Hôm sau, Quỷ tiên sinh ngồi ngay ngắn trước điện, La Tuyên chuyển đến một cái bàn dài đặt ở trên mặt đất trong điện, Khương Hằng thấp thỏm vào chỗ ngồi, La Tuyên lấy tới nghiên, giấy mài mực cho hắn.
"Không viết văn chương," Quỷ tiên sinh nhàn nhạt nói, "Văn chương đều là giả, tiên sinh hỏi, ngươi đáp là được."
Khương Hằng thu liễm tinh thần, không khỏi khẩn trương gật gật đầu. La Tuyên đang muốn rời đi, Quỷ tiên sinh lại nói: "Ngươi ngồi xuống, không cần tránh đi."
Khương Hằng hít sâu một hơi, chỉ nghe Quỷ tiên sinh gãy lên dây đàn hai cái, trong tiếng ting tang, hỏi: "Đương kim thiên hạ trong năm nước, ngươi cảm thấy quốc quân một quốc gia nào, có thể gánh vác kết thúc thế cục thiên hạ tranh giành này?"
Khương Hằng trăm triệu không nghĩ tới, Quỷ tiên sinh vừa hỏi liền hỏi một vấn đề mà hắn không thể thoái thác.
"Nghĩ kỹ." Quỷ tiên sinh lại nhìn Khương Hằng nhướng mày lên.
Khương Hằng quay đầu nhìn La Tuyên, Quỷ tiên sinh lại dở khóc dở cười: "La Tuyên, ngươi dạy đồ đệ như thế nào, đến thời điểm này, còn muốn hướng sư phụ xin giúp đỡ?"
Trong ánh mắt La Tuyên lại mang theo ý cười, chỉ là không có biện bạch.
Khương Hằng vội nói: "Không, không phải, tiên sinh, ta chỉ là theo thói quen...... Ừm."
La Tuyên không có tức giận, ngược lại nghiêm túc nói: "Đáp theo suy nghĩ của ngươi là được."
Trong điện yên lặng trong chốc lát, Khương Hằng đáp: "Ta cảm thấy là Trịnh quốc."
Quỷ tiên sinh gật gật đầu, nhìn không ra biểu tình là khen ngợi hay là suy xét.
"Vũ Vương nước Đại bảo thủ, mười ba năm trước Cầm Minh Thiên Hạ, sau khi Công Tử Thắng nước Đại chết ở Đại Lương, Vũ Vương tính tình càng trở nên thô bạo, khó gánh trọng trách." Khương Hằng giải thích, "Bốn người con trai hoặc tính nết xúc động, hoặc sợ hãi uy quyền Vũ Vương, vâng vâng dạ dạ, không có người kế vị, cùng Dĩnh quốc tranh chấp nhiều năm, tuy giành được ba vùng đất nhưng lại bỏ mặc không quản lý, áp bức bá tánh, thậm chí trong nước tiếng oán than dậy đất."
Quỷ tiên sinh khảy dây đàn một chút, ý bảo hắn tiếp tục nói.
Tiếp theo, Khương Hằng bắt đầu phân tích binh lực triều đình Đại quốc, chính là triều đình của võ nhân, lại tính trở lên lịch sử mấy đời nước Đại, tài sản người Thục, ngay sau đó chuyện vừa chuyển, trầm giọng nói: "Còn nước Dĩnh tiếp giáp, Dĩnh Vương tự cao tự đại, không coi ai ra gì......"
Hoàng hôn ngã về phía Tây, bắt đầu từ Đại, đến Dĩnh, lại đến Lương. Khi nhắc đến nước Lương, Khương Hằng đặc biệt nhắc đến An Dương chịu ảnh hưởng mười ba năm sau tràng huyết án kia tạo thành.
"Lương quốc ở dưới tay Cảnh Uyên bị thương nặng, bọn họ cần thời gian khôi phục nguyên khí." Khương Hằng nói, "Mười ba năm qua, nước Lương trước sau vô cùng cẩn thận, nhưng như cũ nhịn không được tham gia một trận chiến ở Vương đô năm năm trước, một trận chiến này, làm thế cục Lương quốc thật vất vả ổn định trở lại, lại trở thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ."
