"Chu lão là xương cánh tay của quốc gia, không hiểu rõ lắm về thế hệ trẻ cũng là bình thường. " Dung Hà gạch mấy cái tên trên danh sách: "Trẫm đã đăng cơ, thiên hạ bách phế đãi hưng*, sang năm mở cuộc thi tài, quảng nạp hiền tài thiên hạ."
*Còn có rất nhiều việc cần phải làm.
"Bệ hạ thánh minh." Mấy triều thần cùng nhau hành lễ, mấy năm này bởi vì người nhà họ Tưởng chơi đùa lung tung, không ít người đọc sách bị hãm hại. Bây giờ bệ hạ mở cuộc thi tài, vui vẻ nhất nhất định là văn nhân thiên hạ. Vấn đề duy nhất ngay lúc này là dán bố cáo đến các nơi trong cả nước, có một số người đọc sách ở vùng đất xa xôi, chỉ sợ không kịp đuổi tới Kinh Thành.
Chu Bỉnh An nhắc đến vấn đề này, Dung Hà nói: "Nếu không dựa theo quy củ cử hành thi tài, không cần câu nệ thời gian như trước, định thời gian đến cuối tháng tư, cũng thuận tiện."
"Bệ hạ nhân đức, suy nghĩ vì văn nhân thiên hạ, vi thần thay đám học sinh cám ơn ân điển của bệ hạ."
"Theo trẫm thấy, lần khoa cử này cứ từ ba người là ông, Diêu Bồi Cát và Lưu Bán Sơn phụ trách." Dung Hà sớm đã thành thói quen những lão hồ ly này khi không cứ yêu thích thổi phồng hành vi của y, y không coi là thật: "Lưu ái khanh còn trẻ tuổi, chuyện lớn vẫn cần hai vị làm chủ."
Sau khi Tân đế đăng cơ mở khoa cử lần đầu tiên đã để bọn họ tới phụ trách, đây là mặt mũi lớn lao, đồng thời cũng biểu lộ tân đế tín nhiệm bọn họ. Chu Bỉnh An và Diêu Bồi Cát đều là người thông minh, biết bệ hạ cố ý bồi dưỡng Lưu Bán Sơn, lập tức miệng đầy đáp ứng, thuận tiện khen Lưu Bán Sơn một phen.
Lưu Bán Sơn bây giờ đang độ tuổi xây dựng sự nghiệp, đã nhận chức vị Đại Lý Tự Khanh, ngày sau cất nhắc sẽ còn lớn đến đâu, coi như suy nghĩ vì hậu thế, bọn họ cũng không muốn đắc tội người này.
Đợi sau khi những triều thần này rời đi, Dung Hà mới lần nữa cúi đầu xem danh sách đám Chu Bỉnh An dâng lên, bút son ngừng thật lâu tại tên Tạ Khải Lâm, cuối cùng vẫn gạch tên của hắn ta.
"Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương tới."
"Mau mời." Dung Hà đứng lên muốn ra cửa nghênh đón, thế nhưng cúi đầu xem xét danh sách này, tiện tay cầm tấu chương để lên trên.
"Dung Hà." Ban Họa đi đến, trong tay còn bê mâm điểm tâm, có chút giống thứ mà Dung Hà từng nếm qua ở Ban gia, đã lâu không ăn, hương vị đã không nhớ rõ, chỉ biết một mâm điểm tâm như thế, còn đắt hơn một mâm bạc.
" Đầu bếp là ta mang tới từ nhà mẹ đẻ đấy, chàng nếm thử xem." Ban Họa để mâm lên mặt bàn, cầm một miếng để bên môi Dung Hà: "Ăn ngon không?"
Dung Hà gật đầu.
"Chàng ở trong điện xử lý sự vụ cả ngày, đừng để thân thể mệt chết. " Ban Họa ấn y ngồi xuống ghế, thay y xoa bóp bả vai.
Dung Hà bắt lấy tay nàng, đưa tay kéo nàng vào lòng: "Nói đi, có phải ra ngoài gây chuyện gì rồi."
