“Ở đây có gì nguy hiểm?” Tô Bạch hít sâu một hơi hỏi.
Nghe hắn hỏi, Sở Hồng Nguyệt khẽ lắc đầu “Chuyện này liên quan đến rất nhiều chuyện khác, không thể cho ngươi biết được. Ngươi chỉ cần biết ở đây rất nguy hiểm.”
Tô Bạch nghe vậy im lặng không nói gì nữa, hắn đoán rằng có thể có điều gì đó đamg bị che giấu trong chuyện này.
Xét theo lời nói của Sở Hồng Nguyệt lúc này thì quả thật là như vậy.
“Đưa ba lô cho ta, ta sẽ tự mang.” Tô Bạch dừng lại chỉ vào ba lô trên người Sở Hồng Nguyệt nói.
Sở Hồng Nguyệt do dự gật đầu rồi đưa ba lô cho hắn.
Lấy ba lô xong Tô Bạch và Sở Hồng Nguyệt đi bộ xuống núi.
Lúc này trong lòng Tô Bạch có rất nhiều nghi hoặc nhưng lại không có cách gì bởi vì chuyện có liên quan đến Người sống lại hiển nhiên Sở Hồng Nguyệt giữ kín như bưng.
Nhất định là không thể biết được đã xảy ra chuyện gì từ miệng nàng.
“Hi vọng sẽ không có chuyện gì.” Tô Bạch nghĩ thầm.
Chuyện xảy ra ở đây nhất định là mức độ nguy hiểm cũng giống như chuyện của Bành Niệm Từ, nếu không Sở Hồng Nguyệt không thể căng thẳng như vậy được.
Nghĩ đến đây Tô Bạch tim không khỏi đập nhanh.
Nếu đúng như vậy thì mình đúng là đang tìm đến cái chết rồi.
Trước đó hắn giết được Bành Niệm Từ là bởi vì Bành Niệm Từ có điểm yếu, nếu đối đầu trực diện hắn nhất định sẽ không phải là đối thủ của nàng.
Mà nguy hiểm lúc này nhất định có thể giết chết hắn một cách dễ dàng.
Nghĩ đến điều này Tô Bạch cũng cảm thấy biết ơn Sở Hồng Nguyệt.
Sở Hồng Nguyệt rõ ràng biết nguy hiểm nhưng nàng vẫn sẵn sàng ở lại đây chờ hắn..
Theo một nghĩa nào đó xem như nàng đã cứu mạng hắn.
Nếu là người khác họ chắc chắn sẽ không đợi hắn.
Mà đúng lúc hai người đang xuống núi, trên một ngọn núi, có một con hoẵng lần theo mùi máu, tìm thấy thi thể của Bành Niệm Từ, liền cúi đầu ăn.
Nó ăn một cách thích thú như thể thịt nó ăn là một loại thảo mộc tươi ngon.
Khoảng một giờ sau thi thể của Bành Niệm Từ đã bị con hoẵng ăn sạch sẽ chỉ còn lại một bộ xương đẫm máu.
“U..u...” Con hoẵng kêu lên một hồi tiếng hươu.
Cùng với tiếng kêu, cơ thể nó không liên tục mọc ra những sợi lông và nó dần biến thành một con quái vật không phải hươu cũng không phải lợn.
“U..u!” Mà vào lúc này một tiếng kêu kỳ lạ phát ra từ miệng nó.
Mắt nó dần đỏ hoe, nước miếng chảy dọc khóe miệng.
Sau đó con quái vật kỳ dị này ngẩng đầu lên đánh hơi trong không khí rồi chậm rãi đi về phía thôn.
“Này ngươi không sao chứ?” Trên đường núi Tô Bạch nhìn Sở Hồng Nguyệt bên cạnh quan tâm hỏi.
Chỉ một giờ sau khi bọn họ đi ra khỏi thôn biểu hiện của Sở Hồng Nguyệt không thoải mái lắm, có chút trắng bệch trông rất đáng sợ.
“Không… không có gì.” Sở Hồng Nguyệt yếu ớt xua xua tay rồi tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng cũng chính lúc này nàng bất ngờ vấp phải một hòn đá dưới chân nàng ngã nhào về phía trước.
Thấy nàng sắp ngã đổ máu, Tô Bạch kéo Sở Hồng Nguyệt lại.
“Ngươi thực sự không sao chứ?” Hắn có chút khó hiểu hỏi cô gái bên cạnh, dáng vẻ yếu ớt này có vẻ không ổn chút nào.
“Ta… ngươi mau trốn đi.” Sở Hồng Nguyệt nhìn Tô Bạch cười khổ sở, sắc mặt tái nhợt nói: “Tốc độ của ta quá chậm nếu cứ tiếp tục như thế này, nó sẽ đuổi kịp chúng ta, đến lúc đó ai cũng không thoát được.”
“Ai đang đuổi theo?” Tô Bạch nghi ngờ hỏi.
Nghe thấy câu hỏi của hắn, Sở Hồng Nguyệt nhìn sang chỗ khác, rõ ràng là không muốn trả lời câu hỏi này.