"Trịnh quốc tiếp giáp Đông Hải, là yếu địa của Trung Nguyên, con đường cổ hẹp dài tiếp giáp Ngọc Bích quan, người Trịnh vận chuyển đường biển và làm nông nghiệp đã ngàn năm giàu có và đông đúc, Trịnh vương tuy đã sắp già, nhưng khi còn trẻ đã ủng hộ biến pháp cả nước, hiện giờ chính là nước có tinh thần phấn chấn nhất trong bốn nước trong quan ải.
"Thái Tử Linh ở trong năm nước đều được đánh giá rất cao." Khương Hằng lại nói, "Trịnh quốc trước sau đều có loại cảm giác cấp bách, bọn họ cần phải bảo vệ cổ họng trọng yếu, nếu không một khi Ung quốc xuôi nam, quốc gia đứng mũi chịu sào bị luân hãm chính là bọn họ."
Quỷ tiên sinh "Ừm" một tiếng, lại gãy vài cái dây đàn.
"Nhưng xét đến cùng," Khương Hằng thở dài, nói, "Bất quá cũng là một người cao hơn trong đám người lùn hơn mà thôi."
"Ngươi cũng biết." La Tuyên lạnh lùng nói, rốt cuộc nói lên câu nói đầu tiên.
Bốn năm này, Khương Hằng cũng thường thường cùng sư phụ La Tuyên thảo luận, nói đi nói lại, ai mới có thể trở thành tân vương, thống lĩnh toàn bộ thiên hạ đâu? Nhìn khắp Thần Châu, không có bất luận một quốc quân quốc gia nào thích hợp, nói nhiều như vậy, bất quá loại trừ những nước không thích hợp hơn, lưu lại một nước tương đối không quá không thích hợp.
Quỷ tiên sinh nói: "Khương Hằng, ta nghe ngươi một câu cũng không đề cập tới Ung quốc, liền một chút cũng không quan tâm sao?"
Khương Hằng đáp: "Trấp Lang nếu còn sống trên đời, có lẽ có hy vọng. Nhưng hiện giờ vương thất Ung quốc chỉ còn lại Trấp Tông, nếu y nhập quan, sẽ là kiếp nạn của bá tánh Trung Nguyên, nếu để y làm thiên tử sẽ là kiếp nạn thiên hạ."
Khương Hằng một chút cũng không kiêng dè, lại nói: "Nếu Trấp Lang đã chết khi cha ta còn sống, như vậy ta nghĩ, chỉ dựa vào phần tình nghĩa với Trấp Tông là khuyên không được ông ấy ở hội minh hành thích."
Quỷ tiên sinh lại nói: "Hiện giờ ta còn muốn hỏi lại một câu, hành động năm đó của thiên hạ đệ nhất thích khách Cảnh Uyên, đúng không?"
"Bây giờ trả lời, như cũ vẫn là câu nói kia, tiên sinh, ta không biết." Khương Hằng trong mắt mang theo một chút mê mang ngẩng đầu đáp, "Nhưng ta biết, nếu ta là ông ấy, ta sẽ không làm như vậy."
Quỷ tiên sinh vì thế gật gật đầu.
"Ngày mai hỏi ngươi cái vấn đề thứ hai, đi thôi." Quỷ tiên sinh nói.
Ban đêm, Khương Hằng cùng La Tuyên ở trong viện dưới dưới gió xuân, cầm hộp đồ ăn ăn cơm chiều.
La Tuyên nấu ăn rất ngon, chiếu cố Khương Hằng đúng thời điểm thân thể lớn nhanh nhất, bụng cá thân cá đều cho hắn, chính mình dùng chiếc đũa linh hoạt mà gỡ đi đầu cá.
"Sư phụ." Khương Hằng có chút thấp thỏm, không biết hôm nay khảo giáo công khóa có ném đi mặt mũi La Tuyên hay không.
"Cũng được." La Tuyên cùng Khương Hằng làm bạn lâu ngày, Khương Hằng hơi động miệng một cái, liền biết hắn muốn nói cái gì, "Ngươi so với ta nghĩ rõ ràng hơn."
Khương Hằng khoanh chân ngồi trên mặt đất, đã là người lớn, La Tuyên nhìn kĩ hắn, như là muốn từ trên mặt Khương Hằng trưởng thành, tìm được một chút trẻ con cùng cười nói trước đây khi hắn mới tới Hải Các, nhưng Khương Hằng đã không còn giống như còn nhỏ, mọi việc đều hỏi ý tứ y trước mới lại làm quyết định.
