Tô Bạch tìm đến nhà bố mẹ chồng của Chu Oánh Oánh.
Đó là một căn nhà trệt bằng gỗ nhìn có vẻ cũ nát, cửa khóa chặt, trong đó có một gian phòng lộ ra ánh sáng yếu ớt.
Bây giờ là bảy giờ, lúc này khi cuộc sống về đêm của thành phố mới bắt đầu, vùng nông thôn đã bắt đầu nghỉ ngơi.
Tô Bạch dừng một chút rồi đi tới trước cửa, gõ cửa.
“Cộc cộc cộc...”
Nhưng mà những người trong phòng dường như không nghe thấy, cơ bản là không có động tĩnh gì cả.
“Cộc cộc cộc...”
Tô Bạch tiếp tục gõ cửa.
Nhưng những người bên trong vẫn không có phản ứng gì.
Lúc này Tô Bạch ngừng gõ cửa, đột nhiên dừng tại chỗ.
Hắn đã nhớ ra điều gì đó vào lúc này.
Trước kia từ rất lâu, cha hắn thích kể cho hắn nghe những câu chuyện xưa rùng rợn.
Cha hắn từng nói, không bao giờ được huýt sáo vào ban đêm, nhất là ở vùng núi.
Lúc đó hắn hỏi cha mình tại sao.
Cha hắn nói rằng huýt sáo sẽ thu hút ma quỷ.
Tô Bạch vẫn nhớ lúc đó mẹ hắn đã mắng cha hắn.
Rồi mẹ bảo ban đêm không được huýt sáo trên núi vì tiếng còi chói tai, dễ dẫn dụ chó sói, hổ, báo và khiến cho bọn này đi theo gây nguy hiểm.
Nhưng bây giờ, Tô Bạch cảm thấy ban đêm gõ cửa phòng ai đó giống như tiếng huýt sáo trên núi.
Tuy nhiên, có thể không chỉ có sói, hổ báo trong ngọn núi này, mà còn có thể có một thứ gì đó hung dữ hơn.
Ví dụ như “mèo rừng” chẳng hạn.
Lúc này Tô Bạch cảm thấy cả người nổi da gà.
Trong lòng hắn mơ hồ đoán được rằng gia đình bố mẹ chồng của Chu Oánh Oánh có lẽ không mở cửa vì họ cảm nhận được nguy hiểm.
Lúc này, xung quanh im lặng chết người, trên trán Tô Bạch cũng dần dần chảy ra mồ hôi lạnh.
Vừa rồi, hắn cảm thấy tim hắn đập nhanh.
Nguy hiểm đang đến gần ...
Có hai lựa chọn cho hắn bây giờ.
Một là liên tục gõ cửa và đợi người bên trong mở cửa mới thôi.
Hai là đi theo con đường núi trước đó và trở về trong bóng tối.
Tuy nhiên, hai con đường này đều mang tính chất may rủi, một là gia đình sẽ mở cửa, hai là không gặp “mèo rừng” trên đường về.
Đó là, khi Tô Bạch đang ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, trong đầu hắn chợt lóe lên một tia sáng.
Nguyên nhân gia đình không ra mở cửa có lẽ vì sợ hắn là con “mèo rừng” kia.
Và hắn có thể hô lên để gia đình này biết rằng hắn không phải con “mèo rừng” nguy hiểm kia.
Nghĩ đến đây, Tô Bạch liền định mở miếng hô lên.
Nhưng vừa mở miệng, hắn đột nhiên khựng lại.
Liệu gia đình có mở cửa khi hắn mở miệng chứng tỏ mình không phải là “mèo rừng”?
Nếu gia đình này là một người tốt, họ sẽ mở cửa.
Nhưng nếu không thì sao?
Hắn có thể thu hút sự chú ý của những người rình rập trong bóng tối hơn không?
Nếu vậy đây chính là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa rồi.
Cảm thấy tim ngày càng đập nhanh, trong mắt Tô Bạch lóe lên vẻ kiên quyết, lập tức hét lên: “Ông Lưu ơi, ta là bạn của con dâu ông Chu Oánh Oánh, nàng nhờ ta gửi mười vạn tệ qua đây!”
Nghe được lời của hắn, trong sân khẽ động.
Sau đó, có tiếng sột soạt từ cánh cửa, tiếp theo là tiếng cạch cạch của chốt cửa.
“Két!” Cửa hé ra một tiếng, sau đó thì mở ra.
Cùng lúc đó, một bàn tay khô quắt từ trong cửa vươn ra, nắm lấy Tô Bạch lôi vào trong.
Tô Bạch cũng thuận thế theo vào phòng.
“Rầm!” Cửa bị khóa chặt, một chốt gỗ dày bằng cánh tay người bị đánh sập, khóa cửa lại.
“Oa!!!” Lúc này bên ngoài truyền đến một trận kêu khóc.
Lúc này Tô Bạch nghe được còn rõ ràng hơn lúc ở trong xe, lập tức toàn thân nổi da gà.
Âm thanh này nào phải là tiếng mèo kêu.
Đó rõ ràng là tiếng kêu thảm thiết của một người phụ nữ.
