Chương 117: Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch)

Xung đột!

Phiên bản dịch 7167 chữ

“Có tiếng súng!” Sắc mặt Tô Bạch đông cứng.

“Chúng ta qua xem xem, hoặc là đám người này chính làm bọn Khúc Du Dương.”

Tô Bạch nghe thấy, lắc đầu nói: “Không thể là bọn họ, bọn họ đến trước chúng ta gần ba bốn tiếng, có lẽ cách xa chúng ta vài chục dặm, chúng ta đi qua xem trước.”

Tiếp đó hắn quét sạch lá rụng xung quanh, che phủ Tử Kim Đằng dưới đất.

Hai người theo sau đi về hướng phát ra tiếng súng.

“Cảm giác gần đây có một người vừa chết, tên Phùng Kính, đạt được một điểm điểm thuộc tính cơ bản, sức mạnh cộng một.”

Cùng với nơi mà Tô Bạch đến, một tin tức truyền vào não hắn.

Cảm giác được tin tức này, lông mày Tô Bạch hơi nhíu.

Là một người chết?

Đây cũng không phải người chết mà hắn ngóng trông, mà là hàng chục tiếng súng vừa nãy, một người chết khó tránh có vài lời không nói được.

Phải biết, khi săn đầu người giết người ở đây, đều là phục kích, không thể chỉ là giết một người.

Tiếp đó, Tô Bạch vận dụng cảm giác thực vật linh năng của bản thân cảm giác được có bảy người bên ngoài năm trăm mét.

Cảm giác dã thú có thể cảm nhận được động tĩnh trong ba trăm mét, còn cảm giác thực vật linh năng lại chỉ có thể cảm giác được thực vật linh năng trong một nghìn mét. Tình huống thông thường, thực vật linh năng có thể là chỉ cảm giác tốt được thực vật linh năng.

Nhưng đó là tình huống thông thường.

Còn trong cấm địa lại là tình huống khác.

Ở đây, dường như trên cơ thể mỗi người đều đeo dược liệu linh năng.

Còn đây chính là tọa độ cung cấp cho Tô Bạch.

“Chúng ta đi bên này.” Tô Bạch nói một tiếng với Tiệu Không Linh ở bên cạnh, sau đó đi đến chỗ bên ngoài tám trăm mét.

Triệu Không Thanh ở trên người hắn.

Còn trên đường này, Triệu Không Thanh phát hiện một chuyện kỳ quái, mỗi lần Tô Bạch tìm đường đều là đường dễ đi nhất.

Đương nhiên hắn không biết, hiện tại cảm giác dã thú của Tô Bạch đã có được sáu điểm, địa hình xung quanh và gió thổi cỏ động bất kỳ trong ba trăm mét không thể tránh khỏi cảm giác của hắn.

Con đường này, thực ra bọn họ đã tránh được một con ngũ bộ xà dài bốn mét và một tổ ong giết người.

Một lúc sau, Tô Bạch dẫn Triệu Không Thanh đến một lùm cây phía trước.

Ở đây, bọn họ có thể nhìn thấy cảnh tượng phía trước rõ ràng.

Ở trước mặt, có sáu người đang giằng co.

Có một người nằm trên mặt đất, trên người máu chảy không ngừng.

Trong sáu người, một bên là ba người thanh niên, trong tay cầm nỏ, hướng vào người đối diện.

Một bên khác lại là một người trung niên trên năm mươi tuổi và hai người trẻ, xem ra giống như một nhà ba người.

Điều khiến Tô Bạch cảm giác khá ngạc nhiên là lúc này, người cầm súng là người trung niên đó.

“Lão không chết, bây giờ bọn ta có ba người, còn trong tay ngươi chỉ có một viên đạn, ngươi nghĩ bọn ta sẽ sợ ngươi sao?” Một tên thanh niên nấp sau cây, cầm nỏ chỉ vào ba người đối diện hét lớn.

“Ngươi có thể thử xem!” Người trung niên hét lớn một tiếng, chỉ là tay hắn luôn cầm súng có chút run rẩy, rõ ràng tâm trạng hắn không hề bình tĩnh như mặt hắn.

“Người trung niên đó là tay súng số một, hơn nữa, hiện giờ, súng trong tay hắn không có đạn.” Lúc này, đột nhiên Triêu Không Thanh đè nén âm thanh nói bên cạnh Tô Bạch.

Tô Bạch gật đầu và không nói nhiều.

Hiện tại hắn không có ý đi giúp người.

Cũng không phải hắn muốn thấy chết không cứu mà là bây giờ, ngay cả ai là săn đầu người thì hắn cũng không biết, đương nhiên không nói đến giúp ai.

Tuy nói ba người thanh niên kia giống kẻ săn đầu người nhưng ai biết sau khi người trung niên phía đối diện cầm súng kia muốn cướp đoạt hay không?

Dù sao trước tình thế không rõ ràng, hắn không thể đi xuống.

Chỉ là ánh mắt của Tô Bạch chú ý một người phía sau sọt thuốc trong ba tên săn đầu người kia nhiều hơn.

