Quyển 2 - Chương 99: Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu

Phiên bản 11172 chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khi Văn Xuân Tương vẫn còn là một cây cỏ non chưa nở hoa, sinh ra trong sơn cốc nhỏ linh khí dồi dào này, chẳng có tí quyền phát ngôn nào.

Bên cạnh y có cây Hoa Giá xinh đẹp động lòng người, có cây Tu Sa duyên dáng yêu kiều, có Nhuyễn Ngọc Hương linh khí nồng đậm vạn kim khó cầu. Duy chỉ có mỗi y, chỉ có thể bị bao phủ trong chốn núi đồi rậm rạp này. Không ai có thể nhận ra y rốt cuộc là chủng loại gì, ngay cả chính y cũng không biết được.

Trong một khoảng thời gian rất dài, Văn Xuân Tương vẫn cảm thấy có lẽ mình chính là “Cỏ đuôi mèo” mà mấy linh thực kia hay nhắc đến.

(Cỏ đuôi mèo cũng cute mà)

Sơn cốc này vốn được một tu sĩ mang Mộc linh căn tạo ra để gieo trồng linh thảo, ai ngờ tu sĩ nọ vận khí không tốt, biến sơn cốc nhỏ này thành một khu vườn đầy hoa cỏ, linh thảo linh thực bên trong tám chín phần mười đều có thể biến hóa, còn hắn lại bị Thiên lôi đánh tan xác, muốn cứu cũng chẳng cứu nổi.

Người đầu tiên biến hóa thành công chính là Hoa Giá.

Mỗi tu sĩ muốn cử hành đại điển song tu đều hi vọng có thể lấy được một đóa Hoa Giá, trước khi song tu mà chia nhau cùng ăn Hoa Giá thì có thể đẩy cao chất lượng song tu, vậy nên Hoa Giá cung không đủ cầu, dần dần bắt đầu tuyệt chủng. Hiện nay ở Tu Chân giới, Hoa Giá là thứ chỉ thỉnh thoảng xuất hiện ở lễ đại điển song tu của các đại năng từ kỳ Hợp Thể trở lên.

Hoa Giá biến hóa thành một mỹ nữ xinh đẹp tuyệt sắc. Nàng mặc một bộ áo cưới hoa, lúm đồng tiền tươi tắn, như thể hết thảy những khoái hoạt trong thiên hạ đều có thể tìm được vài phần từ trên khuôn mặt nàng. Phẩm chất của bản thân nàng đã rất cao, hơn nữa linh khí trong sơn cốc lại sung túc, bởi vậy nàng vừa biến hóa liền trở thành lão đại của sơn cốc, sau khi nhận được truyền thừa của tu sĩ nọ, nàng càng hao tâm cố sức muốn giúp những đồng bạn khác biến hóa.

Hoa Giá nhận được truyền thừa, bắt đầu phân biệt từng đồng bạn trong sơn cốc.

Thực vật trong sơn cốc mặc dù còn cách biến hóa đến mười vạn tám ngàn dặm, song vẫn có thể trò chuyện được.

“Ồ, để ta xem nào, dài chừng ba trượng, toàn thân trắng như tuyết, có mùi thanh của đàn mộc, em là cây Tu Sa nha, rất quý hiếm đấy.” Hoa Giá vỗ vỗ một cây non, nói.

(Vì mấy bé cây này chưa biến hóa nên ko biết giới tính, mình chẳng biết xưng là “muội” hay “đệ” nữa, mà xưng là “ta” với “ngươi” thì xa cách quá, vậy nên để là “em” cho dễ cưng nha (*^.^*).)

“Oa oa oa, đúng không?” Cây Tu Sa cao hứng lắc lắc nhánh cây, tán cây xào xạc rung rinh.

“Cố gắng lên, sau khi em biến hóa thì chỉ cần lấy ra một chiếc lá là cũng có thể đổi được rất nhiều linh thạch.” Hoa Giá che miệng cười nói.

“Ta nữa ta nữa?”

“Tiểu Hoa, mau nói cho ta biết ta là gì đi?”

“Ta cũng muốn biết!”