"Tiên sinh sẽ phái ta xuống núi sao?" Khương Hằng nói.
La Tuyên: "Tiên sinh không cho ngươi xuống núi, ngươi liền không đi?"
Khương Hằng trong lòng rõ ràng sự thật, vì sao thu hắn làm đồ đệ, cho hắn học tập Chư Tử Bách Gia, đạo tung hoành, những câu Quỷ tiên sinh khảo giáo, học đi đôi với hành, chắc chắn sẽ có một ngày để cho hắn vào đời.
Ngày này liền ở trước mắt.
"Ta dạy cho ngươi chút chuyện khác." La Tuyên chờ Khương Hằng ăn xong, thu thập hộp đồ ăn ném tới một bên, nói.
Ban đêm, Khương Hằng ngồi ở trước gương, trên hai tay La Tuyên bôi dính phấn, cầm một cái mặt nạ da người, nhướng máy với Khương Hằng ra hiệu.
Khương Hằng thấy qua cái gương trên góc thư các của La Tuyên, nhưng lại không có đi mở ra xem qua, nghĩ đến là thuật dịch dung.
La Tuyên đầu tiên là tự dịch dung, thực mau giả thành bộ dáng Quỷ tiên sinh ngày thường.
"Giống không?" La Tuyên nói.
Ngoại trừ quần áo, quả thực giống nhau như đúc! Khương Hằng không khỏi cảm khái, nói: "Dạy ta, sư phụ!"
La Tuyên đáp: "Duy chỉ thanh âm cùng dáng người không dễ ngụy trang, dịch dung cũng không phải là vạn năng, giống như Tùng Hoa, ta liền ngụy trang không được."
Sau đó, La Tuyên bắt đầu dạy Khương Hằng, ngụy trang thành bà lão như thế nào, lão ông, người thanh niên, thậm chí phụ nhân.
Hôm sau, Khương Hằng lại đến đến trước mặt Quỷ tiên sinh, Quỷ tiên sinh đánh đàn, đưa ra cái vấn đề thứ hai.
"Ngươi cảm thấy, người có thể đảm nhiệm làm thiên tử tương lai Thần Châu, hẳn là một người như thế nào đâu?" Quỷ tiên sinh lại hỏi.
Khương Hằng trải qua câu hỏi ngày hôm qua, đã minh bạch ý tứ Quỷ tiên sinh.
Này sẽ là sứ mệnh—— sau đó không lâu trong tương lai của hắn, Quỷ tiên sinh nhất định sẽ để hắn đi đến nhân gian, tìm kiếm một người có năng lực trở thành thiên tử, hiệu lệnh thiên hạ, kết thúc loạn thế.
"Ta cảm thấy, y có thể là tùy tiện một người nào đó." Khương Hằng đáp.
Câu trả lời này, nhưng thật ra vô cùng nằm ngoài dự kiến của Quỷ tiên sinh, chỉ thấy y một tay ấn dây đàn, nhướng mày dò hỏi: "Giải thích thế nào?"
La Tuyên nhíu mày, nhìn Khương Hằng, ý bảo hắn nghĩ kỹ lại trả lời.
"Thiên hạ loạn lạc, chính là loạn ở lòng người," Khương Hằng đáp, "Lòng người bất bình, Thần Châu bất bình. Thiên tử là người, chỉ cần là người liền có tư dục, chẳng lẽ còn tìm một người thánh nhân đảm đương thiên tử sao? Đi tìm chỗ nào đi? Huống chi, Trời đất bất nhân xem vạn vật như chó rơm, thánh nhân bất nhân xem bá tánh như chó rơm.* Thánh nhân làm thiên tử, liền nhất định so với tiểu nhân làm đến càng tốt hơn sao?"
Khương Hằng nghĩ nghĩ, lại nói: "Cho dù có một thế hệ thánh quân, chúng ta còn có thể có đời đời thánh quân hay sao?"