Thấy Sở Hồng Nguyệt không muốn nói Tô Bạch cũng không hỏi nữa.
Bởi với tính cách của cô gái này dù ngươi có hỏi bao nhiêu cũng vô ích.
Sau đó Tô Bạch nghĩ lại bỏ ba lô xuống lấy thẻ căn cước, điện thoại di động và tám trăm tệ trong đó ra.
Xong hắn vứt ba lô vào bên đường.
“Ta cõng ngươi xuống núi.” Sau đó hắn ngồi xổm xuống và nhìn Sở Hồng Nguyệt.
Sở Hồng Nguyệt nghe xong liền lắc đầu từ chối.
Nhưng mà Tô Bạch lại trực tiếp ngồi ở trên đá trơn trượt trên mặt đất cười nhẹ nói: “Ngươi nếu không đi cùng ta, ta sẽ ở lại đây với ngươi, chờ nó đến đây, ta với ngươi cùng chết ở chỗ này.”
Lúc này mưa phùn vẫn đang lất phất rơi xuống bên cạnh họ.
Trông thấy bộ dáng của hắn, Sở Hồng Nguyệt thôi do dự, khẽ cắn môi leo lên lưng Tô Bạch.
“Cảm ơn...” Giọng nói nhỏ như muỗi kêu của cô gái yếu ớt này tại đường núi chẳng gợi nổi hấp dẫn nào.
Cảm nhận được sức nặng trên lưng, Tô Bạch trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm, đứng dậy cõng Sở Hồng Nguyệt trên lưng đi xuống núi.
Thực lòng mà nói trọng lượng của cô gái không lớn, tốc độ xuống núi của hắn cũng không hề giảm đi chút nào.
Sau những gì xảy ra vừa rồi Tô Bạch rất nể phục Sở Hồng Nguyệt.
Trên đời này có rất ít người có thể vì người khác mà hiến hy sinh mạng sống của mình.
Cho dù là Tô Bạch, bản thân hắn cũng khó xác định hắn có thể làm được như vậy hay không.
Bây giờ Tô Bạch đã biết chiếc xe jeep mất tích kia đã đi đâu.
Xem chừng Sở Hồng Nguyệt đã cho dân làng mượn chiếc xe jeep để chuyển thôn dân đi càng sớm càng tốt.
“Đúng là một cô gái ngốc nghếch.” Tô Bạch thở dài trong lòng.
Sau đó chân hắn dần dần tăng tốc.
Lúc đầu Tô Bạch tỏ ra cẩn thận vì sợ bị ngã.
Nhưng thời gian trôi qua tốc độ của hắn dần dần tăng lên.
Dù sao hắn cũng là một người có một chút điểm thuộc tính nhanh nhẹn cùng kỹ năng chạy nhanh, giữ thăng bằng ở nơi này đối với hắn mà nói là một chuyện vô cùng đơn giản.
Lúc này tốc độ của Tô Bạch còn nhanh hơn một chút so với tốc độ đi bộ của hai người lúc trước.
Nhưng chính vì vậy, Sở Hồng Nguyệt càng ôm Tô Bạch chặt hơn.
Cũng may hiện tại sức lực của nàng suy yếu, nếu không Tô Bạch sẽ bị bóp chết.
Nằm trên người Tô Bạch cảm nhận được tấm lưng rộng và ấm áp của hắn, khuôn mặt tái nhợt của Sở Hồng Nguyệt không biết từ nào trở nên ửng đỏ.
Đây là lần đầu tiên ngoài cha ra, nàng thân thiết với một người con trai như vậy.
Mặc dù bây giờ nàng có chút ngượng ngùng, nhưng trái tim sợ hãi đã dần bình tĩnh lại.
“Được chết ở đây với hắn cũng không tồi.”
Đầu Sở Hồng Nguyệt đột nhiên nảy sinh ra ý nghĩ này, sau đó nàng tựa đầu vào vai Tô Bạch, ngửi được mùi hương trên cơ thể đối phương, nàng cảm thấy rất thoải mái.
Chỉ một lúc sau nàng ngủ thiếp đi.
Tô Bạch đang đi trên con đường núi quanh co chợt cảm thấy vai bị đè xuống cũng giật mình dừng lại.
Sau đó quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt đang say ngủ của Sở Hồng Nguyệt, trong lòng không khỏi bật cười.
Mặc dù Sở Hồng Nguyệt là một người có thân phận đặc biệt.
Nhưng cuối cùng nàng vẫn là một cô gái mười bảy mười tám tuổi.
Cũng sẽ cảm thấy sợ hãi, cảm thấy mệt mỏi.
Tô Bạch lắc đầu tiếp tục bước đi.
Chỉ có điều bước đi của hắn nhẹ hơn rất nhiều.
Lúc này mưa đã tạnh, mây đen cũng tan hết, vô số ngôi sao hiện ra tại khu rừng vắng lặng này.
Trên đường núi, có một chàng trai trên lưng cõng một cô gái, bước đi dưới những
Cảnh đẹp như tranh vẽ.