gì đó, lúc vui vẻ nhất cũng thấy thiếu, cảm giác đó cực kỳ khó chịu. Em luôn cảm thấy vui vẻ và khó chịu giống như lòng bàn tay của một người vậy, có thể rơi từ thiên đường vui vẻ xuống vực sâu không đáy. Nhưng bây giờ không còn nữa rồi.”
Cô đã làm hòa với Diệp Trân Ny, cô biết mẹ rất yêu cô, cô tìm lại được cảm giác gia đình; cô còn có cả Mạnh Triều Huy, anh cho cô yêu thương, thâm trầm như vậy nhiệt liệt như thế, cô cảm thấy lòng mình tràn ngập hạnh phúc.
Trái tim cô giờ đã trọn vẹn rồi, không còn khoảng trống nữa.
_
Nhã: Thân mật với nhau rồi nhưng mà chỉ cần nhìn thấy cơ thể em là lại chảy máu mũi.