Trước khi trời tối, Khương Hằng ra ngoài đi dạo vài vòng, khi trở lại trong phòng chợt thấy một người thị vệ đứng ở trong phòng, đang cùng Triệu Khởi nói chuyện. Triệu Khởi đã tự giác mà gánh vác trách nhiệm chuẩn bị mọi chuyện cho Khương Hằng. Hai người thấy Khương Hằng trở về, lại cùng nhau khom lưng.
Bên cạnh thị vệ, còn mang theo một nữ hài khuôn mặt trầm tĩnh, cũng đưa tới hộp đồ ăn cùng rượu, đặt ở một bên.
"Lưu lại là được." Triệu Khởi nói với thị vệ, lại tống cổ gã đi rồi.
Khương Hằng kỳ quái mà nhìn nữ hài kia một cái, gật gật đầu, Triệu Khởi liền giải thích nói: "Nàng tên Lưu Hoa, chính là cầm cơ điện hạ ban cho công tử."
"Cũng đã lâu không nghe đàn," Khương Hằng cười nói, "Còn thỉnh cô nương không tiếc ban ta một khúc."
Lưu Hoa cười cười, ở một bên ngồi xuống bắt đầu đánh đàn, Triệu Khởi lại rót rượu cho Khương Hằng. Khương Hằng chỉ cảm thấy buồn cười, đây là cơm chuẩn bị cho tử tù sao? Vừa đánh đàn vừa cho ăn, đãi ngộ này nhưng thật ra không giống một tháng nay.
Chỉ nghe Lưu Hoa mở miệng đó là 《 Trịnh Phong 》, hát: "Tà áo xanh xanh, bồi hồi lòng ta......"
Khương Hằng khi nghe ca dao, không khỏi sinh ra rất nhiều cảm khái.
"Lâu không gặp người, người nỡ không về?" Khương Hằng xuất thần hát, "Một ngày không gặp, như cách ba tháng......"
Mấy năm nay, Cảnh Thự chưa bao giờ có một lần đi vào giấc mộng của hắn lúc nửa đêm, thường xuyên tỉnh mộng lúc đêm khuya nhìn trời đầy sao và sông ngân ở cuối Thương Sơn, Khương Hằng cũng từng rón rén đi ra phòng ngủ La Tuyên, ở dưới sông ngân xuất thần.
"Một ngày không gặp, như cách ba tháng a." Khương Hằng lẩm bẩm nói, "Hơn 5 năm. Hơn một ngàn ngày, đâu chỉ ba tháng?"
Triệu Khởi ở một bên yên lặng mà nghe, Khương Hằng lại nhẹ nhàng mà thở dài, bỗng nhiên cảm thấy rất không thú vị. Cảnh Thự đã vĩnh viễn rời khỏi, đã từng là tín niệm duy nhất chống đỡ hắn chính là thống nhất thiên hạ, kết thúc thiên hạ đại loạn này.
Nhưng một đêm sau ba tháng xuống núi này, toàn nộ tín niệm không biết vì sao liền đột nhiên suy sụp như vậy. Phảng phất như khi mùa thu đột nhiên đi vào, toàn bộ cây cối rậm rạp trải qua một đêm mưa gió lá cây rơi rụng. Thậm chí ngay cả bản thân tồn tại cũng làm Khương Hằng không có bao nhiêu hứng thú. Nói cách khác, cho dù ám sát thất bại, đã chết, thì có làm sao?
Có lẽ này cũng có thể xem như là một sự giải thoát, hắn liền có thể thuận lý thành chương mà ở trên trời gặp lại Cảnh Thự.
"Trong tiếng đàn của ngươi có cổ bi thương." Khương Hằng nhìn Lưu Hoa cười cười, nói.
"Công tử có thể nghe ra được sao?" Lưu Hoa nói.
Khương Hằng không có lại mạo muội hỏi chuyện phía sau cổ bi thương này, chỉ là đơn giản gật đầu, nói: "Cảm ơn cô nương tối nay vì ta đánh đàn."