"Hả?" Ban Họa không hiểu nhìn Dung Hà: " Tại sao ta phải ra ngoài gây chuyện?"
Thấy nàng một mặt mờ mịt dáng vẻ vô tội, Dung Hà cầm một miếng điểm tâm đút tới miệng nàng, vừa cho ăn vừa nói: "Mấy ngày trước xuất cung, nàng chơi đến khuya mới trở về, bây giờ lại nhiệt tình đối với ta như vậy."
"Lời này nói ra, giống như ngày thường ta đối với chàng không tốt ấy.” Ban Họa ăn điểm tâm, khẽ cắn đầu ngón tay Dung Hà một cái, nào biết được Dung Hà không tránh không né, cười tùy ý để nàng cắn.
"Chàng bị ngu à?" Ban Họa thấy đầu ngón tay y lưu lại dấu răng của mình, có chút đau lòng lại có chút chột dạ: "Không phải bên ngoài có tuyết rơi sao, ta muốn chàng cùng ta xuất cung ngắm cảnh tuyết."
"Ngày mai à?" Dung Hà nghĩ nghĩ: "Được, đợi hạ triều ta đi cùng nàng."
"Nói rồi đấy, không thể đổi ý. " Ban Họa hôn một cái trên xương quai hàm của y: "Ngoan, chàng tiếp tục phê tấu chương, ta không quấy rầy nữa."
"Chờ một chút. " Dung Hà kéo nàng lại, ấn một nụ hôn lên môi nàng: "Nàng thật không có lương tâm, đạt được mục đích liền đi, ngồi đây cùng ta một hồi đi."
"Vậy chàng phê tấu chương, ta ngồi xem thoại bản của ta." Ban Họa nắm cổ y cười tủm tỉm nói: "Hoặc để ta rửa và mài mực cho chàng cũng được."
"Thôi. " Dung Hà ôm nàng đặt lên ghế phủ đệm êm: "Nàng ngồi yên ở đây là được."
Y gọi Vương Đức, để ông cầm hai quyển thoại bản Ban Họa thích, lại chuẩn bị cho nàng trái cây điểm tâm, mới ngồi lại ngự án làm chuyện của mình. Mặc dù tính cách hai người không giống nhau, nhưng ngồi cùng nhau lại hài hòa khó hiểu.
Chẳng được bao lâu, Dung Hà thấy Ban Họa ghé vào mép bàn ngủ thiếp đi, y lắc đầu khẽ cười một tiếng, đắp áo khoác lên người Ban Họa, ôm ngang người lên, đi khỏi Ngự Thư Phòng. Thái giám cung nữ đợi bên ngoài thấy thế, vội vàng bung dù nâng ấm, thay Đế hậu che gió lạnh từ bên ngoài thổi tới.
"Bệ hạ..."
Nữ quan vừa mở miệng đã bị ánh mắt lạnh nhạt của Dung Hà dọa trở về, mắt y nhìn gió tuyết bên ngoài, bước chân tăng tốc ôm Ban Họa trở về hậu điện.
"Các ngươi lui ra đi. " Dung Hà ngồi ở mép giường nhìn Ban Họa ngủ yên, y để những người khác trong phòng lui ra ngoài.
Trong phòng an tĩnh lại, Dung Hà ngạc nhiên nhìn Ban Họa, gương mặt này mỗi ngày mình đều nhìn thấy, tuy nhiên làm sao cũng nhìn không ngán. Người đời đều nói, phụ mẫu nhìn con của mình, càng nhìn càng cảm thấy hài tử nhà mình không ai bằng. Nhưng y là phu quân của Họa Họa, vì sao mỗi lần nhìn nàng đều cảm thấy trên đời này không có cô nương nào hơn được nàng?
Càng nhìn càng cảm thấy, nương tử của mình tốt hơn bất kỳ ai, cặp mặt càng có hồn hơn y, miệng càng trơn bóng hơn kẻ khác, lông mày cũng xinh đẹp hơn, ngay cả bộ dạng tức giận cũng xinh đẹp đến làm cho lòng của y rã rời thành từng mảnh.
Không thể nói y xem Họa Họa như nữ nhi của mình rồi?