(Trời ơi đoạn này moe chết tui (⁄ ⁄>⁄ ▽ ⁄<⁄ ⁄), hự hự một vườn toàn bé cây xinh xinh Σ>―(〃°ω°〃)♡→)

Linh thực trong sơn cốc ban đầu vốn là bị thúc mầm, hầu như không có được truyền thừa, căn bản không thể nào biết được lai lịch của chính mình. Bây giờ Hoa Giá có thể nói ra lai lịch của bọn nó, lập tức khiến đám thực vật đều sôi trào hừng hực.

“Rồi rồi, đừng nóng vội đừng nóng vội, ta đến đây.” Hoa Giá gài miếng ngọc giản trong tay vào hông, cười nói.

“Ta xem nào, lá của em có hình cánh hoa, có………”

Hoa Giá đối chiếu ngọc giản, nói chuẩn xác tên gọi và công dụng của chúng nó. Đám thực vật này biết được lai lịch của mình rồi, cởi bỏ được khúc mắc, chẳng mấy chốc, hầu như tu vi của mỗi thực vật đều có tiến bộ ổn định.

Văn Xuân Tương đợi mãi, cuối cùng cũng đến lượt mình.

“Hoa Giá tỷ tỷ, tỷ xem xem ta là gì?” Văn Xuân Tương lắc lư chiếc lá, hưng phấn nói.

“Ồ, là nhóc con nhà em hả.” Hoa Giá buồn cười nhìn Văn Xuân Tương, “Em là người nhỏ nhất trong số chúng ta, mỗi lần đều chỉ hấp thu được chút ít linh khí thế này, không ăn no thì làm sao mà lớn nổi? Để ta xem nào, đừng nôn nóng.”

Hoa Giá mở ngọc giản ra, thần thức nhanh chóng đảo qua.

Không có?

Hoa Giá hơi nhíu mày, chắc là mình nhìn sót rồi. Trong ngọc giản này ngay cả linh thực trên Tiên giới cũng có giới thiệu, sao lại không có tư liệu về bé con này được?

Hoa Giá lại nhìn lần nữa, vẫn không tìm thấy tư liệu.

“Bé con, trong này không có em rồi.” Hoa Giá buồn bực trả lời, “Trong ngọc giản này đều ghi chép về linh thực chỉ có ở Tu Chân giới, không có thông tin về hoa cỏ ở thế gian. Cho nên ta lực bất tòng tâm.” Hoa Giá nhún vai, bất đắc dĩ nói.

Văn Xuân Tương đau lòng, toàn bộ lá cây đều rủ xuống, “Không tìm được ta sao?”

“Bé con, em xem, em hấp thu linh khí chậm như vậy, sinh ra lâu thế này rồi mà mới chỉ mọc ra hai phiến lá, rõ ràng không phải giống loài ở Tu Chân giới chúng ta. Em cố gắng tu hành, đợi đến khi em biến hóa rồi thì có thể đến nhân gian, lúc đó em sẽ có thể biết được mình rốt cuộc là gì.” Hoa Giá tốt bụng an ủi. Thực ra trong ngọc giản của tu sĩ nọ có ghi lại chút chuyện về bọn họ, có vài hạt giống hắn tình cờ kiếm được ở thế gian, cũng đem gieo trồng ở đây. Nếu bé con này không được ghi chép trong ngọc giản, vậy thì hẳn là hoa cỏ ở thế gian rồi.

Hoa cỏ ở thế gian muốn sinh ra linh trí không dễ chút nào, muốn tu hành thành công cũng vô cùng khó khăn, bình thường dù trải qua gian khổ cũng chỉ có thể làm Địa Tiên, khác xa Yêu tu sau khi phi thăng có thể trở thành Thiên Tiên hay Đại La Kim Tiên.

Có điều chuyện buồn như thế không cần nói cho bé con làm gì.

“Ta biết rồi, cám ơn Hoa Giá tỷ tỷ.” Văn Xuân Tương im lặng cúi đầu, trồi ra khỏi đất, một lần nữa tìm một góc nhỏ cắm rễ, lẳng lặng tự an ủi mình.

Một trăm năm rồi hai trăm năm qua đi.

