Chương 29: Sơn Thủy Nhất Trình

Phiên bản 12576 chữ

Ngoài cửa sổ xe là một vùng trắng lóa. Trận tuyết đầu tiên của năm mới luôn mang tới những nỗi lòng khó tả.

Trịnh Đạc ngó cánh cửa khép chặt, bỗng nhớ cảm xúc tim như trống dồn lần đầu tiên gặp Khương Nghê. Từ Cầu Cảng đến Biên Thành, từ sàn đấu vạn người tung hô đến ngục tù bức bí tận cùng, cô luôn bên gã.

Nghĩ cho cùng những ân ái giữa cả hai luôn được dựng trên mắc nợ và áy náy hiểu lòng không tỏ. Vì nợ quá nhiều nên tạo thành khoái cảm tội lỗi, nên mới có thể không tính toán gì nhau.

Cả hai luôn biết rằng người tốt nhất đã đi xa hoặc chăng sẽ chẳng tới nữa. Và yêu cháy bỏng chỉ mang tới tổn thương bỏng cháy không gì bằng. Ai nấy vẫn riêng có những bí mật cũng như thầm gánh tiếc nuối và vô vọng, chỉ thế mới có thể bước tiếp bên nhau trong bình đẳng và vô tư.

Nhưng khi bí mật bị công khai lột trần, ấy thế vẫn cố chấp muốn bước tới ôm siết người ấy, nói với người ấy rằng, tôi ở đây.

Trịnh Đạc cười.

Giây lát ngẩng đầu thấy một chiếc Mercedes phóng như bay tới, hình như gã đã nom rõ khuôn mặt tàn độc kia bước xuống xe với không một thoáng ngại ngần.

Cảnh Diệc hớt hải chạy ngay tới đây ngay khi vừa xuống sân bay. Bộ vest mỏng bạc không thể ngăn cản giá rét trong trời tuyết lất phất dày mù. Nhưng lúc này hắn chẳng buồn để ý tới.

Hắn đối đầu con mắt bình lặng của Trịnh Đạc.

Gã đấy, lần trước hãy còn thụi cho hắn một đấm với cặp mắt căm phẫn và không cam tâm. Còn hiện tại thì kiên vững như bàn thạch.

“Tránh ra!”

Giọng sốt ruột của Cảnh Diệc ùa tràn lửa giận lồ lộ.

Trịnh Đạc nín thinh, đứng sững sừng trước cửa trong im lặng.

Mày Cảnh Diệc chập cả vào nhau, thình lình lao vụt lên quơ đấm về trước, hướng đấm thẳng tới Trịnh Đạc. Trịnh Đạc nghiêng người tránh đi.

Cả hai lao vào nhau cùng ngã trên nền đất tuyết. Áo phao đen thẫm và áo vest cũng đen hệt thế dính vào nhau như keo. Một trông thô kệch, một trông nho nhã, lại cùng tạo nên mảng đối lập rõ nét trên nền tuyết trắng tinh.

Trịnh Đạc tỏ rõ ưu thế vượt trội, đè cứng Cảnh Diệc xuống dưới người.

Khói trắng phả ra đeo theo sức nóng phẫn nộ, hơi thở đứt quãng có thứ mùi nôn nao.

Cảnh Diệc lần được một thứ giá cóng.

Trong mắt hắn là hơi mù vô tận. Nhìn Trịnh Đạc trong sắc mặt kiên quyết, hắn đâm thẳng tay không do dự.

“Vì chúng tôi sống trong làng giải trí, vì chúng tôi có một lớp vỏ da đẹp, vì chúng tôi cần sự nghiệp lên cao thế nên chúng tôi phải hầu hạ dưới háng đàn ông? Thế nên chúng tôi phải mua vui trên bàn rượu? Thế nên chúng tôi phải trở thành món đồ chơi mặc sức thao túng trong mua bán quyền lực của đàn ông?”