Y cười giễu một tiếng, lúc đi ra Nội Điện, nhìn thấy mấy cung nữ đứng yên bên ngoài, y dừng bước lại, nhìn về phía một người trong đó: "Ngươi tên Như Ý?"
"Nô tỳ Như Ý bái kiến bệ hạ."
"Ngươi là người luôn hầu hạ bên cạnh nương nương?"
"Bẩm bệ hạ, lúc nô tỳ mười tuổi đã hầu hạ bên cạnh nương nương, nô tỳ hầu hạ bên cạnh nương nương mười năm rồi." Như Ý có chút ngoài ý muốn, từ trước tới giờ bệ hạ không nói nhiều cùng nha hoàn bên cạnh nương nương, cũng không quan tâm các nàng tên là gì, lúc có nương nương ở đó, trong mắt bệ hạ không nhìn thấy nữ nhân khác, hôm nay... Đây là thế nào?
Trong lòng Như Ý có chút bất an, không dám lộ ra, chỉ có thể đàng hoàng chờ bệ hạ mở miệng.
Dung Hà muốn hỏi nàng quan hệ giữa Họa Họa và Tạ Khải Lâm, lời đến bên môi lại không hỏi ra được, đuôi lông mày y hơi động: "Trẫm đã biết, hầu hạ cho tốt."
"Vâng." Như Ý thấy bệ hạ không muốn hỏi tiếp nữa, khom người lui sang một bên.
Chờ sau khi Dung Hà rời đi, Ngọc Trúc tò mò hỏi: "Như Ý tỷ tỷ, bệ hạ sao thế?"
"Tâm tư của bệ hạ, ngươi có thể phỏng đoán hay sao?" Như Ý hung hăng trừng nàng ta: " Nếu ngươi không đè tính tình tò mò của mình xuống thì sẽ sớm bị đuổi về phủ Quốc Công, để tránh gây thêm tai họa và phiền phức cho nương nương."
Ngọc Trúc biến sắc: "Như Ý tỷ tỷ, là ta sai rồi."
Như Ý thấy nàng đã hiểu, giọng điệu tốt thêm vài phần: "Không phải ta nghiêm khắc với ngươi, chỉ là cô gia hiện tại đã là bệ hạ, chúng ta là người bên cạnh nương nương, nói chuyện hành động phải thêm cẩn thận mới phải."
Ngọc Trúc đàng hoàng gật đầu, ngày sau nàng ta cũng không dám.
"Bệ hạ. " Vương Đức miễn cưỡng khom người đi tới: "Lão nô nhìn sắc mặt người không tốt lắm, có cần mời ngự y đến bắt mạch cho người không?."
"Không cần. " Dung Hà lắc đầu nói với Vương Đức: " Trẫm rất tốt."
Vương Đức do dự một lát lại nói: "Bệ hạ, người... Nghe An Nhạc Công Chúa nói làm trong lòng không thoải mái sao?"
Dung Hà dừng bước lại, nghiêng đầu nhìn Vương Đức.
Vương Đức bị ánh mắt này nhìn chằm chằm toàn thân phát lạnh, đưa dù cho thái giám sau lưng, ông quỳ gối trong đống tuyết thỉnh tội.
"Đứng lên đi, trẫm không trách tội ông. " Dung Hà vắt chéo tay sau lưng, nhìn gió tuyết ngoài hành lang: "Ông hầu hạ trong cung nhiều năm như vậy, lời An Nhạc Công Chúa nói là thật hay giả?"
"Năm nương nương đính hôn cùng Tạ Nhị Lang, nàng mới bao lớn đâu?" Vương Đức cẩn thận từng li từng tí mắt nhìn sắc mặt Dung Hà, kiên trì nói tiếp: "Dù nô tài hầu hạ trong cung, mặc dù không gọi là hiểu rõ nương nương, nhưng tính tình nương nương nô tài cũng biết."
Dung Hà nhíu mày nhìn ông.
