Hiện giờ Lâm Phong muốn giành lại quyền chủ đạo cuộc đối thoại này, tuyệt đối không thể cho Yến Minh Nguyệt cơ hội, không thể để nàng đề xuất việc tiến cử Tiêu Diễm vào Thái Hư Quan làm bồi thường, nếu không Tiêu Diễm sẽ lập tức cúi đầu bái lạy, như vậy sẽ chẳng liên quan gì đến Lâm Phong nữa.
Yến Minh Nguyệt liếc nhìn Lâm Phong, ánh mắt ấy dường như thấu suốt tận đáy lòng hắn, tuy nàng không rõ Lâm Phong đang nghĩ gì, nhưng hiển nhiên đã nhìn ra ý đồ khống chế quyền chủ đạo cuộc trò chuyện của hắn.
Sắc mặt Lâm Phong như thường, nhưng lòng bàn tay đã đổ mồ hôi, nữ nhân này quá tinh, cứ như có thể nhìn thấu lòng người, rõ ràng bình thản như nước, không có chút ý tứ hùng hổ dọa người, nhưng lại mang đến áp lực như núi cho Lâm Phong.
May mà Yến Minh Nguyệt cũng không có ý truy hỏi, chỉ là bình thản gật gật đầu: "Quả thật là mười năm trước không sai."
Bởi vì hệ thống bảo hộ, nàng không nhìn ra tu vi của Lâm Phong sâu cạn ra sao, nhưng trên đời này người có thể khiến nàng không nhìn thấu thật sự ít ỏi, bởi vậy tuy rằng là lần đầu tiên gặp mặt, thái độ của Yến Minh Nguyệt đối với Lâm Phong vẫn thể hiện một mức độ kính trọng nhất định.
Lâm Phong gật đầu: "Không lâu trước đây, bổn tọa từng gặp phải một con yêu quái, yêu quái kia rõ ràng cũng bị trọng thương, bị ép phải ký thác thần hồn vào một gốc cây đào già."
Tiêu Diễm có phần kỳ quái nhìn Lâm Phong, không rõ vì sao hắn đột nhiên nói đến chủ đề có vẻ không liên quan.
Yến Minh Nguyệt thần sắc không thay đổi, chỉ lặng lẽ nhìn Lâm Phong, chờ đợi lời tiếp theo của hắn.
Lâm Phong ngẩng mắt nhìn nàng, ánh mắt hai người đều bình tĩnh mà xa xăm, Lâm Phong thản nhiên nói: "Theo lời dân bản địa, yêu quái kia cũng đột nhiên xuất hiện từ mười năm trước, à đúng rồi, là một nữ yêu."
Thần sắc rốt cuộc Yến Minh Nguyệt cũng có biến hóa, hạ mắt xuống, hàng mi dài mảnh khẽ rung động: "Đạo hữu có biết lai lịch của nữ yêu kia không?"
Lâm Phong lắc đầu, sau đó nhìn nàng, gằn từng chữ một: "Bổn tọa chỉ biết nàng tự xưng là Lung Dạ."
Yến Minh Nguyệt trên mặt lộ ra một tia cười, ánh mắt nhìn về phương xa, tầm mắt lại không có tiêu điểm.
Một lúc lâu sau, nàng mới thản nhiên thở dài: "Ta không chết, quả nhiên ả cũng không chết..."
Yến Minh Nguyệt quay đầu nhìn về phía Lâm Phong, nghiêm túc nói: "Đa tạ đạo hữu nói cho ta tin tức này, không biết đạo hữu có biết nơi hạ lạc của Lung Dạ?"
Lâm Phong tự nhủ không biết, nhưng nữ yêu tinh kia dưỡng thương xong, hơn phân nửa sẽ tìm ta gây sự.
Hắn khẽ lắc đầu: "Bản tọa cũng không biết."
Trong lúc nói chuyện, Lâm Phong vẫn luôn tỉ mỉ quan sát Yến Minh Nguyệt, lưu tâm nhất cử nhất động biến hóa của nàng.
Sau khi nghe được tin tức Lung Dạ vẫn còn sống, hai tròng mắt sáng ngời như trăng sáng của Yến Minh Nguyệt nhiễm lên một tia u sầu, thậm chí lộ ra một chút lo lắng.
Lâm Phong thở phào nhẹ nhõm trong lòng, biết mình đã đặt cược đúng.
Yến Minh Nguyệt này, cùng với Lung Dạ kia, chính là mối quan hệ kình địch tiêu chuẩn, rất có thể là tình huống Thánh Nữ Đạo Môn giao chiến với Thánh Nữ Yêu Tộc.
Dung mạo, thiên phú, đạo pháp của hai người đều là cấp bậc ngang ngửa nhau, tán thưởng lẫn nhau nhưng lại sinh tử đối đầu, tồn tại mâu thuẫn không thể điều hòa, gút mắc cả đời, diễn ra màn kịch hay vừa là địch vừa là bạn.
... Thông thường mà nói, có lẽ còn sẽ yêu đương cùng một Chân Mệnh Thiên Tử?
Không quan trọng, quan trọng là nghe được tin tức của Lung Dạ, Yến Minh Nguyệt quả nhiên không bình tĩnh nổi.
Tuy rằng công phu dưỡng khí của nàng không tệ, nhưng Lâm Phong vẫn có thể nhìn ra, hiện giờ nàng hận không thể lập tức tìm được Lung Dạ, rồi đại chiến với ả ba trăm hiệp.
Trong tình huống như vậy, chẳng lẽ nàng vẫn còn nhớ đến chuyện bồi thường cho Tiêu Diễm sao?
Ít nhất cũng không phải là việc cấp bách nhất lúc này.
Lâm Phong quyết định châm thêm lửa cho nàng, vì thế mở miệng hỏi: "Yến đạo hữu mất thân thể, chỉ còn lại thần hồn ký thác vào trong giới chỉ, hành động e là có nhiều bất tiện?"
Ánh mắt Yến Minh Nguyệt lóe lên, sau khi nhìn Lâm Phong thật sâu, thẳng thắn nói: "Ta có biện pháp tái tạo nhục thể, chỉ là trước đó, cần làm rất nhiều công phu chuẩn bị, trong khoảng thời gian này, quả thật vẫn phải ký thác trong giới chỉ, nếu không tuy sẽ không tổn thương thần hồn, nhưng sẽ uổng phí pháp lực."
Nhìn Yến Minh Nguyệt đã hoàn toàn khôi phục bình tĩnh, Lâm Phong trong lòng nghiêm nghị, không dám có chút chểnh mảng.
Thấy Yến Minh Nguyệt nói thẳng thắn, Lâm Phong cũng không vòng vo, trực tiếp nói: "Có lẽ bổn tọa có thể giúp đỡ đạo hữu một tay."
Dứt lời, Lâm Phong lấy An Hồn thảo ra, Yến Minh Nguyệt vừa thấy lập tức nhận ra: "An Hồn thảo? Nguyên liệu chính để luyện Định Hồn đan, có Định Hồn đan, ta quả thật có thể thoát khỏi chiếc nhẫn, thần hồn vững chắc, ban ngày thần du vạn dặm cũng chẳng có gì khó."