Nhìn tiệm cắt tóc trước mắt, Mộ Nhược Vi có chút hoang mang nhìn về phía Lăng Giao:"Chẳng phải cậu làm thêm ở nhà hàng sao?"
Lăng Giao cũng rất tự nhiên mà gật đồng đáp:"Đúng vậy!"
Mộ Nhược Vi:"Vậy sao lại đưa tớ đến đây?"
Lăng Giao từ phía sau đẩy nhẹ hai bả vai của Mộ Nhược Vi, nhằm thúc giục cô vào trong:"Haiz, cậu cứ vào trước đi, tớ sẽ giải thích sau!"
Mộ Nhược Vi tuy không tình nguyện nhưng vẫn đồng ý cùng Lăng Giao bước vào tiệm cắt tóc.
Đến khi vào thì Lăng Giao mới quay sang hỏi cô:"Cậu...cậu có thể nhuộm về tóc đen không? Hay cậu có muốn đổi một màu tóc khác không?"
Mộ Nhược Vi bị câu hỏi bất ngờ của Lăng Giao làm cho sửng sờ, chân mày cô hơi nhíu lại, bước chân đang đi cũng không có ý định bước tiếp nữa.
Lúc cô gái tóc trắng vừa định nói gì đó với bạn mình, thì một ông lão tóc bạc phơ cùng một hàm râu dài bước ra, sau đó vui vẻ cười nói với Lăng Giao:"A Giao, hôm nay đến cắt cóc sao?"
Lăng Giao cũng vô cùng vui vẻ mà đáp lời:"Dạ cháu chào ông, hôm nay cháu đến không phải cắt tóc, mà là muốn nhờ ông nhuộm tóc cho bạn cháu!"
Lời vừa dứt ánh mắt của ông cụ tóc bạc kia liền quay sang nhìn về phía cô gái có mái tóc bạch kim xinh đẹp đang đứng cạnh Lăng Giao, kết hợp cùng gương mặt sáng càng làm tôn lên khí chất cao quý của cô gái nhỏ.
"Hửm? Ý cháu là...cô bé này sao?" Ông cụ lên tiếng xác nhận lại.
Lăng Giao liền gật gật đầu lễ phép đáp:"Dạ phải ạ!"
Thật ra Lăng Giao dẫn Mộ Nhược Vi đến đây cũng là có lí do.
Dù sao ông lão tóc bạc này, hay còn được mọi người gọi là Cụ Lương, là một thợ làm tóc có tay nghề vô cùng cao siêu.
Cụ Lương chuyển đến khu phố của họ sống tuy chưa được một khoảng thời gian quá dài, nhưng tính cách hiền hòa, cùng tay nghề vô cùng lợi hại, nên quan hệ của ông với hàng xóm xung quanh vô cùng tốt, mọi người ở đây cũng rất tôn trọng một vị tiền bối như ông, nên thường đến đây để ủng hô.
Cụ Lương vì tuổi đã cao, nên bình thường chỉ những trường hợp kiểu tóc khó giải quyết thì ông mới tự mình ra tay, còn không thì đều sẽ do con trai ông là Lương Đức Nghĩa thay ông làm.
Nhưng lại không một ai biết rằng, một ông cụ trong có vẻ tầm thường, cùng với kỹ năng không phải dạng bình phàm này, lại từng có một quá khứ vô cùng huy hoàng.
Tuy vậy ông đã từ bỏ tất cả để trở về vùng đất quê hương mình, sống ẩn dật, cũng như mở một tiệm cắt tóc nhỏ, vừa làm vừa truyền nghề, sống cuộc sống vô ưu vô lo.
Nhận thấy ánh mắt đánh giá từ phía ông lão, Mộ Nhược Vi kéo tay Lăng Giao khẽ thì thầm:"Chúng ta rời đi trước, có được không?"
Lăng Giao cũng cố gắng nhỏ giọng:"Không được, cậu chịu khó hôm nay thôi, ngày mai chúng ta sẽ nhuộm lại mà!"
Lăng Giao kiên quyết muốn bạn mình nhuộm tóc, cũng chỉ là vì cô gái nhỏ này không hề biết xã hội ngoài kia phức tạp ra sao.
Mái tóc đẹp cùng gương mặt sắc sảo, ngoại hình ưa nhìn, à không phải nói là ngoại hình của Mộ Nhược Vi vô cùng xinh đẹp, còn chưa nói đến khí chất băng lãnh phát ra từ người cô.
Đây chính là miếng mồi lớn để người ta tranh nhau cắn xé nói.
Mộ Nhược Vi liền cảm thấy rất khó xử.
Không phải là cô không muốn nhuộm lại tóc đen để trong giống mọi người, nhưng...cái mái tóc màu trắng bạch kim này của cô chính là không thể nhuộm
Dù là thuốc nhuộm, hay bất kì chất tạo màu nào, đều không thể làm thay đổi màu sắc trên mái tóc của cô.
Điều này xảy ra là do sau lần tai nạn của cô ở Nước R, chính Tịch Cảnh Dương đã nói như thế.
Anh ấy cũng có nhắc nhở cô rất nhiều lần, chuyện về mái tóc kỳ lạ của cô vẫn là không nên để người thứ ba biết được.
Anh sẽ tìm cách để giúp cô trở lại như trước.
Ông cụ Lương vẫn quan sát Mộ Nhược Vi từ nãy đến giờ, thứ làm ông chú ý nhất vẫn là mái tóc của cô, sau một hồi suy ngẫm, dường như ông đã phát hiện ra gì đó, rồi thoáng sửng người mất một lúc.
Mộ Nhược Vi không thể để cho ông cụ này nhuộm tóc cho mình được, nếu không bí mật sẽ bị lộ ra mất, nhưng khi cô còn chưa kịp lên tiếng từ chối, thì một giọng nói khác lại vang lên.
Mái tóc đẹp thế này, nếu nhuộm thì tiếc lắm, hay là đổi cách khác đi.
A Giao, bạn cháu có thể đội tóc giả mà." Ông cụ nhìn về phía hai cô gái với vẻ mặt hiền từ.
Nói xong ông quay người vào phía trong, rồi khi đi ra, trên tay ông lại cầm theo một bộ tóc giả ngắn, màu đen, rồi ông đưa nó cho Mộ Nhược Vi.
"Cháu cảm thấy cái này thế nào?"
Mộ Nhược Vi nhận lấy mái tóc giả, cảm thấy bản thân đã được cứu rồi, liền vui vẻ gật đầu cảm ơn ông cụ Lương.
Lăng Giao bên kia còn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, liền bị Mộ Nhược Vi kéo đi.
Nhìn thấy bóng dáng hai cô gái nhỏ dần biến mất, ông cụ lại nở một nụ cười vừa hoài niệm vừa hiền hoà, miệng thì nói thầm.
"Lâu rồi không gặp, không ngờ lại trưởng thành đến mức này rồi, quả là một cô gái xinh đẹp mà..."
...----------------....