"Yêu ghét rõ ràng, sẽ không vì mặt tình cảm làm oan chính mình." Vương Đức khom người thi lễ: "Muốn nói thi tập đưa Tạ Nhị Lang là trăm cay ngàn đắng mới tìm ra, nô tài không tin đến 100%, nhiều nhất là có đúng một bản, mà thân bằng lại không ai ưa thích, mới thuận tay đưa cho Tạ Nhị Lang."
"Những công tử tiểu thư giao hảo với nương nương, không ai thích những thứ này."
Biểu lộ của Dung Hà có chút vi diệu, y nhíu mày nhìn Vương Đức: "Thật sao?"
"Nô tài là một hoạn quan, nào biết được tình cảm nhi nữ. " Vương Đức gượng cười nói: " Dựa và chứng kiến tất cả mà suy đoán thôi."
"Ông nói đúng, đưa một bản thi tập không tính là gì. " Dung Hà giơ cằm, đáy mắt lộ ra chút ý cười.
Lúc trước Họa Họa đưa y nhiều tập tranh ngàn vàng khó tìm như vậy, nhưng chưa từng không nỡ. Huống chi khi đó bọn họ chưa phải hôn thê, Họa Họa hào phóng với y như vậy. Tạ Khải Lâm làm vị hôn phu của Họa Họa hai năm, cũng chỉ được một bản thi từ tập hợp Họa Họa ghét bỏ mà thôi, thực sự không được gọi là hai chữ yêu thích.
Trở lại Ngự Thư Phòng, Dung Hà phê chuẩn kế bên tên của Tạ Khải Lâm.
Điều đến Tây Châu đảm nhiệm chức Tri Châu.
Đã có chút tài năng, mà y lại không muốn nhìn thấy hắn ta, không bằng làm như này là tốt nhất.
Vào ban đêm, Tạ Khải Lâm nhận được sách ủy mệnh triều đình phát, nhìn đại ấn phía trên, hắn ta có chút ngoài ý muốn, lại có chút không nói ra được tư vị.
Vậy mà Dung Hà bằng lòng cho hắn ta một chức quan, thực sự nằm ngoài sự dự liệu của hắn ta.
Nhìn song thân mặt mũi đầy kích động, Tạ Khải Lâm đặt tất cả suy đoán ở đáy lòng. Hắn ta đi ra khỏi phòng, nhìn bông tuyết từ phía chân trời bay lơ lửng xuống, trong lòng ngũ vị trần tạp, không thể nói vui vẻ hay là khổ sở.
Có lẽ còn có một số vắng vẻ không nói rõ được cũng không tả rõ được, cảm giác mất mát này, ngay cả chính hắn ta cũng không hiểu đến cuối cùng là vì sao.
Không đến buổi trưa, một chiếc xe ngựa từ Chu Tước môn chạy ra, càng xe tạo dấu vết thật sâu trên nền tuyết.
Xe ngựa chạy qua phố xá sầm uất, cho đến khi đến trường tuyết ngoại ô Kinh thành mới ngừng lại. Trường tuyết này do hoàn khố nào đó trong Kinh Thành tu kiến, lúc đến mùa đông, mời mấy hảo hữu và mỹ nhân đến chơi đùa trên tuyết, hoặc mời một số cao thủ chơi tuyết đến đủ loại, đến để bọn họ thưởng thức, cũng coi là chuyện lý thú.
Hoàn khố họ Tiền, địa vị trong Kinh thành không cao không thấp, ngày thường giống Chu Bỉnh An, Ban Hằng thuộc hoàn khố cao cấp, trên cơ bản cũng không dẫn hắn chơi chung. Cho nên lần này nghe nói vị quốc cữu gia Ban Hằng muốn mượn dùng trường tuyết, Tiền công tử vui vẻ cả đêm không ngủ, để hạ nhân trong nhà xử lý trường tuyết nhiều lần, xác nhận coi như có mấy con ngựa chạy đến, cũng có thể vững vàng, mới yên lòng.
Sáng sớm Tiền công tử đã đợi ngoài sân trường tuyết chờ Ban Hằng, sau khi đám Chu Thường Tiêu xuất hiện, vội vàng nhiệt tình nghênh đón. Nhưng rất nhanh hắn ta phát hiện, mấy vị công tử gia cao cao tại thượng này không lập tức ra sân chơi đùa, mà để một đống thân vệ vây quanh trường băng chặt chẽ.