Khương Nghê vẫn vẹn nguyên cái bình lặng từ đầu chí cuối.

“Con mắt anh chị chỉ thấy một mặt vẻ vang hơn của chúng tôi, thế nên anh chị nói một câu “kiếm được tiền là được” đã lờ đi tất cả. Còn những cô gái như tôi khác, biết bị đối đãi như thế là do xã hội đồng lõa, biết mình là người bị hại của cả cộng đồng, thế nên tôi hiểu khi họ hít sâu nuốt tiếng, chịu nhơ chịu nhục cố sống yên đời mình. Nhưng luôn có vài thời điểm, khi nghe họ nói “không liên quan đến tôi, tôi không gặp chuyện đó, cô nghĩ nhiều rồi” khiến tôi không chỉ khó chịu mà thậm chí tuyệt vọng.”

Giọng Khương Nghê có một thoáng run run.

“Im lặng chính là dung túng, thờ ơ chính là đồng lõa với kẻ ác. Mỗi một lần chúng tôi lên tiếng đều là đang bỏ phiếu cho thế giới mình mơ ước, tôi biết ơn chính can đảm của mình.”

Cô của lúc này, đầu ngẩng cao, mắt gợn sóng, rung động tựa cánh hồng bay. Cá ngừ vùng quẫy, núi lửa phun trào, cảnh quan hùng vĩ hơn cũng không thể vượt hơn vở kịch độc diễn của cô. Lời nói đẹp đấy, im lặng đẹp đấy, hơi thở cũng đẹp đấy, đều là vinh dự độc tôn tình yêu ban cho.

Là cô ban cho Trịnh Đạc, cũng là Trịnh Đạc ban cho cô.

Lời ấy vừa dứt, cửa lớn bỗng bật mở. Cảnh Diệc gánh gió rét bước vào.

Sau một giây sửng sốt, mọi ống kính và ánh nhìn đổ dồn vào hắn.

“Anh Cảnh Diệc, anh có gì muốn nói không?”

“Anh Cảnh Diệc, những việc này là thật chứ?”

“Anh Cảnh Diệc, anh có gì muốn giải thích không?”

“…”

Mớ câu hỏi nhốn nháo nối nhau đổ tới. Cảnh Diệc ngó lơ tất cả, chỉ trân trân nhìn cô gái phía đầu cùng đằng kia.

Cô dùng bản năng để kể rõ sự đổ nát, sa đọa và thời gian đẹp đẽ ngắn ngủi trôi nhanh. Bất chấp khởi đầu rực sáng nhường nào, kết cục u ám bao nhiêu.

Hắn không ngờ cô sẽ dùng cách thức liều mạng như thế để phản kháng.

Cái giọng rẻ rúng của Cảnh Diệc vang vọng trong hội trường.

“Thế tại sao ban đầu cô leo lên giường tôi? Đồng ý với điều kiện của tôi?”

Khương Nghê điếng người, ngước mắt ngó Cảnh Diệc đang mỗi lúc một gần hơn.

Quả vậy, kẻ bước sai trước là cô.

Cô cười với vẻ tự trào. Cô biết vì sao. Bởi vì cô không thể phản bác. Nó là quy luật của thế giới này.

Cái may của đàn ông ở chỗ nhất thiết phải bước lên con đường gian khổ nhất cũng là con đường đáng tin nhất này; bất hạnh của đàn bà thì ở chỗ bị cám dỗ gần như không thể cưỡng lại bủa vây, không phải được yêu cầu tiến lên trong hoài bão mà là nghe nói chỉ cần trượt vào đã có thể tới với thiên đường cực lạc. Khi nhận ra mình bị ảo ảnh dối lừa, sức lực của đàn bà đã kiệt quệ sau lần mạo hiểm thất bại.

“Còn nữa, cô nói tôi còn lợi dụng những cô gái khác, thế thì lôi bằng chứng ra đây, đừng có lải nhải tự diễn một mình!”