*Thiên địa bất nhân dĩ vạn vật vi sô cẩu, thánh nhân bất nhân dĩ bách tính vi sô cẩu: Muốn nói: Trời đất không tình cảm nắm quyền, đối xử vạn vật bình đẳng, thánh nhân không tình cảm nắm quyền, đối xử bá tánh bình đẳng. Trời đất nuôi dưỡng vạn vật, sẽ không nói chính mình nhân hậu cỡ nào, không cần vạn vật dùng cây cỏ đắp thành chó để bái tế mình. Thánh nhân vì dân chúng làm việc, sẽ không nói chính mình nhân hậu cỡ nào, không cần dân chúng dùng chó rơm tới báo đáp hắn. Cho nên trời đất thánh nhân, không nói nhân, không tranh nhân, vì vạn vật/ dân chúng làm việc không cần hồi báo.
Quỷ tiên sinh gật gật đầu, trong điện một mảnh yên tĩnh. Khương Hằng suy nghĩ thật lâu, nói: "Muốn cho thiên hạ duy trì trật tự, không chịu sự ảnh hưởng tư dục của quốc quân, liền cần phải làm cho nó giống như cái xe chở nước, thiên thu muôn đời, cuồn cuộn không dứt mà tự vận hành. Nói cách khác, người nào làm thiên tử, không nên là yếu tố quyết định thiên hạ náo loạn hay yên bình."
Quỷ tiên sinh trầm mặc không nói, Khương Hằng lại nói: "Thậm chí có thiên tử hay không, đều không quan trọng. Muốn cho Thần Châu khôi phục thái bình thịnh thế, liền phải làm cho tốt công tác chuẩn bị, cho dù chỉ là một gã đồ tể trở thành ngôi cửu ngũ, bá tánh cũng sẽ không phải chịu quấy nhiễu."
"Như vậy phải một lần nữa lập lại triều đình," Quỷ tiên sinh đáp, "Thiên tử thuộc quyền khắp thiên hạ."
Khương Hằng thở dài: "Phải. Đến nỗi phải làm như thế nào, rất khó."
Quỷ tiên sinh: "Chỉ là ngươi trước phải tìm được một người như vậy, làm y nguyện ý thuộc về quyền khắp thiên hạ."
Khương Hằng gật đầu nói: "Đúng vậy, quá khó khăn."
La Tuyên không quá minh bạch, vốn định mở miệng, thấy Khương Hằng cùng Quỷ tiên sinh một hỏi một đáp lại vô cùng tự nhiên, liền không hề đánh gãy.
Vấn đề thứ hai thực mau liền kết thúc.
Quỷ tiên sinh vốn dĩ chuẩn bị rất nhiều phá đề muốn truy vấn Khương Hằng, ai ngờ Khương Hằng đáp lại như thế, lại nói tiếp cũng không còn quan trọng.
"Ngày mai vốn nên có vấn đề thứ ba," Quỷ tiên sinh trầm mặc một lát, rồi sau đó nói, "Vừa lúc hôm nay còn thời gian, liền hỏi ngươi luôn cũng không sao."
Khương Hằng cung kính đáp: "Vâng."
"Dựa vào những gì ngươi đã học," Quỷ tiên sinh lại nói, "Nếu chọn một quốc gia, bình định thiên hạ, cần phải làm như thế nào? Cần thời gian bao lâu?"
Tùng Hoa ở một bên giũ ra một bức bản đồ, "Rầm" một tiếng, bản đồ cuộn xuống dừng ở trong điện. Bên trên là địa đồ Trường Thành uốn lượn cùng Ngọc Bích quan, cùng với địa giới năm nước, kéo dài tới lãnh thổ quốc gia tái ngoại cùng mảnh đất phương bắc mênh mông.
Phương bắc Ung quốc đô thành Lạc Nhạn, Trung Nguyên Lương quốc đô thành An Dương bên bờ Đông Hải, Trịnh quốc đô thành Tế Châu đất Thục được vây quanh bởi dãy núi, Đại quốc thủ đô Tây Xuyên, hai thành Hán Trung. Vạn Hồ bên bờ Phương nam, Giang Châu tươi đẹp đất Dĩnh—— đều ở trong bức họa.
Mảnh đất Thần Châu lớn lớn bé bé 127 thành, chi chít như sao trên trời, ngàn hộ đến vạn hộ, rạch ra ranh giới chạy dài lãnh thổ các quốc gia.
La Tuyên tay cầm một quân cờ, đưa tới trong tay Khương Hằng.
"Sư phụ, tiên sinh," Khương Hằng nói, "Hải Nữ. Ta...... Học nghệ chưa tinh, chỉ có thể lý luận suông, tận lực thử một lần."
