Chương 137: Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch)

Nhiệm vụ

Phiên bản dịch 7346 chữ

Nửa đêm, Tô Bạch lại làm một ít giao hàng có kỳ hạn, lấy tám trăm triệu tiền mới trong tài khoản làm thành một làn sóng giá thị trường, biến số tiền từ 506.6 mua vào, thành 509.6 bán ra.

Cộng thêm số tiền hiện tại, vậy tổng cộng là 2,2 tỷ.

Tô Bạch lại nhìn giá thị trường một chút, sau khi phát hiện giá thị trường không dao động lớn, thì cũng không tính toán làm đơn.

Ngày mai là ngày mười sáu tháng mười, Đình thị.

Hắn chuẩn bị chờ tuần sau lại làm tiếp.

Sau khi làm xong mấy thứ này, Tô Bạch lại mở ra phần mềm Wu, phát tin tức nói với quản gia: “Quản gia, ta cần tin tức của Tập đoàn Vân Gian Nghiêm Văn Thần.”

Quản gia: “Năm điểm cống hiến.”

“Được.” Tô Bạch trầm mặc một chút, trả lời.

Lần này bỏ hẳn một trăm vạn ra bên ngoài, cảm giác tiêu tiền như nước chảy này, khiến hắn thật sự có hơi không thích ứng.

Cũng may đối tượng là hắn, nếu đổi thành Lão miêu, thì e rằng hoàn toàn không thể gom đủ số tiền này.

Kế đến, một hồ sơ xuất hiện trên điện thoại của hắn.

Nhìn hồ sơ, Tô Bạch đã biết nơi xuất hiện gần đây và nơi có thể đến trong tương lai của Nghiêm Văn Thần.

Khúc Du Dương đã bị giết, tất nhiên hắn sẽ không bỏ qua Nghiêm Văn Thần này.

Tuy người này không tham gia trực tiếp trong việc hãm hại cả nhà hắn.

Nhưng nếu không phải đối phương muốn trường sinh bất lão, đầu tư hạng mục này, thì cả nhà hắn sẽ không có chuyện gì.

Báo thù phải báo đến cùng, tiễn phật phải tiễn đến Tây Thiên.

Chắc chắn Tô Bạch sẽ không vì đã giết một Khúc Du Dương mà quên đi người này.

“Gần đây ngươi chuẩn bị đến thành phố Vân Mộng sao?” Ngay lúc này, quản gia đột nhiên phát tin tức tới.

Tô Bạch thấy thế cũng nao nao, lập tức trả lời: “Không sai.”

“Vậy chỗ này có một nhiệm vụ, ngươi có muốn nhận hay không, hai mươi điểm cống hiến.” Quản gia phát tới một tin tức.

Sau đó quản gia lại phát tới một hồ sơ.

Tô Bạch thấy thế cũng mở hồ sơ ra.

“Ngày bốn tháng mười năm ba nghìn sáu trăm hai mươi sáu, có một người phụ nữ đã mất tích ở cửa chính của thành phố Vân Mộng. Người phụ nữ mất tích này tên là Vương Lệ Lệ, là một nhân viên của cửa hàng mát xa chân, nên người bị mất tích đã âm thầm làm một ít chuyện kiếm tiền bằng da thịt.”

“Ngày năm tháng mười năm ba nghìn sáu trăm hai mươi sáu, có hai người phụ nữ mất tích tại khu sân vườn của thành phố Vân Mộng, hai người tên là Bạch Đan và Tống Xuân Nhân, là dân thất nghiệp lang thang…”

“Ngày sáu tháng mười năm ba nghìn sáu trăm hai mươi sáu, có một người phụ nữ mất tích tại khu sân vườn cửa thành phố Vân Mộng, tên là Hà Thủy, mất tích ở trong đường tắt âm u, dựa vào lời nói của người chứng kiến, là người phụ nữ này chủ động đi đường tắt âm u…”

“Ngày bảy tháng mười năm ba nghìn sáu trăm hai mươi sáu,…”

Tô Bạch nhìn hồ sơ, phát hiện trong hồ sơ ghi lại cực kỳ nhiều người mất tích, khoảng chừng hơn hai mươi ba mươi người.

Trong đó có một bộ phận phát hiện được thi thể, chứng minh là đã chết rồi.

Mà những chuyện này đều xảy ra chỉ trong hơn mười ngày ngắn ngủi.

Theo cảnh sát suy đoán, rất có thể là do người sống lại gây án.

Hơn nữa còn là một người sống lại cấp Trùng.

Nhưng vì người sống lại này cực kỳ xảo quyệt, nên cảnh sát vẫn luôn không tìm được mà thôi.

Nhìn đến đây, Tô Bạch trực tiếp đánh chữ phản hồi lại: “Ta nhận nhiệm vụ này.”

Thật ra hắn cũng không để ý hai mươi điểm cống hiến kia, nếu đổi hai mươi điểm cống hiến đó ra cũng chỉ được bốn trăm vạn tiền mới, không là gì đối với hắn.

Thứ khiến hắn để ý đó là một người sống lại.

Lợi ích mà một người sống lại mang đến cho hắn, còn cao hơn một trăm người thường nữa.

Đặc biệt là rất có thể người sống lại này chỉ mới sống lại không lâu.

Nên cũng không có uy hiếp quá lớn đối với hắn.

“Xem ra ngày mai phải tranh thủ xử lý xong chuyện ở chỗ này.” Trong lòng Tô Bạch thầm nghĩ.

