Mấy ngày sau, Lưu Phong làm tổ luôn tại phòng, cốt là để xử lý nốt đám công văn kia.
Xuyên Giang không thích làm "bình hoa di động" lắm, nên nàng lơ đi lời can ngăn của cô, xuống giường hỗ trợ.
Nhưng không biết có phải là hỗ trợ nữa không a.......
- Ngồi thẳng lên nào! Lớn tướng rồi mà như tiểu hài tử thế?
- Nghiêm túc làm cho ta! Ngươi có còn là ma tôn nữa không?????
- Viết cho ra chữ vào! Ai chỉ ngươi cách viết cẩu thả như vậy???
- Xử lý nốt đống công văn ngươi để bừa bộn dưới đất đi, sau đấy muốn đi đâu thì đi.
Chưa xong việc cấm làm việc riêng!
- Sắp xếp đống công văn cho gọn gàng vào! Ngươi có tin là ta phóng hỏa hết đống văn kiện ngươi vừa xử lý không????
- Phế vật! Tránh ra ta thị phi cho ngươi xem! Mau lăn ra đằng kia quỳ cho ta!
Lưu Phong gật đầu liên tục, ngoan ngoãn nghe lời, nhưng thực chất cô đang bất lực gào thét trong thâm tâm.
Vậy là những ngày tháng sống an nhàn tại ma giới của Lưu Phong cô đã kết thúc rồi sao, huhu..........
Đang âm thầm gào khóc, đột nhiên có 1 tên ma tộc nào đó gõ cửa ầm ầm bên ngoài:
- Ma chủ! Ma chủ! Có chuyện lớn rồi nga!
Lưu Phong nói vọng ra bên ngoài:
- Chuyện gì mà lớn?
Đột nhiên có 1 giọng nữ tính khác quát người ngoài đó ầm ầm cả lên:
- Phế vật! Có chút chuyện thôi mà không báo cáo được là sao!!!!!
Ma tộc đấy khép nép, giọng run rẩy:
- X-Xin Lệ tướng quân tha tội a!
Phải, đó là tướng quân của ma tộc tại thời điểm hiện giờ - Lệ Hồng Dao.
Ả ta đá tên ma tộc đó đi, rồi đẩy cửa xông vào.
Nhưng cảnh tượng bên trong lại khiến Hồng Dao phải mắt chữ O miệng chữ A nhìn.
Lưu Phong hiện vẫn đang quỳ, còn Xuyên Giang lúc này đang ngồi trên ghế, tay cầm Đông Quân, khuôn mặt nghiêm trọng tới nỗi có thể vụt cô bất cứ lúc nào!
Vậy mà ma chủ của ả lại phải quỳ dưới đất a! Lại còn.......!để người khác đè đầu cưỡi cổ nữa!
Trông thấy cảnh tượng đấy, đại não của Hồng Dao vội vàng nhảy số.
Ma giới sắp có ma phi rồi a! Ả phải mau mau ôm chân vị ma phi tương lai kia mới được, có thế thì khi bắt nạt ma tôn của ả thì còn có ma phi bảo kê nga!
Hồng Dao vội vàng chỉnh lại tư thế, dịu dàng hành lễ:
- Hồng Dao xin bái kiến ma chủ, ma phi!
- ???????????
- ???????????
2 đôi mắt ngơ ngác nhìn nhau 1 cách khó hiểu, như thể họ vừa từ hành tinh khác đến vậy.
- Ma phi nào cơ? - Lưu Phong hoang mang hỏi lại.
- Hắc hắc, xin ma chủ đừng có ngại nha~ Lệ nhi biết hết rồi~
- ??????????????
Đại não Lưu Phong như đình trệ, cố gắng hiểu ý nói của Lệ tướng quân.
Thấy ma tôn lúc nào cũng trưng cái bộ mặt cao lãnh lạnh lùng nay lại lơ ngơ như mấy con nai vậy, khiến cho ả không khỏi buồn cười, vội vàng chạy đến xì xào với cô:
- Không phải ngài với vị đằng đó là.......!người tình à?
Do âm lượng ả vẫn còn quá to, nên cả 2 người kia đều nghe được.
Xuyên Giang vẫn bình thản, nhưng phía sau tai nàng đã đỏ ửng; còn Lưu Phong mặt đỏ phừng phừng, vội đánh Hồng Dao mấy cái rồi quát:
- Ăn nói ngông cuồng! Đó là sư tôn ta đấy!
- Sư tôn cũng có thể kết đạo lữ với đồ đệ được mà có sao đâu?
- Ta không có khi sư!
- Ai da, ngài đừng có ngại a~ Lệ nhi hứa chắc chắn sẽ dốc hết sức để bảo hộ cho tình yêu của ngài mà, ngài cứ tự tin lên ma chủ của tôi ơi!
- .................
1 tay chống trán, Lưu Phong hiện tại vô cùng bất lực với ả ma tộc này rồi.
Nếu không có Xuyên Giang sư phụ ở đây, chắc chắn cô sẽ triệu kiếm tới rồi lao lên băm ả ta ra thành trăm mảnh nga!
Thở dài 1 hơi, sau đó Lưu Phong mới nói tiếp:
- Thế ngươi qua đây làm gì? Không có việc gì thì tự giác lăn đi chỗ khác cho ta!
Hồng Dao cười khúc khích:
- 2 gia tộc dưới trướng của ngài đánh nhau không phải việc lớn?
- Ta còn chưa diệt toàn bộ............
Lưu Phong chưa nói hết câu thì bị tiếng của Đông Quân vụt xuống đất dọa cho giật mình, hồn phách muốn bay 4 phương 8 hướng tìm chỗ trốn.
Xuyên Giang sau khi cản vị "nghịch đồ" kia lại, thì mới quay sang phía Hồng Dao nói:
- Lệ tướng quân đây có thể nói rõ chút?
Hồng Dao sau khi chứng kiến "sự quyền lực của nóc nhà" kia thì 2 mắt liền sáng rực lên, tự thề bằng mọi giá nhất định phải ôm chân Xuyên Giang nàng cho bằng được!
Ả ta nhanh chóng gật đầu:
- Lệ nhi xin tuân lệnh nga~
1 khắc đã trôi qua.
Sau khi nghe Hồng Dao tường thuật lại toàn bộ sự việc, Xuyên Giang trầm tư suy nghĩ.
- Vậy.........!2 gia tộc đó hay xích mích với nhau?
- Ân.
Bình thường thì cả 2 bên gây sự nhanh hòa nhanh, nhưng không hiểu sao hiện tại họ lại muốn tuyên chiến với nhau rồi a!
Lưu Phong vẫn quỳ dưới đất, nhưng vẫn góp chuyện:
- Bên trong liệu có sự tình?
Hồng Dao đồng tình:
- Lệ nhi cũng nghĩ vậy.
Bằng không thì sao mà 2 gia tộc coi nhau như bằng hữu kia lại phải tuyên chiến với nhau?
- Hồng Dao, ta phải nói ngươi bao nhiêu lần nữa đây! - Lưu Phong chống trán - 2 gia tộc đó không coi nhau là bằng hữu, mà là đối thủ!
- Nhưng mà họ lại hay bảo vệ lẫn nhau a, không phải bằng hữu thì là gì?
- ...................!Đam Mỹ Hay
Tất cả tránh ra! Đừng ai cản ta chém ả ma tộc tướng quân đằng kia aaaaaaaaaaa!.