Cánh nhà báo phía dưới bắt đầu xôn xao.

“Đúng đấy, cô Khương Nghê, một mình cô nói thì chứng minh được gì?”

“Cô Khương Nghê, cô còn bằng chứng khác không…”

Trong khung cảnh nhốn nháo, Khương Nghê nhìn Cảnh Diệc trân trân, nhìn khuôn mặt hắn chuyển dần từ giá rét khắc nghiệt sang thấp thoáng nụ cười. Nụ cười khiến cô tởm lợm.

Nhưng cô không tài nào trả lời câu hỏi này. Cả về tình lẫn lý, cô không cách nào nói ra cô gái khác.

“Tôi có thể!”

Một giọng nói mát rượi vang lên.

Tiêu điểm thêm một lần chuyển dịch. Khương Nghê mấp máy môi. Cảnh Diệc quay ngoắt đầu, miệng mắt mở to nhìn chăm chăm cô gái đang đứng dậy.

“Cô Triệu Thư Na, xin hỏi cô cũng là người bị hại?”

“Cô Triệu Thư Na, cô có gì muốn nói không?”

“Cô Triệu Thư Na, có phải cô cũng bị Cảnh Diệc thao túng?”

Triệu Thư Na nhìn Khương Nghê. Từ trong dáng vẻ Khương Nghê vừa rồi, một hình ảnh bỗng lướt nhanh trong tâm trí cô. Trong căn phòng vệ sinh chật hẹp hôm ấy, Khương Nghê trao cô một ánh mắt mà đến nay cô mới biết nó không phải thương hại, không phải mỉa mai, không phải “tôi biết hết”, mà là…

“Phải mạnh mẽ”.

Cô ý thức được mỗi người lại có nỗi đau xót và vĩ đại riêng, kẻ hèn mọn cong lưng uốn gối, tai nghe sét giông, người can đảm và trong sạch đem thân xác và lý tưởng hỏi tận trời xanh, để bên trong hoặc bay cao hoặc đọa ngã.

Thế nên cô đứng dậy.

“Tôi cũng từng kí hợp đồng âm dương với Cảnh Diệc, quả thực Cảnh Diệc cũng từng dùng “Sonata” để ép tôi đi xã giao với giám đốc đài Coco. Còn lần Cảnh Diệc bảo Khương Nghê tới hầu giám đốc đài Coco trong ghi âm vừa nãy, vốn người đi nên là tôi, nhưng vì bạn trai của Khương Nghê đánh Cảnh Diệc nên anh ta mới trút giận lên chị ấy…”

Ánh đèn flash và tiếng nháy máy lại một lần tăng cao.

Triệu Thư Na biết chính cô, kẻ đứng dưới ánh đèn flash lần này không còn là “kẹo ngọt” kia nữa. Xương cốt da thịt cô đã thay đổi.

“Cảnh Diệc, còn một việc tôi chưa nói với anh đấy…”

Giọng Khương Nghê trở nên dịu dàng thu hút ánh mắt cả hội trường.

Cô đứng dậy, một đoạn phim chiếu sau lưng. Cậu trợ lý mặt mũi xanh tím của Cảnh Diệc bị trói gô trên ghế, vừa sụt sịt vừa nói: “Hôm ấy đúng là giám đốc Cảnh đã bảo tôi gọi điện thoại cho điều dưỡng của viện dưỡng lão, nói là cho mẹ Khương Nghê ra ngoài đi, đi… Chỉ vì hôn sự với cô Đinh bay biến, sau đó thì công ty vướng một đống rắc rối… Vì cô Khương Nghê khiến anh ta khốn đốn đến thế nên muốn cho cô Khương Nghê chút cảnh cáo… Nhưng, nhưng bọn tôi cũng không ngờ là, là mẹ Khương Nghê lại chạy được lên cao tốc…”

Trong khung hình lại vang một tiếng nói qua điện thoại.

