Chương 76: Trúc Cơ kỳ cũng chỉ có chút năng lực như vậy thôi sao
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Bất đắc dĩ, Cung Định lại phải vung ra một tờ Linh phù.
“Phật!”
Tờ Linh phù vừa bay đi, hắn ta cũng không còn khống chế được thương thế trong người nữa, mở miệng phun ra một ngụm máu lớn, nhuộm đỏ cả quần áo mình.
Linh phù và kiếm mang va vào nhau giữa không trung, sản sinh ra một vụ nổ kịch liệt.
Linh khí cuồng bạo phát tiết ra bốn phía, xung quanh vang lên từng tiếng nổ.
Tiêu Y nhìn thấy kiếm mang của mình lợi hại như vậy, cuối cùng sự hoang mang trong lòng cũng biến mất, thay vào đó là sự tự tin vô cùng.
“Trúc Cơ kỳ mà cũng chỉ có chút năng lực ấy thôi sao?”
"Đi chết đi cho ta."
Tiêu Y hét lớn.
Cung Định giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Từ bao giờ, một tu sĩ Luyện Khí kỳ nhỏ nhoi mà cũng dám nói với tu sĩ Trúc Cơ kỳ những lời này vậy?
Cung Định nổi giận gần lên: “Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, ngươi thật sự cho rằng ngươi lợi hại lắm sao?”
Sau đó cổ tay hắn ta khẽ đảo, một cái mâm tròn xuất hiện trong tay.
“Hôm nay để ngươi thưởng thức thử sự lợi hại của Trúc Cơ kỳ.”
Sau đó hắn ta cắn rách đầu lưỡi, phun ra một ngụm máu tươi.
"Đi!"
Mâm tròn quay tròn chuyển động, bay về phía Tiêu Y.
Trong lòng Tiêu Y giật mình, xuất Thanh Bình Kiếm quyết ra.
Mấy đạo kiếm mang đánh về phía mâm tròn.
“Keng keng!”
Nhưng mà không may là, kiếm mang vô cùng sắc bén nhưng lại không hề có tác dụng.
Kiếm mang bị mâm tròn bắn ngược ra, không thể làm gì được nó.
Tiêu Y giật mình, không phải chứ?
Cung Định nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên mặt Tiêu Y liền cười khì khì: “Đây là pháp khí tam phẩm, Càn Khôn Phù Bàn, một Luyện Khí kỳ nho nhỏ như ngươi mà cũng muốn phá vỡ phòng ngự của nó, nằm mơ đi!”
"Lúc đầu đã không muốn dùng nó, là ngươi bức ta, ngươi chịu chết đi."
Sau đó hắn ta điều khiển Càn Khôn Phù Bàn, Càn Khôn Phù Bàn càng chuyển động nhanh hơn.
Đồng thời, một cảm giác nguy hiểm xộc lên trong lòng Tiêu Y.
Tiêu Y căng thẳng, liều mạng tấn công nhưng không thể làm được gì.
Ngay cả người của Cung Định cũng được một vệt ánh sáng từ Càn Khôn Phù Bàn chiếu xuống bảo vệ, công kích của nàng không thể phá vỡ được.
“Haha...”
Cảm giác nguy hiểm càng ngày càng mãnh liệt nhưng lại không thể làm được gì khiến nàng ta càng thêm sốt ruột.
Cung Định nhìn thấy đối thủ không thể làm gì được mình thì càng thêm đắc ý.
“Hahaha, đi chết đi!”
Hắn ta vừa dứt lời, một đạo quang mang từ Càn Khôn Phù Bàn bắn ra.
Quang mang như lệ quỷ đòi mạng đập xuống bao phủ lấy Tiêu Y.
Cảm giác nguy hiểm trong lòng Tiêu Y đạt đến đỉnh điểm.
Nàng muốn tránh cũng không thể tránh được, không còn cách nào khác, chỉ có thể liều mạng giơ trường kiếm lên, vận chuyển tâm pháp, bất chấp mọi thứ thúc giục toàn bộ linh lực để lấy cứng đối cứng với chiêu này.
“Rầm!”
Một cỗ linh lực bạo ngược cường độ cực lớn đánh tới tràn vào cơ thể Tiêu Y.
Nó giống như một hung thú Man Hoang đang chạy điên cuồng trong cơ thể nàng ta, phá hủy hết tất thảy những gì nó gặp.