Nói, Khương Hằng quỳ đến trên bản đồ, đem cái quân cờ đầu tiên đặt ở trên Tế Châu thủ đô nước Trịnh, ngẩng đầu nói: "Như lời nói trước đó của ta, Trịnh, là nơi đầu tiên khởi xướng trận kết thúc Thiên hạ tranh chấp này, cũng là nơi hạ cờ đầu tiên."
"Mà nước Ung, cần thiết mau chóng đem bọn họ đuổi ra tái ngoại, đoạt lại Ngọc Bích quan." Khương Hằng thúc đẩy quân cờ nước Trịnh, liên hợp với ba nước khác tới gần Ngọc Bích quan, nói, "Bốn nước trong quan chỉ cần có thể đồng lòng, tiêu diệt kỵ binh nước Ung hung tàn như hổ không khó."
Quỷ tiên sinh nói: "Nhiều lần liên quân đều bất lực trở về. Ung đều tử chiến đến cùng, ngược lại không ngừng lớn mạnh, ngươi thật sự cảm thấy trước quan nghênh chiến nước Ung, lại nhấc lên một hồi đại chiến sinh linh đồ thán, là tính toán tốt nhất?"
Khương Hằng nói: "Không cần tiến công Ung Đô, cũng không cần làm bá tánh vô tội chết oan chết uổng, chúng ta muốn chính là tiêu hao binh lực nước Ung. Bọn họ hiện giờ gặp phải phiền toái lớn nhất, chính là trong nước gần như mỗi người đều làm binh lính, trốn một người, liền thiếu một người, chết một người, liền thiếu một người......"
"Chỉ cần đoạt lại Ngọc Bích quan," Khương Hằng quỳ bò đến phương hướng nước Đại, "Liền thành công một nửa. Lấy Trường Thành làm ranh giới, hai nước Trịnh Đại có thể ở thế cơ giác* hổ trợ lẫn nhau, khóa trụ nước Ung. Nước Ung chỉ cần gặp phải đại bại, binh lực bị hao tổn, trong nước chủng tộc hỗn tạp, nhất định sẽ nhấc lên đại loạn. Phong tỏa thương lộ bọn họ, cướp bóc lương thực bọn họ, trong hai mươi năm, triều đình nước Ung vốn dĩ đã không vững chắc nhất định sẽ tan rã. Nước Lương sau khi trải qua nhiều lần thất bại, nguyên khí đại thương......"
*Thế cơ giác: Cầm chân kẻ thù từ hai phía.
Ánh hoàng hôn chiếu vào đại điện, dừng lại ở trên lưng Khương Hằng, bóng dáng của hắn lại dừng ở trên bản đồ, hắn đã nói hơn hai canh giờ, toàn bộ binh lực thiên hạ đã tập hợp tới vương đô nước Trịnh, mà bản đồ Trịnh, cũng mở rộng tới gần tám phần mảnh đất Thần Châu.
"...... Nói tóm lại, bởi vậy, tương lai hai mươi năm, thiên hạ còn sẽ lại bởi vì chiến tranh chết đi gần 40 vạn người." Khương Hằng đáp, "Nhưng chỉ cần đại bộ phận khu vực đều nhập vào trong tay nước Trịnh, bá tánh liền có thể chân chính mà không còn gặp phải chiến loạn, ôn dịch cùng nạn đói. Làm cho bọn họ có thể trở lại đồng ruộng canh tác, lại sau đó......"
Khương Hằng lau mồ hôi, quản cờ tản ra từ nước Trịnh hướng ra ngoài, đã phủ kín toàn bộ Trung Nguyên.
"Chính là chuyện chỉnh đốn triều đình trong nước." Khương Hằng ngẩng đầu, nhìn Quỷ tiên sinh nói.
Quỷ tiên sinh nhàn nhạt nói: "Kế tiếp, ngày mai lại nói đi."
Khương Hằng gật đầu, vô cùng mỏi mệt, đáp: "Vâng, tiên sinh."
Đêm hôm đó, La Tuyên như cũ ở trong thư các dạy hắn điều chế mặt nạ, bản lĩnh cuối cùng của thuật dịch, nhìn tiểu đồ đệ nói: "Hiểu chưa?"
Khương Hằng nói: "Hiểu một chút."
