Thành phố Tây Giang, Sở Cảnh sát.
Lúc này không khí trong Sở Cảnh sát vô cùng nặng nề, một đám người đều đang vùi đầu làm việc, nhưng lại đều thống nhất ngăn chặn bản thân phát ra âm thanh.
Bốn phía có vẻ có chút im lặng.
“Cộp cộp cộp…”
Ngay lúc này, Triệu Không Thanh đi vào Sở Cảnh sát.
Theo hắn đi vào, người trong sân nhìn lại, đều lộ ra ánh mắt quái dị.
“Cảnh sát Triệu, Cục trưởng bảo ngươi đến một chút.” Cũng chính vào lúc này, một người đàn ông trung niên đi ra, nói với Triệu Không Thanh.
“Được.” Triệu Không Thanh gật đầu, đi về phía văn phòng tận cùng bên trong cục.
“Két két…”
Cửa văn phòng Cục trưởng bị đẩy ra, Triệu Không Thanh lập tức ngửi được một mùi khói thuốc hắc mũi, xung quanh sương khói lượn lờ.
Hắn hơi cau mày, nhìn về phía vị trí chính trong văn phòng.
Một người đàn ông thân thể mập mạp đang ngồi ở nơi này.
“Ha…” Chu Bình Niên dụi điếu thuốc vào trong gạt tàn, vẻ mặt mỏi mệt nhìn về phía Triệu Không Thanh: “Bọn họ tiếp xúc với ngươi rồi nhỉ?”
“Tiếp xúc rồi.” Vẻ mặt Triệu Không Thanh tạm dừng, sau đó gật đầu.
“Ừ, năm nay chuyển qua hai mươi tám người, đã thành công một người, ngươi có lòng tin không?” Chu Bình Niên nhìn về phía Triệu Không Thanh hỏi.
Triệu Không Thanh hơi im lặng, nói: “Ta không có sự lựa chọn.”
“Ta cũng tin tưởng ngươi.” Chu Bình Niên cười khổ, giận dữ nói: “Nhưng chính là bởi vì ta tin tưởng ngươi, ta mới lo lắng, cái chỗ kia, tỷ lệ tử vong vẫn luôn rất cao không giảm, nếu ngươi đi vào, ta thật sự rất lo lắng cho an toàn của ngươi.”
Nói xong, hắn lắc đầu, đứng lên đi đến trước cửa sổ, mở ra: “Chuyện này là chuyện riêng của ngươi, ta cũng không nên quản nhiều, nhưng ta hy vọng ngươi không cần làm việc theo tình cảm, như vậy chỉ sẽ hại người hại mình.”
Hắn xoay người nhìn về phía Triệu Không Thanh: “Ngươi còn có một người em gái cần ngươi chăm sóc, ta hy vọng ngươi có thể quý trọng tính mạng của bản thân.”
“Ta hiểu được.” Triệu Không Thanh im lặng một lúc, gật đầu.
Vẻ mặt Chu Bình Niên dừng một chút, khẽ lắc đầu, lại nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, ta đã cho người lục soát phòng ngủ của Chu Oánh Oánh, cũng không lục soát ra Linh Thuế, xem ra nàng chính là một Người sống lại cấp Trùng không có trải qua lột xác.”
“Người sống lại cấp Trùng?” Triệu Không Thanh ngẩn ngơ một chút, nghĩ đến trận chém giết thảm thiết ngày hôm qua, trong lòng giật mình một cái.
Người sống lại cấp Trùng kém cỏi nhất này, trong khoảng thời gian ngắn đã đánh chết hai cảnh sát, vậy Người sống lại càng cao cấp hơn, thì lại mạnh bao nhiêu.
“Chuyện này ngươi cũng không cần suy nghĩ quá nhiều, Người sống lại đều là quái vật, người thường chúng ta rất khó chống lại.” Chu Bình Niên nhìn thấy sắc mặt của Triệu Không Thanh thay đổi, an ủi nói.
Triệu Không Thanh hơi mím môi, gật đầu.
“À, đúng rồi, sự kiện hai nữ sinh trung học Tây Giang biến mất kia, phía trên cũng thông báo cho chúng ta, đây là do Người sống lại cấp Xà làm. Bọn họ nhắc nhở chúng ta, để cho Sở Cảnh sát chúng ta không cần tham dự vào trong đó, bọn họ sẽ xử lý.”
Cũng vào lúc này, Chu Bình Niên dường như nghĩ đến cái gì, đột nhiên nói.
“Người sống lại cấp Xà?” Triệu Không Thanh nghe vậy, vẻ mặt hơi có chút thay đổi.
Nếu nói Người sống lại cấp Trùng cảnh sát bọn họ còn có thể dùng súng ống để kiềm chế, vậy Người sống lại cấp Xà, hoàn toàn không phải là thức bọn họ có thể chống lại.
Nghĩ đến đây, Triệu Không Thanh không khỏi sờ lên vết sẹo trên mặt trái của mình.
Vết sẹo này là do trước kia hắn tra án chọc tới một tên Người sống lại cấp Xà mà để lại.
Người sống lại cấp Xà kia, gần như là giết cả nhà hắn, chỉ để lại hắn và em gái, hơn nữa khắc lên vết sẹo trên mặt hắn, làm cho hắn nhớ kỹ khoảnh khắc đó suốt đời.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao hắn cố ý gia nhập vào chỗ kia.
