Xuyên Giang nhanh chóng bám theo, chờ nhóm ma tộc kia đi vào trong khu vực ít người, bất chợt ra tay với nữ ma tộc ở vị trí cuối cùng, lột trang phục người đó ra và nhét vào 1 góc, nhanh chóng thay đổi trang phục rồi trà trộn vào đội ngũ mà không ai hay.
Đi mãi, cuối cùng cũng đến 1 khu thành cao ngất, bên trong nguy nga tráng lệ.
Khỏi cần nói nàng ta cũng biết đây là đâu.
Nên gọi là… nơi ở của Lưu Phong hiện tại?
Xuyên Giang nàng cũng không dám chắc, nhưng nàng ta biết nghịch đồ Lưu Phong của nàng là ma tôn, nên vị tông chủ này tự tin vào phán đoán của mình những 8 trên 10 phần.
Sau khi qua cánh cổng lớn đầy pháp trận bảo hộ kia, Xuyên Giang cùng những người kia được dẫn tới chính điện.
Bên trong chính điện lại âm u, tĩnh mịch đến khác thường.
Phía trên cao, có 1 người mặc hắc bào, đang chống cằm nghe mấy lão già bên dưới cứ lảm nhảm.
Người đấy chẳng ai khác, là vị “nghịch đồ” kia của nàng.
Lưu Phong đang chán chường nghe mấy vị gia gia kia trình bày mãi ý định của mình không hồi kết, đột nhiên thấy đám ma tộc khác đi vào, liền giơ tay lên tỏ ý dừng lại, rồi hỏi:
- Đám ma tộc đằng đó là sao?
Một người khác chắp tay, kính cẩn trả lời:
- Thưa ngài, hiện tại tuy ma giới đã dần đi vào quỹ đạo, nhưng ngài nên lập cho mình 1 dàn hậu cung, để củng cố lại thế mạnh của ngài, cũng như dễ dàng thâu tóm được ma giới a!
Người đấy vừa nói xong, lập tức bị 1 quả cầu ma khí đánh thẳng vào người, văng ra tít bức tường đằng kia.
- Ta đã nói là ta sẽ không lấy phụ cưới phu gì hết kia mà? - Lưu Phong phủi tay, mặt lạnh tanh - Đây là lần thứ 306 ta nói về vấn đề này rồi đấy, mà các ngươi vẫn còn cố chấp vậy sao?
Xuyên Giang lén ngước lên nhìn khuôn mặt của Lưu Phong.
Trái với vẻ còn hồn nhiên, dễ gợi đòn những 200 năm trước, thì giờ đây cô lại mang vẻ mặt lãnh khốc vô tình, ra tay lại vô cùng tàn bạo, khiến nàng lại có linh cảm đấy không phải là Lưu Phong kia.
Tay lau máu rỉ trên miệng, kẻ đó nhanh chóng chạy về vị trí cũ, nghiêm túc nói:
- Nhưng thưa ngài, hiện giờ các gia tộc khác đều đang nháo nhào lên vì việc này, nếu ngài không nhanh lập hậu cung sớm thì ắt đám người đó sẽ phản loạn! Xin ma chủ hãy vì tương lai của ma giới mà suy nghĩ kĩ lại nga!
1 tay chống trán rồi thở dài, Lưu Phong nói:
- Quả thực có vài người khá quen mắt—
- Vâng, gần hết là con cháu trong nhà mấy gia tộc đấy ạ.
Cô từ từ đứng thẳng dậy, rồi chậm rãi bước xuống, đi vòng quanh đám ma tộc đang đứng đằng đó.
- Ngươi hình như là đích nữ nhà lão già có chỏm râu đỏ đỏ nhỉ?
- Dạ!
- Còn ngươi là con thứ nhà lão già tên Cẩm lắm chuyện từng chơi sáo ầm ĩ cả lên trước phòng ta đúng không?
Thiếu nữ đó gãi má ngượng cười:
- Dạ đúng thưa ngài…
Đến người cuối cùng là Xuyên Giang, thì Lưu Phong lại dừng chân lại, ngắm nghía hồi lâu.
- Người này là ai, sao trước giờ ta chưa từng thấy?
Xuyên Giang bình tĩnh đáp lại:
- Thưa ngài, ta là thường dân a.
- Nhưng trông ngươi quen lắm, cảm giác đã từng gặp ở đâu đó? - Lưu Phong vẫn hoài nghi.
- …
Đối phương cứ lỳ lỳ không chịu nói, khiến Lưu Phong có chút nóng nảy, tụ ma khí lại rồi đánh về phía Xuyên Giang.
Mới hơn 1 tuần thôi mà nghịch đồ này đã muốn đồ sát sư tôn rồi a!
Xuyên Giang nàng vẫn đứng im không nhúc nhích, cũng không hề có ý định né đòn tấn công đấy.
Quả cầu ma khí đấy bị đánh lệch hướng, 1 phát làm hỏng sàn chính điện
- Không sợ?
- Có gì phải sợ? - Nàng ta nghiêng đầu, tỏ vẻ khó hiểu.
Nhanh sau đó, Lưu Phong cô lại phất tay áo bỏ đi, ngồi lại chiếc ghế trên cao kia.
- Mấy người còn lại đem trả hết, người còn lại giữ lại cho ta.
Đám ma tộc trong chính điện kia liền tròn mắt ra nhìn.
Cả nhóm nam thanh nữ tú đi, nhưng cuối cùng lại chỉ nhặt mỗi 1 kẻ không rõ lai lịch ra!
Hàng chục con mắt ngưỡng mộ có, đố kỵ, ganh ghét có, đều đổ hết về phía Xuyên Giang.
Nhưng nàng ta vẫn bình thản, chẳng hề mảy may quan tâm.
Lưu Phong cho gọi 1 người hầu đến, rồi nói:
- Nhanh chóng sắp xếp phòng cho người đó.
Hầu nữ đó nhận lệnh, rồi nhanh chóng lùi ra.
Sau đó Lưu Phong cho giải tán hết đám người đó, chỉ giữ lại mỗi Xuyên Giang.
Bên cạnh cô hiện tại đang có 3 kẻ ma tộc khác, nên Xuyên Giang tạm không hiện nguyên hình.
1 nam tử đứng bên cạnh nhẹ giọng hỏi:
- Mạo muội cho tại hạ hỏi danh xưng của tiểu thư đây?
Nàng ta không nghĩ ngợi gì nhiều, trực tiếp nói luôn:
- Ta tên Liễu Dung.
Lưu Phong lúc này mới ngồi nghiêm chỉnh, lạnh lùng nói:
- Lần này ta chọn ngươi để bớt cho mấy lão già kia ầm ầm đòi gán ghép, đừng suy nghĩ gì nhiều.
Nói xong, cô rời đi, không để cho Xuyên Giang nàng có thêm thời gian nói câu nào.
Sợ Xuyên Giang tổn thương, nên 1 người khác tiến lên an ủi:
- Liễu tiểu thư đừng buồn a! Ma tôn của chúng ta như thế đấy, nhưng ngài lại rất đỗi ấm áp nga!
Im lặng hồi lâu, nàng mới nói tiếp:
- Ừm, quả thực… rất ấm áp.
.