Nhìn thấy đèn trong phòng ngủ còn sáng, Tịch Cảnh Dương đẩy nhẹ cửa bước vào, quả đúng như anh nghĩ cô vẫn chưa ngủ, đang ngồi trên giường lật xem thứ gì đó.
Lúc anh đẩy cửa bước vào, cô gái liền ngẩng đầu lên nhìn, không nhịn được mà liền trêu anh:"Anh tắm xong rồi hả? Nước...có lạnh lắm không?"
Tịch Cảnh Dương có chút bất lực mà cười gượng, nhưng nhanh chóng quay sang tủ đồ mà tìm một bộ quần áo đàng hoàng mặc vào, nếu không anh sợ mình lại phải đi ngâm nước lạnh lần nữa.
Kỷ Thần Hi liền bỉu môi, thầm oán trách:"Anh là con trai, lại sợ em chiếm tiện nghi của anh hay gì? Nhưng mà...cũng thật đáng yêu!"
Mặc xong đồ Tịch Cảnh Dương liền trở về phòng, thì vẫn trông thấy cô đang chăm chú xem gì đó, anh liền tiến lại gần tò mò hỏi:"Xem gì thế?"
Kỷ Thần Hi liền ngẩng đầu lên chớp chớp mắt:"Bảo bối, xin lỗi anh, chưa được sự đồng ý của anh, em lại tùy tiện xem đồ của anh."
Lúc này anh mới chú ý đến thứ trên tay cô chính là một quyển album ảnh.
Anh hơi ngạc nhiên, vì hình như đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy nó.
"Em lấy nó ở đâu ra vậy?"
Trong album đa số là hình của anh từ lúc còn nhỏ đến giờ.
Tuy anh không thích chụp ảnh lắm, nhưng mẹ anh thì ngược lại, bà chụp vô tội vạ, chụp đến mức anh có chút ám ảnh với việc chụp hình.
Nhưng đến khi anh từ chối, thì bà ấy lại bảo:"Con trai mẹ đẹp trai như thế, đương nhiên phải chụp nhiều một chút rồi!".
Đến anh cũng không biết nên phản bát như thế nào.
Sau khi đến nước R, tưởng rằng đã thoát khỏi vấn nạn bị ép chụp ảnh rồi, ai ngờ đám người của Mục Hành và Liên Thành, còn cả mấy người bạn anh quen ở Nước R, đôi khi muốn cùng anh chụp, nói là để lưu giữ kỷ niệm gì đó.
Ép tới ép lui, ngày này tháng nọ, giờ số ảnh chụp của anh đã đóng thành quyển dày như thế rồi!
Kỷ Thần Hi vẫn chăm chú xem ảnh vừa nói:"Ban nãy tình cờ gặp được Mục Hành, cậu ấy đang đem quyển album này đến cho anh, nhưng anh lại đi ngâm nước lạnh mất rồi, nên cậu ta đã đưa cho em."
"Đẹp không?" Nhìn thấy ngón tay trắng nõn thon dài của cô gái khẽ lướt qua những tấm ảnh của anh, Tịch Cảnh Dương liền nhỏ giọng hỏi.
Cô gái nhỏ liền gật đầu tán thưởng:"Phải công nhận gương mặt yêu nghiệt này của anh, từ nhỏ đã khuynh đảo chúng sinh như vậy rồi!"
Khoé môi người đàn ông không giấu nổi niềm vui mà cong lên, ít ra cô còn quan tâm đến gương mặt này của anh, vậy sau này nếu cô muốn bỏ anh đi, anh cũng có thứ để níu kéo cô lại.
Truyện Nữ Phụ
Lật đến những trang ảnh của anh khi đến Nước R, Kỷ Thần Hi lại nói:"Hoá ra Mục Hành đã theo anh từ nhỏ rồi sao? Hèn chi quan hệ hai người tốt như vậy, còn người bên cạnh là ai vậy?"
Tịch Cảnh Dương đưa mắt nhìn theo hướng ngón tay của cô:"Cậu ta tên là Mục Liên Thành, em trai của Mục Hành.
Cậu ta khá có thiên phú công nghệ, nên bình thường không đi theo anh, mà ở Sea giúp anh giải quyết công việc."
Kỷ Thần Hi liền ồ một tiếng:"Hoá ra là vậy."
Nhưng bỗng cô chớp chớp mắt, sau đó quay sang nhìn anh với ánh mắt đầy kinh hãi:"Anh..anh vừa nói gì cơ?"
"Cậu ta là Mục Liên Thành..." Dù không hiểu vì sao cô phản ứng mạnh như thế, nhưng Tịch Cảnh Dương vẫn nhắc lại.
"Không phải câu sau đó nữa!"
"Em trai Mục Hành...thiên phú công nghệ..."
"Cũng không phải, là câu cuối cùng!"
"Ở Sea..."
"Phải chính là nó! Anh đừng nói với em...anh chính là lão đại bí ẩn trong truyền thuyết của Sea?"
Tịch Cảnh Dương không ngờ cô lại phản ứng mạnh như thế, thật có chút ngoài ý muốn:"Có vấn đề gì sao?"
Kỷ Thần Hi liền gật đầu lia lịa:"Rất có vấn đề! Sao trước giờ anh không nói cho em biết!"
Tịch Cảnh Dương cảm thấy mình rất vô tội, chẳng hiểu sao lại đả kích cô như thế:"Em cũng đâu có hỏi anh?"
Kỷ Thần Hi liền không ngừng lắp bắp:"Anh...anh..."
Anh đưa tay xoa đầu cô, vừa cười:"Em phản ứng mạnh như vậy làm gì? Nếu không nói, anh còn tưởng em là lão đại của A&D, người chuyên đối đầu với anh đó."
Kỷ Thần Hi:"..."
"Hửm sao thế?"
"Không...không có gì! Chẳng qua là, hơi bất ngờ xíu thôi.
Dù sao thời gian gần đây Sea nổi đình nổi đám như vậy, còn lên cả tạp chí kinh tế nổi tiếng, không ngờ anh lại là người sáng lập lên nó!"
Tịch Cảnh Dương liền cười ấm áp:"Em có biết vì sao là Sea mà không phải là tên khác không?"
Kỷ Thần Hi ngơ ngác lắc đầu, cô thật sự không biết, chẳng lẻ tên này còn có ý nghĩa khác sao?
Chàng trai liền đưa mắt về phía trước ngực cô, Kỷ Thần Hi theo bản năng đưa hai tay lên che lại, sau đó quát lên:"Anh nhìn đi đâu vậy!"
Tịch Cảnh Dương liền đưa tay búng nhẹ trán cô:"Cô bé ngốc này, em đang nghĩ gì trong đầu vậy hả?"
Cô gái liền đỏ mặt, nhưng sau khi nhớ đến thứ trên cổ mình, cô hơi ngạc nhiên:"Là Giọt Lệ Đại Dương?"
...----------------....