Sau đó hắn dùng trí nhớ thanh lý một ít tư duy phân tán ở trong đầu, rồi nặng nề vào giấc ngủ.

Sáng sớm ngày thứ hai, Tô Bạch đã bị một chiếc điện thoại đánh thức.

Hắn nhận điện thoại.

“Cái kia… Người anh em…, bên chỗ ta đã coi trọng mấy phòng ở tòa nhà, ta phát một hồ sơ qua cho ngươi, ngươi xem thử tòa nhà nào phù hợp với mình.” Âm thanh của Trương Tam truyền đến từ đối diện.

Tô Bạch nghe vậy cũng rời khỏi giường, nói: “Được, ngươi gửi tài liệu qua đây đi.”

Nói xong, hắn cúp điện thoại.

Sau đó lại đi ra cửa phòng.

Lúc này Thu Diệp đang làm bữa sáng.

Tiểu Tôi cũng đang ngây ngốc nhìn thức ăn mèo ở trước mắt, khi nghe thấy cửa phòng mở, nó lập tức nhảy lên tới trước mặt Tô Bạch, nhẹ nhàng kêu lên.

Tô Bạch nhìn thấy thức ăn mèo trong chén vẫn còn nguyên, biết ngay đây là do Thu Diệp làm.

“Chào buổi sáng, ông chủ.” Thu Diệp ló ra cái đầu từ phòng bếp, lúng túng nói: “Ông chủ, ta không biết vì sao Tiểu Tội lại không ăn thức ăn mèo.”

“Không sao.” Tô Bạch lắc đầu, cười nói: “Con mèo này không giống mèo thường, nó thích ăn chay.”

Nói xong hắn mang theo Tiểu Tội đến phòng dược liệu phóng linh năng, lấy ra một gốc cây nhện đỏ từ trong đó, bẻ đột đoạn đút cho Tiểu Tội ăn.

Tiểu Tội thấy thế cũng bắt đầu hút ăn, đôi mắt híp lại thành một cái khe nhỏ.

Thấy một màn như vậy, hai mắt của Thu Diệp cũng hơi trợn to ra, không phải trước đây hắn chưa từng thấy mèo, nhưng những con mèo kia đều thích ăn thịt cá linh tinh.

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy mèo thích ăn cỏ.

Tô Bạch đút Tiểu Tội ăn cũng có hơi cạn lời trong lòng, mèo nhà người ta ăn đỉnh cao lắm cũng chỉ là mấy trăm đến hơn một ngàn đồ vật.

Còn con mèo hắn nuôi này, mỗi ngày đều phải ăn một gốc cây nhện đỏ, hơn nữa còn phải khoảng hơn ba nghìn.

Một tháng cũng tốn khoảng chín vạn đồng.

Người thường hoàn toàn không nuôi nổi.

“Đúng rồi, Thu Diệp, gần đây ta sắp mở một cửa hàng hủ tro cốt ở chỗ này, ngươi có muốn tới hỗ trợ hay không?” Tô Bạch nhìn về phía Thu Diệp nói.

“Được được mà ông chủ.” Thu Diệp gật đầu vui vẻ.

Hắn vẫn luôn muốn tìm việc làm ở chỗ này, bởi vì trong lòng hắn có một loại cảm giác tự ti, nếu không làm được việc thì sẽ có lỗi với ông chủ.

Hiện giờ lão bản để hắn làm việc, tất nhiên hắn cũng vui vẻ.

Tô Bạch gật đầu, sau đó buông Tiểu Tội ra, nói với Thu Diệp ở một bên: “Sau này ngươi đến đút Tiểu Tội ăn đi, chỉ đút loại cây này là được, đừng cho ăn thức ăn mèo.”

“Vâng, được.” Thu diệp vội vàng gật đầu, sau đó tiếp tục đi làm bữa sáng.

Tô Bạch thấy thế cũng đi rửa mặt.

Cũng ngay lúc này, Trương Tam đã phát tài liệu đến đây.

Hắn mở tài liệu ra nhìn lên, trong hồ sơ của Trương Tam có sáu căn hộ.

Vị trí, phong cách trang trí bên trong, giá cả, tin tức liên hệ chủ phòng đều hiện ra từng cái một.

Tô Bạch nghiêm túc nhìn một chút, phát hiện này sáu căn hộ này đều rất phù hợp.

Tất nhiên là hắn sẽ lựa chọn kỹ càng.

Nhìn thấy những tin tức này, Tô Bạch bắt đầu trầm tư.

Chắc là Trương Tam đã tốn cả đêm chỉ để làm những việc này, mới có thể giao hồ sơ này cho hắn trong buổi sáng hôm nay.

Đây là một người rất có năng lực, nhưng đồng thời cũng là một người rất có dã tâm.

Tô Bạch tin, lúc Trương Tam tìm kiếm tin tức của sáu căn hộ này nhất định là đã dùng rất nhiều nhân lực và tài lực.

Mà đối phương làm như vậy là vì cái gì?

Tất nhiên là vì muốn có được càng nhiều đồ vật hơn.

Ngón tay của Tô Bạch gõ lên chậu rửa mặt, ánh mắt lộ ra thần sắc suy tư.

Đối phương có dã tâm cũng không nhất định là chuyện xấu.

Chỉ là nếu như vậy, thì muốn đối phương tâm phục khẩu phục phải cần một ít thủ đoạn.

“Quản gia, giúp ta tra ra tin tức của một người.” Tô Bạch gửi tin tức cho quản gia.

Bạn đang đọc Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch) của Phong Nam Bắc

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    9mth ago

  • Lượt đọc

    18

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!