Sau khi cố vấn lớp nghiên cứu họp xong thì mọi người liền tự đi tìm giảng viên hướng dẫn của mình.
Ngày nhập học đầu tiên sẽ không sắp xếp lớp học, khi Tô Đào từ văn phòng của giảng viên hướng dẫn đi ra đã 4h hơn rồi, nên cô liền về nhà sắp xếp một số đồ trước, sau đó trực tiếp đến phòng làm việc.
Buổi chiều khi nghe xong bài hát chủ đề của phim, thấy không có vấn đề gì nên cô đã gửi tin cho đạo diễn.
Nhưng đạo diễn vẫn muốn cô chỉ đạo người đó một chút, khiến Tô Đào có chút không hiểu được, cái quan trọng nhất của phim hình như là cốt truyện cơ mà, bài hát chủ đề cũng đâu có đặc biệt quan trọng lắm đâu!
Mặc dù Lâm Cảnh không phải ca sĩ chuyên nghiệp nhưng anh ấy giải thích bài hát này rất tốt, từ góc độ chuyên môn mà nói thì âm điệu của anh ấy rất chuẩn, âm sắc dễ nghe hơn nữa cũng có sự nhận biết các cấp độ, không hề thua kém ca sĩ chuyên nghiệp mà.
Tất cả đều không có chỗ nào cần cô hướng dẫn.
Nhưng cô vẫn phải làm tốt công việc hậu kỳ của mình, hỏi đạo diễn chỗ nào cần hướng dẫn, ai ngờ đạo diễn đổi hết cho giám đốc âm nhạc yêu cầu thế nhưng không nói rõ là chỗ nào, như vậy còn khiến cô hoang mang hơn.
Cuối cùng ông ấy nói để Lâm Cảnh trực tiếp liên lạc với cô.
Đạo diễn vừa mới cúp điện thoại xong thì Lâm Cảnh lập tức gọi đến, nói là muốn cho cô nghe bài hát chủ đề đã được chỉnh sửa, thực tế thì anh có một vài chỗ hơi bị lạc tông.
Đoàn làm phim sắp tổ chức buổi họp báo, lúc đó anh cần phải biểu diễn bài hát này.
Để chứng minh bản thân thật sự bị lạc tông nên Lâm Cảnh đã gửi qua cho cô một đoạn nhạc.
Tô Đào nghe xong liền cảm thán một câu, đúng là không thể trêu chọc nhạc sĩ nha, có một câu mười một chữ thì tám chữ trong đó bị lạc giọng mất tiêu.
Quả thật là làm khó anh ấy rồi.
Cũng làm khó nhà sản xuất âm nhạc luôn.
Phòng làm việc của Tô Đào bình thường làm việc đến 9h05 phút tối, lúc Lâm Cảnh đến chỉ có mỗi Tô Đào trong phòng làm việc.
Phòng làm việc không khóa cửa, lúc bình thường Tô Đào sáng tác và thu âm bài hát ở tầng 2. Lúc anh vừa vào Tô Đào liền thấy anh mang theo mấy cái túi, kèm theo cả mùi thơm của đồ ăn ngon.
Cô ngửi thấy mùi của tôm hùm đất, thịt xiên nướng, còn có mùi gì đó chua chua cay cay, hình như còn có cả cái khác nữa nhưng cô không ngửi ra được.
Buổi trưa sau khi ăn xong mỳ gói và đồ ăn vặt, cô chưa có ăn thêm cái gì khác nên hiện tại có chút đói bụng.
"Anh không biết em thích ăn gì nên mỗi thứ mua một chút"
Lâm Cảnh ăn mặc có chút trang trọng có lẽ là sau khi tham gia hoạt động gì đó liền lập tức đến đây.
Một thân tây trang màu đen, chiếc cài áo hình lá màu vàng trước ngực giống hệt như một quý công tử, nam thần hệ cao lãnh cấm dục nhưng ánh mắt lại vô cùng dịu dàng.
Đối diện phòng thu âm là phòng làm việc của Tô Đào, Lâm Cảnh đặt đồ ăn lên bàn, mở ra từng cái một, mùi hương thức ăn càng nồng đậm hơn.
Trừ những thứ cô ngửi thấy thì còn có tiểu long bao, súp bí đỏ, một chút đồ ăn nóng và mấy món tráng miệng ngọt.
"Em nói là mời anh đi ăn tối nhưng lại để anh mất tiền, nhưng mà chỗ này cũng nhiều quá đi"
Còn là những món cô thích chứ.
"Mua cho em mà, không cần phải ngại", Lâm Cảnh cười cười nhìn cô một cái, sau đó nhìn qua chỗ đồ ăn, "Anh sợ em ăn không no nên cố ý mua nhiều một chút đó"
".. Đủ mà", anh ấy nghĩ cô có thể ăn nhiều cỡ nào chứ.
Nghĩ lại lần trước cô cùng anh ăn cơm nhưng cô đâu có ăn nhiều lắm đâu.
Tất cả mọi người đều ăn như vậy mà!
Lâm Cảnh lấy một cái tiểu long bao đưa cho cô, lúc Tô Đào đưa tay nhận lấy thì vô tình chạm vào đầu ngón tay của anh, đột nhiên, nhịp tim đập có chút nhanh.
"Anh.. anh cũng ăn đi"
Tô Đào nói xong thì cúi đầu cắn một miếng nhỏ, từ lúc Lâm Cảnh tiến vào thì cô vẫn luôn có chút bối rối, cảnh tượng hôm đó cô hôn lên mặt của anh cứ lặp đi lặp lại trong đầu.
Làm cô vẫn luôn không dám nhìn Lâm Cảnh, bất cứ lúc nào đối mặt cô đều giả vờ như vô tình cúi đầu hoặc quay đi chỗ khác.
Cô cố gắng hết sức để mặt mình trông tự nhiên nhất có thể nhưng người cô 'sàm sỡ' lại đang ngồi trước mặt mỉm cười với cô, cô chỉ biết cúi đầu ăn chứ không biết phải nói chuyện gì hết, ngón tay vô thức kéo kéo mép áo.
"Nhu Nhu, em đang xấu hổ sao?"
Lâm Cảnh phát hiện ra lúc tiểu cô nương ngại ngùng thường hay nắm lấy thứ gì đó.