Những thân vệ này từng người đều nhân cao mã đại*, bội đao đai lưng, ánh mắt không giận mà uy, dọa Tiền công tử nói có chút không thành lời.
*cao to đẹp trai.
"Ngươi chớ khẩn trương. " Chu Thường Tiêu vỗ vai hắn ta:"Chúng ta muốn chờ một vị quý nhân đến, cho nên khó tránh khỏi hộ vệ nghiêm khắc chút, kính mong Tiền công tử bỏ qua cho."
"Không ngại, không ngại. " Tiền công tử vội vàng khoát tay nói: "Nên làm mà, nên làm mà." Hắn ta nhìn lén xung quanh, chiếu tư thế này, cho dù có con muỗi cũng không bay vào nổi, đến tột cùng là vị quý nhân nào lai lịch lớn như vậy, ngay cả đường đường là Quốc Cữu gia cũng phải cẩn thận như vậy.
Ước chừng nửa canh giờ sau, một chiếc xe ngựa dừng bên ngoài, Tiền công tử đang muốn tiến lên nói đây là lãnh địa của riêng, người ngoài không thể lưu lại. Chỉ thấy Ban Quốc Cữu một đường chạy chậm tới đón, đón nữ tử mặc áo khoác lụa màu hồng từ trong xe ngựa đi ra, hắn ta không cẩn thận nhìn thấy khuôn mặt của nữ tử, cả người đều ngẩn người tại chỗ.
Chờ sau khi hắn ta lấy lại tinh thần, mới phát hiện bên cạnh nữ tử tuyệt sắc còn có nam nhân cũng xuất sắc như thế, hắn ta cảm khái thở dài, mỹ nhân tuyệt sắc quả nhiên đều có công tử như ngọc làm bạn.
Ban Họa nắm tay Dung Hà, quay đầu mỉm cười nhìn về phía Dung Hà: "Chơi với ta một hồi có được không?"
Dung Hà nhìn mặt băng trơn bóng, lại nhìn nữ tử bên cạnh nét mặt tươi cười như hoa, có chút thất thần. Hơn mười năm trước, y cũng muốn lén muốn chơi đùa trên băng, đúng lúc có tiểu cô nương muốn chơi cùng y, y thuận nước đẩy thuyền đi theo.
Chỉ là y vừa xuống mặt băng chưa đến mấy bước đã bị cung nhân phát hiện, về nhà còn bị phạt, từ đó về sau, y không còn chơi đùa trên mặt băng nữa. Hiện tại bỗng nhiên Họa Họa dẫn y tới nơi này, gợi lên ký ức thời thơ ấu của y.
"Ta không chơi. " Dung Hà cười dịu dàng với Ban Họa: "Ta ở bên này nhìn nàng được không?"
"Không sao, có ta ở đây. " Ban Họa cởi áo khoác trên người, thay giày trượt băng, chỉ chỉ Đỗ Cửu: "Đỗ Cửu, đổi giày cho chủ nhân nhà ngươi đi."
"Thuộc hạ... Chuyện này. . ." Đỗ Cửu nhìn tới nhìn lui trên người Dung Hà và Ban Họa, xoắn xuýt vạn phần.
"Thôi. " Dung Hà bất đắc dĩ cười một tiếng: "Ta tự mình làm là được."
Ban Hằng thấy thế đưa lên một đôi giày, lại giúp Dung Hà đeo bao bảo vệ đầu gối, những vật này mặc dù lúc đeo có chút cồng kềnh, nhưng người chưa bao giờ chơi trượt băng mà nói, lại bảo vệ rất tốt.
"Ta trượt một vòng cho chàng nhìn nhé."
Dung Hà ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào trên người Ban Họa, cả người như ngưng đọng.
Băng trên Hồng Mai, yêu cơ trong tuyết.
Dung Hà kinh ngạc nhìn Ban Họa, cho đến khi Ban Họa trượt một vòng trở về, lại ngừng trước mặt y, y còn chưa lấy lại tinh thần.
