Chương 64: Gà cay, đi chết đi
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Thanh Hồng Kiếm Pháp thuộc về kiếm pháp thuộc tính Thủy, đó là kiếm pháp Địa cấp mà Thiều Thừa đi đến Tàng Thư Các của Lăng Tiêu Phái tìm cho Tiêu Y sau khi nàng lĩnh ngộ được kiếm ý.
Mặc dù chỉ mới học được vài ngày, nhưng đã múa ra hình ra dạng, đám Hỏa Thiềm Thừ đông đúc lúc đầu, giờ đây đã bị nàng ném đi một mảng lớn.
Tiêu Y bởi vậy mà đắc ý: "Ha ha, thật sự là gà cay, chỉ có chút năng lực như vậy thôi sao? Đi chết đi!"
Tiêu Y hưng phấn hét lên.
Vừa rồi bị Lữ Thiếu Khanh làm cho tức sôi ruột, hiện giờ vừa lúc có thể phát tiết một chút khó chịu trong lòng trên thân Hỏa Thiềm Thừ.
Lữ Thiếu Khanh nhắc nhở: "Chớ có đắc ý, có rất nhiều Hỏa Thiềm Thừ đấy. Hơn nữa..."
Tiêu Y đắc ý cắt ngang lời nói của Lữ Thiếu Khanh: "Nhị sư huynh, huynh không cần lo lắng, những con Hỏa Thiềm Thừ gà cay này không phải là đối thủ của ta."
Sau đó, tiếp tục hô to: "Đến đi, mấy con gà cay không đáng để lo này. Biết gà cay là gì không? Dựa theo lời của Nhị sư huynh nói thì chính là thứ rác rưởi, bị người ghét bỏ."
Thấy Tiêu Y hưng phấn, Lữ Thiếu Khanh nhún nhún vai, ném một hạt linh đậu vào trong miệng.
Hắn nói với Tiêu Hồng: "Ngươi nói xem ta có nên nói cho nàng là có nhiều Hỏa Thiềm Thừ như vậy, chắc chắn sẽ có một con là thủ lĩnh hay không?"
Tiểu Hồng: "Chít chít tra!"
Lữ Thiếu Khanh suy nghĩ một lúc rồi nói: "Quên đi, để nàng chịu khổ một chút vậy."
Lữ Thiếu Khanh vừa mới nói xong, một tiếng ếch kêu thật lớn hơn truyền đến từ phía xa. Tiếng kêu trầm thấp, một đợt áp lực vô hình dao động.
Sau đó, một con Hỏa Thiềm Thừ có thân hình to gấp đôi Hỏa Thiềm Thừ bình thường xuất hiện.
Nhìn con Hỏa Thiềm Thừ có kích cỡ tương đương một bé heo dùng đôi mắt nhìn chằm chằm vào mình xuất hiện. Tiêu Y bỗng cảm thấy áp lực rất lớn, nàng kinh ngạc: "Đây là thứ gì vậy?"
Lời nói của Lữ Thiếu Khanh truyền đến: "Đây là thủ lĩnh của đám Hỏa Thiềm Thừ, muội cũng có thể gọi nó là Hỏa Thiềm Thừ Vương, đây chính là kết cục của việc không đọc sách đấy. Đến cả điều này cũng không biết, đồ mù chữ."
Tiêu Y kêu to: "Nhị sư huynh, vì sao huynh không nói cho ta biết?"
Lữ Thiếu Khanh thong dong tự tại từ tốn nói: "Vừa rồi ta cũng định nói cho muội biết, nhưng muội nói là không cần lo lắng. Đúng không, chim ngốc."
"Chít chít tra!"
Tiểu Hồng gật đầu, biểu thị có thể làm chứng.
Tiêu Y muốn khóc, bị Hỏa Thiềm Thừ Vương nhìn chằm chằm như vậy, áp lực rất lớn. Nhìn bộ dạng của nó liền biết nó rất khó đối phó.
Tiêu Y lo lắng cầm trường kiếm trong tay, nàng muốn chạy. Nhưng với sự xuất hiện của Hỏa Thiềm Thừ Vương, những Hỏa Thiềm Thừ còn lại cũng vây quanh nàng.
Lít nha lít nhít, từ trong ra ngoài, tầng tầng lớp lớp, hoàn toàn bao quanh nàng.
Tiêu Y vô cùng lo lắng: "Nhị sư huynh, làm sao bây giờ?"
Lữ Thiếu Khanh vẫn là bộ dạng không nhanh không chậm kia: "Có thể làm gì sao? Làm gỏi thôi."
Mà đúng lúc này, Hỏa Thiềm Thừ Vương hét lên một tiếng.
Những con Hỏa Thiềm Thừ xung quanh cũng lần lượt hét lên, rồi lại há miệng phun nọc độc vào Tiêu Y.
