*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nếu Tạ Chinh Hồng nhận lời thách đấu của Tân Ích thì tất nhiên đã có tính toán sẵn trong lòng.
Văn Xuân Tương ngẫm lại, y biết Tạ Chinh Hồng không phải người tùy tiện ăn nói lung tung, nếu hắn đã nhận lời thì nhất định đã có biện pháp, y vẫn nên yên lặng quan sát thì hơn. Đều tại y quan tâm quá mức nên rối loạn, tự dưng lại quên mất tiểu hòa thượng là đại năng chuyển thế!
“Việc này nếu để lâu sẽ không tiện, nên giải quyết ngay bây giờ đi.” Tạ Chinh Hồng gật đầu nói.
Tân Ích thấy Tạ Chinh Hồng không xem mình ra gì mà lập tức nhận lời như thế thì tỏ vẻ khinh thường, “Tù Đan khóa ở trong Luyện Khí các của Pháp Khí đài, khách khanh là người mới nên để tại hạ dẫn đường cho ngài.” Dứt lời, Tân Ích lấy ra một thanh phi kiếm, lưu loát nhảy lên.
Pháp Khí đài chia làm nhiều bộ phận, có Trúc Cơ các thích hợp cho tu sĩ từ kỳ Trúc Cơ trở xuống, có Kim Đan các thích hợp cho tu sĩ kỳ Kim Đan, còn có Pháp Bảo các thích hợp cho tu sĩ ở kỳ Nguyên Anh trở lên. Nếu những thành phẩm ở đó không thỏa mãn yêu cầu thì có thể đến Luyện Khí các ngay kế bên tìm người luyện chế cho mình. Tù Đan khóa là thứ cần luyện chế tại chỗ, không cần tốn nhiều thời gian, thủ pháp luyện chế cũng đơn giản, tác dụng duy nhất của nó chỉ phát huy khi tu sĩ kỳ Kim Đan chủ động chịu đeo trên người, thường dùng khi cần xử phạt hoặc trong lúc so đấu.
Nếu Tân Ích đưa ra yêu cầu như vậy, tất nhiên hắn hiểu rất rõ về Tù Đan khóa của Luyện Khí các. Các đệ tử dưới trướng tổ gia gia của hắn đều là tu sĩ kỳ Kim Đan, khi chỉ dạy hắn luôn dùng Tù Đan khóa.
Sau khi tu sĩ ở Luyện Khí các hỏi rõ thân phận của hai người, liền bảo họ chờ nửa ngày, sai người bắt đầu luyện chế Tù Đan khóa.
Hai người Tạ Chinh Hồng và Tân Ích cùng ngồi trong Luyện Khí các, ai làm việc nấy, hoàn toàn không hay chúng đệ tử trên dưới Quy Nguyên tông vừa nghe được tin này liền lập tức kéo đến Diễn Võ trường.
Tiểu Kiền sơn.
“Tân Ích quá lỗ mãng rồi, tu sĩ xếp thứ năm trên Thiên Đan bảng dù trên người có đeo mười cái Tù Đan khóa thì nó cũng không đối phó được. Lần đầu Tạ Chinh Hồng giảng pháp mà nó dám làm thế thì cái mặt già của ta còn biết giấu đi đâu đây?” Tuy rằng Tân trưởng lão thường ngày rất yêu thương và tặng nhiều trợ cấp cho đứa hậu bối Tân Ích này, nhưng giờ nghe thấy hành động của Tân Ích vẫn không khỏi nổi giận!
