Phù lục nổ vang giữa không trung, hóa thành lôi đình cuồn cuộn, vô số lôi quang điện xà bắn vụt về bốn phương tám hướng, lập tức xé rách pháp lực phong tỏa của Hoàng Tam.
Trên mặt băng nứt ra vô số khe nứt, chằng chịt như mạng nhện, lôi quang chói mắt chiếu rọi trên mặt băng, khiến địa cung sáng rực như ban ngày.
Vô số khối băng vỡ vụn ra, rơi xuống vực sâu phía dưới như mưa, trong tiếng đất rung núi chuyển, cả tòa địa cung phảng phất như tận thế thiên băng địa liệt.
Sáu tu sĩ Trúc Cơ kỳ đồng hành cùng Hoàng Tam đều biến sắc, cố gắng ổn định thân hình của mình, nhưng bọn họ vẫn trấn định, ánh mắt đều hướng về mục tiêu công kích trực tiếp nhất của lôi điện, Hoàng Tam.
Sắc mặt Hoàng Tam như thường, thậm chí còn có thời gian rảnh rỗi cười nhạt: "Giãy chết." Hắn giơ song chưởng, pháp lực hùng hồn vào giờ khắc này mới lộ phong mang, hư không mênh mông phảng phất ngưng đọng, hàn khí cuồng tuôn vào thời khắc này lại đóng băng cả lôi đình cuồng bạo!
Trong hàn khí trắng như tuyết, lôi điện cuồng vũ tựa như phi long bị trói buộc, nhưng dưới hàn khí giam cầm, động tác càng lúc càng cứng ngắc.
Động quật như địa chấn lúc trước vào giờ phút này cũng ổn định lại, cảnh tượng thê thảm như thiên băng địa liệt, bị Hoàng Tam nói cười dẹp yên.
Hoàng Tam cười nói: "Cùng là Kim Đan kỳ, tu vi vẫn có cao có thấp."
Các tu sĩ Liệt Phong hội càng thêm lạnh buốt cõi lòng, phù lục có được lực lượng một kích của tu sĩ Kim Đan kỳ, nhưng Hoàng Tam căn bản chẳng coi vào đâu.
Đại hán áo đen liếc nhìn Chu Dịch một cái, không dám do dự chút nào, tóm lấy hắn ném thẳng xuống vực sâu dưới chân, sau đó cũng chẳng thèm ngoảnh đầu lại, lao thẳng về phía trận pháp truyền tống ở chỗ sâu trong đường hầm.
Hoàng Tam cười, tách ra một tia pháp lực, định tiếp được Chu Dịch đang rơi xuống, nhưng từ đáy vực thẳm đột nhiên bốc lên một làn uế khí nồng nặc.
Luồng uế khí này giống như quái thú ngủ say, đột nhiên bị biến động trước đó làm bừng tỉnh.
Pháp lực của Hoàng Tam tiếp xúc với cỗ uế khí này, vậy mà trong nháy mắt mất khống chế, trực tiếp bị uế khí thôn phệ.
"Hả?" Đôi mắt Hoàng Tam đã híp thành một đường nhỏ đột nhiên trợn to, thân hình mập mạp biến mất tại chỗ, sau một khắc đã đến trước mặt Chu Dịch, tự tay đỡ lấy Chu Dịch, đồng thời cũng tiếp xúc với cỗ uế khí kia.
Hàn khí lượn lờ khắp người của Hoàng Tam, có không ít đều bị uế khí ăn mòn, nhưng vẫn dựa vào pháp lực cường hoành áp chế uế khí xuống.
Chỉ là gã phân thần như thế, áo đen đại hán và mấy tu sĩ Liệt Phong hội đã nhân cơ hội trốn vào đường hầm, mở truyền tống pháp trận.
Vẻ tươi cười trên mặt Hoàng Tam biến mất không thấy gì nữa, đưa tay bóp pháp quyết, hàn khí lập tức tăng vọt, muốn đóng băng cả truyền tống pháp trận.
Đại hán áo đen cũng coi như vô cùng quả quyết, vì tranh thủ thời gian, Chu Dịch vất vả bắt tới nói bỏ là bỏ, chỉ là tu vi của Hoàng Tam quá cao, cho dù ngăn cản Kim Đan Phù Lục trước, lại cứu Chu Dịch, cuối cùng vẫn có năng lực chặn giết bọn họ.
Đáng tiếc thời khắc mấu chốt, một luồng uế khí quỷ dị dâng lên từ vực sâu giúp đại hán áo đen một phen, cứ như vậy để đó, Hoàng Tam cuối cùng vẫn chậm một bước.
Truyền tống pháp trận đã khởi động, dưới ảnh hưởng của pháp lực Hoàng Tam, không gian bị phá vỡ xiêu xiêu vẹo vẹo, thậm chí xé thân thể một tu sĩ Liệt Phong hội thành hai nửa, nhưng rốt cuộc vẫn là phá vỡ một con đường hư không, để cho mấy tên đại hán áo đen đào tẩu.
Hoàng Tam cười ha hả nói: "Mấy con chuột nhắt, quả nhiên trơn tuột, nhưng mà bị Tam gia quấy nhiễu như vậy, các ngươi không có khả năng truyền tống đến địa điểm dự định, không chết ở trong hư không loạn lưu coi như mạng lớn rồi."
Chu Dịch bị hắn nắm trong tay không nói một lời.
Hoàng Tam nhìn Chu Dịch, cười đến mắt cũng không thấy: "Mấy tên tiểu tặc này cũng coi như thông minh, tìm một nơi linh khí hỗn tạp như vậy, người thường tiến vào căn bản không cách nào tìm kiếm, nhưng xuất thân từ nơi nhỏ hẹp chính là người kiến thức hạn hẹp, lại không biết trong hoàn cảnh như vậy tu sĩ Kim Đan kỳ vẫn có thể định vị mục tiêu."
"Trời có mắt, không để Dịch thiếu gia ngươi rơi vào trong tay đám loạn tặc kia, nếu không mặt mũi Hầu gia đều bị ngươi ném sạch sẽ."
Bảy tu sĩ Trúc Cơ kỳ khác nhìn Chu Dịch, trên mặt đều lộ ra nụ cười mỉa mai, giống như mèo vờn chuột.
Chu Dịch đắng chát trong lòng, hắn chỉ liếc mắt qua đã nhận ra những tu sĩ này, thật không ngờ toàn là tu sĩ phụ thuộc vào chính thê của Huyền Cơ Hầu, Thiệu phu nhân.
Cho dù Hoàng Tam trước mắt, tuy là tâm phúc của Huyền Cơ Hầu, nhưng cũng đồng thời là tâm phúc của Thiệu phu nhân, thường xuyên ra mặt thay Thiệu phu nhân xử lý một số việc không thể lộ ra ngoài ánh sáng.