Lâm Phong vừa nghĩ, vừa bình tĩnh nói với nhóc tỳ bên cạnh: "Đi giúp đại sư huynh của ngươi, giao con rắn kia cho hai người các ngươi, vi sư sẽ không ra tay, đây cũng coi như là một lần khảo nghiệm đối với các ngươi."
Nhóc tỳ nghe xong cũng không hề hoảng hốt, ngược lại nóng lòng muốn thử, càng cười hề hề nói một cách gian xảo: "Sư phụ, giết chết con rắn kia, thịt rắn máu rắn gì gì đó có phải cũng thuộc về chúng ta hay không?"
Lâm Phong gõ cái đầu nhỏ của hắn, cười mắng: "Tiểu tử thúi, suốt ngày chỉ biết ăn!"
Nhóc tỳ cười hì hì không ngừng, Lâm Phong bực mình lắc đầu: "Đi đi, có thể đạt được bao nhiêu thứ, coi bản lĩnh của ngươi thế nào."
"Đa tạ sư phụ!" Nhóc tỳ hoan hô một tiếng, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa, lao về phía Tiêu Diễm cùng Cự mãng.
Con mãng xà màu vàng này trời sinh dị chủng, lại được Tuệ Khổ lấy bí pháp Phật môn thuần dưỡng, tốc độ lực lượng nhanh đến kinh người, vượt xa hung thú tầm thường.
Nếu không phải Tiêu Diễm đã được Lâm Phong truyền thụ Vân Long Độn Pháp, căn bản chạy không thoát con cự xà này.
"Gia hỏa này, thân thể to lớn như ngọn núi, tốc độ nhanh như vậy!" Tiêu Diễm thầm mắng trong lòng, thân thể đột nhiên chuyển hướng quỷ dị, tránh thoát khỏi miệng rắn đang há to phía sau lưng.
Đầu cự mãng lớn chừng một căn phòng nhỏ, mở miệng rộng đem Tiêu Diễm nuốt vào, bất quá chỉ như một bữa ăn sáng nhỏ mà thôi.
"Sư huynh, nơi này, nơi này!"
Tiêu Diễm đang chạy như điên, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu của tiểu hài tử, ngẩng đầu nhìn lại, tiểu hài tử đang ở trên một ngọn núi phất tay với hắn.
"Tiểu tử này, chẳng lẽ..." Trong lòng Tiêu Diễm khẽ động, lập tức đổi hướng, chạy về phía ngọn núi tiểu hài tử đang ở.
Kim sắc cự mãng theo sát phía sau hắn, quét ngang hết thảy chướng ngại, những nơi thân hình khổng lồ đi qua, sơn thạch nổ tung, cổ thụ che trời ngã rạp thành mảng như cắt lúa.
"Để ta thử xem sự lợi hại của ngươi." Trên đỉnh núi, nhóc tỳ bay lên trời, thân như Vân Long, mạnh mẽ hơn xa người thường, lao thẳng lên đỉnh đầu kim sắc cự mãng.
Kim sắc cự mãng phát ra tiếng gào thét không thành tiếng, cái miệng rộng ngoác ra đớp nhóc tỳ. Thân hình nhóc tỳ lại lóe lên giữa không trung, nó đã tránh khỏi miệng rắn như ao máu, nhẹ nhàng linh hoạt đậu lên cổ rắn.
Nhóc tỳ cười nói: "Đánh rắn phải đánh bảy tấc, ngươi tuy rằng thân thể to lớn, nhưng ta cũng có thể đoán ra chỗ "bảy tấc" của ngươi." Dứt lời bèn bay lên đá một cước vào thân rắn khổng lồ.
Mũi chân lấp lóe lôi quang, thân thể nho nhỏ mang theo tiếng sấm gió cuồn cuộn, thanh thế lại chẳng kém gì kim sắc cự mãng.
Lôi quang nổ tung, cuốn lên mấy đạo kim quang và một vệt máu đỏ, đó là vảy rắn và máu rắn, dưới một cước của nhóc tỳ, kim sắc cự mãng liền bị thương.
Cự mãng tức giận rít lên một tiếng, đột nhiên xoay mình, cái đuôi thô dài màu vàng quét ngang ngàn quân, vụt về phía nhóc tỳ.
Lần này nếu như trúng phải, cho dù thân thể nhóc tỳ có mạnh hơn nữa cũng sẽ bị đánh thành thịt nát!
Nhưng nhóc tỳ không liều mạng với nó, thân hình nhẹ nhàng né sang một bên, tránh được đòn phản kích của cự mãng.
Tiêu Diễm vốn luôn bị cự mãng truy sát, lại lặng lẽ xông ra, sau khi tránh thoát đuôi của cự mãng quét tới, liền lên trên lưng nó, mục tiêu chính là vết thương mà nhóc tỳ vừa đánh ra.
Trên mặt Tiêu Diễm hiện lên một tia sát khí: "Ngươi là con trường trùng này, vừa rồi truy đuổi ta rất thoải mái phải không?" Bàn tay lật lại, pháp lực hệ Hỏa bạo liệt nhanh chóng ngưng tụ, lại hóa thành chân hỏa, hừng hực thiêu đốt trên lòng bàn tay Tiêu Diễm.
Sau một khắc, thế lửa rừng rực dường như bị áp chế, Tiêu Diễm không để ngọn lửa tiếp tục bùng phát ra ngoài, ngược lại hướng về trung tâm không ngừng nén lại.
Hắn duỗi thẳng hai tay ra phía trước, lòng bàn tay đối diện nhau cách một thước, ngọn lửa màu đỏ thắm liền ở giữa hai tay của hắn không ngừng áp súc ngưng tụ, cuối cùng biến thành một quả cầu ánh sáng đỏ nhỏ.
Quang cầu tuy nhỏ, nhưng trong đó lại ẩn chứa nhiệt độ khủng khiếp cùng lực nổ tung, phảng phất như một mặt trời nhỏ, tràn đầy một loại khí tức hủy diệt bạo ngược.
Chính là thần thông bí truyền Thái Hư Quan mà Yến Minh Nguyệt truyền cho Tiêu Diễm, Hồng Liên Phá!
Tiểu quang cầu chỉ lớn cỡ nắm tay người, thể tích hoàn toàn không thể so với kim sắc cự mãng, nhưng cự mãng lại ngay lập tức phát giác được nguy hiểm, trong đôi đồng tử âm lãnh dựng thẳng như vạch kia, không ngờ toát ra vẻ sợ hãi.
Tiêu Diễm giơ hai tay cùng đẩy về phía trước, tiểu quang cầu màu đỏ bay về phía vết thương trên người cự mãng bay đi.
Kim sắc cự mãng muốn né tránh, nhưng tốc độ phi hành của quang cầu cực nhanh, căn bản không cho nó cơ hội tránh né, trực tiếp trúng mục tiêu.
Vào giây khắc này tựa hồ thời gian ngừng lại một chút, sau đó hình ảnh tĩnh mịch ầm ầm vỡ vụn, liệt hỏa cuồng bạo gầm thét nổ tung, lực lượng cường đại phảng phất muốn nổ nát khối không gian này.