“Xin sư phụ bớt giận.” Một đệ tử trẻ tuổi cười thầm trong lòng, hắn đã không vừa mắt tên tiểu tử kia từ lâu rồi, lúc nào cũng ỷ vào việc mình là hậu bối ở thế tục của sư phụ nên luôn tìm đám sư huynh bọn họ gây sự, hôm nay chọc phải cao thủ thì chỉ có thể tự trách mình thôi. Dù nghĩ vậy nhưng ngoài mặt hắn vẫn khuyên nhủ Tân trưởng lão, “Tiểu sư phụ nếu đã dám nói vậy thì chắc hẳn đã có biện pháp riêng. Hơn nữa tiểu sư đệ và Tạ Chinh Hồng đã thỏa thuận là chỉ sử dụng thuật pháp của Phật gia. Dù Tạ Chinh Hồng lợi hại thật nhưng hắn vốn xuất thân là tán tu, trên Tạm Đao sơn hắn cũng chẳng dùng nhiều thuật pháp Phật gia, nếu lấy những món pháp khí Phật bảo đó ra đối phó với tu sĩ kỳ Trúc Cơ cũng rất phiền toái, cho nên………”
“Cho nên con nghĩ tên tiểu tử Tân Ích kia có thể thắng được hắn hả?” Tân trưởng lão lạnh lùng, “Đúng là chẳng biết gì cả! Nếu giữa tu sĩ kỳ Trúc Cơ và tu sĩ kỳ Kim Đan chỉ khác nhau một viên Kim Đan thì Tân Ích đã không phải tốn nhiều thời gian như vậy mà vẫn chưa thành Đan rồi. Thôi bỏ đi, con cầm lệnh bài của vi sư đến Pháp Khí các rồi chọn ra vài món pháp khí Phật tu thích hợp cho tu sĩ kỳ KIm Đan, đợi lát nữa tỷ thí xong thì tặng cho Tạ Chinh Hồng coi như lễ vật tạ lỗi!”
“Vâng, sư phụ.” Nam tử cung kính nói.
Khi tin tức truyền đến tai những đệ tử như Tần Anh thì lại mang ý nghĩa khác.
Tạ Chinh Hồng vừa mới thành danh mà đã có kẻ dám đến khiêu khích, nhất định là chưa thấy trận đấu giữa Tạ Chinh Hồng và Thạch Tịch Nhi!
“Người đại sư huynh mang về mà cũng dám gây sự? Hẳn là thấy đại sư huynh phải bế quan kết Anh không thể ra mặt nên nhân cơ hội làm càn đây mà!” Tần Anh tỏ vẻ tức giận, cẩn thận bóp vai cho sư phụ mình, nịnh nọt nói, “Sư phụ, người xem trước khi bế quan đại sư huynh đã dặn con phải giữ quan hệ tốt với Tạ Chinh Hồng, giờ Tạ Chinh Hồng đang gặp phiền phức, sao con có thể khoanh tay đứng nhìn được?”
“Ranh con này, lúc trước đại sư huynh bảo ngươi chăm chỉ luyện kiếm sao không thấy ngươi làm gì, ngược lại loại chuyện hóng hớt góp vui này thì nhanh quá nhỉ!”
“Hê hê, sư phụ, lão nhân gia người đúng là luôn hiểu rõ mọi chuyện.”
“Mau mau cút đi, đừng có làm phiền ta nữa.”
“Đệ tử đa tạ sư phụ ban ơn!” Tần Anh vui mừng quá đỗi, vội vàng xun xoe chạy đến Diễn Võ trường.
Sau khi Tạ Chinh Hồng chủ động đeo Tù Đan khóa trước ánh nhìn chằm chằm của Tân Ích, cả hai mới một trước một sau đi tới Diễn Võ trường. Lập tức liền bị biển người bên trong Diễn Võ trường làm giật mình.
Tân Ích có chút kích động, hắn biết những người này không phải vì hắn mà đến, nhưng có thể đấu pháp trước sự chứng kiến của nhiều người như vậy vẫn khiến hắn không tự chủ được mà phấn khích hẳn lên, nếu như mình thắng được thì…….. Cảnh tượng đó quá mức tuyệt vời, khiến hắn không dám nghĩ đến!