"Thế nào, bị vẻ đẹp của ta làm sợ ngây người rồi à?" Ban Họa giơ bàn tay trắng mịn non mềm đến trước mặt y: "Nào, đi theo ta."
Đỗ Cửu và mấy hộ vệ khẩn trương nhìn Dung Hà, sợ Hoàng hậu nương nương không cẩn thận làm bệ hạ ngã, nếu như bị triều thần khác biết, không biết sẽ gây ra bao nhiêu chuyện phiền toái.
Dung Hà đưa tay cho Ban Họa, tiêu sái trong dự đoán không nhìn thấy, bởi vì lúc y đi bước đầu tiên trên nền băng, bị lảo đảo một chút.
"Cẩn thận. " Ban Họa đỡ lấy eo y: "Đừng sợ, từng bước một tới."
"Được."
Dung Hà cười, y đi theo Ban Họa lảo đảo đi chầm chậm trên mặt băng, có đôi khi hai người ngã cùng nhau, dọa đám Đỗ Cửu ứa ra mồ hôi lạnh, kết quả hai người lại nằm trên băng cười ha hả.
Đỗ Cửu kinh ngạc nhìn bộ dáng bệ hạ có chút chật vật, hình như hắn chưa bao giờ thấy mặt vụng về của bệ hạ, bệ hạ ngày thường bao giờ cũng bình tĩnh không gì không làm được.
Giống hôm nay, dựa vào nương nương mới có thể đi lên phía trước mấy bước, bộ dáng té chổng vó, hình như chưa bao giờ thấy qua.
"Đứng dậy. " Ban Họa bò lên từ nền băng, nàng cứng rắn kéo Dung Hà lên: "Chàng thật ngốc, lúc ta mấy tuổi đã biết trượt băng rồi."
"Ừm, Họa Họa nhà chúng ta là thông minh nhất."
"Lời này ta thích nghe. " Gương mặt Ban Họa phơn phớt hồng, khóe mắt đuôi lông mày đều là ý cười: "Nhưng mà dù chàng có ngốc, ta cũng không chê chàng. Phu quân có ngốc đi nữa, đó cũng là cái tốt trong nhà."
"Họa Họa..." Dung Hà nắm chặt tay Ban Họa, bỗng nhiên kéo nàng vào lòng mình.
Bông tuyết bay xuống, đè xuống khí nóng trong người Ban Họa.
"Nếu trời không già, tình ý không dứt. " Dung Hà ôm Ban Họa càng chặt, không cho gió tuyết rơi xuống người nàng: "Họa họa, đừng phụ ta."
Trong lòng Ban Họa run lên, nàng đưa tay nhẹ nhàng nắm eo Dung Hà, yên lặng thật lâu, lâu đến nỗi Dung Hà cứ nghĩ nàng sẽ không mở miệng, nàng nhẹ nhàng gật đầu: "Được."
Bên cạnh trường băng, Chu Thường Tiêu ngồi chồm hổm trên mặt đất, chống cằm nói với Ban Hằng: " Bệ hạ và tỷ tỷ ngươi, luôn... như vậy sao?"
Ban Hằng thay giày trượt băng xong, nói với Chu Thường Tiêu: "Thế nào?"
"Không. " Chu Thường Tiêu lắc đầu nói: " Chỉ cảm thấy... Rất tốt."
Ban Hằng khẽ xì một tiếng, đứng trên băng nói: "Có tâm tư nhìn người khác, không bằng tự mình chơi." Nói xong, hắn quay đầu nhìn về phía tỷ hắn, hai người đã buông nhau ra, bệ hạ vẫn chỉ đi được một đường thẳng, mà tỷ hắn lại buông tay bệ hạ ra, giống đóa hoa, xinh đẹp trượt xa.
Ban Hằng thu tầm mắt lại, bệ hạ coi trọng nữ nhân như tỷ hắn, còn si tình thành dạng này, là cầu điều gì?
Ròng rã một buổi chiều, Dung Hà cũng miễn cưỡng học được đứng vững trên băng mà không bị té, những thứ khác dốt đặc cán mai.