Hắn không uống rượu thêm được nữa, Triệu Khởi liền tự giác thu dọn hộp đồ ăn. Lưu Hoa buông cầm, đi theo Khương Hằng đi đến sau bình phong, lại muốn hầu hạ hắn cởϊ áσ, thị tẩm.
Khương Hằng trên mặt mang theo cảm giác say, không khỏi hoảng sợ, vội nói: "Đừng đừng đừng! Cô nương...... Ta tự mình làm. Cô...... Trở về nghỉ ngơi đi, đêm cũng đã muộn."
Triệu Khởi dừng lại động tác, ở ngoài bình phong nghe.
Lưu Hoa trong mắt mang theo khó hiểu dừng lại động tác cởϊ áσ trong cho Khương Hằng, đụng tới da thịt non mềm của hắn, Khương Hằng lại vội vàng che lại xiêm y, kiên quyết từ chối nói: "Cô nương, thật sự không cần......"
Triệu Khởi nói: "Công tử, Lưu Hoa là cơ thϊếp Thái Tử điện hạ sủng ái nhất, điện hạ đã đem nàng tặng cho ngài. Từ bây giờ chính là người của ngài."
"Không được!" Khương Hằng tuy rằng nói đến thiên hạ mưu lược là mộ bộ dáng ông cụ non, tới việc này, lại bại lộ bản chất trẻ người non dạ, vội vàng mặc xong quần áo, từ sau bình phong đi ra, nói, "Này sao được? Ngươi trở về đi."
Lưu Hoa giống như minh bạch cái gì, nhìn Triệu Khởi, hai người hai mặt nhìn nhau, đều không biết làm sao thuyết phục Khương Hằng.
Lưu Hoa thương cảm cười: "Điện hạ để cho ta tới phụng dưỡng công tử, công tử nếu không cần ta, ta liền......"
Khương Hằng chưa trải qua chuyện đại sự của đời người này, những ngày sống cùng La Tuyên, La Tuyên cũng chưa bao giờ nhắc tới, nhưng hắn đại khái là có thể đoán được, chỉ là hiện giờ chính mình còn chưa có chuẩn bị sẵn sàng.
"Ngươi nếu không muốn quay về chỗ điện hạ," Khương Hằng nói, "Liền ở chỗ này ở tạm, chỉ là, thật sự không cần. Ngươi ta tương phùng đó là có duyên, giao cái bằng hữu còn không được sao, như thế nào có thể coi thường ngươi như thế?"
Lưu Hoa trong mắt lóe ánh sáng nhạt, cuối cùng gật gật đầu, đến sau điện nằm xuống.
Khương Hằng lúc này mới như trút được gánh nặng, Thái Tử Linh đưa thị vệ cũng liền thôi, còn tặng một người cơ thϊếp, tuy nói đối xử với chính mình như thế làm lòng người sinh cảm động, nhưng Khương Hằng vẫn không thể tiếp thu được hành động đem người xem như đồ vật đưa tới.
"Công tử không thích nữ sắc?" Triệu Khởi liền đứng dậy, thay thế Lưu Hoa đi vào hầu hạ Khương Hằng, nói.
Khương Hằng vừa nhẹ nhàng thở ra, nghe được lời này, tức khắc không biết nên khóc hay cười.
"Cái này gọi là cái gì?" Khương Hằng nói, "Thích nữ sắc, liền thế nào cũng phải hành sự như heo chó vậy sao?"
Triệu Khởi nói: "Thực sắc, là bốn tính thường tình của con người."
Khương Hằng buồn cười nói: "Ngươi cũng đọc sách."
Triệu Khởi thu hồi áo ngoài Khương Hằng, cung kính nói: "Công tử nếu thấy ta được, thuộc hạ cũng nguyện ý thay thế Lưu Hoa hầu hạ ngài."
Khương Hằng: "!!!"
Khương Hằng nói: "Tha ta đi, thật sự không có tâm tư này."