Tạ Chinh Hồng mang Tù Đan khóa trên người khiến thân thể nặng nề hơn. Nhưng vẻ mặt hắn không hề thay đổi, giống như đang rảo bước trên khoảng sân vắng, hoàn toàn đối lập với bộ dáng cố nén vui mừng của Tân Ích. Người có mắt nhìn vừa thấy bộ dáng đó của Tân Ích là biết ngay vì sao hắn không kết Đan được. Dù rằng tu sĩ không thể hoàn toàn thoát ly khỏi thất tình lục dục nhưng cũng không để lộ rõ vẻ mặt mừng rỡ như Tân Ích, điều Phật tu kiêng kỵ nhất chính là để lộ vẻ đại hỷ đại bi như vậy.
Vì trong hai người đấu pháp có một người là cao thủ xếp thứ năm trên Thiên Đan bảng, cho nên trọng tài chính là Trần trưởng lão – người phụ trách của Diễn Võ trường, một cao thủ kỳ Nguyên Anh.
Bấy giờ Trần trưởng lão liền vung phất trần, mí mắt khẽ động, “Mời tiến lên Diễn Võ đài, đồng môn tỷ thí với nhau, không được cố ý giết chết đối phương.”
Tân Ích ưỡn ngực ôm quyền, “Trần trưởng lão yên tâm”. Sau đó liền nhảy lên Diễn Võ đài, trông như đã nắm chắc phần thắng vậy.
Tần Anh buồn cười nhìn hành vi tự chui đầu vào chỗ chết của Tân Ích, cũng không lên tiếng, một nữ tu đứng bên cạnh khẽ kéo tay áo hắn, kề tai nói nhỏ, “Cái tên đầu trọc kia là ai thế, sao lại tự tin như vậy? Tu sĩ hàng đầu trên Thiên Đan bảng sao có thể giống tu sĩ kỳ Kim Đan bình thường được chứ.”
“Hình như là hậu bối cưng của một vị trưởng lão.” Tần Anh cười nói, “Tuy nhiên cũng nhờ hắn mà được chiêm ngưỡng pháp thuật Phật đạo của Bán Phật chân quân, cũng xem như có ích.” Tần Anh rất mong chờ được thấy Đại Nhật thần chưởng trong truyền thuyết.
“Mời.” Tạ Chinh Hồng khoát tay, không lấy ra pháp khí nào cả, chỉ thong dong đứng trên Diễn Võ đài, như thể toàn thân đều lộ sơ hở.
Tân Ích vô cùng thoải mái, hắn cho rằng mình có trợ cấp từ trưởng lão kỳ Nguyên Anh, đã chọn ra vài thuật pháp Phật gia mạnh trong Tàng Kinh các, tu luyện công pháp “Quang Minh quyền” và “Tán Hoa chưởng” tốt nhất, một loại mạnh mẽ một loại nhu hòa, hai bên hỗ trợ lẫn nhau, có thể khiến hắn xưng bá trong số những tu sĩ kỳ Trúc Cơ.
Lúc này một quyền của hắn vừa tung ra, như thể mang theo sức nặng ngàn cân, nhanh chóng đánh về phía Tạ Chinh Hồng.
“Ồ, cũng thú vị đấy.” Ánh mắt của các tu sĩ bên dưới đều sáng lên, tỏ vẻ khá thích thú với chiêu thức của Tân Ích. Luyện Quang Minh quyền không hề dễ, nếu luyện kém sẽ rất dễ khiến cơ thể trở nên nặng nề cồng kềnh, nhưng Tân Ích lại sử dụng nó vô cùng linh hoạt, nếu trúng phải một quyền này thì tu sĩ bình thường quả thật sẽ khó mà chịu nổi!
Tạ Chinh Hồng giơ một ngón tay, chậm rãi điểm nhẹ một cái, ngăn cản một quyền của Tân Ích.
Thân thể Tân Ích liền khựng lại, dưới chân như thể có tảng đá đè nặng, khiến hắn khó mà nhúc nhích được.
Một nắm đấm và một ngón tay, rốt cuộc ai sẽ chịu thiệt hơn đây?