Ban Họa ngồi vào xe ngựa cùng y, nằm trong lòng y khẽ chọt ngực y: "Đường đường là bệ hạ, lúc trượt băng, thế mà thật ngốc."
Dung Hà ôm nàng càng chặt hơn cười nói: "Nhưng hôm nay ta lại rất vui."
Cuối cùng y cũng cảm nhận được cảm giác vui sướng trên nền băng, không ai mắng y không biến tiến thủ nữa, trầm mê vui đùa, không có chút dáng vẻ nào. Nữ nhân bên cạnh y này ngoài miệng nói y ngốc, nhưng mỗi lần y ngã sấp xuống, nàng vội vàng chạy tới, tựa như y là đứa trẻ không biết gì, được nàng thương yêu bảo vệ.
"Vui là được rồi. " Ban Họa vòng qua cổ y: " Mỗi một năm sau này, mỗi mùa, ta đều lén dẫn chàng ra ngoài chơi. Nhưng không thể lười biếng chính vụ, ta không muốn trên sử sách sau này ghi chép về ta, nói ta là họa thủy."
"Vậy nàng muốn làm gì?" Dung Hà chỉ chóp mũi nàng.
"Người đời sau nhất định sẽ khen chàng là minh quân, ta làm sao cũng muốn làm một Hoàng hậu nổi danh, nói thí dụ như Hoàng hậu được Hoàng Đế ngưỡng mộ nhất, Hoàng hậu hiền đức nhất, hoặc là... Được Hoàng Đế yêu cả đời, vì Hoàng hậu Hoàng Đế chưa bao giờ nạp phi." Ban Họa cười như không cười nhìn Dung Hà: "Ta muốn người đời sau nhắc tới chàng, sẽ nghĩ tới ta."
"Được. " Dung Hà nắm chặt tay nàng: "Nàng là Hoàng hậu duy nhất của trẫm, nữ nhân ta yêu duy nhất, nữ nhân duy nhất. Nếu đời này ta không làm được, sẽ chết không yên, giang sơn vong trong tay ta."
Ban Họa nhắm mắt lại cười: "Ta không muốn giang sơn vong trong tay chàng, đến lúc đó khổ vẫn là bách tính. Nếu như chàng trái lời thề..." Nàng chậm rãi mở mắt, mắt nhìn Dung Hà chăm chú: "Để chàng sống lâu nghìn tuổi, cả đời bơ vơ, có được không?"
"Được."
Ngoài xe ngựa, Đỗ Cửu lôi áo khóa trên người, giả bộ như mình không nghe thấy đối thoại trong xe ngựa.
Cả đời bơ vơ, có khi còn khổ hơn chết không yên.
Thân là Đế Vương, muốn tuân thủ lời thề này, so với nam nhân bình thường càng khó hơn. Bệ hạ dám lập ra lời thề này, là y có lòng tin, hay đối với Hoàng hậu nương nương, thật sự si tình đến mức độ này?
Mùa đông năm đầu Thành An, triều thần phát hiện sắc mặt bệ hạ ngày càng tốt, ngay cả ánh mắt cũng có nhiều sức sống hơn. Đợi đông đi xuân tới, là thời khắc chuyển giao của hai năm, có đại thần bỗng nhiên thượng tấu, nói Hoàng hậu nương nương và bệ hạ thành hôn gần ba năm mà không có con nối dõi, bệ hạ suy nghĩ vì thiên hạ Đại Doanh, hẳn nên quảng nạp hậu cung, khai chi tán diệp.
Vị đại thần này không nghĩ tới, lời này vừa nói ra, bệ hạ đã tỏ thái độ, không chỉ ngay trước mặt văn võ bá quan cả triều nói ông ta trầm mê nữ sắc, còn nói ông ta quản lý ngay cả chỗ ở cũng không được, làm sao có thể làm quan trên triều, trực tiếp hạ lệnh tước mũ ô sa của ông ta.