"Làm cái gì cũng đều được," Triệu Khởi biểu tình nghiêm túc, nói, "Chỉ cần ngài phân phó một tiếng."
Khương Hằng đầy mặt đỏ bừng, vốn là mang theo cảm giác say, xấu hổ xua tay, nằm đến trên giường, lại nghe thấy Lưu Hoa ở sau điện truyền đến tiếng cười, như là cùng Triệu Khởi thấp giọng tán gẫu cái gì. Cho đến canh ba, trong phòng an tĩnh lại, Khương Hằng lại như cũ có chút khô nóng, trằn trọc gần nửa canh giờ mới mơ mơ màng màng ngủ.
Sau đó liên tiếp mấy ngày, Khương Hằng liền cùng cơ thϊếp Lưu Hoa, Triệu Khởi ở chung một phòng, trước sau lấy lễ đối đãi, cái gì cũng chưa từng phát sinh. Ba ngày sau, Khương Hằng cùng nhóm mưu sĩ họp xong, khi trở về, Triệu Khởi chuyển cáo hắn, Lưu Hoa rốt cuộc đã bị kêu trở về.
"Nàng sẽ không có việc gì đi?" Khương Hằng lo lắng hỏi.
Triệu Khởi hầu hạ Khương Hằng rửa mặt trước khi ngủ, đáp: "Không sao, nàng từ chỗ nào tới, quay về chỗ đó. Điện hạ còn không đến mức bởi vậy trách phạt nàng."
Khương Hằng mới yên lòng, gật gật đầu.
Đêm hôm nay chính là đêm trăng tròn, trong Tế Châu thủ đô đất Trịnh truyền đến tin tức Ung quân, quả nhiên giống như Khương Hằng dự liệu. Ung quân đối quan ải Hào Sơn hoàn toàn không có chút hứng thú gì, Trấp Miểu suất lĩnh quân tiên phong ở trong vòng mười ngày đột nhập vương đô Lạc Dương, không có một chút lưu luyến gì, chỉ để lại không đến hai ngàn quân đóng quân, liền suất quân lại lần nữa xuất phát lao thẳng tới Tung huyện hạ nguồn sông Lạc.
Toàn bộ Tế Châu, đưa ra phán đoán chuẩn xác như vậy chỉ có hai người Khương Hằng cùng Tôn Anh. Nhóm mưu sĩ lặng ngắt như tờ, Thái Tử Linh hôm nay dứt khoát không tới, suy đoán lúc trước của mọi người toàn bộ đều vô ích, chỉ phải đố kỵ mà nhìn Khương Hằng.
Khương Hằng sau khi hàn huyên vài câu, liền một mình ở trong viện, ngẩng đầu nhìn vầng trắng sáng trên bầu trời đêm nước Trịnh.
Mà cùng dưới ánh trăng sáng ấy, trong phế tích vương đô Lạc Dương ngoài bốn trăm dặm, Cảnh Thự một thân giáp đen, một đường xuyên qua viện đổ nát 5 năm trước.
5 năm, từ sau khi Vương đô bị thiên tử Cơ Tuần dùng một mồi lửa thiêu hủy, dần dần lại có chút nhân khí, sau khi nước Lương gặp một hồi lũ lụt, các bá tánh không nhà để về lên phía Bắc tránh tai họa, lục tục đi tới Lạc Dương.
Bọn họ tụ tập gần bên ngoài thành, sống trong những gian phòng cũ nát trong đám phế tích Thành Tây hoang tàn gian nan mà tồn tại, ở ngay lúc này, có mảnh ngói che đầu đó là vạn hạnh trong bất hạnh, dù sao mùa đông đã sắp tới.
Sau khi Ung quân lại vào vương đô, Cảnh Thự không có làm quân đội đi quấy rối dân chạy nạn, ngược lại phân ra một phần quân lương, tiếp tế những kẻ đáng thương không nhà để về này. Kế tiếp, lại đi hẻm núi Linh Sơn, bái tế đồng đội 5 năm trước chết ở dưới tuyết lở trong trận chiến ở Vương đô.