Tân Ích không biết Tạ Chinh Hồng đã làm cách nào, nhưng hắn cũng không định bỏ cuộc tại đây. Tay phải hắn thu quyền, tay trái xuất ra một chiêu Tán Hoa chưởng, biến hóa ra vô số hư ảnh, đánh tới tấp về phía Tạ Chinh Hồng.
Tạ Chinh Hồng bình tĩnh liếc nhìn, lại lần nữa chỉ tay, tìm ra một chiêu thực duy nhất trong ngàn vạn hư ảnh, chỉ tay vừa ra, hư ảnh liền tan biến.
Liên tục xuất ra hai chiêu đều bị người ta dễ dàng phá giải được, Tân Ích rốt cuộc cũng phản ứng không kịp, cảm thấy không sao hiểu nổi, “Ngài luyện chỉ pháp gì vậy?”
Trần trưởng lão và vài tu sĩ kỳ Kim Đan nghe vậy đều bật cười, bọn họ thấy rõ ràng, vừa rồi Tạ Chinh Hồng hoàn toàn không dùng bất cứ loại chỉ pháp nào.
Văn Xuân Tương cũng thấy hơi kỳ lạ, đáng lẽ Tạ Chinh Hồng không thể nào phá giải chiêu thức của đối phương một cách dễ dàng như vậy mới đúng.
“Tất cả những pháp bất thiện[1], nguyên nhân của mọi khổ ách. Lục thức[2] của Phật gia, trong đó có một thức là Nhãn thức[3].” Tạ Chinh Hồng chỉ vào hai mắt mình, “Thức phân biệt trần[4], nếu hiểu được thì tất nhiên sẽ biết.”
Văn Xuân Tương ngửa mặt nhìn trời, cái này đâu phải y dạy, chắc hẳn là tiểu hòa thượng học được khi chưa gặp y.
“Sư huynh, hắn nói vậy nghĩa là sao?” Nữ tu chọt chọt bả vai Tần Anh hỏi.
Tần Anh ho khan hai tiếng, hắn có hiểu gì về Phật tu đâu, Tam Tư đã là một kẻ kỳ quặc cổ quái rồi, giờ lại thêm một Tạ Chinh Hồng nói gì hắn đều nghe không hiểu. Tuy nhiên hắn không biết không có nghĩa là người khác cũng thế, bên dưới có vài đệ tử vây xem giải thích lời nói của Tạ Chinh Hồng, “Đó là Lục thức trong kinh Phật, Lục thức chia làm Nhãn thức, Nhĩ thức, Tỷ thức, Thiệt thức, Thân thức, Ý thức; kết hợp với Lục căn và Lục trần tạo thành Thập bát giới, không xen lẫn nhau. Nếu hiểu rõ những thứ đó thì có thể nhìn thấu hết thảy mọi việc đúng sai trên đời, nhìn núi biết không phải núi, nhìn nước biết không phải nước, vậy đó.”
Tân Ích không biết nên nói gì, chỉ hai chiêu vừa rồi đã cho hắn biết được cách biệt giữa mình và Tạ Chinh Hồng, nhưng hắn cũng không thấy hối hận, “Nếu khách khanh tiên sinh có thể làm được như vậy thì tại sao không dạy cho bọn ta?”
Lời này quả thật rất ngu ngốc.
Một vài tu sĩ đứng xe bên dưới đều tỏ vẻ khinh thường.
Hầu hết các tu sĩ khi giảng đạo, bình thường đều là ta nói bao nhiêu là việc của ta, ngươi có thể lĩnh ngộ bao nhiêu là việc của ngươi, chưa từng có chuyện học được những gì thì nhất định phải dạy cho người khác. Nếu Tạ Chinh Hồng đã nói những điều này vốn có trong kinh Phật thì ngươi nên tìm đọc kinh Phật viết về phương diện này mới đúng.
“Vậy Tân đạo hữu có thể đọc lại một đoạn kinh văn về Lục thức được không?” Tạ Chinh Hồng thu tay, cười hỏi.
