Chương 164: Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch)

Danh sách dược tễ

Phiên bản dịch 7165 chữ

Tô Bạch thu cảm giác dã thú về, sau đó tắt ti vi đi.

Lần này trải qua sự thăm dò của bà cụ, người của Đồ Long Bộ, chắc hẳn sự hoài nghi đối với hắn sẽ giảm đi rất nhiều.

Đương nhiên, đây cũng chỉ là bước thao tác đầu tiên mà thôi. Sau này để đối phương tìm ra được chứng cứ chứng minh mình là nhân viên nghiên cứu của Đồ Long Bộ thì đối phương mới có thể thật sự không còn hoài nghi hắn là người sống lại nữa.

Chẳng qua lúc này, Tô Bạch càng thấy xúc động hơn khi bà cụ đang ốm đau bệnh tật mà vẫn liều mạng giúp đỡ Đồ Long Bộ thu hoạch tình báo.

Vào giờ phút này, hắn cũng đã hiểu rõ, tại sao thế giới này lại có nhiều người sống lại đến thế, mà trước đây hắn lại chẳng hề cảm nhận được chút gì.

Bởi vì, có người vẫn luôn ở phía sau gánh vác trọng trách tiến về phía trước.

“Mình đang nghĩ cái gì thế này…” Tô Bạch vỗ trán, nở nụ cười khổ.

Theo lý mà nói, hắn không nên đặt tình cảm lên mấy người của Đồ Long Bộ mới phải.

Dù sao hắn cũng là người sống lại.

Ổn định lại tâm tình xong, Tô Bạch lấy điện thoại ra xem một chút.

Trên điện thoại di động có một tấm vé máy bay đến Linh Xuyên.

Linh Xuyên tọa lạc ở khu vực gần với hoang mạc, là một thành phố nằm rất gần vùng ven Liên Bang.

Bởi vì lý do quốc tế hóa nền thương nghiệp, nơi đó vô cùng phồn hoa, rất nhiều nhà cao tầng, chỉ tính tòa nhà cao từ ba trăm mét trở lên, nơi đó đã có bảy tòa nhà như thế.

Cùng với đó, ở nơi đấy cũng có một cái câu lạc bộ nhảy dù, có thể dạy hắn nhảy dù như thế nào, đối với hắn mà nói là vô cùng có ích.

Mắt nhìn vào vé máy bay, Tô Bạch đứng dậy, bắt đầu sắp xếp đồ đạc.

Đợi đến sáng ngày mai, hắn sẽ đến sân bay nằm ở ngoại thành thành phố Vân Mộng.

“Ting ting ting…” Cũng đúng vào lúc này, chuông điện thoại di động của Tô Bạch vang lên.

Tô Bạch giật mình, sau đó với tay về phía điện thoại của mình.

Số điện thoại mà đối phương gọi là số điện thoại công khai của hắn.

Rõ ràng người gọi đến không phải là Quản gia.

Thoáng nhìn qua chuỗi số, Tô Bạch chợt nhận ra.

Số điện thoại này là của Sở Hồng Nguyệt.

Lúc trước, vào hôm Tết Trung Thu, Sở Hồng Nguyệt đã từng gửi tin nhắn cho hắn, vì vậy hắn cũng ghi nhớ số điện thoại của đối phương.

Tô Bạch khựng lại, sau đó nhận cuộc gọi.

“A lô.”

“Tô Bạch, ta là Sở Hồng Nguyệt, có thời gian rảnh ra ngoài một chuyến không?” Giọng nói của Sở Hồng Nguyệt vang lên ở đầu dây bên kia.

Tô Bạch hơi giật mình, sau đó nói: “Không được rồi, bây giờ tôi không có thời gian, có chuyện gì thì ngươi nói luôn trong điện thoại đi.”

Sau khi hắn nói xong, đầu dây bên kia im lặng một hồi, tiếp đó Sở Hồng Nguyệt mới nói: “Tô Bạch, ta không biết tình cảnh bây giờ của ngươi như thế nào, nhưng ta cảm thấy, nếu ngươi có thể học hành thì ngươi cứ cố hết sức học hành đi. Nếu như ngươi gặp phải vấn đề về mặt kinh tế…”

Nói đến đây, nàng dừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Ta có thể giúp ngươi.”

Nghe thấy Sở Hồng Nguyệt nói vậy, trong lòng Tô Bạch cảm thấy khá cảm động, sau đó trả lời: “Không cần đâu, hiện giờ ta không thiếu tiền, khoảng thời gian trước ta lấy được một ít loại thuốc. Bây giờ ta không đi học nữa là bởi vì ta không học vào được nữa mà thôi.”

Sau đó, hắn cũng không đợi đối phương nói gì mà nói ngay: “Cảm ơn ngươi đã quan tâm, ta rất ổn, cứ thế đi, ta đang bận việc.”

Nói xong, hắn cúp điện thoại ngay.

Cúp điện thoại xong, Tô Bạch lắc đầu.

Nói thật, hắn không có bất kỳ thành kiến gì với mấy người Sở Hồng Nguyệt, cũng không có bất kỳ thành kiến gì với Đồ Long Bộ.

Nếu như không nhờ có Đồ Long Bộ thì trước đây hắn cũng đã không được sống yên ổn.

Nhưng… bị Sở Hồng Nguyệt để mắt tới như thế, trong lòng hắn vẫn có có cảm giác không thoải mái lắm.

