“Nhận được rồi, ta sẽ cho người điều tra. Đại khái ngày mai sẽ có kết quả. Đúng rồi, này cần điểm cống hiến.” Quản gia nhanh chóng gửi tin nhắn tới.
“Được.” Tô Bạch đáp lại.
Đáp lại xong, hắn nằm trên giường, nhắm mắt suy tư.
Tất cả mọi chuyện đều đã làm xong rồi, giờ chỉ cần chờ đợi kết quả là được.
Về phần hiện giờ rời khỏi câu lạc bộ nhảy dù này, Tô Bạch ngẫm lại cảm thấy vẫn thôi.
Một là vì câu lạc bộ nhảy dù kiểu như này khó kiếm, hơn nữa còn cần hẹn trước từ năm đến bảy ngày.
Hắn không có nhiều thời gian kéo dài như vậy.
Hai là, Hathaway một người bình thường còn dám ở trong này, vì sao hắn không dám chứ?
Đương nhiên, nếu Quản gia kia điều tra được nơi này vô cùng nguy hiểm, vậy hắn vẫn sẽ đi.
Dù sao thời gian vẫn không quan trọng bằng tính mạng.
Ngày hôm sau, di động báo nhận được thư, Tô Bạch lập tức tỉnh.
Mở di động ra, hắn có thể nhìn thấy một bản tài liệu Quản gia gửi tới.
Mở tài liệu ra, tin tức bên trong lập tức hiện ra trước mắt hắn.
Hathaway, nhân viên tình báo của Ngoại Liên Bang Đồ Long Bộ, làm công việc thăm dò vị trí người sống lại, lần này tới thành phố Linh Xuyên, chủ yếu là vì tìm kiếm một người sống lại cấp Xà tên là An Đức.
An Đức, người sống lại cấp Xà, người sống lại có năng lực hệ tinh thần, vì năng lực ra tay có hạn, năng lực cụ thể không rõ.
Trước khi sống lại, hắn là một kẻ vô cùng yêu thích vận động cực hạn, hàng năm ở bên ngoài tiến hành vận động thám hiểm cực hạn.
Vào một năm trước, hắn đột nhiên về nhà, muốn cho vợ của mình một niềm vui bất ngờ, lại phát hiện vợ mình đang yêu đương vụng trộm với đồng nghiệp.
Sau đó, hắn bị vợ hắn đang tức giận phối hợp với tình nhân của ả giết chết, ném vào trong giếng cạn.
Sau đó... hắn sống lại rồi.
Ngày hôm sau cơ quan cảnh sát Ngoại Liên Bang tới, vợ hắn và tình nhân đã bị giết chết phân thây.
Hôm đó cơ quan cảnh sát Ngoại Liên Bang đã phát hiện mọi việc từ đầu đến đuôi thông qua camera giám sát trong gia đình...
Tô Bạch xem tư liệu này, rơi vào trầm tư.
Hắn đại khái đã rõ xảy ra chuyện gì.
Sở dĩ Hathaway tới câu lạc bộ này, chủ yếu là bởi vì An Đức vô cùng thích vận động cực hạn.
Lúc trước nàng đã từng đi rất nhiều nơi tương tự như vậy.
Đây thật sự không khác nào mò kim đáy bể.
Dựa theo tình hình chung, Tô Bạch cảm thấy, xác suất nàng tìm được Tô Bạch gần bằng 0.
Nhưng mà, Tô Bạch nghĩ tới may mắn mười giờ của mình, rơi vào trầm tư.
Gặp được Hathaway, vậy gặp được An Đức còn có thể xa sao?
Tiếp theo hắn không hề do dự, thêm 4 điểm thuộc tính lên trên tinh thần kháng tính.
Hiện giờ tinh thần kháng tính của hắn đã đạt đến 12 điểm, thêm với 20% toàn kháng tính của Mặt Thú thêm vào, chính là 14.2 điểm thuộc tính.
Nếu thật sự gặp được An Đức, cũng không nhất định không có cơ hội.
Tiếp theo, Tô Bạch rửa mặt, rồi đi ra cửa.
Giờ phút này, Hathaway cũng mở cửa ra.
“Chào buổi sáng.” Nàng nhìn thấy Tô Bạch, cười chào một tiếng.
“Chào buổi sáng.” Tô Bạch gật gật đầu.
Cũng chính vào lúc này, Tạ Hâm mang theo một túi tài liệu đến đây.
“Tô tiên sinh, Hathaway nữ sĩ, trong nhà ăn của chúng tôi đã chuẩn bị bữa sáng cho hai vị, mời đi theo tôi.” Tạ Hâm đã đi tới, nói với hai người.
Tô Bạch và Hathaway gật gật đầu, rồi đi theo sau lưng Tạ Hâm.
Trên đường đi, mấy người gặp được một vài du khách đang đi lại đùa giỡn, cũng có một vài huấn luyện viên.
Khi huấn luyện viên ở đây nhìn thấy Tạ Hâm đều chào hỏi hắn.