“Tôi là điều dưỡng Lý của viện dưỡng lão Cầu Cảng, đúng… đúng là Cảnh Diệc đã bảo tôi làm thế, ở đây có ghi âm cuộc gọi…”

Giọng nói tuy mờ mờ nhưng vẫn nhận ra được là của Cảnh Diệc vang lên.

“Điều dưỡng Lý, mấy hôm nữa cho mẹ Khương Nghê ra ngoài một chuyến đi. Rồi cô có thể đến phòng tài chính nhận tiền lương gấp ba tháng này…”

Yên tĩnh phủ trùm. Cảnh tượng đã xuất hiện mấy lần trong hôm nay.

Con mắt Cảnh Diệc không còn tia sáng.

“Thế nên người mẹ mắc chứng Alzheimer của tôi, vì không tìm được đường về nên đã lên cao tốc, sau đó thì bị xe tông. Sau khi tài xế gây tai nạn bỏ trốn, mẹ tôi, ngay dưới trời tuyết lại bị xe nghiến qua thêm một lần. Dẫn tới mất máu quá nhiều, nhiều cơ quan bị thương tổn, chấn thương não nghiêm trọng rồi chết.”

Khương Nghê há miệng thật to, nơi mắt là một vùng sáng loáng. Song khi nhìn kĩ, nó là li ti đốm lệ ly biệt.

Nói hết tất cả rồi, Khương Nghê cảm tưởng cả thân xác như bị rút rỗng. Nhưng sống lưng thì vẫn đứng thẳng, khuôn mặt vẫn ngẩng cao, viền quanh mắt là gió xuân vô tận.

Cô giải thoát rồi.

Không biết ai bắt đầu, một nữ phóng viên ném mạnh quyển sổ trong tay, nói: “Cảnh Diệc, anh quá đáng quá rồi!”

Những tiếng lên án Cảnh Diệc bắt đầu trở nên hung hăng.

“Sao lại có người như thế chứ?”

“Mặt người dạ thú!”

“Những cô ấy là người, không phải công cụ của anh!”

“Anh làm thế là giết người!”

“…”

Vẻ hoảng loạn bắt đầu lan trên gương mặt Cảnh Diệc. Hắn muốn đi ra cửa, song thình lình có mấy cảnh sát xộc vào bước thẳng tới đối diện hắn.

Đầu óc Cảnh Diệc trắng lóa rỗng không.

“Anh Cảnh Diệc, anh bị nghi ngờ dính đến án giết người không thành, mời anh đi theo chúng tôi một chuyến.”

Cảnh Diệc mặc mình bị kéo đi về trước mà không một ý thức gì. Hắn ngoảnh đầu, thấy Khương Nghê đang đứng thật thẳng.

Biểu cảm trên mặt cô, hệt cô của một khoảnh khắc ngày xưa cũ.

Dáng hình cứng cỏi, hừng hực mà bất khuất, oai nghiêm khiến người ta kính sợ, linh hồn không thể bị thuần hóa, cái đẹp trí mạng từ sự cực đoan.

Xuyên thấu đám đông như nêm, hình như Khương Nghê đã cảm nhận được gì.

Một nguồn lực khổng lồ trong cơ thể thôi thúc cô tiến tới. Cô xuống đài, vượt qua Triệu Thư Na, vượt qua Cảnh Diệc và cảnh sát, vượt cả đám nhà báo nghìn nghịt và ánh đèn flash sáng trưng, cô nhìn thấy người ấy đang dựa bên khung cửa.

Sắc mặt gã trắng tái, lưng dựa sát sườn cửa, tay rịt chặt bụng trong khi nhìn cô với nụ cười rạng ngời hơn mọi thứ, trong con mắt hiền như gỗ đá có bao dung vô tận.