Đây cũng chính là cái bóng trong lòng hắn, nếu đổi lại là người sống lại khác, sau này sợ sẽ vướng phải phiền phức rất lớn.

Đúng vào lúc Tô Bạch thu dọn đồ đạc, ngoài cửa lại truyền đến một loạt âm thanh ồn ào.

Sau đó cửa bị mở ra.

“Ông chủ, ngươi đang làm gì vậy?” Thu Diệp vừa vào nhà thì đã thấy ông chủ nhà mình đang thu xếp đồ đạc, không tránh được sững người.

“À, gần đây ta phải ra ngoài một bận.” Tô Bạch cưới, nói với Thu Diệp.

Nghe thấy ông chủ nhà mình nói vậy, Thu Diệp cảm giác không còn lời gì để nói.

Hắn không ngờ ông chủ nhà mình lại thích ra ngoài du lịch như thế.

Mới về được mấy ngày lại muốn ra ngoài nữa rồi.

Sau đó, dường như Thu Diệp nghĩ đến gì đó, nói: “Ông chủ, bây giờ ta chỉ biết điêu khắc hủ tro cốt đơn giản, sau này sợ là rất khó bán…”

“Không sao, ngươi cứ tập điêu khắc trước đi, gần đây khách hàng cũng không đông, ngươi không cần phải nóng ruột, từ từ được thôi.” Tô Bạch xua tay, nói.

Gần đây, bởi vì dã thú trong cấm địa bạo động, bị phong tỏa, dẫn đến mấy ngày gần đây bệnh viện không có bao nhiêu người chết.

Tự nhiên quan tài cũng không bán được bao nhiêu cái.

Thật ra chuyện này, trước đây Tô Bạch đã đoán trước.

Hiện giờ cấm địa nguy hiểm như thế, dù không phong tỏa để người hái thuốc không vào thì phần lớn bọn họ cũng không dám vào.

Thậm chí, Tô Bạch cảm thấy sau khi đám người này vào trong đó rồi, xác suất bọn họ chết trong đó cao hơn so với bị thương và trở về được.

Rất nhiều người trong số họ chưa kịp đến bệnh viện đã chết rồi.

“Vâng, ông chủ.” Thu Diệp gật đầu.

Cũng đúng vào lúc này, đột nhiên Tô Bạch ngẩng đầu nói: “Thu Diệp, ngươi đi cùng ta một chuyến đi.”

Nói xong, hắn dợm bước đi đến nơi trữ thuốc.

Nghe thấy ông chủ nhà mình nói vậy, Thu Diệp hơi ngờ vực một lát rồi bước theo sau.

Tiểu Tội nằm trên ghế sô pha, nhìn thấy cảnh tượng này, cho rằng mình sắp có ăn, lập tức vội vàng nhảy xuống ghế sô pha, đi vào theo.

Sau khi vào phòng, đầu tiên Tô Bạch lấy một cây dao ra đưa cho Thu Diệp, rồi nói: “Ngươi cắt lên ngón tay rỉ ít máu đi.”

“Hả?” Thu Diệp giật cả mình, không hiểu ông chủ nhà mình định làm gì.

Nhưng bởi vì sự tin tưởng vào ông chủ của mình, hắn khẽ cắn môi, nhận lấy cây dao, cắt lên ngón tay mình một đường.

Tô Bạch lấy một cái ống nghiệm ở bên cạnh sang, bỏ một ít mảnh vụn thuốc nhện đỏ vào trong, sau đó nói với Thu Diệp: “Ngươi nhỏ máu vào đây đi.”

Thu Diệp nghe thế, mặc dù vẫn không hiểu được ông chủ nhà mình muốn làm gì, nhưng nghĩ đến tay cũng đã cắt rồi, cứ nhỏ máu vào vậy.

Ngày khi giọt máu được nhỏ vào, mảnh vụn nhện đỏ bên trong lập tức được hòa tan.

“S35: 0.48471%, nguyên tố kim C1: 21.28471%, nguyên tố hỏa B38: 23.73512%, nguyên tố linh A92: 21.57521%…”

Tô Bạch dùng năng lực nhận biết của linh năng thực vật bản thân, ghi chép lại toàn bộ dữ liệu linh năng bên trong ống nghiệm.

Tiếp đó, hắn bắt đầu tìm thuốc bên trong đống thuốc kia.

Không bao lâu sau, Tô Bạch lấy ra mấy loại dược liệu từ trong số đó như: một cây thảo lâm sâm cấp A, dược liệu mộc bách hợp cấp A, dược liệu thất hoa quả cấp B.

Sau đó, hắn rút ra một sợi từ bên trong đống dược liệu này, bỏ vào trong một ống nghiệm khác.

Nhìn thấy cảnh này, Thu Diệp ở bên cạnh ngây người.

Hắn không ngờ rằng, dược liệu ở đây lại quái dị đến thế, vừa chạm phải máu mình lại hòa tan.

Vả lại, ông chủ nhà mình hình như đang thực hiện nghi thức thần bí gì đó.

Bây giờ Thu Diệp tin tưởng vào Tô Bạch vô điều kiện, nếu là người khác thì đã gọi 404 báo cảnh sát từ lâu rồi.

“Tiếp tục, nhỏ máu.” Tô Bạch đặt ống nghiệm có chứa dược liệu ở trước mặt Thu Diệp, nói với Thu Diệp.

Bạn đang đọc Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch) của Phong Nam Bắc

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    9mth ago

  • Lượt đọc

    23

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!