Tân Ích nghẹn lời, hắn không đọc được!
Những đệ tử bên dưới cũng không có mấy người thuộc được.
Phật giáo đã truyền thừa nhiều năm như thế, kinh thư điển tịch vô cùng phong phú, dù cho tu sĩ có trí nhớ tốt hơn phàm nhân thì cũng không thể nhớ rành mạch rõ ràng được, nhiều lắm cũng chỉ nhớ được đại khái mà thôi.
“Tân đạo hữu chỉ học được mặt ngoài của Quang Minh quyền và Tán Hoa chưởng, chứ không hề hiểu rõ chúng.” Tạ Chinh Hồng bỗng nâng tay, tư thế của hắn chính là quyền thứ tám của Quang Minh quyền mà Tân Ích vừa sử dụng lúc nãy, Tân Ích cảm giác có điều không ổn, theo bản năng muốn tránh đi.
Nhưng hắn tránh không nổi.
Cùng một chiêu thức nhưng quyền của Tạ Chinh Hồng lại như thể mang theo sức nặng của núi Thái Sơn, chỉ trong nháy mắt đã đánh đến trước mặt hắn.
Tân Ích đổ mồ hôi lạnh, quyền của Tạ Chinh Hồng chỉ cách chóp mũi hắn vài ly nữa thôi, khoảng cách gần như vậy mà mũi hắn vẫn không cảm thấy bất cứ thương tổn nào. Có thể thấy sức khống chế quyền pháp của Tạ Chinh Hồng quá mức phi thường.
“Tán Hoa chưởng.” Tạ Chinh Hồng mở nắm đấm ra, hơi cong tay đẩy nhẹ một cái, Tân Ích liền bị chưởng phong đánh bay ra khỏi Diễn Võ đài, rơi phịch xuống đất.
Từ đầu đến cuối, trận đấu không tính là tỷ thí này chỉ kéo dài trong khoảng thời gian chưa hết một chén trà mà thôi.
******
★Chú thích:
[1]Pháp bất thiện: Nếu pháp không khéo giữ gìn, có thể chiêu cảm quả không ưa thích, tính nặng nề không an ổn, khiến sinh ác thú, thì gọi là bất thiện. Có mười pháp bất thiện gồm ba pháp về tâm, bốn pháp về khẩu và ba pháp về thân.
[2]Lục thức: là sáu sự nhận biết được phát sinh từ sáu vùng não bộ của con người, bao gồm: Nhãn thức, Nhĩ thức, Tỷ thức, Thiệt thức, Thân thức, Ý thức.
[3]Nhãn thức: Sự nhận biết, phân biệt của cơ quan thị giác. Sự nhận biết, phân biệt này phát sinh khi mắt tiếp xúc với cảnh tượng bên ngoài (Sắc trần).
[4]Thức phân biệt trần:
“Trần” là những hiện tượng, vật thể, biến đổi không ngừng, luôn chi phối tư tưởng và hành động của chúng ta. “Trần” cũng có nghĩa là bụi, cũng có thể hiểu là những thứ xung quanh ta, dơ bẩn và luôn đổi dời. Lục trần gồm: Sắc trần, Thanh trần, Hương trần, Vị trần, Xúc trần, Pháp trần.
Lục căn là sáu giác quan của con người, bao gồm: Nhãn căn, Nhĩ căn, Tỷ căn, Thiệt căn, Thân căn, Ý căn.
Mỗi căn tiếp xúc với một trần tương ứng, sinh ra thức: Mắt tiếp xúc với Sắc sinh Nhãn thức, khiến con người biết được hình dạng màu sắc của sự vật, rồi khởi niệm phân biệt đẹp xấu to nhỏ; Tai tiếp xúc với Âm thanh sinh Nhĩ thức, phân biệt khen chê hay dở…
Editor: Tuần này bận quá nên đăng chương mới hơi muộn, mong mọi người thông cảm nha_(:з」∠)_.