Hắn cảm giác được, ở trong này có vài loại dược liệu mà Triệu Không Thanh cần.

Triệu Không Thanh thấy Tô Bạch không nói chuyện, hắn cũng không có động tác gì.

Xuất hiện lần này, là Tô Bạch làm chủ, hắn làm thứ.

Đương nhiên hắn không vượt quá chức phận, thay Tô Bạch quyết định.

“Như này, ngươi giao thảo dược cho ta, như vậy thì ta không trách tội ngươi việc đã giết anh em ta. Nếu không, ba anh em ta tuyệt đối không để một nhà ba người ngươi rời khỏi đây!” Cũng chính lúc này, đột nhiên, một thanh niên trong trận đấu mở miệng nói: “Không tồi, giao thảo dược cho ngươi, nếu không cả nhà ngươi đều phải chết tại đây!” Một người khác đáp lời.

Nghe thấy lời của bọn họ, mặt người đàn ông trung niên lộ ra ý động chi sắc, tay cầm súng của hắn đã không có đạn, có thể đi là tốt nhất.

Nghĩ đến đây, hắn muốn nói chuyện.

Nhưng cũng chính lúc này, một đường sắc bén xuất hiện, một thanh nỏ bỗng nhiên xuất hiện trên tay của người trung niên.

“A!” Người trung niên kêu lên một tiếng thảm thiết, đột nhiên súng trong tay rơi xuống.

Hóa ra, trong ba người, người đó vẫn không hề nói chuyện, không biết đã âm thầm tiến đến gần người trung niên lúc nào, một đòn tấn công.

Còn hai người còn lại lập tức xông ra nhưng cũng chính lúc này, một hình bóng mạnh mẽ xông ra, một nhát dao, quét yết hầu của hai người .

Còn bên kia, săn đầu người lén lút dùng nỏ tấn công thấy đồng đội thảm thương, trong lòng ngạc nhiên, hướng về phía người bắn tên bên trong.

Nhưng cũng chính lúc này, Triệu Không Thanh mạnh mẽ nhào lên người hắn, nắm chắc cổ của hắn.

“Két! Xoạt!”

Cổ săn đầu người phát ra tiếng gãy xương khiến người khác run rẩy, trực tiếp mất mạng.

“Cảm giác gần đây có một người vừa chết, tên Ngũ Quý Tài, đạt được một điểm điểm thuộc tính cơ bản, sấm sét kháng tính+1.”

“Cảm giác gần đây có một người vừa chết, tên Đồ An Hội, đạt được một điểm điểm thuộc tính cơ bản, tốc độ phản ứng+1.”

“Cảm giác gần đây có một người vừa chết, tên Thường Thu Hồng, đạt được một điểm điểm thuộc tính cơ bản, nhanh nhẹn+1.”

Cảm giác ba điểm thuộc tính cơ bản vào tài khoản, Tô Bạch thở một hơi, nói về phía một nhà ba ngươi: “Các ngươi đừng sợ, ta là người tốt.”

Nói rồi hắn vung máu tươi dính trên dao găm trong tay.

Nhìn thấy máu tươi đó, người trung niên lặng im.

Hai anh em bên cạnh hắn cũng im lặng.

Triệu Không Thanh ở phía xa đang đi đến cũng im lặng.

Ai sau khi giết người còn nói mình là người tốt?

Triệu Không Thanh phát hiện Tô Bạch càng ngày càng nhìn không thấu.

“Cảm ơn ơn cứu mạng của hai vị.” Người trung niên nén cơn đau trong tay, nói cảm ơn với Tô Bạch và Triệu Không Thanh.

“Cảm ơn các ngươi, nếu không có các ngươi, bọn ta đã mất mạng rồi!”

Hai anh em bên cạnh lộ ra sắc mặt biết ơn.

Tô Bạch gật đầu, nói với người trung niên: “Ngươi đi xử lý vết thương trước, bọn ta lấy dược liệu của tên săn đầu người này đi, ngươi không có vấn đề gì chứ?”

“Không vấn đề!” Người trung niên vội vàng nói.

Sau đó, hai anh em bên cạnh cũng bắt đầu gấp gáp cầm máu cho người trung niên.

Tô Bạch gật đầu, nói với Triệu Không Thanh: “Thu được một chút dược liệu.”

Triệu Không Thanh nghi ngờ hỏi: “Bọn ta không tiện mang những dược liệu này đi.”

Nghe thấy lời của hắn, Tô Bạch im lặng rồi nói: “Đây là dược liệu của săn đầu người, có lẽ có giá trị hai, ba trăm vạn.”

“Tốt, ta đến giúp ngươi thu hoạch dược liệu.” Triệu Không Thanh lập tức bắt đầu thu hoạch dược liệu.

Hắn nghĩ là kiến thức của hắn quá nông cạn, dược liệu quý nhiều như vậy, cũng khó trách mấy tên săn đầu người phải giết người.

Bạn đang đọc Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch) của Phong Nam Bắc

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    9mth ago

  • Lượt đọc

    20

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!