Chương 55: [Dịch] Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Tỷ ăn hết bàn đồ ăn này thì ta đồng ý với tỷ

Phiên bản dịch 5574 chữ

Chương 55: Tỷ ăn hết bàn đồ ăn này thì ta đồng ý với tỷ

Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm

“Sư tỷ, tỷ...”

Biện Nhu Nhu lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Ngữ có tư thái như thế này, sau khi nàng ta kinh ngạc thì lại càng bất mãn đối với Lữ Thiếu Khanh.

Nàng ta phẫn nộ nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, tên ghê tởm này, thật sự là quá ghê tởm.

Lữ Thiếu Khanh trầm mặc.

Hạ Ngữ nghiêm túc như vậy, đường đường chính chính như vậy, hắn lại cảm thấy khó chống đỡ.

Hắn không sợ bị uy hiếp, cũng không sợ gì cả, duy chỉ sợ kiểu thỉnh cầu nghiêm túc này.

Lữ Thiếu Khanh quay đầu nhìn Kế Ngôn đứng cạnh, khó chịu nói: “Là huynh giở trò à?”

Một khắc trước Hạ Ngữ còn định uy hiếp hắn, một khắc sau lại thành khẩn thỉnh cầu giúp đỡ như vậy.

Nếu nói không có ai đứng sau lưng chỉ chiêu, Lữ Thiếu Khanh là người đầu tiên không tin.

Ở Thiên Ngự Phong người thân thiết với hắn nhất là Kế Ngôn, ngay cả sư phụ cũng kém một chút.

Kế Ngôn khoanh hai tay, lạnh lùng nói: “Đệ có chứng cứ không?”

Lữ Thiếu Khanh đằng đằng sát khí nói: “Không có chứng cứ ta cũng muốn đánh với huynh một trận.”

“Ta, Nguyên Anh kỳ.”

Lữ Thiếu Khanh tức giận nói: “Móa, huynh nói tới nói lui câu Nguyên Anh kỳ này không thấy tầm thường à?”

“Huynh chờ đấy, sớm muộn gì ta cũng đè huynh xuống đất xử lý một trận.”

Hạ Ngữ nói: “Lữ sư đệ, việc này không liên quan gì đến Kế Ngôn sư huynh.”

“Ta thật sự rất mong có được sự giúp đỡ của Lữ sư đệ.”

“Mong đệ sẽ giúp đỡ ta.”

Lữ Thiếu Khanh nhức đầu.

Kiểu thái độ thành khẩn này hắn không chống đỡ được, cũng không tiện từ chối.

Thiếu Khanh cũng thành khẩn nói: “Hạ Ngữ sư tỷ tha cho ta đi được không, ta thật sự không phù hợp đâu.”

Hạ Ngữ lắc đầu: “Ta tin vào mắt nhìn người của ta. Đệ là người thích hợp nhất.”

Không còn cách nào khác.

Nhưng khi ánh mắt của Lữ Thiếu Khanh rơi lên cái bàn bên cạnh, có cách rồi.

Hắn chỉ vào bàn đồ ăn sư phụ làm nói với Hạ Ngữ: “Muốn ta giúp không phải không được.”

“Tỷ có thể ăn hết bàn đồ ăn này thì ta đồng ý với tỷ, thế nào?”

Lữ Thiếu Khanh vừa nói ra lời này, Thiều Thừa liền lo lắng mắng to:

“Tiểu tử ngươi đừng có làm loạn.”

Sau đó ông vội nói với Hạ Ngữ: “Hạ Ngữ sư điệt không cần phải để ý đến lời này của nó đâu.”

Hạ Ngữ nhìn ba người bên này với ánh mắt kỳ quái.

Yêu cầu này quá đơn giản.

Mấy món ăn trên bàn thơm nức mũi, lúc các nàng tiến vào đã ngửi được mùi thơm.

Chỉ riêng mùi thơm này là đã biết đồ ăn rất ngon rồi.

Nhưng vì sao Thiều Thừa lại phản ứng như vậy?

Hạ Ngữ tò mò: “Lữ sư đệ, chỉ đơn giản như vậy sao?”

Lữ Thiếu Khanh gật đầu: “Không sai, chỉ cần tỷ ăn hết những đồ ăn này, ta sẽ đồng ý với tỷ.”

Sắc mặt Tiêu Y tái đi.

Cảm giác buồn nôn đã quên đi một lần nữa xuất hiện.

Nàng ta đưa tay che miệng, rất khó chịu.

Tay nghề của sư phụ thực sự khiến người ta rất khó quên.

Hạ Ngữ sư tỷ có thể chịu được sao?