Những linh thảo linh thực trong sơn cốc hầu hết đều đã biến hóa thành công, Văn Xuân Tương rốt cuộc cũng mọc ra phiến lá thứ ba.

Những linh thảo biến hóa kia đều đã là Yêu tu, đương nhiên không ở lại nơi này nữa, mà dự định ra ngoài du lịch cùng Hoa Giá một phen. Về phần Văn Xuân Tương, thì có thể lưu lại giữ nhà.

Văn Xuân Tương rưng rưng tiễn bọn họ rời đi, giọt nước mắt kia đọng trên lá cây hơn nửa năm rồi mới rơi xuống đất bị hấp thu.

“Mình không phải cỏ đuôi mèo thật đó chứ?” Văn Xuân Tương buồn bực nghĩ.

Lại vài chục năm trôi qua.

Văn Xuân Tương chẳng nhận được chút tin tức gì của các ca ca và tỷ tỷ, đã nói sẽ về thăm mà không một ai trở về cả. Cùng lúc đó, Văn Xuân Tương phát hiện linh khí trong sơn cốc cũng dần dần cạn kiệt. Linh thảo và linh khí ở nơi này hỗ trợ lẫn nhau, những linh thảo thiên tài địa bảo kia không có ở đây thì mới không ngừng có kinh khí cuồn cuộn bổ sung vào. Hiện giờ bọn họ đều đã rời đi, chỉ để lại một mình Văn Xuân Tương, linh khí đương nhiên không được sinh ra nữa.

“Có vẻ mình không thể nào tiếp tục ở lại giữ nhà nữa rồi.” Một ngày nọ, Văn Xuân Tương rốt cuộc phát hiện trong sơn cốc chẳng còn chút linh khí nào, đành phải trồi ra khỏi đất, tạm biệt ngôi nhà này. Không có linh khí, y căn bản không thể tu hành.

Mặc dù Văn Xuân Tương có thể đi ra khỏi đất, nhưng chung quy vẫn chỉ là một tiểu yêu mới mở linh trí mà thôi. Dù muốn đi, cũng chẳng đi được bao xa.

Y đi một bước, cắm rễ nghỉ ngơi một lát, lại đi một bước, lại cắm rễ nghỉ ngơi một lát. Đi mãi vài năm, y cách sơn cốc chẳng đến một dặm.

Tốc độ gió dần dần lớn lên, hình thành vài lốc xoáy.

Thỉnh thoảng trong Tu Chân giới sẽ xuất hiện linh khí bạo động, nó sẽ xé ra vài khe nứt không gian, hút hết thứ xung quanh vào.

Văn Xuân Tương không biết điều này, nhưng việc đó không gây trở ngại bản năng cảm nhận được nguy hiểm của y.

Y khẽ lắc mình rút rễ khỏi mặt đất, chẳng kịp đau lòng vì vài đoạn rễ bị đứt, lá cây lay động, nhoáng một cái đã chạy vọt về phía trước.

Có điều với tốc độ chạy của y, đối với lốc xoáy linh khí, dù có chạy cũng không khác mấy không chạy.

Văn Xuân Tương bị nhổ tận gốc cuốn vào trong lốc xoáy, bị hút vào trong khe nứt không gian sâu không thấy đáy kia, cả nhánh cỏ cũng hôn mê bất tỉnh.

Mình sẽ chết như vậy ư? Mình vẫn chưa biết mình rốt cuộc là thứ gì mà?

Văn Xuân Tương tiếc nuối nghĩ.

Đến khi y mở mắt lần nữa, Văn Xuân Tương phát hiện chân mình không thể động đậy.

Y mở mắt ra, phát hiện bên dưới mình trống không.

“Á á á á á!” Văn Xuân Tương không ngừng kêu to, thế nhưng không có ai để ý tới y.

Linh khí ở nơi này mỏng manh đến gần như không có, tản mạn khắp nơi trong không khí, song khi hấp thu lại dễ hơn trước đây không ít.

Văn Xuân TƯơng bấy giờ mới nhận ra rễ cây của mình bị kẹt trong vách núi dựng đứng, y phải sống nửa lơ lửng trên vách đá.

Dù sao cũng không chết.