Chỉ có gia nhập vào nơi đó, hắn mới có cơ hội báo thù.
“Reng reng reng…”
Tiếng chuông vang lên, giờ tự học sớm bắt đầu.
Tô Bạch ngồi ở trong lớp học, nhìn thấy bạn học xung quanh dốc lòng học tập, đột nhiên cảm thấy những chuyện mưu sát, giết người kia cách hắn vô cùng xa.
Nhưng hắn lại biết.
Chỉ cần vẫn có Người sống lại, vậy mặt đen tối của thế giới vẫn sẽ tồn tại.
Mà hắn, nếu muốn sống sót cho tốt trên thế giới này, nhất định phải có thực lực mạnh mẽ.
Hơi đong đưa, Tô Bạch bắt đầu mở ghi chép hóa học ra bắt đầu ghi lại những kiến thức đã học qua trước đó.
Cũng chính là vào lúc này, hắn đột nhiên phát hiện, trí nhớ của chính mình thật sự có tiến bộ rất lớn, lúc trước những kiến thức còn cần đọc lại nhiều lần, hiện giờ thật sự chỉ cần chăm chú đọc qua một lần, kiến thức đã giống như khắc vào trong đầu.
Thật ra trí nhớ của hắn trước kia cũng không kém, bằng không cũng sẽ không trở thành một trong top mười toàn trường.
Nhưng hiện giờ, Tô Bạch lại phát hiện trí nhớ bây giờ đã thành một loại thiên phú của hắn.
Hắn có thể học thuộc năm sáu trăm chữ trong mười phút ngắn ngủi, hơn nữa trong khoảng thời gian ngắn sẽ không quên.
Nhìn đến đây, Tô Bạch dừng một chút, lại đứng lên, đi đến Triệu Minh San phía trước.
“Có ghi chép toán học và vật lý không? Ta muốn mượn nhìn xem.” Hắn nói khẽ với Triệu Minh San.
Nghe được lời của hắn, Triệu Minh San ngơ ngác một chút, sau đó mặt hơi đỏ lên, lại cúi đầu lấy ghi chép của mình ra đưa cho Tô Bạch.
Đàm Nhân Nhân nhìn thấy một màn này, không khỏi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Lúc này những bạn học khác cũng lộ ra vẻ mặt kỳ lạ.
Nhưng Tô Bạch hoàn toàn không quan tâm đến, cầm lấy ghi chép của Triệu Minh San rồi đi đến chỗ ngồi của chính mình.
“Anh Tô, ngươi thật lợi hại.” Từ Tiểu Khánh thấy Tô Bạch đi đến, trên mặt lộ ra vẻ sùng bái.
Ở trung học, quan hệ của nam sinh và nữ sinh vẫn là tận lực duy trì khoảng cách.
Cho nên Tô Bạch trực tiếp như vậy, cũng không thể làm người khác không hiểu lầm.
Nhưng đối với việc này Tô Bạch cũng không muốn phản ứng lại, chuyện học tập vẫn là học tập, cầm lấy ghi chép của Triệu Minh San bắt đầu ghi lại.
Mà một góc lớp học, vài người nhìn thấy tình trạng này, đều bắt đầu thảo luận.
“Hồ Chí, không phải là ngươi thích Triệu Minh San sao? Hiện giờ ta thấy Triệu Minh San rất thân thiết với cái tên cha mẹ đã chết kia đó.” Một người nhìn về phía một tên học sinh cường tráng nói.
“Đúng vậy đúng vậy, ta nghe nói tên Sao Chổi kia còn ở chung một tiểu khu với Triệu Minh San đó. Đây là gần quan được ban lộc mà, ta thấy ngươi theo đuổi không được Triệu Minh San rồi.” Tên còn lại nói.
Mà nam sinh được gọi là Hồ Chí, nghe lời nói của những người khác, sắc mặt trở nên có chút khó coi, hai mắt nhìn chằm chằm vào Tô Bạch.
Tô Bạch đang ghi lại ghi chép của Triệu Minh San đột nhiên có cảm giác, nhìn về hướng của Hồ Chí, đối diện với ánh mắt muốn giết người của Hồ Chí.
Nhìn thấy ánh mắt căm thù của Hồ Chí, trong lòng của hắn đột nhiên xuất hiện một luồng lệ khí không tên.
“Nhìn ta như vậy, nhất định là muốn giết ta! Vậy trước hết ta giết cả nhà ngươi!” Trong đầu Tô Bạch đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, ánh mắt trong nháy mắt trở nên lạnh như băng.
Nhưng lập tức Tô Bạch đã phản ứng lại, tiếp tục nhìn ghi chép của Triệu Minh San, lệ khí trong mắt dần dần tan đi.
Lúc này, trái tim của hắn đập đến vô cùng vang, thậm chí hắn cũng có thể nghe được tiếng tim đập của chính mình.
Nguy hiểm thật, nguy hiểm đã không khống chế được rồi!
Cũng chính là bởi vì ngày hôm qua lệ khí không khống chế được, Tô Bạch đã phòng bị trong lòng.
Bằng không hôm nay có thể hắn sẽ giết người.
Mà cũng chính là lúc Tô Bạch né tránh ánh mắt của Hồ Chí, Hồ Chí cười lạnh lùng một chút, càng thêm khinh thường Tô Bạch.
Ngay cả ánh mắt của hắn cũng không chịu nổi, dựa vào cái gì quen với Triệu Minh San.