Hiển nhiên, nhân duyên của Tạ Hâm ở đây đặc biệt tốt.
Sau đó, Tạ Hâm dẫn hai người đến nhà ăn, kêu Tô Bạch với Hathaway gọi đồ ăn.
Tô Bạch tùy tiện gọi bún xào và hai cái quẩy, Hathaway lại gọi một ít điểm tâm ngọt.
“Hai vị, sang bên này, bên này có chỗ.” Tạ Hâm nói với hai người.
Tô Bạch và Hathaway gật gật đầu, rồi đi theo sau lưng hắn, tìm được một vị trí không tệ.
“Hai vị, trước đó đã nộp tiền của hai vị, nhưng chỗ chúng ta vẫn còn có một vài thỏa thuận cần hai vị ký tên.” Chờ sau khi hai người ngồi xuống, Tạ Hâm tìm một bộ hợp đồng ở trong túi tài liệu trong tay mình đưa cho hai người.
Tô Bạch nhận lấy hợp đồng, nhìn lướt qua.
Trên hợp đồng này đại khái đều liệt kê một vài lời linh tinh kiểu như tự gánh lấy hậu quả.
Đương nhiên, cũng có một vài bảo hiểm cần hắn mua.
Loại tài liệu này đại khái tương tự với giấy sinh tử gì đó.
Gần như tất cả các câu lạc bộ đều cần ký tên lên hợp đồng như vậy.
Nhìn xác định không có vấn đề gì, Tô Bạch nhìn Tạ Hâm nói: “Đưa bút cho ta.”
“Được.” Tạ Hâm lấy bút ký tên trong túi mình ra đưa cho Tô Bạch.
Tô Bạch nhận bút, ký tên mình lên mấy chỗ cần ký tên trên hợp đồng.
“Tô Bạch?” Cũng chính vào giờ phút này, Hathaway ở bên cạnh thò đầu sang, nhìn chữ ký trên đó, cười nói với Tô Bạch: “Hóa ra ngươi tên là Tô Bạch nha.”
“Ừm.” Tô Bạch liếc nhìn Hathaway, trong lòng không có lời nào.
Hắn đã sớm rõ ràng động tác gửi tin nhắn ngày hôm qua của đối phương, sao lại không biết đối phương đang điều tra thông tin của mình chứ.
Đoán chừng đêm qua, hoặc sáng nay, nàng đã nhận được thông tin về mình rồi.
Nhưng người phụ nữ này không hổ làm công việc tình báo, kỹ thuật diễn tự nhiên trời cho, còn mạnh hơn kỹ thuật diễn của vài diễn viên lão làng nhiều lắm.
“Rất hân hạnh được biết ngươi, ta tên là Hathaway.” Hathaway cười cười, chìa tay.
Tô Bạch liếc nhìn đối phương, rồi bắt tay với đối phương.
Tay của đối phương mềm mại, mang theo hơi lạnh lẽo, khiến cho người ta cảm thấy nắm thật thoải mái.
Nhưng vào lúc này trong lòng Tô Bạch không có chút tâm tư gợn sóng nào, đánh giá về người phụ nữ này trong lòng hắn đã lại nâng cao thêm một đoạn.
Nếu như nói, hắn không bắt tay đối phương.
Vậy đối phương nhất định mất hết mặt mũi.
Sau đó, người ở đây rất có khả năng sẽ... không hề thân cận hắn.
Cho nên, giờ phút này, bắt tay đối phương là lựa chọn tốt nhất.
Đương nhiên, bởi vì thân phận của đối phương, Tô Bạch nghĩ đến càng sâu một chút.
Hắn cảm thấy, cô gái này rất có thể đang tiến hành thử hắn.
Nếu hắn không bắt tay đối phương, bị người ở đây nhằm vào, rất có khả năng sẽ không kiềm chế được lệ khí của bản thân, rồi sau đó... lộ ra thân phận của bản thân là người sống lại.
Thật sự là một người phụ nữ thông minh.
Tô Bạch quét nhìn đối phương, sau đó nhanh chóng rút tay về.
Hathaway cười tủm tỉm nhìn Tô Bạch, sau đó ở trước mặt Tô Bạch, cầm bút ký tên mình lên trên bản hợp đồng của mình.
“Được rồi, cám ơn hai vị ủng hộ câu lạc bộ nhảy dù Đại Thanh Sơn.” Tạ Hâm nhận lấy hợp đồng, cười nói với hai người.
“Tinh tinh tinh...” Cũng chính vào giờ phút này, di động của hắn vang lên.
“Xin lỗi hai vị, ta có điện thoại, các ngươi thong thả dùng cơm, đợi khi ta dẫn hai vị đi học tập, dạy các ngươi một ít tri thức an toàn, phương pháp xử lý tình huống khẩn cấp, cùng với mấy thao tác đáp dù xuống.”
Tạ Hâm tỏ vẻ xin lỗi hai người, sau đó nhận điện thoại rồi vội vàng rời đi.