Tiêu Y liều mạng điều động linh lực trong cơ thể đối kháng nhưng vẫn không nhịn được, phun ra một ngụm máu tươi.
“Phụt...”
Lần này nàng ta bị thương không hề nhẹ.
Vất vả lắm nàng ta mới có thể áp chế, hóa giải được cỗ linh khí ngang ngược vừa tiến vào cơ thể kia.
Một khắc sau, lại có một tia quang mang cuồng bạo rơi xuống.
Cung Định cười cuồng vọng: “Haha, lần này xem ngươi ngăn cản thế nào....”
Tuy nhiên hắn ta vừa nói xong, một đạo kiếm mang xuất hiện, Càn Khôn Phù Bàn đang xoay tròn trên không trung phịch một tiếng, chia năm xẻ bảy.
“A...”
Cung Định một lần nữa bị phản phệ lại phun ra một ngụm máu tươi.
Cơ thể quá mức suy yếu khiến hắn ta không chống đỡ được nữa, hắn ta quỳ một chân trên đất, nhìn máu tươi mình của mình và những mảnh vỡ của Càn Khôn Phù Bàn rải đầy trên đất, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.
Đây là Càn Khôn Phù Bàn pháp khí tam phẩm, sao có thể dễ dàng bị đập nát như vậy?
Tiêu Y cũng sợ ngây người, nàng ta nhìn về phía Nhị sư huynh mình.
Lữ Thiếu Khanh chắp tay sau lưng, mắng to: “Đánh nhau thì đánh nhau, sao lại dùng pháp khí tam phẩm của ta, muốn chết à?”
Sau đó hắn hung dữ với Tiêu Y: “Giết chết hắn cho ta, bằng không ta giết muội.”
“Phụt!”
Cung Định lại lần nữa phun máu, lần này là vì bị Lữ Thiếu Khanh chọc tức.
Tình huống đã thế này rồi mà còn không cho người ta dùng pháp khí?
Có ai bắt nạt người khác như vậy không?
Cung Định hận không thể nuốt sống Lữ Thiếu Khanh.
Nhưng lần này hắn ta bị phản phệ, thương thế càng thêm nghiêm trọng, bây giờ muốn chạy cũng không thể chạy thoát được rồi.
Tiêu Y đánh tới một kiếm, Cung Định không kìm được nữa, phun một ngụm máu lớn giữa không trung, ngã trên mặt đất.
“Có thể, có thể tha… tha cho ta hay không…”
Trước uy hiếp của cái chết, Cung Định hoảng sợ, bắt đầu cầu xin tha thứ.
Tiêu Y chần chờ, quay qua nhìn qua Lữ Thiếu Khanh.
“Nhị sư huynh, chuyện này...”
Dáng vẻ Cung Định chật vật, nhìn rất đáng thương.
Tiêu Y bất giác không đành lòng.
Lữ Thiếu Khanh mặt không đổi sắc nói: “Động thủ.”
Thái độ của hắn kiên quyết, ngữ khí không cho phép người khác nghi ngờ.
Trên mặt Cung Định lộ tia đắng chát, trong lòng hắn ta vô cùng hối hận.
Sớm biết trước như vậy hắn ta đã không đi trêu chọc sát tinh trước mặt rồi.
Hắn ta nằm mơ cũng không ngờ người tự xưng Trương Chính này lại khủng bố như vậy.
Tân An có thực lực Trúc Cơ hậu kỳ và các sư huynh đệ của hắn ta đều bị Lữ Thiếu Khanh giết như giết gà, không còn một ai.
Cho dù chiếm lợi thế nhờ đánh lén, nhưng từ đó vẫn có thể chứng minh rõ sự kinh khủng của kẻ này.
Đồng thời trong lòng Cung Định cũng vô cùng căm hận Tân An.
Nếu không vì Tân An, hắn ta tuyệt đối sẽ không trêu chọc đến Lữ Thiếu Khanh.
Đối mặt với sự cưỡng ép cùng thái độ kiến quyết của Lữ Thiếu Khanh, Tiêu Y chỉ có thể giơ trường kiếm lên.
Nhưng vẫn có thể nhận ra sự không đành lòng trong nội tâm nàng ta, trường kiếm trong tay run rẩy.