Giữa ngón tay nổi cộm khớp xương của gã, máu tươi đỏ sậm luồn lách chen kẽ hở.

Nụ cười của Khương Nghê đông đặc, rảo bước biến thành chạy chậm, chạy chậm biến thành lao nhanh.

Con người, âm thanh và ánh đèn chớp bốn phía hóa những đường sắc mảnh lướt như con thoi.

Cô nhìn gương mặt không sắc máu ấy mỗi lúc một cách gần, tim bắt đầu dồn lên nảy đập. Cô đang sợ hãi.

Cô riết bàn tay giá ngắt của gã, nói: “Đi bệnh viện! Nhanh!”

Với bộ não rỗng tuếch cô siết tay gã kéo giật ra ngoài. Rồi cô nhìn thấy Jessie lái xe tới. Jessie đã lâu không gặp khoe nụ cười nhẹ nhõm hơn mọi khi.

Trịnh Đạc gối đầu lên đùi Khương Nghê cảm nhận hơi nóng cơ thể cô. Mùi hương thoảng nhạt và vị máu tanh tanh hòa quyện, phủ mờ cả khoang xe.

Khương Nghê ấn tay lên vết thương của gã, đầu mày díu chặt khi trông máu tươi thấm đẫm đầu ngón tay.

“Trịnh Đạc, Trịnh Đạc…”

Cô nói trong tiếng nức nở, nước mắt đáp từng giọt trên mặt Trịnh Đạc nghe tí tách. Trịnh Đạc rướn lưỡi, giọng cộm như cộm cát: “Mặn này.”

Hẳn nhiên lời gã không hề khiến Khương Nghê thả lỏng. Người cô vẫn run run.

Dù đã tự dặn lòng, cô vẫn phải vạch rõ với Trịnh Đạc.

“Chúng ta đã nói sẽ cùng đi Biên Thành. Trịnh Đạc, đừng bỏ em!”

“Trịnh Đạc, anh không được rời khỏi em, anh còn nợ tiền em đấy!”

“Trịnh Đạc, anh không thể chết được, anh chết rồi em sẽ chỉ còn một mình trơ trọi thật mất!”

“Trịnh Đạc, em yêu anh, em yêu anh!”

Khương Nghê cảm tưởng tâm trí mình thoát khỏi khống chế, thần kinh căng chặt khiến cô trút sạch những điều mình nghĩ mà không qua kiểm duyệt của não bộ.

“Trịnh Đạc, Trịnh Đạc…”

Nhận thấy nước mắt được quệt đi, Khương Nghê mở bừng mắt. Giữa tấm rèm ướt lờ mờ là nụ cười dẫu yếu ớt vẫn đầy hạnh phúc của Trịnh Đạc.

“Nín nào, không chết được, còn cách tim xa…”

Khương Nghê hít mũi thật mạnh, nhận ra Trịnh Đạc không hề nói đùa.

Nhưng sau chớp mắt ấy, không rõ vì lẽ gì cô bỗng òa khóc lớn tiếng hơn tưởng muốn xé toạc cả cơ thể. Tiếng khóc the thé thậm chí khiến tai Trịnh Đạc thấy nhức.

Gã biết khi vượt qua tất cả, cuối cùng cô đã được khóc một trận cho bõ.

Thì cứ mặc cô khóc vậy.

“Anh yêu em.”

Trịnh Đạc thì thầm trong tiếng khóc gào của cô, thấu rõ lạ thường.

Khương Nghê dừng bặt tiếng khóc, nước mắt vẫn chưa thôi rơi.

“Cám ơn anh.”

Cô quệt đi nước mắt rơi trên mặt gã, hôn lên môi gã.

Cám ơn những người tổn thương em sâu sắc,

Cám ơn anh luôn kề bên đồng hành.

Và cám ơn chính em, vì đã luôn sạch trong mỗi lần gặp gỡ.

Bạn đang đọc Sơn Thủy Nhất Trình

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!