Văn Xuân Tương nhìn chung quanh, phát hiện trên vách núi còn vài thực vật không biết tên, hưng phấn muốn chào hỏi cùng bọn chúng.

Lâu lắm rồi y không nhìn thấy những đồng bạn khác!

“Ta là người mới tới, vẫn chưa biến hóa được, ta bị kẹt ở chỗ này, còn mọi người thì sao?” Văn Xuân Tương hứng trí bừng bừng hỏi.

Dây leo, tùng đón khách đều không đáp lại.

(Tùng đón khách là cây tùng ở thế nghiêng như thể đang mời chào.)

“Ơ, sao mọi người không nói gì thế?” Văn Xuân Tương hỏi tiếp.

Dây leo, tùng đón khách, và cả một ít rêu xanh đều không nói chuyện.

Văn Xuân Tương lại tiếp tục hỏi mấy câu, vẫn không một ai trả lời.

Y đã ý thức được một chuyện.

Ở đây, trừ y ra thì không có thực vật nào đã mở linh trí giống mình, bọn họ căn bản không thể nào trả lời mình được.

Linh khí mỏng manh như vậy, sao có thể thúc đẩy mở ra linh trí được chứ?

Văn Xuân Tương yên lặng than thở một tiếng, đành phải tiếp tục cố gắng tu hành, tranh thủ sớm thoát khỏi trạng thái nửa lơ lửng này.

Có lẽ vì nguyên do bản thân Văn Xuân Tương là một phàm hoa, dù đã mở linh trí, y vẫn thích hợp với cuộc sống ở thế gian hơn.

Chưa đến một năm, lá cây của Văn Xuân Tương bắt đầu mọc nhiều lên, tính cả thân thể, cũng chính là gốc cây, cũng bắt đầu cao lên.

Văn Xuân Tương vui vẻ không kiềm được, dù bây giờ không có thực vật nào có thể chia sẻ niềm vui sướng với y, y vẫn kích động không thôi.

Sau khi thân thể lớn lên, Văn Xuân Tương liền cảm thấy toàn thân mình đều hơi không thoải mái, nhất là phần gốc, vừa trướng vừa đau, giống như có thứ gì muốn bộc phát ra vậy.

Chẳng lẽ mình sắp phải chết sao?

Trong lòng Văn Xuân Tương lại lần nữa lóe lên ý nghĩ như vậy.

Lúc trước y rõ ràng lớn rất chậm, sao có thể trưởng thành nhiều như vậy chỉ trong chốc lát, giờ thân thể lại không thoải mái, nhất định là do trước đây khi bị cuốn đến nơi này nên bị thương. Đám Hoa Giá tỷ tỷ nói những linh thảo bị thương đều là linh thảo hạ phẩm, rất khó sống sót!

Văn Xuân Tương nghĩ tới đủ loại khả năng mình bị héo rũ, cảm thấy chẳng tốt chút nào.

Mình vẫn chưa muốn chết, mình muốn biến hóa!

Rốt cuộc có một ngày, Văn Xuân Tương mơ mơ màng màng tỉnh lại, phát hiện mình mọc ra một nụ hoa, hơn nữa thân thể cũng không đau, tinh thần tốt lên rất nhiều.

Nói cách khác, y đã thoát ly trạng thái trẻ nhỏ của hoa cỏ, đã thành nhân rồi! (Thành nhân: nghĩa là trẻ nhỏ đến tuổi trưởng thành, có thể tự lập.)

A a a a, vậy ra mình cũng sẽ có nụ hoa sao, vậy là sẽ nở hoa, giống như Hoa Giá tỷ tỷ vậy.

Văn Xuân Tương nhìn nụ hoa nhỏ xíu của mình, vui mừng không thôi.

Y nhất định có thể nở hoa, rồi biến hóa, sau đó tìm ra lai lịch của mình!

Văn Xuân Tương nắm quyền trong lòng, tăng lớn cường độ hấp thu linh khí.

Editor: Giờ đã đến phần thân thế quá khứ của Tương rồi, trời má cưng chết tui ☆*:.。.o(≧▽≦)o.。.:*☆

Bạn đang đọc Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu của Thanh Khâu Thiên Dạ

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!