200 năm đã trôi qua.
Sự việc năm nào tại Giai Kiệt đại hội giờ đây chỉ còn là dĩ vãng.
Phùng Chu phái, giờ đây lại lui về ẩn dật, không xuất hiện nhiều trong các sự kiện lớn của giới tu tiên nữa.
Phùng Chu tông chủ lúc đấy không hề quan tâm tới lời giải thích của Minh Thành tông chủ, trực tiếp dẫn toàn bộ đệ tử về luôn, kể từ đó im hơi lặng tiếng, khiến toàn bộ giới tu tiên sốt sắng không yên trong 1 thời gian.
Năm đó, tuy không biết sự việc tiếp theo như thế nào, nhưng Thanh Di tông chủ lại thành công ém lại câu chuyện kia a!
Xuyên Giang, giờ đây nàng đã đến giai đoạn phi thăng thăng thành thần, nhưng vì nàng ta còn có chấp niệm, nên không thể phi thăng thành công.
Các đệ tử mới nhập môn thì không biết, nhưng các đệ tử lâu năm lại nắm rõ lý do trong lòng bàn tay.
Chấp niệm của tông chủ bọn họ, chính là người đã từng ngồi trên chiếc ghế đại nữ đệ tử kia.
Cho nên, đến thời điểm hiện tại tên của người đó đã trở thành đại kỵ, chỉ cần nhắc nó trước mặt Xuyên Giang thì người đó mau chuẩn bị quỳ xuống chờ Đông Quân giáng lên người đi!
Các đệ tử chân truyền năm nào, giờ đây đã đều trưởng thành cả rồi.
Anh Kiệt, từ 1 đại đệ tử luôn vui vẻ, bày đủ trò phá phách, còn lôi kéo các sư đệ, sư muội khác cùng phá với mình, thì nay lại trầm tính hơn rất nhiều, thậm chí còn bế quan thường xuyên, lâu lâu mới xuất hiện 1 lần.
Niệm Chân sư huynh luôn như cũ, vẫn giữ chức danh “tảng băng di động” của môn phái, tuy nhiên lần này lại là “tảng băng” hàng thật giá thật.
Minh Triết, đã du hành từ 100 năm trước, tới giờ vẫn chưa xuất hiện lần nào.
Tử Đằng hiện tại tuy miệng vẫn độc như ngày nào nhưng đã ít nói hơn rất nhiều, cùng Hi Trung đi thăm thú đây đó, không xuất hiện tại tông môn mấy khi.
Ninh Hinh thì tiếp tục ra ngoài, đi du ngoạn khắp nơi, hết lòng hỗ trợ cho những người dân bị ma vật quấy nhiễu.
Còn Khương Liên và Dương An giờ đây đã lớn, chững chạc hơn rất nhiều, nhờ sự hướng dẫn của Xuyên Giang nên cả 2 đều đã gặp được “kiếm” của mình.
Tóm lại, trong 8 vị đệ tử chân truyền của Phùng Chu phái, hiện chỉ còn 2 người là còn ở lại tông môn.
Vẫn như mọi hôm, Xuyên Giang ở trong phòng xử lý công vụ.
Khương Liên và Dương An đều đến hỗ trợ, người mài mực, người phân loại từng công văn.
Đang sắp xếp lại công văn, đột nhiên Dương An thấy 1 phong thư trong đống giấy tờ đấy.
Chất giấy còn khá mới, chắc là mới gửi từ hôm qua hay hôm kia thôi a!
Trên phong thư đó, còn đề tên của Minh Thành tông chủ - Triệu Thanh Di.
Vốn biết là Xuyên Giang sư phụ thẳng thừng cạch mặt gã đã lâu, nên cậu ta không ngần ngại xé ra đọc luôn.
- Thưa sư tôn, năm nay chúng ta có tham gia Giao Kiệt đại hội không a? - Dương An gấp lại phong thư, hỏi Xuyên Giang.
- Nè, rõ ràng đệ đã rõ câu trả lời hơn ai hết rồi, sao đệ cứ hỏi lại vấn đề này nga! - Khương Liên đang mài mực, đáp lời Dương An.
- Ai da, không ngờ vị Minh Thành tông chủ này lại kiên trì đến thế nha! Đây là lời mời thứ 41 rồi đó! - Dương An chống cằm, tay mân mê cây bút bên cạnh.
- Không ngờ đệ còn nhớ kỹ đến từng đấy lời mời của gã a! - Khương Liên dừng tay lại - Giá như đệ thông thạo từng đường kiếm trong quyển công pháp sư tôn từng đưa cho đệ thì tốt quá đó!
Nghe đến đây, Dương An gãi đầu cười trừ, đánh trống lảng:
- Ahaha… đệ để tạm bức thư này ra đây trước đã nga, lát đệ sẽ đốt cùng với mấy công văn dở hơi kia sau!
Xuyên Giang im lặng từ đầu cuộc trò chuyện, chỉ chăm chăm làm công vụ, đến bây giờ đột nhiên nàng dừng bút lại, mở lời:
- Khoan đã.
Dương An vội chỉnh lại tư thế, kính cẩn đáp lời nàng:
- Sư tôn có gì căn dặn?
Trầm ngâm 1 hồi lâu, sau đó Xuyên Giang mới nói:
- … Để lại phong thư đó đi.
Có thể chúng ta sẽ tham gia Giao Kiệt đại hội kỳ này.
Sau khi nghe Xuyên Giang sư phụ nói xong, cả 2 sốc đến bay màu.
Vậy mà lần này sư tôn của bọn họ tính đi thật à???
Đừng bảo là… Xuyên Giang sư phụ bị đoạt xá rồi nhé???
Trong cơn hoảng loạn, tuy rằng có khá nhiều câu hỏi đã được đặt ra, nhưng chẳng ai dám hó hé câu nào, chỉ đành lòng nhận lệnh.
Xuyên Giang đứng dậy đi ra ngoài, đến ngưỡng cửa nàng dừng lại, bình thản nói:
- Lát sau ta sẽ chọn vài người theo ta đến Minh Thành phái, các ngươi chờ mà chuyển lệnh của ta cho những người còn lại đi!
Nói xong nàng rời đi.
Dương An và Khương Liên 4 mắt nhìn nhau, nhưng sau đó đều đồng thanh đáp:
- Đệ tử tuân lệnh!
—
Xuyên Giang về phòng, đóng cửa lại, rồi cứ để giày mà nằm thẳng xuống giường.
Đồng tử của nàng hướng thẳng lên trần nhà, cứ thế mà chìm vào trạng thái suy tư.
Nàng ta không biết, quyết định đến Minh Thành phái 1 lần nữa của mình liệu có đúng không.
Nhưng không hiểu sao, lần này tâm tính Xuyên Giang nàng như mách bảo rằng, nhất định phải quay lại nơi đó!.