Chuyên gia trang điểm đang tết một bím tóc to kiểu quê mùa cho Tô Đào, tóc của cô nhiều lại dài, ngược lại tiết kiệm dùng tóc giả, đánh giá mình trong gương cảm thấy xấu xí đến mức muốn khóc.
Ngoại hình của cô gái xấu xí trong phim truyền hình của người khác tốt nhất là vẽ một cái bớt trên mặt và làm da sạm đi, tệ nhất là đeo niềng răng giả, nổi vài nốt mụn nhỏ trên mặt, còn có cuộn len mang tính biểu tượng, nhưng tạo hình cùng trang điểm này của cô cũng quá xấu xí đi.
Khuôn mặt to bằng lòng bàn tay từ làn da trắng sứ mỏng manh chuyển sang màu nền đen nhất vàng nhất trong tay chuyên gia trang điểm, như thể phơi nắng ba ngày bên biển.
Đôi mắt một to một nhỏ, mắt phải được trang điểm bằng hiệu ứng đặc biệt khiến cô có một mí, trên mặt có những nốt mụn lớn nhỏ rải rác từ đáy mắt đến hai bên cánh mũi, miệng cũng có răng khểnh, điều mà trong phim điện ảnh và truyền hình thông thường không có, phóng đại như vậy nhưng nếu cố gắng vẫn có thể ngậm miệng được.
Chuyên gia trang điểm cố nén sự khó chịu trong lòng, chuyên tâm hoàn thành công đoạn cuối cùng trên gương mặt cô với vẻ mặt không đành lòng nhìn thẳng, đó cũng là bước hoàn thiện tổng thể khuôn mặt, một nốt ruồi đen ở cuối đuôi lông mày.
Còn mang theo một sợi lông nhỏ.
"..."
Mặc dù nó đã được vẽ một lần, nhưng vẫn cảm thấy quá xấu xí, thực sự xấu xí.
Tô Đào giờ phút này một chút cũng không muốn đi ra khỏi phòng này.
"Huh ~~ Em đã vượt qua nút thắt trong sự nghiệp của mình."
Chuyên gia trang điểm là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, Tô Đào gọi cô là chị Thu, chị Thu cầm điện thoại chụp hai tấm ảnh mặt Tô Đào gửi cho đạo diễn xem hiệu quả, sau đó lại mở Weibo xem mấy tấm ảnh đẹp của Tô Đào, mới dịu lại mắt.
"Chị Thu, vất vả cho chị rồi." Nghe thợ trang điểm thở dài, Su Tao bật cười.
"Haizzz! Em không biết chị khó khăn như thế nào khi biến khuôn mặt xinh đẹp không tì vết của em thành một khuôn mặt xấu xí khiến cả người và thần đều tức giận đâu. Trước khi bấm máy, chị đã dành một tháng để thiết kế và đã in hơn 100 bản khuôn mặt của em, mỗi ngày đều ở trên mặt em vẽ trang điểm xấu xí, xấu thành cái gì cũng có, có thể xem như chọn ra người xấu nhất!" Chị Thu nói về lịch sử chua xót, có cảm giác thành tựu khó hiểu.
"Vậy. Còn những bức ảnh đó thì sao?"
"Làm cho Hoắc Hoắc của chị cũng không nhận ra là em, chị đã vứt vào thùng rác, bất quá em yên tâm trước khi chị ném đều dùng máy cắt giấy thành cặn bã, cho dù là fan cuồng của em cũng không có khả năng nhận ra, em xem chị dụng tâm như vậy, em có vui hay không."
Tô Đào: "..."
Cô nên vui hay không vui?
Không muốn đi ra ngoài vẫn phải đi ra ngoài, dù sao cô cũng chụp xong ảnh hoá trang, mọi người cũng đều đã thấy qua bức ảnh tôn dung này của cô, rách nát đi ra khỏi phòng, trước khi đi nhìn mình trong kính.
Yo!
Ghét bỏ khuôn mặt.
Vừa ra đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người, ý tứ trong mắt kỳ lạ nhất trí, thật sự xấu đến không đành lòng thẳng, ngoại trừ Lâm Cảnh vẫn nhìn ánh mắt bình thường của cô.
Lục Niên đứng bên cạnh cô, nhét ly nước đã chuẩn bị cho cô để cô thông cổ họng, "Xấu quá, cậu tránh xa tớ ra."
Fanboy số một lúng túng bỏ đi hình tượng của mình vào lúc này.
"...."
Liên tiếp bị đả kích, ánh mắt Tô Đào có chút ủy khuất nhìn về phía Lâm Cảnh đã đi tới.
Lâm Cảnh giúp cô chỉnh lại những sợi tóc rơi trên vai: "Cũng không tệ lắm." Giọng điệu nghe rất chân thành.
Lục Niên bị ăn một ngụm thức ăn cho chó, nhỏ giọng chua xót một câu, "Mẹ nó, đây mới là tình yêu đích thực."
Theo đạo diễn bắt đầu một tiếng, ánh đèn nhiếp ảnh đã vào vị trí, diễn viên đứng vững, Tô Đào rất nhanh nhập vai, giờ phút này cô chính là nữ cảnh sát Đông Cẩm nằm vùng bên trong trùm [email protected] túy.