Lần này, có Hỏa Thiềm Thừ Vương chỉ huy nên đợt tấn công của đám Hỏa Thiềm Thừ rất có trật tự và có cảm giác phân cấp.
Không chỉ phong kín trái phải Tiêu Y, mà ngay cả đường rút lui bên trên cũng bị bịt kín.
Tiêu Y không thể rút lui, nàng chỉ có thể cố gắng né tránh càng nhiều càng tốt.
Trong vô số luồng tấn công nọc độc, Tiêu Y né trái, né phải như khiêu vũ. Nhưng vẫn có một số cái không thể né tránh và chỉ có thể dùng trường kiếm để đỡ.
Thanh trường kiếm trong tay Tiêu Y là pháp bảo cấp 2, tạm thời vẫn có thể chịu được sự ăn mòn của nọc độc thông thường.
Mắt thấy nọc độc của đám Hỏa Thiềm Thừ không ngừng giảm bớt, áp lực của nàng cũng giảm đi rất nhiều.
Trong lòng Tiêu Y thả lỏng, sau đó nhanh chóng phát động phản kích.
Xung quanh có quá nhiều Hỏa Thiềm Thừ, dưới sự chỉ huy của Hỏa Thiềm Thừ Vương, sau khi không còn nọc độc, chúng liền bắt đầu nhảy lên và dùng cơ thể tấn công Tiêu Y.
Tiêu Y không dám cứng đối cứng với chúng, trên cơ thể của những con Hỏa Thiềm Thừ này có những chất lỏng không biết tên đang tiết ra, lập loè tỏa sáng.
Không cần hỏi cũng biết là nọc độc. Chạm vào chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.
Thực lực của Tiêu Y mạnh hơn Hỏa Thiềm Thừ, có thể nói là một kiếm chém chết một người bạn nhỏ. Nhưng số lượng của đám bạn nhỏ này quá nhiều, hơn nữa còn hung hãn không sợ chết, hết con này đến con khác nhào lên.
Tiêu Y cảm thấy linh lực trong cơ thể mình giống như một là hồng thủy vỡ đê, nhanh chóng trào ra ngoài. Ánh sáng màu xanh trên thanh trường kiếm bắt đầu ảm đạm, đó là biểu hiện của linh lực không đủ.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, linh lực trong cơ thể nàng sớm muộn gì cũng sẽ cạn kiệt, đến lúc đó nàng sẽ không còn chút sức mạnh nào để tự bảo vệ mình nữa.
"Nhị sư huynh, phải làm sao bây giờ?"
Tiểu Y hét lên với Lữ Thiếu Khanh đang xem trò vui ở phía xa: "Cứu mạng."
Lữ Thiếu Khanh nói: "Dáng vẻ phách lối vừa nãy đi đâu rồi? Tiếp tục đi."
Tiểu Y khóc: "Nhị sư huynh, ta sai rồi, mau cứu ta đi."
Lữ Thiếu Khanh đáp lại: "Muội cũng đã gọi chúng nó là gà cay rồi, mau mau xử lý mấy con gà cay này đi."
"Nhị sư huynh, ta sắp không thể đánh được nữa rồi. Đánh không lại, đánh không lại liền xong đời đấy."
"Đúng vậy, muội có di ngôn gì không? Nể tình chúng ta là đồng môn, ta sẽ giúp muội mang di ngôn về nhà miễn phí."
Tiêu Y sắp ngã quỵ: "Nhị sư huynh, huynh đừng đùa ta nữa. Đám Hỏa Thiềm Thừ này nhiều quá, một mình ta dọn dẹp không hết được."
Lữ Thiếu Khanh quay sang nhìn Tiểu Hồng nói: "Sao sư muội của ta lại ngu ngốc như vậy nhỉ? Bình thường ngươi ở cùng nàng có phát hiện nàng không có não không?"
Tiểu Hồng nghiêng đầu, sau đó lắc lắc đầu chim, dùng cánh che mắt, biểu thị nó không có nhìn thấy.
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu thở dài nói: "Haiz, người không đọc sách chính là đồ đần. Đến cả câu bắt giặc phải bắt vua trước cũng chưa từng nghe qua."
Lần này Tiêu Y đã hiểu.
Ánh mắt của nàng rơi vào trên người Hỏa Thiềm Thừ Vương đang nhìn chằm chằm vào nàng ở cách đó không xa.
Nhị sư huynh cái gì cũng tốt, nhưng lại chính là không tốt như vậy. Có chuyện gì sao không nói thẳng, cứ nhất định phải làm cho người ta dục tiên dục tử rồi mới nói tiếp.
Thực là tức giận mà.
Cơn giận trong lòng Tiêu Y dâng lên, lao về phía Hỏa Thiềm Thừ Vương: "Gà cay, đi chết đi!"
"Ộp..."