Thầy trò hai người cẩn thận nhìn trong gương, La Tuyên thay đổi cho Khương Hằng một gương mặt, Khương Hằng lại không biết là ai, cũng là một người thanh niên.
Khương Hằng: "Đây là ai?"
La Tuyên không chút để ý nói: "Tùy tay nặn ra, bất quá ngươi hôm nay so với bốn năm trước, đã lớn rồi không giống trước đây, giọng nói cũng thay đổi, cho dù trở lại vương đô Lạc Dương, cũng sẽ không có người nhận ra ngươi. Bất quá là dạy ngươi một chút, để chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào."
Khương Hằng cùng La Tuyên người mặc áo đơn, ở trước gương lẳng lặng mà nhìn lẫn nhau.
Cuối cùng, La Tuyên đánh vỡ không gian yên tĩnh này, nói: "Ngươi tới thử xem? Đổi cho ta khuôn mặt."
Khương Hằng vì thế dùng thạch phấn dịch dung, bắt tay đặt ở trên mặt La Tuyên, lại sửa lại lông mày cho y. Khi da thịt chạm nhau, ngón tay Khương Hằng đụng tới trên khuôn mặt nóng hổi của La Tuyên.
"Sư phụ," Khương Hằng thấp giọng nói, "Ngươi có xuống núi không?"
"Không." La Tuyên lạnh nhạt mà nói, "Ngươi cuối cùng có thể cút."
Khương Hằng nở nụ cười, lấy ra bút vé mày, nói: "Cảm ơn ngươi, sư phụ."
"Cái gì cũng học không được," La Tuyên lãnh đạm nói, "Lãng phí thời gian của lão tử, ngu như lừa vậy."
Khương Hằng nói: "Hôm nay, ta bỗng nhiên có chút sợ. Ta vốn dĩ cho rằng, đời này có lẽ sẽ luôn ở chỗ này, sẽ không đi nữa."
La Tuyên nhìn vào gương, đột nhiên hỏi: "Mặt của ai?"
Khương Hằng nhìn trong chốc lát, không có trả lời.
La Tuyên nói: "Đây là ca ngươi sao?"
Khương Hằng dựa vào ký ức, dịch dung cho La Tuyên, một lát sau nói: "Ta không biết...... Ta nhớ không rõ, nếu huynh ấy còn sống, có lẽ đã không còn là dáng vẻ này."
Kia chỉ là bộ dáng Cảnh Thự trong trí nhớ của Khương Hằng, thậm chí rất nhiều chi tiết trong hắn đều trở nên mơ hồ, bất quá là ngắn ngủn 5 năm mà thôi, khi hắn nhớ lại mặt mày Cảnh Thự, khóe miệng Cảnh Thự, lại là nhất thời không thể nào xuống tay.
La Tuyên nghiêng đầu nhìn Khương Hằng, không nói lời nào.
"Sau khi rời đi," Khương Hằng nói, "Ta còn có thể trở về không?"
La Tuyên không có trả lời, đứng dậy, Khương Hằng vì thế nhìn "Cảnh Thự" đi đến một bên, ngồi ở bên giường.
La Tuyên ôm đầu gối, suy nghĩ thật lâu, đáp: "Ngươi hiện giờ cái gì cũng học không được, còn chưa tới thời điểm xuống núi, lại học mấy năm đi."
Khương Hằng bỗng nhiên nở nụ cười, hắn minh bạch ý tứ những lời này của La Tuyên, đó là y chưa bao giờ nguyện biểu hiện, luôn chôn giấu ở dưới biểu tình không kiên nhẫn, lúc không đề phòng sẽ lộ ra vài phần không nỡ.
"Sư phụ," Khương Hằng nhẹ nhàng mà nói, "Ta biết, ta phải đi."
Tựa như một màn trước mặt này, Cảnh Thự chết đi sống lại đang nhìn hắn, tựa như đang nói y vẫn luôn ở Trung Nguyên chờ đợi hắn đến. Mà nếu như có một ngày, nếu hắn có thể kết thúc thế cục thiên hạ tranh đấu này, cho bá tánh một nhân gian thái bình, sẽ là lễ vật tốt nhất khi gặp lại y.
La Tuyên đứng dậy đi rửa mặt, Khương Hằng trầm mặc mà thu dọn tất cả đồ vật, trời đã sáng.