“Tách”
Bóng đèn trong phòng sáng lên.
Một bà lão đứng trước công tắc đèn, bên cạnh là một bé trai gầy gò.
“Tiền, tiền đâu?” Ông lão kéo Tô Bạch nắm lấy tay Tô Bạch, khẩn trương hỏi.
“Để ta đưa cho ngươi.” Tô Bạch bỏ ba lô xuống, từ trong đó tìm được ba nghìn tệ đưa cho ông lão.
Nhìn thấy ba nghìn tệ này, ông lão hiển nhiên không hài lòng, nhìn chằm chằm Tô Bạch nói: “Ta muốn mười vạn, không phải lúc trước ngươi nói mười vạn sao?”
“Không có mười vạn.” Tô Bạch lắc đầu: “Nàng một xu cũng không đưa ta mang về. Ba nghìn tệ là thù lao ngươi đã cứu ta.”
“Không được, ngươi đừng nghĩ tham lam tiền của chúng ta!” Ông lão hung dữ cầm lấy ba lô của Tô Bạch, lục lọi bên trong.
Nhưng dù nhìn thế nào, hắn cũng chỉ tìm được một ít quần áo đã thay, cũng như mì gói và cháo.
“Ngươi biết mà, nàng sẽ không mang tiền về đâu. Ta chỉ nói như vậy để lừa ngươi mở cửa.” Tô Bạch ở bên cạnh nói.
Trên thực tế, hắn vẫn còn hơn tám trăm tệ trên người.
Nhưng số tiền này là tiền hắn định dùng trở lại, không thể đưa cho lão già này được.
Đối với việc đưa cho họ ba nghìn tệ, Tô Bạch cảm thấy không đau lòng chút nào.
Từ tiếng gọi của “mèo rừng” vừa rồi, hắn có thể biết được nếu như ông già này không mở cửa, hắn nhất định sẽ chết ở bên ngoài.
Đối với việc ông già mở cửa dưới sự lừa gạt của mình hắn cũng không để tâm.
Cứu hắn là sự thật, Tô Bạch cảm thấy mua sự bình yên trong lòng với ba nghìn tệ cũng đáng lắm.
“Ông à, ta nghĩ thằng bé này không gạt chúng ta, Chu Oánh Oánh sẽ không cho tiền chúng ta.” Đó là khi bà lão bên trong đột nhiên lên tiếng.
Ông già nghe xong lời nói, tâm tình cũng dần dần bình tĩnh lại.
“Ngươi cũng rất thông minh. Hôm nay ngươi thật may mắn.” Hắn nhận lấy ba nghìn tệ từ trong tay Tô Bạch, hừ lạnh một tiếng, đi về phía phòng sau, hiển nhiên trong lòng vẫn còn tức giận.
“Nhóc con đừng để ý, tính tình chồng ta là như vậy.” Bà lão gật đầu nói nhỏ với Tô Bạch.
“Không sao, ta nói dối hắn, là ta có lỗi với hắn.” Tô Bạch lắc đầu, sau đó liền nhìn về phía thằng bé bên cạnh bà lão.
Cậu bé trông chừng năm sáu tuổi, với thân hình gầy gò và nước da ngăm đen.
Nếu không phải thông tin nhắc nhở vừa rồi, Tô Bạch khó có thể tưởng tượng đứa trẻ trước mặt lại là con của Chu Oánh Oánh.
Làn da ngăm đen của cậu bé và làn da được chăm sóc tốt của Chu Oánh Oánh chính là là sự khác biệt một trời một vực.
“Ta có thể ở nơi này của người một khoảng thời gian được không?” Tô Bạch nhìn bà lão dò hỏi.
Nghe được lời của hắn, bà lão sững sờ một chút, sau đó nở nụ cười: “Đương nhiên, dù sao ngươi cũng là người cho tiền chúng ta.”
Nói đến đây, nàng dừng lại và nhìn chằm chằm vào Tô Bạch, “Đúng rồi, nhóc con, người thực sự là bạn của con dâu ta Chu Oánh Oánh sao?”
Nghe vậy Tô Bạch sửng sốt một chút, may mà hắn đã chuẩn bị tốt lý do thoái thác: “Ta là hàng xóm của nàng. Bởi vì nàng xảy ra chuyện gì, ta tới đây báo cho ngươi biết.”
“Báo cái gì? Nàng là một đứa không có lương tâm... Lâu như vậy còn chưa hề về thăm lại con trai của mình. Chúng ta không có quan hệ gì với loại người này.” Lúc này, ông già bước ra ngoài và nói một cách giận dữ.
“Nàng đã xảy ra chuyện gì?” Bà lão mặc kệ ông già, chỉ nhìn Tô Bạch quan tâm hỏi.
Nghe câu hỏi của nàng, Tô Bạch liếc nhìn đứa trẻ bên cạnh nói: “Nàng đã qua đời.”
Khi giọng hắn trầm xuống, cả phòng im lặng.
Ông lão và bà lão sững sờ tại chỗ, không ngờ người con dâu mà họ đã lâu không gặp đã chết rồi.