"Ta còn nhớ lúc trước là Triệu Kiệt thiết hạ mưu kế này," Giọng nói Tằng Vũ ở phía sau Cảnh Thự nói, "Một hồi tuyết lở, chôn xuống gần mười vạn người, người Lương, người Trịnh, người Ung, hết thảy chết ở dưới sắp đặt của y."
Cảnh Thự tế qua rượu, đáp: "Hai nước tranh chấp, không phải ngươi chết, chính là ta mất mạng, hiện giờ y đã chết, thù này ngươi muốn báo cũng không được."
Tằng Vũ phụ trách giao tiếp phòng ngự vương đô Lạc Dương, cùng Cảnh Thự cùng tế qua đồng đội chết trận, dọc theo hẻm núi Linh Sơn chậm rãi đi tới. 5 năm trước mười vạn người chôn xác nơi đây, nuôi sống hàng ngàn hàng vạn quạ đen, chúng nó khi bay lên tới che kín đầy trời, rơi xuống đất gặm đồ ăn lại giống như đàn kiến, đem vô số thi thể trong cánh đồng bát ngát, hóa thành xương trắng.
Thời gian dần trôi, xương trắng dần mục nát chìm vào lòng đất, lại lần nữa tẩm bổ vạn vật, sinh sôi ra sinh mệnh mới, vòng đi vòng lại, sinh sôi không ngừng.
Hiện giờ những con quạ đen này đang ở dưới ánh trăng, như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm hẻm núi, lại chờ đợi một hồi Thao Thiết thịnh yến* sắp đến.
*Thao thiết thịnh yến: Ý tứ là hình dung đồ ăn vô cùng phong phú.
Tằng Vũ nói: "Nghe đồn ngày cuối cùng đó, Triệu Kiệt nổi một mồi lửa đốt chết chính mình, cũng thiêu chết Cơ Tuần."
"Ừm." Cảnh Thự nói, "Nhóm quan văn đóng lại tông miếu, ở bên trong thiêu chết chính mình, nước đồng trào ra bỏng chết không biết bao nhiêu người."
Hiện giờ trước tông miếu, còn những pho tượng binh lính táng thân trong nước đồng, trong thành chưa từng có người dám đặt chân, nguyên nhân chính là như thế, nghe nói đêm khuya, trước tông miếu còn truyền đến từng trận tiếng khóc, làm người sởn tóc gáy.
Tằng Vũ thở dài, nói: "Mọi người đều nói người nhà họ Cơ là kẻ điên, hiện tại xem ra quả thực như thế. Người không sợ chết là kẻ khó đối phó nhất, bồi thường một cái tánh mạng, cũng muốn......"
"Hai mạng." Cảnh Thự lạnh nhạt mà nói, "Triệu Kiệt cùng Cơ Tuần, sớm khi đại quân vào thành, liền đã quyết ý đồng sinh cộng tử."
Tằng Vũ tựa hồ không ý thức được, tràn tang lễ long trọng này, hết thảy ngọn nguồn đều do trận chiến do quân đội năm nước gϊếŧ vua đoạt quyền. Mà tất cả mọi người ở Ung Đô bao gồm Trấp Tông đều không biết, người năm đó mai táng mười vạn đại quân, vừa lúc chính là Cảnh Thự.
"Điện hạ khi nào xuất chinh?" Tằng Vũ nhìn ra được, Cảnh Thự muốn một mình.
"Sáng sớm ngày mai liền đi." Cảnh Thự đáp.
Tằng Vũ liền không hề quấy rầy, khom mình hành lễ rời đi, còn lại một mình Cảnh Thự đối với toàn bộ cây cỏ trong hẻm núi xuất thần, phảng phất như đang phân biệt, thân cây nào sẽ trưởng thành nhờ chất dinh dưỡng, đã từng là Khương Hằng của hắn.
"Ca —— đi mau! Đi a!"