Nhị sư huynh quá độc ác, quá giảo hoạt.

Như vậy là có thể dễ dàng hóa giải thỉnh cầu của Hạ Ngữ sư tỷ.

Trong lòng Hạ Ngữ nghi ngờ.

Nàng ấy tiếp xúc với Lữ Thiếu Khanh thời gian không dài, chỉ mới chừng nửa canh giờ.

Nhưng nàng ấy ít nhiều cũng hiểu một chút về Lữ Thiếu Khanh.

Trong chuyện này chắc chắn không hề đơn giản như vậy.

Nàng ấy hỏi lần nữa: “Lữ sư đệ, thật chứ?”

Lữ Thiếu Khanh nói: “Thật, ta có thể thề.”

Như vậy càng khiến Hạ Ngữ thêm nghi ngờ.

Còn Biện Nhu Nhu thì cười lạnh.

“Sư tỷ, không phải có độc đấy chứ?”

Biện Nhu Nhu không có cảm tình với Lữ Thiếu Khanh, từ trước đến nay đều dùng suy nghĩ ác ý nhất để phỏng đoán về Lữ Thiếu Khanh.

Hành vi này của Lữ Thiếu Khanh tuyệt đối không bình thường, nói không chừng là định hạ độc, muốn hạ độc chết Hạ Ngữ.

Hạ Ngữ liếc một cái: “Làm sao có thể?”

Biện Nhu Nhu lại nói: “Sư tỷ, xem ra hắn biết không cách nào cự tuyệt được tỷ nên tùy tiện tìm một bậc thang để bước xuống rồi.”

Mặc dù có khả năng này, nhưng từ đầu đến cuối Hạ Ngữ đều cảm thấy là lạ.

Thiều Thừa bên này lại nói: “Hạ Ngữ sư điệt, con không cần để ý đến nó, thức ăn này, không cần ăn.”

Thiều Thừa trăm ngàn lần hi vọng Hạ Ngữ đừng nếm đồ ăn ông làm ra.

Phản ứng vừa rồi của Tiêu Y đã nói rõ hết thảy.

Hạ Ngữ mà ăn, trở về nói cho An Thiên Nhạn biết, ông sẽ không còn mặt mũi nào gặp người ta nữa.

Hạ Ngữ cười nói: “Không sao đâu, Thiều sư thúc, con nếm thử cũng không sao đâu.”

“Dù sao thì ngửi mùi cũng rất thơm.”

“Không phải là tay nghề của Lữ sư đệ đấy chứ?”

Lữ Thiếu Khanh cười ha ha một tiếng: “Đây là tay nghề của sư phụ ta, nào, nếm thử đi.”

Thiều Thừa đỏ mặt muốn ngăn cản: “Thôi đừng mà.”

Lữ Thiếu Khanh kéo Thiều Thừa: “Sư phụ, đừng nhiều chuyện.”

Hạ Ngữ cười khẽ: “Không sao, để con nếm thử.”

Biện Nhu Nhu lôi Phương Hiểu, nói với Lữ Thiếu Khanh: “Không ngại để chúng ta cùng thử chứ?”

Lữ Thiếu Khanh nói: “Nếu các cô không sợ chết, cô có thể nếm thử.”

Tiêu Y muốn lên tiếng khuyên can nhưng lại bị Lữ Thiếu Khanh trừng mắt nên không dám lên tiếng.

Kế Ngôn không lên tiếng, đứng bên cạnh nhìn ba người Hạ Ngữ.

Dường như hắn ta cũng rất mong chờ.

Ngửi mùi cũng thơm mà, Biện Nhu Nhu cảm thấy kỳ lạ.

“Ngửi mùi rất thơm mà, vì sao Thiều sư thúc không muốn chúng ta ăn chứ?”

Phương Hiểu thì kinh ngạc nói: “Không ngờ tay nghề Thiều Phong chủ lại tốt như vậy.”

“Ta ăn trước.”

Tính tình Biện Nhu Nhu nôn nóng, giành ăn trước một bước.

Phương Hiểu là lão bản tửu lâu nên cũng muốn nếm thử tay nghề của Thiều Thừa để so sánh với đầu bếp của mình xem thế nào.

Hai người gần như đồng thời gắp thức ăn đưa vào trong miệng.

Biểu cảm của hai người đồng thời thay đổi???

Tiếp theo, rất nhanh, giống như Tiêu Y, sắc mặt trắng bệch, vô cùng buồn nôn.

Cuối cùng hai người không nhịn được, vội vàng chạy sang một bên nôn ra.

Bạn đang đọc [Dịch] Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh của Khả Ninh

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    357

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!