Việc này qua đi, triều thần cũng không dám nhắc đến chuyện nạp phi với bệ hạ, ngay cả những đại thần có lòng đưa nữ nhi của mình vào hậu cung, cũng không dám trắng trợn nhắc đến. Nếu là nữ nhân bình thường, bọn họ còn có thể ngấm ngầm hại người nói Hoàng hậu là họa thủy các loại, nhưng Ban hậu lại khác, nàng và bệ hạ tranh giành chính quyền, vì bệ hạ chiến đấu máu chảy, rất được cận thần bên cạnh bệ hạ kính trọng, bọn họ ai dám nhiều lời.
Nhưng thân là triều thần, bọn họ lại không muốn người được bệ hạ coi trọng nhất là Hoàng hậu, mà không phải là thần tử bọn họ.
Triều thần không thể thấy Hoàng Đế sủng ái hậu phi, cũng không thể thấy Hoàng Đế coi trọng thái giám, bọn họ muốn nhìn nhất, chính là Hoàng Đế coi trọng bọn họ, cất nhắc bọn họ nhất, nếu chiếm được một tên tuổi danh thần trung thành, càng thêm hoàn mỹ.
Chỉ tiếc bệ hạ làm việc nhanh, thiên hạ được y quản lý ngay ngắn rõ ràng, bọn họ muốn mượn cớ nói bệ hạ ngu ngốc sẽ có hiềm nghi tạo phản.
Cho nên nói, đầu óc Hoàng Đế quá rõ ràng, năng lực quá tốt, triều thần cũng không hài lòng vậy.
Từ khi ban ra lệnh mở khoa cử, địa vị của Dung Hà trong đám văn nhân càng thêm tăng vọt, vừa mới đầu xuân, các nơi cả nước có không ít thí sinh chạy tới Kinh Thành.
Có một số thí sinh là lần đầu tiên vào kinh, hết sức tò mò với Kinh Thành, cho nên thường nghe bách tính Kinh Thành kể một số chuyện thú vị. Ví như đại thần nào đó muốn đưa nữ nhi vào cung, ai biết bệ hạ cực kỳ ghét bỏ.
Lại nói thí dụ như nhà ai muốn lấy lòng Quốc Trượng gia, kết quả Quốc Trượng gia trực tiếp đuổi người và quà ra khỏi cửa, còn nói mình chỉ là hoàn khố, không nhúng tay vào đại sự triều đình.
Lại ví như Hoàng hậu nương nương là nữ tử rất xinh đẹp rất lợi hại, có thể lên ngựa giết địch, văn... Mặc dù văn không quá tốt, nhưng tài ăn nói rất tốt. Nghe nói có vị sứ thần nước ngoài khinh thường nam tử Đại Doanh quá mức văn nhược, kết quả bị Hoàng hậu nương nương chế nhạo từ đầu đến chân.
"Hoàng hậu nương nương nói với sứ thần kia, võ nghệ của ngươi ngay cả một nữ nhân như ta cũng không sánh bằng, còn không biết xấu hổ khinh thường binh sĩ Đại Doanh ta? Binh sĩ Đại Doanh ta có thể văn võ song toàn, há lại để kẻ man di như ngươi biết? Thằng ngu trên núi kia, sức của hổ không chỉ lớn, còn có thể ăn thịt người, chẳng lẽ ta có thể nói chúng nó còn lợi hại hơn nam nhân thiên hạ sao?"
Mấy vị cử tử* nghe say sưa ngon lành, lại thúc giục bách tính này nói tiếp.
*cử tử thuộc cử nhân.
"Mấy vị công tử đều tới tham gia khoa cử sao?" Bách tính nhấp một miếng trà, đánh giá mấy vị cử tử một chút, chậm rãi nói: " Bệ hạ chúng ta coi trọng nhất là người có tài, dáng vẻ chư vị công tử đường đường, tại hạ chúc các vị đề tên bảng vàng, thi cử đứng đầu bảng."
Các cử tử nhịn không được cảm khái, không hổ là Kinh Thành, ngay cả bách tính phổ thông cũng biết nói chuyện như thế.
Dưới trà lâu, một chiếc xe ngựa chầm chậm dừng lại, một bàn tay như ngọc nhấc rèm lên.