5 năm, giọng nói kia còn ở bên tai, cảnh tượng kia còn ở trước mắt.
"Hằng Nhi, ca sớm nên chết cùng ngươi." Cảnh Thự đứng ở trước vách núi nơi tuyết lở đã từng lăn xuống, lẩm bẩm nói, "Lừa mình dối người, sống nhiều năm như vậy, lại có ý nghĩa gì? Ông trời vì sao đối ta tàn khốc như vậy, ngay cả chết, cũng không cho ta cùng ngươi chết cùng một chỗ, phải cho thi thể chúng ta không ở cùng một chỗ?"
Hắn nhìn vách núi lại bước tới gần một bước, trăng sáng chiếu rọi, vạn dặm ngân quang, thân hình hắn hóa thành một bóng hình nhỏ bé đứng trên vách núi, nhìn thấy bất cứ lúc nào cũng có thể biến thành chim bay trong rừng, rơi xuống vách vúi sâu vạn trượng.
Nhưng vào lúc này, nơi xa phương hướng vương đô, truyền đến một tiếng chuông vang lên tiếng được tiếng mất.
Binh lính Ung quân tìm được cái chuông 5 năm trước bị Cảnh Thự đẩy xuống sườn núi kia, không biết là ai vui đùa mà gõ lên.
Tiếng chuông làm Cảnh Thự lấy lại tinh thần, xoay người đi xuống vách núi.
Ban đêm, Khương Hằng dựa vào trước điện nhìn ánh trăng.
"Công tử đang suy nghĩ cái gì?" Triệu Khởi đột nhiên hỏi.
"Nhớ người thân ta, nhớ ca ca ta." Khương Hằng lẩm bẩm nói, "Ngươi có người nào để nhớ tới không?"
Triệu Khởi đáp: "Ta không có người thân."
Khương Hằng nói: "Hoặc là bằng hữu, đồng chí, thậm chí bèo nước gặp nhau, cuối cùng lại không thể không tách ra những cái người xa lạ đó."
Triệu Khởi không có trả lời.
Khương Hằng thấp giọng nói: "Ta cũng đã từng có nương, có Vệ Bà, có ca ca, hiện tại nghĩ đến, tựa giống như một giấc mộng."
Cuối cùng, Khương Hằng đứng dậy, trở lại sau bình phong thay quần áo.
Sớm hôm nay, hắn biết được tin tức Trấp Miểu rời đi vương đô, sắp đi tới Tung huyện, hết thảy đều nằm trong dự đoán của hắn, Xa Không lại suất quân chuẩn bị bất ngờ đánh Lạc Dương, chặt đứt đường lui Trấp Miểu. Mà một khi cầm chân được Lạc Dương, Thái Tử Linh liền sẽ đuổi tới Ngọc Bích quan đưa ra đàm phán với Trấp Tông.
Đến lúc đó, cũng chính là ngày hắn ra tay ám sát Trấp Tông, nghĩ đến sẽ không lâu lắm, muộn nhất là nửa tháng sau, sau khi mọi chuyện kết thúc, dù thanh hay bại, chính mình cơ hội sống sót đều rất nhỏ, nhưng Khương Hằng ngược lại cảm thấy, chính mình có lẽ từ đây có thể giải thoát rồi.
"Điện hạ." Triệu Khởi bỗng nhiên ở ngoài bình phong nói.
Khương Hằng lập tức quay đầu, đang muốn mặc vào áo ngoài, Thái Tử Linh lại chuyển tới sau bình phong.
Khương Hằng một thân áo trong, vội khom người nói: "Điện hạ tại sao lại tới vào lúc này?"
Thái Tử Linh mặc một thân áo đen, vạc áo thẳng đến cổ, dáng người thon dài, vòng eo thẳng tắp, trong mắt mang theo ý cười, nói: "Ngươi cự tuyệt cơ thϊếp Lưu Hoa của ta, nghĩ tới nghĩ lui, đưa người nào lại đây, đều cảm thấy không thích hợp, không nói được, vẫn là tự mình tới."